tình dậy, đầu đau như búa bổ, giống như có hàng ngàn con ngựa dẫm lên. Vừa mở mắt, nhìn thấy Uất Noãn Tâm ngồi ở bên giường, bưng cháo đến, để ở bên cạnh anh. Mí mắt hạ xuống, dịu dàng nói vài câu. “Tỉnh rồi à, ăn sáng đi.”
“Sao em lại ở đây?”
“Tối qua anh uống say, bạn của anh bảo tôi đưa anh về.”
“Chết tiệt, cái tên khốn khiếp, tôi sẽ xữ đẹp cậu ta!”
“Anh ấy cũng chỉ vì anh thôi mà.”
Giọng nói của cô có hơi bình thản, thái độ cũng không giống ngày thường, Ngủ Liên không khỏi cảm thấy hơi kỳ lạ. “Em hôm nay…. bị sao vậy?”
“Không có gì đâu, anh ăn sáng đi!”
“Nhìn mặt em bí xị như vậy, sao tôi có thể nuốt trôi được! Nếu em giận chuyện bạn tôi bắt em đưa tôi về, thì em cứ nói thẳng, chứ đừng tỏ ra uất ức, xụ mặt cho ai xem chứ.”
“Tôi không có.”
“Xạo sự. Em vẫn còn trách chuyện tôi và Trần Nhiên phải không?”
“Không có đâu! Đó là vấn đề của hai người, không đến lượt tôi xen vào. Ngũ Liên…” Cô đột nhiên rất nghiêm túc nhìn anh. “Anh có thể đồng ý với tôi một chuyện được không?”
“…..” Lồng ngực không hiểu sao lại thắt chặt lại.
“Dọn đi!”
Anh sững người hồi lâu, mới phản ứng lại, sau đó nở nụ cười lạnh nhạt. “Sao nào? Bây giuảthấy tôi chướng mắt đến vậy sao? Ngay cả ở cùng một tầng lầu với tôi cũng chịu không nổi hả? Tôi biết em không muốn nhìn thấy tôi, tôi đã cố gắng tránh mặt em rồi, như vậy vẫn không đủ sao?”
Tim của Uất Noãn Tâm giống như bị kim đâm, từng cơn đau đớn. “Ý của tôi không phải như vậy.”
“Vậy ý của em là gì hả?” Anh mỉa mai: “Tôi biết trong lòng em chỉ có Nam Cung Nghiêu, sẽ không thích tôi. Nhưng tôi thích em cũng không được sao? Hay là ngay cả tư cách để thích em cũng không có? Thậm chí khiến em chán ghét sao? Uất Noãn Tâm, thứ tôi cần không nhiều, tôi chỉ muốn âm thầm chờ đợi em, cho dù làm bạn thôi cũng được, ngay cả điều này cũng không được sao?”
“Xin lỗi, tôi không có cách nào làm bạn với anh.” Uất Noãn Tâm ép mình tàn nhẫn, nói ra câu đó.
Lời nói của Nam Cung Nghiêu làm cô suy nghĩ suốt một đêm, cô không thể tiếp tục trốn tránh, như vậy sẽ làm tôn thưởng nặng nề hơn. Dựa theo quan hệ của bọn họ, vốn không cách nào làm bạn. Rời xa anh, mới là điều đúng đắn nhất.
Ngũ Liên cười, nụ cười đó làm cho cô đau đớn. Anh ngẩng đầu lên hít thật sâu, trong lòng chỉ có thất vọng với thất vọng, đau đớn muốn chết. Khóe mắt không biết tại sao lại ửng đỏ, anh lấy hết kiêu ngạo cuối cùng của mình để kìm nén không cho nước mắt rơi xuống, không khuất phục ngẩng mặt lên. “Được, tôi dọn đi! Khốn khiếp, em là người phụ nữ tàn nhẫn nhất mà tôi từng gặp!”
Anh tức, anh giận, anh muốn giống như trước nóng nảy cãi nhau một trận, nhưng khi trái tim đau đớn đến một mức độ nào đó, thì ngay cả sức để tức giận cũng không còn.
Cho dù anh gây sự, nhưng gây rồi thì sao chứ? Đến cuối cùng, cô vẫn chọn làm vậy. Anh chỉ có thể chấp nhận thôi.
Uất Noãn Tâm không nhịn được, rơi nước mắt. Nỗi đau mất đi anh, khắc khoải, đau đớn.
