Nam Cung Vũ Nhi thừa thắng xông lên, thêm dầu vào lửa. “Đàn ông đều như vậy cả, lúc mà chưa chiếm được, thì đối xữ tốt với cô, nghĩ mọi cách lừa cô lên giường… Một khi chiếm được rồi, sẽ vứt bỏ như chiếc giày rách. Nam Cung Nghiêu là đàn ông, cũng không ngoại lệ. Đàn ông và phụ nữ không giống nhau, phụ nữ chỉ yêu người ở trên giường cùng mình, còn đàn ông… Tình dục và tình yêu phân biệt rất rõ ràng.”
“Cô nên cảm thấy may mắn khi tôi nói hết tất cả cho cô biết, nếu không lúc cô và anh ấy lên giường, trong đầu anh ấy chỉ có tôi, sẽ càng làm cô thêm đau khổ…”
“Đủ rồi!” Cô thấp giọng rít gào. “Tôi không muốn nghe nữa!”
“Cô cho rằng trốn tránh có thể giải quyết tất cả sao? Anh ấy không yêu cô, người anh ấy yêu là tôi! Cô phải chấp nhận sự thật! Tôi đã đẩy anh ấy cho cô, là chính cô không thể giữ được anh ấy, đừng có trách người khác. Cô phải cảm ơn tôi, nếu không cô mang lần đầu tiên cho anh ấy, phát hiện anh ấy vẫn một mực lừa cô, cô sẽ càng đau khổ hơn thôi.”
Giọng điệu của cô ta, giống như đang bố thí sự thương hại cho một kẻ ăn xin. Dường như tất cả những gì cô đang có, đều do cô ta ban cho, cô phải mang ơn, quỳ xuống cảm ơn cô ta.
Vẻ mặt kia khiến Uất Noãn Tâm ghê tởm.
Cô giận dữ cười ngược lại, nụ cười lạnh lẽo. “Có lẽ cũng không đau khổ giống như những gì cô đã nghĩ, dù sao tôi cũng không còn lần đầu tiên rồi. Làm lần thứ hai hay lần thứ ba, có gì khác nhau chứ?”
Cô lúc đó hoàn toàn tức điên lên, giống như một con thú nhỏ bị thương, dựng hết gai nhọn trên người lên, mặc kệ mọi thứ chỉ muốn bảo vệ chính mình, ngay cả nói cũng không suy nghĩ. Nhưng thực sự không ngờ rằng, lời nói này mang đến cho chính mình rất nhiều tai họa.
Nam Cung Vũ Nhi giật mình, không đoán được cô không còn là xữ nữ. Rất nhanh, trong đầu nảy sinh ra một mưu kế thâm độc, hạ quyết tâm tàn nhẫn kéo cô xuống vực sâu không thể nào ngoi lên được, không được siêu thoát.
“Lời cô muốn nói đã nói xong rồi sao? Cám ơn ‘lòng tốt’ của cô!” Vứt lại những câu mỉa mai nay, cầm lấy túi xách xông ra ngoài.
Cô ngây thơ, nhưng không có nghĩa là cô ngu xuẩn, sẽ tin tất cả những gì cô ta làm là muốn tốt cho cô. Cô ta chẳng qua chỉ muốn khoe cho cô biết cô ta có bao nhiêu lợi hại, còn cô đáng thương bao nhiêu. Trước kia cô thật có mắt không tròng, nhìn lầm cô ta, lòng dạ của cô ta, và vẻ bề ngoài hoàn toàn là hai người khác nhau.
Uất Noãn Tâm bắt xe, chạy thẳng về nhà.
Ngũ Liên đang chăm chú chọn một thị trấn nhỏ ở Italy, quay đầu ngạc nhiên. “Sao em lại quay trở về vậy?”
“Thu dọn hành lý.”
“Dọn nhà?”
