“Tiểu Thiên….” Uất Noãn Tâm kéo con vào trong lòng, lo lắng đến nỗi ngay cả hồn phách cũng mất tiêu. “Sao con lại chạy đến chỗ này? Làm mẹ lo lắng muốn chết? Cám ơn trời đất, cũng may con không có chuyện gì!”
Từ lúc nhận được điện thoại của con đến bây giờ, nhịp tim của cô chưa từng đập bình thường, chỉ thiếu điều muốn nhảy ra từ họng.
Tiểu Thiên là sinh mạng của cô, nếu con xảy ra chuyện gì, chắc cô sống không nổi.
“Xin lỗi, để ma ma lo lắng rồi, lần sau tiểu Thiên không dám nữa….”
Nam Cung Nghiêu mua trà sữa nóng đi ra từ cửa hàng tạp hóa, thì nhìn thấy cảnh hai mẹ con ôm nhau chặt nhau.
Bóng dáng của người phụ nữ kia, cực kỳ giống Uất Noãn Tâm.
Đáy lòng của Nam Cung Nghiêu nhất thời sinh ra một cảm giác đau đớn, tràn lan ra, giống như cả trái tim đều im siết chặt!
Khó thở.
“Tiểu Thiên ngoan, mẹ không trách tiểu Thiên, chúng ta về nhà.”
Khuôn mặt khiến anh yêu thương mê đắm vô số đêm đều xuất hiện trong giấc mở của anh đang chân thật hiện ra trước mắt.
Nam Cung Nghiêu không thể tin được, xúc động, mừng như điên. Tay siết chặt lại, bóp nát nguyên ly giấy, trà sữa văng tung tóe.
Uất Noãn Tâm đang định dắt Thiên Hạo lên xe, thì phát hiện trên người con có một chiếc áo vest lớn. “Chiếc áo này của ai vậy?”
“Chú đó. Chú ấy ở kia kìa!”
Uất Noãn Tâm quay đầu lại nhìn theo hướng Uất Thiên Hạo chỉ, bị kinh hoàng, ngạc nhiên mở ta hai mắt.
Nam Cung Nghiêu, sao lại là anh ấy?
Trước khi quay về Đài Loan, cô đã nghĩ đủ mọi cách chuẩn bị khi gặp lại anh. Thậm chí trong đầu đã tập luyện vô số lần, phải đối mặt với anh như thế nào. Nhưng không có nghĩ đến, tình hình như trước mắt.
Cô bất ngờ.
Trong đầu hỗn loạn.
Hai người nhìn nhau xuyên qua làn mưa, thật lâu sau đó, cũng không nói chuyện, cũng không có người nào bước về phía trước.
Chớp mắt một ngàn năm, bừng tỉnh đã cách một thế kỷ.
Những hồi ức đã qua, giống như một cuốn phim chạy nhanh qua trước mắt hai người. Có ngọt ngào, tự nhiên cũng có đau khổ…..
Không khỏi có trăm ngàn cảm xúc ngổn ngang.
Uất Noãn Tâm cho rằng xa nhau sáu năm, lúc gặp lại anh, anh chẳng qua đã trở thành một người khác qua đường trong cuộc đời cô, không có chút gợn sóng nào, không nghĩ đến sự kinh hoàng kia như sóng to gió lớn. Mỗi một tế bào trên cơ thể, đều nhắc nhở cô những tổn thương cùng sỉ nhục mà anh đã gây ra cho cô.
Nhưng cô nói với chính mình, quá khứ đã là quá khứ. Cô đã không còn là Uất Noãn Tâm ngây thơ kia. Ở trước mặt anh, bất kỳ lúc nào cô cũng phải kiên cường, lúc nào cũng chuẩn bị tốt công tác chiến đấu.
Vì thế, cô thu lại ánh mắt, rất bình tĩnh mang áo vest trả lại cho anh.
“Đã lâu không gặp……” Lúc Nam Cung Nghiêu mở miệng, cổ họng khô khan khàn khàn, khóe mắt có chút ửng đỏ. Trải qua chuyện lúc nãy, mới biết thì ra con người khi xúc động đến một mức độ nhất định, sẽ nói không nên lời, bởi vì có nói thêm bao nhiêu đi nữa cũng không cách nào diễn tả hết tâm trạng lúc này.
Cô phản ứng lạnh nhạt. “Ừ! Tiểu Thiên, nói bái bai với chú đi, chúng ta đi!”
“Chú cũng đi cùng nha!”