………
Uất Noãn Tâm xin nghỉ phép ở nhà một ngày, sau khi ổn định tinh thần lại, mới đi làm như bình thường. Trần Nhiên cũng quay lại làm việc sau khi dưỡng bệnh, sắc mặt cũng tốt lên, nhưng cả người mất đi sức sống như lúc trước, ai cô ấy cũng đều chỉ cười nhạt, Uất Noãn Tâm nhìn thấy mà đau lòng. Nhưng cô không có cách nào, dẫu sao cô cũng không có cách nào giúp người khác chấp nhận tất cả.
Về chuyện đêm hôm đó, cô cảm thấy vẫn nên giải thích với Nam Cung Nghiêu, rồi nói cho anh biết sự lựa chọn của mình, mượn cớ đưa tài liệu đi đến văn phòng của tổng tài.
Nhưng không gặp Nam Cung Nghiêu, mà lại gặp Nam Cung Vũ Nhi.
“Noãn Tâm, sao cô lại đến đây?”
“Tôi, tôi đến đưa tài liệu.” Không biết tại sao lại có hơi lúng túng, cả người không được tự nhiên.
“Anh ấy đi họp rồi, còn tới hai tiếng lận, không bằng tôi với cô cùng ngồi đợi nha?”
“Không cần đâu, tôi còn có việc, phiền cô đưa tập tài liệu này cho anh ấy.”
“Ứ! Tôi sẽ chuyển giúp cô.”
“Cám ơn!” Uất Noãn Tâm đi đến cửa, chần chừ.
“Sao vậy? Còn có chuyện gì nữa hả?”
“Có thể thay tôi chuyển lời đến anh ấy, tám giờ tối nay, tôi đợi anh ấy ở dưới chân ngọn hải đẳng được không?”
“Đương nhiên là được! Yên tâm đi, tôi sẽ chuyển lời giúp cô.” Nam Cung Vũ Nhi nở nụ cười đơn thuần vô hại, trong lòng lại án độc bày một mưu kế nhỏ, mí mắt xinh đẹp nhíu lại, lộ ra một tia lạnh lùng. Là tự cô đụng vào họng súng, đã thế thì đứng trách tôi!
Uất Noãn Tâm vừa đi vào thang máy, Nam Cung Nghiêu mới từ trong phòng họp đi ra, phía sau còn có cách quản lý cấp cao của các bộ phận đi theo. Anh vừa đi vừa dặn dò chi tiết các hợp đồng hợp tác, vừa đi đến cửa văn phòng, cửa tự động mở ra, phía sau cửa hé ra một khuôn mặt tươi cười đáng yêu.
“Vũ Nhi? Sao em lại đến đây?”
Hướng Vi gật đầu. “Tam tiểu thư.” Sau đó cầm tài liệu đi ra ngoài.
Nam Cung Vũ Nhi kéo tay anh. “Đến đây xem nè, tiện đường mang canh gà đến. Em tự tay hầm đó, một giọt cũng không được chừa lại đâu!”
“Không cần làm vậy đây, công ty có cơm trưa mà.”
“Đầu bếp gì đó làm sao có thể bằng em tự tay xuống bếp làm chứ?” Cô ấn anh ngồi xuống chiếc ghế sofa bằng da của Italy, mở hộp canh ra, mùi thơm lan tỏa khắp căn phòng. “Sao nào? Có phải vừa nghe mùi là muốn ăn phải không?”
“Ừ! Làm phiền em rồi!”
“Này! Anh mà còn khách sao như vậy, em sẽ giận đó.” Cô ta cố ý nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn lại, chọc Nam Cung Nghiêu cười. “Được rồi được rồi, mau uống đi!”
Ánh mắt liếc nhìn tập tài liệu trên bàn, nhìn thấy là tài liệu của phòng luật sự, anh hỏi: “Ai đưa đến vậy?”
“Noãn Tâm đó!”
“Cô ấy có nói gì hay không?”
“Không có.” Vẻ mặt cô ta tỏ ra ngây thơ hỏi lại: “Cô ấy phải nói gì chứ? Có phải hai người có mâu thuẫn gì phải không?”
“Không có!” Nam Cung Nghiêu có hơi hối hận không kết thúc cuộc họp sớm chút, như vậy có thể gặp được cô rồi. Thực ra nếu như hôm nay Vũ Nhi không mang canh đến, anh đã chạy xuống dưới tìm Uất Noãn Tâm rồi.
“Ơ! Em tự tay hầm cnah cho anh, không lẽ anh không có chút bày tỏ gì sao?”
“Em lại nhìn trúng trang sức ngọc trai gì rồi hả?”
“Này! Anh xem em là những cô tiểu thư hám tiền kia sao? Xua đuổi em như vậy đó.”
“Giỡn thôi mà!”
“Giỡn cũng không được giỡn như vậy, phạt anh tối nay mời em đi ăn một bữa thật lớn.”