“Du lịch!” Cô quay người đi về nhà mình, Ngũ Liên vội chạy quay đó. “Em uống nhầm thuốc hay bị động kinh? Không phải không muốn đi sao?”
“Anh không biết phụ nữ thay đổi ý rất nhanh sao?”
“Biết, nhưng tôi không biết em là phụ nữ đó!”
Cô mặc kệ anh, tự mình thu dọn quần áo.
Ngũ Liên đè vali lại. “Xảy ra chuyện gì vậy? Nói tôi biết, ai bắt nạt em hả?”
Cô vẫn nén những giọt nước mắt, nhưng anh vừa hỏi một câu như vậy, giống như tức nước vỡ bờ chảy ào ào. “Tôi ngốc lắm phải không? Cứ bị người ta lừa gạt hoài…”
Ngũ Liên ôm cô, đau lòng hỏi: “Em rất ngốc, nhưng mà, tôi thích em ngốc nghếch như vậy. Đừng đau lòng vì Nam Cung Nghiêu nữa, được không? Anh ta không đáng! Em còn có tôi, tôi sẽ luôn ở bên cạnh em.”
“Cám ơn anh….”
Hai người ôm nhau rất lâu, cho đến khi di động của Ngũ Liên đổ chuông, lại là Nam Cung Vũ Nhi. “Tôi lấy khăn mặt giúp em.” Anh mượn cớ đi vào nhà vệ sinh. “Cô lại có chuyện gì nữa hả?”
“Để tôi đoán xem…. Buổi sáng hôm nay anh đề nghị dẫn cô ta đi du lịch, bị cô ta từ chối, nhưng bây giờ cô ta đột nhiên thay đổi ý, có phải không?”
“Là cô chọc cô ấy khóc? Chết tiệt! Cô lại giở trò gì đây hả?”
“Chuyện đó anh không cần quan tâm, tóm lại, chuyên tôi làm được anh không thể làm được, anh nên cảm ơn tôi. Các người mấy giờ lên máy bay?Tôi còn rất nhiều việc cần phải sắp xếp.”
“Điều này, cô không cần thiết phải biết!”
“Anh muốn qua cầu rút ván sao? Anh đã quên chuyện anh từng đồng ý với tôi sao?”
“Xin lỗi, bổn thiếu trước giờ rất dễ quên, nói chưa bao giờ giữ lời. Qua cầu rút ván, còn là chuyện rất bình thường, để cô thất vọng rồi.” Anh trực tiếp ngắt cuộc gọi. Sau này, anh không muốn đến xỉa và có liên quan gì đến người đàn bà độc ác này nữa.
………….
“Ngũ Liên, Ngũ Liên, Alo! Alo? Đáng chết! Dám giở trò bịch bợm với tôi. Anh cho rằng anh không nói, tôi sẽ không biết sao? Chờ đó đi!.” Nam Cung Vũ Nhi vội vàng chạy đến nhà bếp, bảo đầu bếp hầm canh, bỏ thêm chút ‘nguyên liệu’, tự mình mang đến công ty Nam Cung Nghiêu.”
“Em lại đến rồi, có hoan nghênh không?”
“Đương nhiên!” Bởi cãi nhau với Uất Noãn Tâm,nên cảm đêm Nam Cung Nghiêu ngủ không ngon, cả người tiều tụy, tinh thần uể oải không phấn chấn.
“Anh xem, sắc anh của anh rất kém đó, mau uống canh đi, bồi bổ lại, bằng không sẽ không đẹp nữa đâu.”
“Cám ơn em!” Lòng Nam Cung Nghiêu lơ lửng mà uống canh, nhận thấy Nam Cung Vũ Nhi dường như muốn nói gì đó: “Có chuyện gì à?”
“Có một chuyện, em không biết có nên nói với anh không….” Nam Cung Vũ Nhi muốn nói rồi lại thôi, ấp a ấp úng. “Buổi sáng, Noãn Tâm gọi điện thoại cho em….”
