Hôm sau… Uất Noãn Tâm thức dậy rất sớm, lúc Nam Cung Nghiêu tỉnh dậy, cô đã ở trong bếp làm bữa sáng. Nhìn bóng lưng của cô, anh cảm thấy rất ấm áp, ấm cúng như có gia đình.
Anh bước nhẹ đến sau lưng cô, bất thình lình ôm lấy cô, cô hơi ngạc nhiên: “Anh thức rồi à.”
“Ưm! Đang làm món gì? Thơm quá.”
“Nấu ít cháo! Còn có cải xanh!”
Anh hôn lên mái tóc cô. “Ngoan quá!” Đây là buổi sáng đầu tiên của bọn họ, giống như một đôi vợ chồng bình thường, rất hạnh phúc. Hy vọng sau này mỗi ngày thức dậy, đều có thể nhìn thấy bóng dáng của cô bận bịu trong bếp.
“Sắp xong rồi, anh đi đánh răng rửa mặt đi!”
“Ưm!” Nam Cung Nghiêu cũng thật ngoan, tự mình rửa mặt thay quần áo.
Uất Noãn Tâm bưng bữa sáng lên, nhìn thấy anh thắt lệch caravat, nên bước đến giúp anh chỉnh lại, bộ dạng giống y như một người vợ ngoan hiền.
Anh có chút cảm động, kiềm không được hôn lên trán cô, để cô cảm nhận được hạnh phúc của mình trong giờ phút này.
Hai người đều rất ăn ý, không nhắc đến chuyện tối qua, Uất Noãn Tâm cũng cố gắng bỏ đi nỗi ám ảnh trong lòng, giả vờ như không có chuyện gì, múc cho anh chén cháo.
“Ăn sáng xong, đi làm với nhau nha.”
“Vâng!”
“Chúng ta giống y như một đôi vợ chồng…..”
Hai má Uất Noãn Tâm nóng lên, nhỏ giọng “vâng” một tiếng.
Anh thích nhìn bộ dạng thẹn thùng của cô, mỉm cười.
Uất Noãn tâm chỉ ăn một chén cháo nhỏ, rồi đi lấy bình giữ nhiệt.
“Không phải em tính buổi trưa cũng ăn cháo chứ?”
“………… Không phải………….” Cô ngập ngừng: “Ngũ Liên vẫn chưa ăn sáng!”
Mặt của Nam Cung Nghiêu xụ dài xuống: “Quan tâm tên bại não kia làm gì?”
“Anh ấy bị thương, hơi bất tiện. Anh ăn sáng trước đi, em sẽ về ngay.”
“Không cho phép em qua bên đó!”
“Anh đợi em một lát thôi……”
Anh càng kêu, cô càng đi ra ngoài, Nam Cung Nghiêu hết cách, đành phải đi theo.
Uất Noãn Tâm sợ bọn họ cãi nhau, không cho anh theo. “Anh vẫn chưa ăn xong bữa sáng mà, em sẽ về nhanh thôi…..”
“Anh xem cậu ta chết chưa!”
“Mới sáng sớm đã nói những lời đó, không sợ xui xẻo hả!” Uất Noãn Tâm không thể làm anh thay đổi. “Vậy anh đợi ở phòng khách, đừng vào đó.”
Nam Cung Nghiêu thấy cô cương quyết như vậy, đành phải đồng ý. “Anhkhông vào đó, được chưa?”
Cô ba lần bốn lượt chắc chắn anh sẽ đợi ở phòng khách, mới đi vào phòng của Ngũ Liên, đặt bình giữ nhiệt ở trên bàn, đang định để lại tờ giấy, thì Ngũ Liên mở miệng: “Em vẫn còn nhớ mang bữa sáng đến cho tôi sao? Hôm qua nói sẽ chăm sóc cho tôi, vừa tình lại, người đã không thấy tăm hơi đâu.”
Anh nói dối, tối qua, anh mất ngủ cả đêm, mong cho trời sáng, xem trong lòng cô còn có anh hay không.
“Tôi quá mệt, nên quay về ngủ. Anh tỉnh rồi, vừa hay anh đến ăn sáng đi.”
“Tôi là trai đẹp đang ngủ, phải có nụ hôn của công chúa mới tỉnh được.”
“Tôi không phải là công chúa.”
“Ua…… Vu bà cũng được.”
“…………..”Có cần hạ thấp giá trị con người dữ vậy không?
“Bằng không anh nghĩ ngơi thêm chút đi, tỉnh lại rồi ăn. Tôi đi làm đây.”