Nam Cung Nghiêu do dự một lúc, có lẽ không nên ép quá chặt, nên để cho Uất Noãn Tâm có nhiều thời gian hơn để suy nghĩ. Anh liều đồng ý. “Được, muốn ăn gì nào?”
Cơn gió của tháng mười một thổi qua, phía trước là biển, gió đêm gào thét, xuyên qua từng sợi vãi, xâm nhập vào trong cơ thể mỏng manh của Uất Noãn Tâm.
Cô ngồi dưới chân ngọn hải đăng, gió biển lạnh lẽo, không chịu nổi rùng mình một cái. Nhưng nơi này chính là nơi bắn pháo hoa, có lạnh hơn nữa, cũng phải chịu đựng.
Cô biết khoản thời gian này, Nam Cung Nghiêu đang giận cô, không nghĩ ra cách nào để dỗ dành anh, đành phải học theo những bộ phim truyền hình cũ rích, bắn phái hoa ‘tỏ tình’. Mọi thứ đã chuẩn bị ổn thỏa, chỉ đợi anh đến. Bảy giờ năm mươi, vẫn còn mười phút…..
Chờ mong lại căng thẳng.
“Hua…. Gió biển lạnh quá đi!” Cô chà xát hai bàn tay, hà hơi nóng vào, nhảy qua nhảy lại, cố gắng làm cho người mình nóng lên.
“Xem kìa, ở đây có một mỹ nữ nha!” Phía sau vọng đến tiếng cười gian ác của một đám đàn ông.
Uất Noãn Tâm quay người lại, lập tức nhìn thấy vài bộ mặt xấu xí, vẻ mặt dâm đãng của đám đàn ông lang thang, không khỏi thấy buồn nôn.
Đi sang hướng khác, muốn tránh khỏi bọn họ, lại bị bọn họ cản đường. Có một tên trong đám đó dùng bàn tay bẩn thỉu nâng cằm cô lên. “Ây yo! Trông thật xin đẹp nha, sao lại đứng ở đây một mình? Không lẽ đang đợi mấy anh sao? Xem ra hôm nay mọi người có phúc lớn rồi…..”
Cả bọn lang thang phát ra nụ cười gian ác, ánh mắt dâm đãng lướt nhìn từ trên xuống dưới cơ thể của Uất Noãn Tâm, tưởng tượng đến những hình ảnh thô tục.
Cô nôn nóng. “Các người tránh ra…. nếu không tôi la lớn đó!”
“Kêu đi! Nơi hẻo lánh như vậy, xem có ai đến cứu mày. Lát nữa, sẽ để cho mày kêu cho đủ, kêu lớn chúng, để các anh em vui vẻ……”
Một bàn tay đánh úp về phía ngực cô, bị cô đẩy ra. “Đừng đụng vào tôi.”“Còn nhìn gì nữa? Mau xông lên….”
Uất Noãn Tâm vừa gào to kêu cứu mạng, vừa chạy thụt mạng. Nhưng nơi này đúng thật quá hẻo lánh, nên không có ai có thể cứu cô. Chân bị vấp, té ngã xuống đất.
Bọn chúng lập tức lật người cô lại, đè lên cơ thể cô, giữ chặt tay chân chân. Bọn lang thang đè lên người cô còn móc ra một con dao kề lên cổ cô. “không muốn chết, thì ngoan ngoãn đi. Đợi ông đây chơi xong, sẽ thả mày đi.”
Một tên khác nước miếng sắp chảy ra, gấp gáp thúc giục như con khỉ. “Anh hai, anh nhanh chút, rồi đến lượt em, nhanh nhanh nhanh đi….”
Uất Noãn Tâm không dám nhúc nhích, sốt ruột đến nỗi chảy cả nước mắt, cầu xin nói: “Thả tôi ra…. cầu xin các người…. thả tôi ra…..”
“Ua…. đừng khóc…. mấy anh em sẽ làm cho em vui vẻ….” Ánh mắt gian ác ghê tởm như chuột nhắt của tên đó nhìn chằm chằm ngực của Uất Noãn Tâm, hai tay vươn đến, kích động đến run rẩy. Cô tuyệt vọng nhắm mắt lại.
“Các người đang làm gì hả?” Một giọng nói lười biếng lại lạnh lẽo đến tận xương tủy từ phía sau truyền đến.
Uất Noãn Tâm vội kêu cứu mạng. “Cứu tôi…. ua….” Miệng bị người ta dùng tay bịt lại.
Tên lang thang chĩa con dao sáng loáng ra. “Mau cút, mày không chơi lại đâu.”