Anh lập tức căng thẳng giữ lấy cô. “Cô ấy nói gì?”
“Cô ấy nói lời chào tạm biệt với em, hình như muốn bỏ đi với Ngũ Liên. Nghe giọng điệu, có cảm giác như đang bỏ trốn…. Chúng ta muốn gặp cũng không gặp được! Nhưng em không chắc chắn, cũng có thể cô ấy chỉ ra nước ngoài du lịch!”
Cô muốn bỏ đi? Cùng Ngũ Liên? Nam Cung Nghiêu càng nghĩ càng hoang mang, không để ý đến Nam Cung Vũ Nhi, tông cửa xông ra ngoài.
Ánh mắt của Nam Cung Vũ Nhi dừng lại trên chén canh gà, lộ ra một nụ cười thâm sâu.
Xem lần này, còn không thể chỉnh chết cô không?
………..
Hành lý của Ngũ Liên đã đặt ở trước cửa, quay người chạy qua giúp Uất Noãn Tâm. “Chết tiệt, bên trong em chứa bao nhiêu đồ vậy? Nặng chết tôi rồi.”
Cô tỉ mĩ đếm đi đếm lại. “Quần áo, giày dép, túi xách, bàn chải đánh răng, kem đánh răng, thuốc, mặt nạ, sách, còn có….”
Anh hết nói nổi. “Em tính di dân à?”
“Anh cũng không phải không biết đồ ở nước ngoài rất mắc, có thể mang tất nhiên phải mang rồi. A! Trong tủ lạnh còn một ít đồ ăn, để tôi đi lấy.”
“Em đợi đây đi, tôi đi cho!” Để cô ai, ai biết cô có ôm luôn nguyên cái tủ lạnh đi không.
Uất Noãn Tâm tranh thủ kiểm tra lại coi có bỏ sót gì không, thì cửa thang máy đột nhiên mở ra.
Một dáng người tàn bạo của Nam Cung Nghiêu vọt ra ngoài……..
Uất Noãn Tâm nhíu mày lại, vẻ mặt chống đối. “Anh đến đây làm gì? Tôi không muốn nhìn thấy anh!”
Vừa nhìn thấy bên cạnh cô có hai cái vali, lửa giận của Nam CungNghiêu cháy ‘phừng phật’ trên đầu, lớn tiếng chết vấn. “Em muốn cùng cậu ta đi đâu?”
“Không liên quan đến anh! Anh đi đi!”
“Sao lại không liên quan đến anh! Em là người phụ nữ của anh!” Lửagiận của Nam Cung Nghiêu xông đến tận trời mà tuyêt bố quyền sở hữu của mình, giật lấy cái vali, bá đạo ra lệnh: “Không có sự cho phép của anh, chỗ nào cũng không được phép đi.”
“Buông ra, trả hành lý lại cho tôi…..” Uất Noãn Tâm cướp lại cái vali, cũng tức giận. “Anh dựa vào cái gì để quản tôi hả? Anh cút về quản Nam Cung Vũ Nhi là được rồi. Tôi đi đâu, không cần anh cho phép.”
Lần đầu tiên cô nói những lời quyết liệt này với mình, Nam Cung Nghiêu sững người, sau đó càng tức giận hơn.
Cô dám vì Ngũ Liên, đối xữ với mình vậy sao?
“Tóm lại anh không cho phép, đi theo anh!” Anh túm thẳng lấy cô, côsống chết giữ chặt tay vịn cầu thang, gào to. “Ngũ Liên…. Ngũ Liên cứutôi!”
“Buông tay ra!”
Tiếng cảnh cáo truyền đến, hai mắt của Nam Cung Nghiêu đỏ ngầu quayđầu lại, đối mặt với vẻ mặt âm u nguy hiểm của Ngũ Liên, kéo Uất NoãnTâm ra phía sau người mình.”