Ngũ Liên nhắm mắt lại, một tay cũng có thể bắt lấy cô một cách chính xác. “Tôi bệnh rồi………. em ở lại chăm sóc tôi đi.”
“Nhưng tôi phải đi làm!”
“Đi làm quan trọng hơn tôi sao?” Anh mếu máo: “Em xem, tôi cũng không đi làm được nè.”
“Đó không phải do anh sợ nhân viên nữ trong công ty nhìn thấy dung nhan anh bị hủy sao?”
“Điều này cũng bị em phát hiện, quả nhiên rất hiểu tôi! Bằng không hôn tôi một cái, tôi cho em đi làm!”
“Không được…..”
“Hôn một cái thôi mà……” Anh giống như một đứa trẻ làm nũng đòi hỏi, một đôi môi hồng chu lên thật cao.
Nhưng người chưa hôn được, lại bị một cái gối đập trúng.
Một tiếng lạnh lùng chế nhạo truyền đến. “Ít ỷ mình bại não ăn đậu hủ đi, cô ấy là vợ tôi!”
Ngũ Liên lúc này mới miễn cưỡng mở mắt. “Ô…… liệt mặt……… sao lại là anh hả? Ít phá hư chuyện người khác sẽ chết sao?”
Nam Cung Nghiêu khinh thường thốt ra hai chữ: “Bại não!”
Ngũ Liên cũng không khách sáo: “Liệt mặt!”
“Bại não! Cậu thử gọi lại một lần nữa xem?”
“Liệt mặt! Liệt mặt! Liệt mặt!”
Trán của Uất Noãn Tâm nổi ba vạch đen. Hai người đàn ông này có thể nhàm chán ngây thơ hơn nữa không? Đây thực sự là người đứng đầu giới tài chính Nam Cung Nghiêu và Ngũ Liên cháu đích tôn của tư lệnh, được mọi người xưng tụng ‘Ngũ gia’ ở Đài Loan sao? Đồn ra ngoài, người khác cười đến rụng răng mất!
Nhìn thấy Nam Cung Nghiêu định xông lên đánh người, Uất Noãn Tâm đứng giữa tách hai người ra. “Đừng lộn xộn nữa được không? Em, không cho phép đánh người!”
Nam Cung Nghiêu tức giận.
Ngũ Liên hả hê.
“Cậu, không được phép ỷ mình có chỗ dựa, gọi người khác là liệt mặt.”
Ngũ Liên không vui: “Anh gọi tôi bạo não thì sao! Sao anh không bỏ qua hả?”
Đến lượt Nam Cung Nghiêu hả hê: “Cậu vốn đã bị bại não rồi! Ẻo lả!”
“Á! Ông đây ghét nhất bị người khác nói ẻo lả, đẹp trai có tội sao?” Khi bộc phát kiềm chế không được tự khen mình vài câu, ra vẻ muốn đứng lên dạy cho anh vài điều. “Ông đây không ra oai, anh lại cho tôi là con mèo ốm! Có bản lĩnh thì đánh một trận.”
“Tôi đã sớm muốn đánh cậu rồi!” Nam Cung Nghiêu giơ nấm đấm lên. So với tối hôm qua, dùng những thủ đoạn bỉ ổi, trực tiếp đánh một trận cho đã.
Hai bên giương cung rút kiếm ra, Uất Noãn Tâm đứng ở giữa lo lắng, mỗi tay giữ một bên, gào to. “Đừng lộn xộng nữa! Coi như tôi xin hai người đi!”
Cơn tức giận còn sót lại của Nam Cung Nghiêu còn chưa tan hết, nhưng vẫn nhịn được. Ngũ Liên cũng không động tay nữa, mất đi sự hung hăng.
Hai người đàn ông khinh thường liếc nhau, quay mặt qua một bên.
“Ngũ Liên, tôi thực sự phái đi làm rồi, tan ca đến thăm anh được không?”
“Vậy buổi trưa em mang cơm cho tôi…….. nếu không tôi sẽ đói chết đó…….”
“Đói chết càng hay, bớt đi một kẻ gây họa!”
Uất Noãn Tâm bất đắc dĩ. “Anh ngoan ngoãn nằm nghỉ đi, buổi trưa tôi mang cơm cho anh.”
“Đừng dùng giọng điệu dỗ dành trẻ em nói chuyện với tôi.” Ngũ Liên mặc dù đang chỉnh cô, nhưng vẫn nghe theo lời cô, quay trở về giường……
“Em đi làm đây! Chúng ta đi thôi!” Uất Noãn Tâm rất mệt mỏi, phải mau dẫn một trong hai người đi, nếu không lại đánh nhau.