“Chúng ta không thuận đường với chú.”
“Thuận đường thuận đường.” Nam Cung Nghiêu cố nén xúc động, vội chạy đến chặn đường bắt taxi.
Uất Noãn Tâm hết cách, đành phải ôm tiểu Thiên lên xe.
Trên đường đi hai người không nói chuyện, Nam Cung Nghiêu nhiều lần muốn mở miệng, cuối cùng lại nói không ra được một câu. Cho đến khi tiểu Thiên ngủ thật say trong lòng Uất Noãn Tâm, mới hỏi: “Tiểu Thiên là con anh, đúng không?”
Người Uất Noãn Tâm run rẩy, cúi đầu che giấu vẻ mặt bối rối. “Không phải!”
“Em gạt anh, thằng bé năm nay năm tuổi, em rời khỏi anh sáu năm.”
“Trẻ con không nhớ rõ ngày sinh thôi.”
“Tiểu Thiên không phải là đứa trẻ bình thường, con rất thông minh! Hai ngày trước khi em bỏ trốn, chúng ta………. đã làm rất nhiều lần!”
Những hình ảnh vô cùng thê thảm hiện lên trước mắt, Uất Noãn Tâm rút nhanh tay lại, chống đối trả lời. “Tiểu Thiên không phải con anh! Tôi lúc đó hận anh như vậy, cho dù mang thai, không có khả năng giữ lại.”
“Vậy thằng bé là con ai? Ngũ Liên? Em đừng gạt anh, tiểu Thiên với anh giống nhau như khuôn đúc, chúng ta có thể đi thử máu.”
“Tôi không muốn nói nhảm với anh, con đường phía trước anh xuống xe đi.”
“Anh không xuống!”
“Nam Cung Nghiêu, tôi bảo anh xuống xe anh nghe chưa? Tài xế, dừng xe!”
“Không được dừng!”
Tài xế do dự không quyết được, không biết nên nghe ai.
“Tôi bảo ông dừng xe lại!”
“Em muốn làm tiểu Thiên thức sao, vậy thì lo to nữa đi, để thằng bé biết chúng ta đã xảy ra những chuyện gì.”
Cô nghiến răng. “Anh đê tiện!”
Lúc xuống xe, Nam Cung Nghiêu vươn tay bế Uất Thiên Hạo, bị Uất Noãn Tâm đẩy ra. “Không cần!”
Nhưng lúc này, Uất Thiên Hạo đột nhiên mở miệng. “Con muốn chú ôm…..”
Nam Cung Nghiêu cười đắc ý. “Được, chú ôm con!”
Về đến nhà, Uất Noãn Tâm đưa tiểu Thiên trở về phòng, cẩn thận cởi quần áo giày dép giúp con, trong mắt tràn đầy tình mẹ, cũng làm ấm lòng Nam Cung Nghiêu.
Như trở lại năm đó, ánh mắt cô nhìn anh, cũng dịu dàng như vậy. Chính sự dịu dàng này, làm tan chảy hoàn toàn trái tim băng giá của anh.
Nhưng khi cô quay đầu lại, trong chớp mắt thay đổi sắc mặt, trả cho anh một ánh mắt lạnh lẽo. “Anh có thể đi.”
“Anh còn điều muốn nói.” Anh đi ra khỏi phòng trước, Uất Noãn Tâm theo sau, đóng cửa phòng lại.
“Anh còn muốn gì nữa?”
“Tiểu Thiên là con anh!”
“Thì sao nào? Anh muốn cướp nó về sao?” Uất Noãn Tâm giống như gà mẹ đang ra sức chiến đấu, vì con của mình, bất chấp mọi giá. “Anh đừng quên, anh đã có vợ con, anh muốn để tiểu Thiên bị mọi người phỉ nhổ là con hoang sao?”
“Anh không kết hôn với Vũ Nhi.”
“Vậy thì sao nào? Các người cũng có con với nhau rồi! Anh muốn giữ cái gia đình kia, lại muốn tiểu Thiên, trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy. Tốt nhất anh cút được bao xa thì cút, tôi sẽ không giao tiểu Thiên cho anh đâu!”
Nam Cung Nghiêu nghiêm túc nói lý lẽ: “Nhưng tiểu Thiên cần một người ba!”
“Tôi đã chuẩn bị gả cho Ngũ Liên rồi, con sẽ có một người ba yêu thương con tốt hơn anh gấp trăm ngàn lần!”
