Uất Noãn Tâm nhìn gương mặt đáng ghét xa lạ kia, đột nhiên cảm thấy nghi ngờ chính mình ngày xưa tại sao lại yêu một tên ác ma lạnh lùng vô cảm này. Mặc dù biết anh nói như vậy chỉ muốn nhục mạ mình, nhưng nghĩ đến Uất Kiến Hùng đang ở trong tù, cô vẫn cắn răng bấm bụng, "nhớ rõ những gì anh nói."
Xuống giường, nhắm mắt lại, không hề có chút do dự mà quỳ ở trước mặt anh.
Nam Cung Nghiêu cho rằng mình sẽ rất vui vẻ, nhưng khi nhìn thấy đầu gối của cô sắp chạm đất, quỳ với một tư thế vô cùng hèn mọn trước mặt anh, anh lại không nhẫn tâm được. Đi đến trước một bước, đỡ lấy cơ thể sắp quỳ xuống của cô, trên mặt mang theo sự mỉa mai và những lời châm biếm.
"Cùng một trò giả vờ khổ sở, em không mệt sao?"
"............."
"Xem ra gia đình họ Uất các người không những đều lẳng lơ, mà còn rất biết giả vờ đáng thương để đòi sự đồng tình, nhưng đáng tiếc chiêu này không có tác dụng gì với tôi, em tỉnh lại đi!" Anh kéo cô trở về giường, vẻ mặt tàn nhẫn như ác ma. "Cho dù cả nhà em quỳ trước mặt tôi, mắt tôi cũng không chớp dù chỉ một cái đâu."
"Bây giờ, mau uống thuốc đi!"
"Tôi không uống!"
"Không dễ gì nghe em nói không muốn ha!" Một tay của anh giữ lấy sau ót của cô, thô bạo cạy miệng cô ra, cương quyết nhét viên thuốc vào miệng cô.
Uất Noãn Tâm ho dữ dội, "khụ khụ.......... khụ........"
Còn chưa kịp ngăn cản, anh lại lấy chiếc ly thủy tinh đưa vào miệng cô, ly thủy tinh và răng ma sát với nhau, vang lên âm thanh chói tai.
Uất Noãn Tâm bị ép phải ngẩng đầu lên, một hớp nước thật to đổ và miệng, một chút xíu lại chảy vào mũi, sặc nước vô cùng khó chịu. Miễn cưỡng nuốt viên thuốc xuống, lại vướng ngay cổ họng, cô ôm lấy cổ mình, sắc mặt bởi vì ho mà trở nên ửng hồng. "Nam Cung Nghiêu, anh là đồ biến thái! Khụ khụ....."
"Tôi cảnh cáo em, đừng có rượu mời không muốn mà muốn uống rượu phạt, nếu không tôi sẽ cho em chết trong đau khổ."
"Hơ, đau khổ sao?" Cô cười mỉa. "Có đau khổ hơn nữa thì sao chứ? Dù sao, bởi vì anh, tôi đã chôn thân trong địa ngục rồi, anh còn có thể khiến tôi thê thảm hơn nữa sao?"
"Địa ngục, em biết cái gì mới gọi là địa ngục thực sự không?" Quá khứ bi thương làm cho Nam Cung Nghiêu kích động đến mức huyệt thái dương co giật lại, nỗi hận ở trong lòng so với sóng to gió lớn, rồng lớn hung dữ càng mãnh liệt hơn. "Địa ngục chính là khi em tỉnh lại, cảnh sát thông báo em đi đến nhà xác nhận tử thi."
"Vốn dĩ là hai con người đang khỏe mạnh, trong một đêm lại biến thành hai cái xác lạnh băng! Trong phút chốc cửa nát nhà tan, hạnh phúc gia đình bị hủy hoại, phải dắt theo em trai đi khắp đầu đường xó chợ, tranh giành thức ăn với đám chó hoang."
"Bởi vì chính anh gặp bất hạnh, thì phải kéo người vô tội khác xuống địa ngục chung với mình sao?"
"Vô tội sao?" Nam Cung Nghiêu như vừa nghe thấy một câu chuyện cười vô cùng nực cười, con ngươi trợn ra, tràn ngập thô bạo. Giống như một con báo săn nhanh nhẹn, bóp chặt lấy cô của cô. "Không phải em muốn biết nhà họ Uất rốt cuộc có mối thù sâu sắc gì với tôi sao? Vậy bây giờ tôi nói cho em biết, chính là Uất Kiến Hùng, đã đụng chết ba mẹ tôi."
Một tia sét đánh xuống, nổ vang kinh hoàng.
Cây cối bị đánh trúng gãy ngang.
Mưa to gió lớn nổi điên cuồng.
Uất Noãn Tâm hoảng hốt mở to hai mắt, cho rằng do tiếng sét quá lớn, nên mình đã nghe nhầm.
"Anh nói gì chứ?"
"Nghe không hiểu sao? Vậy tôi lặp lại thật rõ ràng một lần nữa cho em nghe, ba em, chính là hung thủ giết chết ba mẹ tôi."