Nam Cung Nghiêu không đi theo cô ngay, mà đi đến bên giường của Ngũ Liên, nhíu mày khiêu khích. “Tối qua, tôi ngủ ở nhà cô ấy đó.”
Trong mắt Ngũ Liên có chút hờn giận, nhưng vẫn nở nụ cười nham hiểm, giả vờ không sao hỏi: “Thì sao nào? Tôi cũng không để ý cô ấy đã có chồng, ngủ nhiều hơn một lần hay ít hơn một lần có gì khác nhau sao? Một người đàn ông nếu chỉ để ý đến cơ thể của người phụ nữ, như vậy quá hẹp hòi rồi!”
Nam Cung Nghiêu cười lạnh: “Nói đến hẹp hòi, sao có thể so với cậu ‘Thiếu gia dâm đãng nhất Đài Loan’, chơi qua biết bao nhiêu phụ nữ, bây giờ còn giả làm thánh nhân không thấy ghê tởm sao?”
“Tôi dâm đãng hay không dâm đãng mắc mớ gì đến anh! Quá khứ là quá khứ, bây giờ tôi chỉ muốn một mình Uất Noãn Tâm.” Mỗi câu mỗi chữ của anh, rõ ràng đang nói cho anh ta biết: “Tôi không quan tâm cô ấy đã qua lại với ai, điều tôi muốn, là trái tim của cô ấy.”
“Đó chẳng qua chỉ là nhất thời cảm thấy mới mẻ, tôi sẽ không để cậu tổn thương cô ấy!”
“Là cảm giác mới mẻ, hay là nghiêm túc, anh rõ hơn tôi, nếu không anh cũng không lo lắng đến vậy!”
Nam Cung Nghiêu siết tay lại, cậu ta lại dễ dàng hiểu rõ sự lo lắng của chính mình!
Anh nói những lời đó, chẳng qua muốn ép cậu ta lùi bước, không ngờ còn bị cậu ta phản kích lại. Xem ra cậu ta không phải đang vui đùa, nhưng mà, anh cũng không nhân nhượng đâu.
“Nam Cung Nghiêu, sao anh còn ở trong đó hả?” Uất Noãn Tâm vội kéo anh ra ngoài, anh cũng không quên trừng mắt cảnh cáo Ngũ Liên, cậu ta cũng hả hê nở nụ cười về phía anh, thái độ thờ ơ không thèm đến xỉa đến.
Đợi hai người đó rời khỏi, nụ cười mới tắt hẳn, trong mắt hiện ra một sự chua xót, trái tim bỗng co lại.
Người con gái mà mình yêu thích, đương nhiên phải để ý tất cả mọi thứ thuộc về cô ấy, hy vọng tất cả đều thuộc về mình. Làm sao có thể không để ý cô ấy từng qua lại với người đàn ông khác, chỉ là….. có để ý cũng không thể thay đổi sự thật.
So với ngồi luẩn quẩn trong vấn đề cô đã từng là vợ của người khác, không bằng cố gắng quên đi. Dù sao, quá khứ đã là quá khứ. Điều quan trọng hơn cả, là tương lai của bọn họ.
Bây giờ anh không muốn nghĩ đến chuyện sau này, chỉ hy vọng, lúc cô đau khổ anh có thể quan tâm cô, không để cô chịu thêm tổn thương nào nữa.Nếu như có một ngày, cô bằng lòng chấp nhận anh, vậy thì, anh sẽ yêu thương cô, để cô trở thành một người phụ nữ hạnh phúc nhất!
………..
Trên đường đi, mặt mày Nam Cung Nghiêu bí xị, Uất Noãn Tâm cũng không nói chuyện, cho đến khi xe dừng lại chờ đèn xanh, anh mới lạnh lùng hỏi một câu: “Buổi trưa em định mang cơm cho tên bại não kia hả?”
“Đừng có gọi bại não hoài được không? Khó nghe muốn chết!”
Bị anh nhìn bằng ánh mắt lạnh băng, cô run cằm cập, rụt đầu lại, muốn giải thích.
“Anh ấy bị thương, là một người bạn, giúp đỡ một chút, cũng là điều đương nhiên. Nếu như anh bị thương, em cũng sẽ chăm sóc anh như thế! Đừng nhỏ nhen như vậy, nói như thế nào anh ấy là bị anh đánh bị thương, về mặt đạo đức em không thể bỏ mặc không lo, anh nói đúng không?”
Cô nói rất lâu, cuối cùng thứ Nam Cung Nghiêu quan tâm vẫn là….