Anh nổi giận ngay lập tức. “Em muốn ôm con anh gả cho người đàn ông khác sao, nằm mơ đi! Anh có chết cũng không đồng ý đâu!”
“Cần phải có sự đồng ý của anh sao? Anh là gì của tôi chứ? Từ sáu năm trước, chúng ta đã không có bất kỳ quan hệ gì rồi. Bây giờ với tôi mà nói, anh không khác gì một người xa lạ cả!”
“Em đừng quên, chúng ta vẫn chưa ký vào đơn ly hôn. Trên danh nghĩa, em vẫn còn là vợ của Nam Cung Nghiêu anh đây.”
Trong mắt Uất Noãn Tâm nhói đau. “Hôn nhân của chúng ta chỉ trên danh nghĩa nhưng thực tế chẳng có gì, cho nên tớ giấy kia chẳng chứng minh được gì hết.”
“Em là luật sư, chắc sẽ phải hiểu rõ tính pháp lý của tờ chứng nhận kết hôn kia chứ? Chỉ cần anh không chấp nhận ly hôn, cả đời nay em cũng đừng có mơ tưởng gả cho Ngũ Liên.”
“Anh…” Lúc trước Uất Noãn Tâm không nghĩ rằng anh sẽ vô sỉ đến mức dùng tờ giấy chứng nhận kết hôn kia trói buộc cô, trong một lúc tức giận, không biết làm sao, đành kéo anh ra ngoài. “Anh cút cho tôi, cút đi…”
Nam Cung Nghiêu không nghĩ đến lần đầu tiên gặp lại nhau lại trở nên như vậy, ép cô vào đường cùng, liền không phản kháng, mà cứ như vậy mà tống cổ mình ra ngoài.
Dù sao, cuối cùng cô cũng là của anh!
…….Nam Cung Nghiêu đừng ở dưới lầu ở tiểu khu hút thuốc rất lâu, mới rời khỏi. Về đến nhà, mặt mày của Nam Cung Vũ Nhi đen thui, tức anh ách mà ngồi đợi anh, u ám nghiến răng. “Anh đi đâu?”
Hôm nay anh thực sự chẳng có tâm trạng để gây gổ với cô, quăng đại một câu cho có lệ. “Tìm bạn bè.”
“Bạn bè gì quan trọng đến vậy hả? Ngay cả chuyện đồng ý với con cũng có thể trở quẻ ngay?”
Anh mặc kệ cô, đi vào phòng tắm, nhưng Nam Cung Vũ Nhi đi theo. “Anh nói rõ ràng với em đi!”
“Anh đi tìm ai, em hiểu rõ hơn anh mà, không phải sao?” Nam Cung Nghiêu lạnh lùng trả lời.
Nam Cung Vũ Nhi có chút bối rối mà đảo mắt. “Em không biết anh đang nói gì….”
“Em đã sớm biết Noãn Tâm về nước, con của cô ấy là Thiên Hạo, đúng không? Cho nên em mới gấp gáp chuyển vườn trẻ cho Đào Đào, bởi vì em sợ anh gặp cô ấy!”
“Em không biết anh nói gì….”
Cô ta vội trốn tránh, lại bị Nam Cung Nghiêu nắm chặt cổ tay, ấn lên tường. Ánh mắt của anh lạnh lẽo, từ trên nhìn cô ta. “Sáu năm trước, chính em cho thuốc vào trong canh, cho nên anh mới mất đi khống chế, cưỡng bức cô ấy!”
“Canh gà gì chứ? Em không nhớ gì hết. Em không hề làm chuyện đó!”
“Em còn không nhận! Mấy năm nay anh vẫn không nhắc đến, bởi vì anh muốn em chủ động nói với anh, nhưng cho đến hôm nay, em đều lừa gạt anh. ” Anh vô cùng đau đớn. “Vũ Nhi, tại sao em lại trở nên đáng sợ đến vậy chứ?”
“Em đáng sợ? Em trở nên đáng sợ đều do bị anh ép đó!” Nam Cung Vũ Nhi tự biết mình thoát không khỏi, dứt khoát mang tất cả nhẫn uất ức trong lòng bấy lâu nay trút hết ra ngoài.
“Anh là của em, em không cho phép anh yêu bất kỳ người phụ nữ nào! Uất Noãn Tâm quyến rũ anh, đó là cái giá mà cô ta phải trả! Em chỉ muốn bảo vệ tình yêu của em, em không sai!”
“Nhưng em đã làm tổn thương người khác! Vũ Nhi mà anh biết rất lương thiện, tuyệt đối không phải như bây giờ! Hôm nay anh ngủ ở phòng khách.” Anh đẩy cô ra, bước nhanh ra ngoài.