“Chuyện này không liên quan đến cậu!”
“Chuyện của Noãn Tâm, cũng là chuyện của tôi!” Ngũ Liên với khí thếlàm người khác khiếp sợ mà đến gần. “Tôi nói anh buông tay ra, có nghekhông hả?”“Muốn chết!” Nam Cung Nghiêu lười tốn nước bọt với anh, xông thẳng lên trước, đấm đá lẫn nhau.
Hai người giống như hai con dã thú đấu đá nhau, đánh đến anh sống tôi chết!
Uất Noãn Tâm không thể ngăn được, chỉ có thể đứng một bên lo lắng. “Nam Cung Nghiêu, mau dừng tay lại! Anh dừng tay!”
Ngũ Liên lật người lại, áp đảo Nam Cung Nghiêu xuống đất, nệm một đấmvào mặt anh. Tay anh mò được một cái bình hoa, đập thẳng vào sau gáycủa Ngũ Liên, một đòn ngay chỗ quan trọng, làm anh ngất xỉu tại chỗ.
“Ngũ Liên….” Uất Noãn Tâm muốn chạy qua kiểm tra vết thương của anh,lại bị Nam Cung Nghiêu túm chặt, liều mạng giãy dụa nhưng không thoátđược. “Buông tay…….. anh mau buông tay…. đồ khốn!”
Cứ vậy bị anh kéo thẳng vào trong thang máy, cô cầu cứu bảo vệ, anh ta lại tưởng hai người là đôi tình nhân đang cãi nhau, thêm vào đó khíthế của Nam Cung Nghiêu quá khiếp người, không thể chạy đến giúp đỡ.
Uất Noãn Tâm bị nhét mạnh vào xe, muốn chạy trốn, nhưng cửa xe lại bị khóa.
Nam Cung Nghiêu một chữ không nói giúp cô thắt dây an toàn, nổ máy xe, chạy như bay.
“Anh thả tôi ra, mau thả tôi đi………. rốt cuộc anh muốn sao hả? Nam Cung Nghiêu!”
“Nếu như không muốn đụng xe, thì ngoan ngoãn ngồi yên. Nếu không, ngay cả gặp mặt cậu ta lần cúi cùng cũng không gặp được.” Anh lạnh lùng báđạo nói, lông mày nhíu chặt lại, mắt vẫn nhìn về phía trước, xe chạynhư bay, nhanh như chớp.
Xe chạy băng băng vào rừng núi, âm u, xa xôi không có người ở, chỉ cómột con đường nhỏ vắng vẻ. Nam Cung Nghiêu kéo Uất Noãn Tâm xuống xe,túm cô đến một căn phòng gỗ cạnh hồ, đẩy mạnh cô ngã xuống giường. Cômấy lần chạy thẳng đến cửa, đều bị anh giữ chặt lại.
“Nam Cung Nghiêu, anh thả tôi ra, anh điên rồi hả?”
“Phải, anh điên rồi, bị em ép đến điên rồi!”
“Tôi ép anh điên? Là anh gạt tôi.”
“Anh thừa nhận anh từng gạt em, nhưng em ngay cả cơ hội để anh giảithích cũng không có, thì đã muốn bỏ đi với Ngũ Liên. Em có nghĩ đến cảm nhận của anh không hả?”
“Anh không nghĩ đến cảm nhận của tôi, thì anh dựa vào gì bắt tôi phảinghĩ đến anh hả? Nam Cung Nghiêu, coi như tôi cầu xin anh, để cho tôibình tĩnh một thời gian được không?”
“Là cho em thời gian để bình tĩnh, hay để em và Ngũ Liên bỏ trốn, ở bên nhau sao? Nói cho em biết, anh làm không được!”
“Anh ngang ngược không thể nói lý mà!”
“Anh ngang ngược không nói lý, tất cả đều do em ép đó! Em ngoan ngoãn đợi ở đây, chỗ nào cũng không được phép đi!”