“Cho nên em vẫn muốn đưa cơm sao?”
Hơ….. Không lẽ những gì cô nói đều vô ích sao? Có cần vậy không trời!
Để anh khỏi tức giận, xảy ra tai nạn giao thông, Uất Noãn tâm đành phải dùng kế hoãn binh. “Ây da, được rồi, không đưa thì không đưa. Cháo trong bình giữ nhiệt, cũng đủ cho anh ấy ăn đến chiều rồi.”
“Thật chứ?”
“Ừ ừ ừ!” Cô gật đầu như gà mổ thóc. “Được rồi được rồi, mau lái xe đi!”
Phía sau vang lên tiếng kèn “tin tin”, Nam Cung Nghiêu vẫn nhìn chằm chằm Uất Noãn Tâm. Cô cầu xin một hồi lâu, anh mới bực dọc lái xe. “Nhớ kỹ những lời em nói đó!
“Biết rồi mà!” Uất Noãn Tâm thực sự hết cách. Thì ra tính tình của người đàn ông lạnh lùng lại ghen tuông ghê gớm đến vậy, một khi đã ghen, muốn đảo lộn cả trời đất, quậy đến gà chó cũng không được yên.
Nhưng mà……. điều này không phải chứng tỏ, anh quan tâm cô sao?
Suốt cả quãng đường không nhịn được thầm vui vẻ, nở nụ cười ngốc nghếch.
…………….
Mặc dù theo hiểu biết của cô cảm nhận được, Nam Cung Nghiêu sẽ không rảnh rỗi chạy đến ngăn cản cô, nhưng để tránh chuyện ngoài ý muốn, Uất Noãn Tâm vẫn xin Trần Nhiên nghỉ một buổi, trước mười giờ tan ca. Kết quả là vừa đi đến thang máy, định bước vào, đột nhiên bị một người từ đằng sau xách cổ áo giống như xách gà.
Lúc đó cô liền hoảng loạn.
Không lẽ xui xẻo đến mức đó hả trời……
“Hình như em đã đồng ý, sẽ không đưa cơm trưa cho tên bại não kia mà.”
Cô ngượng ngùng quay đầu lại, nở nụ cười nịnh hót. “Anh hiểu lầm rồi, em không đi đưa cơm trưa cho anh ấy, em chỉ là, chỉ là……..”
“Chỉ là gì hả?”
Trong lúc gấp gáp: “Đi WC!”
Nam Cung Nghiêu nhíu mày, bày ra nét mặt ‘là anh ta bại não hay em bại não’. “Sao anh không biết, thang máy cũng có công dụng đó nhỉ?”
“Không phải…………. thang máy ở tầng này của bọn em hư rồi, em xuống một lầu để đi lên…………” Cả một tầng lầu của công ty có tới năm cái nhà vệ sinh, cái lý do này có vẻ không đáng tin! Nhưng nói dối cũng đã nói rồi, ngoại trừ kiên trì ra, cũng không còn cách nào khác.
Nam Cung Nghiêu lười nói nhảm với cô, kéo cô thẳng vào thang máy. “Theo anh lên lầu.”
Một tay cô vịn thang máy. “Để, để làm gì?”
“Ăn cơm!”
“Nhưng em vẫn chưa tan ca mà………”
“Không sao.” Anh nở nụ cười vừa lạnh lùng vừa gian tà: “Trừ vào tiền lương.”
Sau đó túm lấy cô kéo vào thang máy.
Uất Noãn Tâm trốn không thoát, hết cách rồi, đành phải theo anh vào trong văn phòng tổng tài. Trái tim nhỏ đập thình thịch, ngay cả chính mình còn không tin những lời nói dối đó, thì sao có thể lừa được anh chứ? Cho nên bây giờ, anh đang trừng phạt cô sao?
Vẩy sáp?
Còng tay?
Chắc không phải dùng roi sa chứ?
Dừng dừng dừng!
Cô đang nghĩ bậy gì vậy, đó là SM được chưa?
Quá đồi trụy quá bạo lực! Không phù hợp với tuyến đường chính đang phát triển của câu truyện.
Nam Cung Nghiêu nhìn thấy bộ dạng của cô bị dọa đến lá gan nhỏ cũng mất tiu, vừa bực bội vừa buồn cười.
Cô dám ở sau lưng anh bằng mặt không bằng lòng, anh còn tưởng lá gan của cô to lắm, cũng biết sợ sao? Vật nhỏ không nghe lời, anh không ‘dạy dỗ’ cô thật tốt, cô sẽ cưỡi lên đầu anh cho xem………