Nam Cung Vũ Nhi men theo vách tường chầm chậm ngồi xuống đất, òa khoác lớn.
Anh cho rằng, cô muốn trở nên như bây giờ sao?
Trong chuyện này, cô cũng là người bị hại mà.
Cô vĩnh viễn cũng không thể quên được cái đêm đáng sợ đó, cái đêm sỉ nhực kia. Giống y như ma quỷ vậy, lúc nào cũng quấn lấy cô, giày vò cô, hủy hoại tất cả mọi thứ của cô.
Lúc đó, Uất Noãn Tâm vừa chạy trốn, Nam Cung Nghiêu tìm khắp nơi đều không thấy cô ta, cả người gần như sụp đổ, cũng thèm để ý đến cô. Đau khổ không chịu nổi nên cô mới một mình chạy đến quán bar uống rượu, một ly rồi lại một ly rượu, rất nhanh chìm vào cơn say không biết gì.
Cho đến khi cô tỉnh lại, đã thấy mình nằm trong một cái hẻm nhỏ dơ dấy bốc mùi, một khuôn mặt của người đàn ông có vết dao chém, dữ tợn thô tục đang cởi quần áo của cô.
Cô sợ hãi, giãy dụa, la hét, kêu cứu, nhưng chút sức cũng không có, còn tên đàn ông ghê tởm kia lại lấy mảnh vải nhét vào miệng cô, đè cô ở dưới đất, thân dưới ghê tởm cắm vào trong cơ thể cô.
Cảm giác đau khổ này giống như bị xé rách tất cả, đến nay cô vẫn nhớ rõ. Cô chỉ có thể khóc và khóc, nhẫn nhịn chịu đựng động tác không ngừng nghĩ của tên đó trên người mình, chất lỏng ghê tởm của tên đó lần lượt bắn vào người cô.
Lúc đó cô thực sự rất muốn chết, nhưng cô không thể, bởi vì bọn họ hại cô trở nên như vậy, dựa vào cái gì cô phải chịu sỉ nhục mà chết đi, còn chúng thì lại sống nhởn nhơ vui vẻ, hận thù đã vực cô sống dậy.
Nửa tháng sau, cô phát hiện mình có mang, vốn định phá bỏ, cứ do dự mãi, rồi vẫn giữ con lại, Thừa dịp Nam Cung Nghiêu uống say, vẩy ít máu trên giường, lừa anh nói bọn họ đã xảy ra quan hệ. Mượn gió bẻ măng, nói con là của anh.
Nhưng mấy năm nay lúc nào cô cũng sống trong lo âu, sợ anh sẽ phát hiện bí mật này. Sự xuất hiện của Uất Noãn Tâm, dường như báo trước bí mật này sắp sửa bị phanh phui. Cô lúc này như con chim run sợ, mỗi ngày đều sống trong đau khổ và lo sợ.
Cô cần phải giành lấy trước thời cơ, đuổi cô ta đi, chấm dứt hết tất cả.
…………..
Nam Cung Nghiêu đi đến thư phòng, buồn phiền chán nản ngã xuống ghế da. Nhưng cứ nghĩ đến việc Uất Noãn Tâm lại quay về bên anh một lần nữa, còn có bảo bảo của bọn họ, trong lòng lại xuất hiện một niềm hạnh phúc mãnh liệt, từng tế bào trên người đều tràn ngập xúc động, gấp rút đến mức khó mà dằn lại, ước gì có thể nhìn thấy mẹ con họ từ sớm.
Những năm qua, Ngũ Liên lợi dụng quân đội để che mắt, giấu mẹ con họ rất kỹ, anh phái nhiều người tìm khắp nơi cũng không có, vốn sắp tuyệt vọng rồi. Cũng may ông trời đối xữ với anh không tệ, đã mang mẹ con họ trở về bên cạnh anh.
Cảm giác đau đớn tê tái không nguôi, dừng như cả thết giới đều sụp đổ, anh đã chịu đựng một lần, gần như lấy hết nửa cái mạng của anh. Lần này, anh quyết sẽ không để mẹ con họ rời khỏi lần nữa.
Nhưng anh không thể bá đạo thô lỗ mà cướp đoạt như lúc trước, như vậy chỉ càng đẩy cô ra xa. Anh sẽ lấy tấm lòng thành của chính mình, lay động cô, để cô tin tưởng vào tấm chân tình của anh…