“Phải không? Tao lại nghĩ ngược lại, mày làm như thế nào để tao chơi không lại.” Anh xông về phía trước đá tên lang thang, tên đang đè tay chân của Uất Noãn Tâm vội chạy về phía trước đánh với anh.
Anh vừa chống lại bạn chúng, vừa vươn tay kéo Uất Noãn Tâm dậy. “Em không sao chứ?”
Mắt của cô bỗng nhiên mở to. “Ngũ Liên?”
Ngũ Liên vừa mất tập trung, bị chém một nhát, cũng may chỉ chém rách quần áo. Vào giây phút phát hiện người bị xâm hại là Uất Noãn Tâm, trong ánh mắt của anh lửa cháy hừng hực. “Khốn khiếp, các người dám đụng vào cô ấy!”
Giống như một con dã thú điên cuồng bổ nhào về trước, chỉ hai ba chiêu đã đánh bọn chúng té ngã xuống đất.
Tên cầm đầu bọn lang thang thấy chuyện lớn không ổn, nằm chặt con dao nhỏ xông về phía anh. Kết qua vẫn chưa đụng vào Ngũ Liên, con dao bị anh đá bay. Anh kéo tên đó ngã xuống đất, vung tay lên đấm thô bạo. Răng máu của tên lang thang bắn tung tóe, đầu bị dọng mạnh xuống, trên đá toàn là máu.
Mấy kẻ lang thang khác thấy Ngũ Liên nổi điên, bị dọa ngây người, không dám tiến lên trước.
Nhìn thấy sắp có án mạng, mà tròng mắt của Ngũ Liên đỏ lên, Uất Noãn Tâm vội giữ anh lại. “Đủ rồi, đừng đánh nữa! Đánh nữa anh ta sẽ chết đó. Ngũ Liên, dừng tay lại đi!”
Ngũ Liên điên dại đẩy cô ra, cô té ngã xuống đất, chân bị đá cắt trúng, phát ra một tiếng rên nhỏ.
Nghe thấy tiếng rên nhỉ đó làm cho Ngũ Liên dừng hành động tấn công điên cuồng của mình lại, đuối sức đứng dậy. Bước chân lảo đảo, lùi lại mấy bước, kéo Uất Noãn Tâm vào lòng. “Cút hết cho tao!”
Bọn lang thang sợ đến tè ra quần, chân tay luống cuống khiên tên cầm đầu bị đánh chỉ còn nửa cái mạng, chạy thụt mạng.
Ngũ Liên mệt đến nỗi thở gấp, vẫn chưa hết giận. “Tại sao không để tôi đánh chết thằng đó hả? Nó đáng chết!” Nếu ngay từ đầu biết là cô, anh cũng có thể cho tên đó một nhát chết tại chỗ!”
“Tôi không muốn anh ngồi tù.”
“Ha, tôi cũng không đến nỗi phải ngồi tù vì một cái mạng đê tiện như vậy đâu. Nửa đêm nửa hôm, em đứng đây làm gì hả?”
Nhìn thấy cô cắn môi không nói chuyện, anh cười giễu. “Đợi Nam Cung Nghiêu sao?” Ánh mắt nhìn về đằng xa. “Còn chuẩn bị cả pháo hoa, rất lãng mạn nha! Kết quả thiếu chút nữa bị người ta xâm hại!”
“Cám ơn anh….”
“Do tâm trạng tôi không vui, muốn đánh nhau để trút giận thôi. Cho dù không phải em, tôi cũng sẽ cứu.”
“……… Ừ!”
“Đi thôi, tôi đưa em về nhà!” Anh đi vài bước, quay đầu lại, nhìn thấy cô vẫn đứng tại chỗ. “Em vẫn đợi anh ta? Lỡ như đám lang thang đó quay lại, em vẫn muốn…….”
Cô nắm chặt di động, mậu thuẫn.
“Thôi đi, tôi ngồi đợi cùng em! Để tránh ngày mai báo lại đăng có án mạng.” Anh cũng không nói gì, đi đến một chỗ cách xa cô chút, cầm lấy hòn đá trút giận quăng về phía biển.
Anh thực sự hận không thể bổ cái đầu cô ra, xem bên trong chứa cái gì? Nam Cung Nghiêu đối xữ cô như vậy, cô vẫn còn…. Mà trả công cho anh, cũng chỉ có những cục đá này, chỉ có thể gợn dậy những đợt sóng nhỏ, sau đó chìm xuồng đáy biển.
Uất Noãn Tâm gọi điện thoại cho Nam Cung Nghiêu, tắt máy rồi, Nhìn Ngũ Liên ở bên cạnh, vô cùng áy náy. Lại trôi qua thêm mấy phút, đi đến bên cạnh anh, nhỏ giọng nói câu: “Đi thôi!”