Cô không thể tin được nhìn vẻ mặt tức giận của anh. “Em muốn nhốt tôi sao? Anh không có cái quyền đó.”
“Chỉ bằng anh là người đàn ông của em, anh còn có quyền làm một chuyện.”
Uất Noãn Tâm thực sự tức giận đến phát nổ, nghĩ cũng không muốn nghĩ, tát một cái thật mạnh vào mặt Nam Cung Nghiêu.
Trên khuôn mặt tức giận của anh hiện lên một vết xước, lạnh lẽo nghiến răng. “Em dám đánh tôi?”
Cô mặc kệ anh, đi đến cửa một lần nữa, bị Nam Cung Nghiêu kéo vềgiường. Anh chán ghét cô dùng thái độ này đối xữ với anh, cô phải yêuanh, chứ không phải chết tiệt hận anh.
Lửa giận trong lòng hừng hực bùng cháy, Nam Cung Nghiêu cúi ngườixuống, hung hãn cướp lấy môi cô, giữ chặt hai cánh tay mảnh khảnh củacô, hai chân chặn cơ thể lộn xộn của cô lại. Mặc kệ mọi thứ mà chiếmđoạt, xâm nhập.
Uất Noãn Tâm hoảng sợ vặn vẹo cơ thể tránh trái tránh phải, nhưng vẫnkhông thể thoát ra. Anh đột nhiên trở nên rất đáng sợ, sức lực mạnh đến kinh ngạc, làm cho cô sợ hãi không chịu nổi.
Cô hung hãn cắn vào môi anh, thừa dịp anh nghỉ lấy sức, giãy tay anhra, liều mạng đánh đá, điên cuồng cào cấu vào lưng anh, cào đến nỗi móng tay dính máu, nhưng vẫn không thể khiến anh dừng lại. Dưới tình huống khẩn cấp, cô cầm lấy cây đèn ở đầu giường, đánh thẳng vào sau gáy củaanh.
Nam Cung Nghiêu kêu rên, đau đến nỗi trở mình.
Uất Noãn Tâm vội vàng trốn thoát, nhưng chưa chạy được hai bước, bịanh đuổi theo bắt lấy mắt cá chân của cô, kéo cô té ngã xuống đất.
Cơ thể nặng nề của anh đè cô, cả người giống như nổi điên, xé ráchquần áo của cô, thô lỗ mà vội vã vuốt ve nơi đẫy đà của cô, cô đau đếnnỗi gào khóc thành tiếng. “Buông tôi ra……….. Nam Cung Nghiêu………. buôngra……… không muốn…….”
Nhưng sức của nam và nữ khác xa nhau, nắm đấm của cô ở trên người anh, vốn không có chút tác dụng gì.
Đầu của anh toàn máu, tàn bạo làm người khác sợ hãi, giống như khôngnghe thấy lời cô nói, chỉ điên cuồng khàn khàn thì thào. “Anh muốnem…….. anh muốn em……..”
Anh không biết người mình sao nữa, cả người rất nóng, cơ thể giống như tách rời khỏi sự khống chế của mình. Anh khao khát cô khao khát quálâu rồi, mùi thơm thoảng thoảng của cô, cơ thể mềm mại của cô khiến anh giống như con ngựa mất dây cương, ngoài việc tuân theo sự thôi thúcnguyên thủy nhất, thì chẳng thể nào cân nhắc nữa.
Gấp gáp không đợi được mà xé rách quần lót của cô, đè mông cô lại, để cho nơi cường tráng của mình, mạnh mẽ tiến vào.
Cơ thể chưa ướt át không cách nào tiếp nhận sự xâm lấn bất thình lìnhcủa anh, Uất Noãn Tâm đau đến nỗi thét chói tai, cơ thể giống như bị xé rách, nước mắt tuôn ra……