Sắc mặt cô trở nên trắng bệch, cả người run lẩy bẩy. "Không thể nào............. không thể nào............."
"Uất Kiến Hùng tên cầm thú không bằng con chó hoang đó, sao lại không thể làm ra những chuyện này chứ? Năm đó khi ông ta còn là Uất Lâm Bân, muốn đâm chết một kẻ thù ở trên thương trường, nhưng lại hại chết ba mẹ tôi! Trôi qua nhiều năm như vậy, tôi vẫn luôn điều tra chuyện này, cuối cùng cũng để tôi điều tra ra được! Nhưng tôi lại không ngờ, người con gái mình từng yêu, lại chính là con gái của kẻ thù giết chết ba mẹ mình!"
Cả người Uất Noãn Tâm đã trở nên ngây dại, không hề nghe thấy anh nói gì.
Đây là kết quả mà cho dù cô đoán như thế nào cũng không thể ngờ đến...............
Ba cô hại chết ba mẹ anh..............
Ba cô hại chết ba mẹ nah sao?
Sao có thể như vậy?
"Bây giờ em cuối cùng cũng đã biết, tại sao tôi lại hận nhà họ Uất đến vậy, nhất định phải bắt tất cả các người phải chết rồi ha! Nợ máu phải trả bằng máu, đó là điều tự nhiên. Uất Kiến Hùng cho dù chết một trăm lần cũng không đủ để đền tội đâu."
"Xin lỗi anh................. tôi không biết.................. tôi không hề biết........." Môi của Uất Noãn Tâm run run, nói chuyện không hề rõ ràng. "Nếu như đúng thực ba tôi đã làm, tôi, tôi thay ông ấy xin lỗi anh. Cầu xin anh tha cho ông ấy, cầu xin anh..........."
"Xin lỗi sao? Xin lỗi thì có thể làm cho ba mẹ tôi sống lại sao?" Nam Cung Nghiêu điên cuồng gào thét.
"Anh cứ coi như ba tôi đã bị trừng phạt đích đáng rồi, nhưng Uất Linh Lung là vô tội!"
"Mỗi người nhà họ Uất các người ai cũng có tội, bao gồm cả em. Tôi để cho em sống tốt, chính là muốn em tận mắt chứng kiến, người thân của em từng người từng người bị hủy diệt như thế nào. Rất nhanh thôi, sẽ đến lược em rồi! Các người một người cũng đừng mong trốn thoát."
Cô bị anh dùng sức đẩy, ngã nhoài xuống đất. Giọng nói của anh giống như lời nguyền rủa đáng sợ, vang vọng cả căn phòng, một cơn ác mộng đáng sợ, kéo dài đằng đẵng.
Cô vẫn luôn muốn biết, giữa hai gia đình rốt cuộc có mối thù hận sâu đậm gì.
Nhưng khi cô cuối cùng đã biết được sự thật, thì lại mong mình chẳng biết gì cả. Như vậy, có lẽ sẽ dễ chịu hơn một chút.
Nhưng bây giờ, cả trái tim đều nặng nề, giống như có một hòn đá thật to đè xuống, hô hấp khó khăn.
Mối thù giết ba mẹ, cả đời này sẽ in dấu trong tim anh. Cho dù cô có cố gắng như thế nào, cũng không thể hóa giải được.
Không lẽ nhất định phải hủy diệt cùng với nhau sao? Mãi mãi tra tấn lẫn nhau sao?
Bỗng nhiên cảm thấy tương lại trở nên đen tối, bởi vì anh, không hề nhìn thấy ánh sáng mặt trời, chỉ có chìm đắm trong vực sâu, đen tối vô tận.
Cô rất mệt mỏi, rất hỗn loạn. Nếu như không có Ngũ Liên và bé Thiên, có lẽ ngay cả dũng cảm để sống tiếp cũng không có.
"Nam Cung Nghiêu............. anh vĩnh viễn.............. không cách nào quên được quá khứ này sao?"
"Thù giết ba mẹ, làm sao có thể quên. Tôi đã từng thề, phải bắt người nhà họ Uất các người, nợ máu trả bằng máu."
Uất Noãn Tâm tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.........
Sau đó, Nam Cung Nghiêu rời khỏi. Uất Noãn Tâm nằm ở trên giường, không chợp mắt suốt một đêm, cứ khóc rồi nín hết mấy lần. Hôm sau chưa đến bảy giờ, thì đã bỏ đi, cũng không gặp Nam Cung Nghiêu.
Vẻ mặt ngây dại, hai mắt mơ màng đứng ở bên đường chờ xe buýt, đợi rất lâu cũng không thấy xe đến, cả người sắp sửa đông thành một tảng băng. Thêm nửa tiếng nữa trôi qua, có một chiếc Maybach màu xám bạc dừng ở phía trước.
Nam Cung Nghiêu ngồi ở bên trong hạ cửa sổ xe xuống, nhìn ra bên ngoài, “lên xe!” giọng nói còn lạnh lẽo hơn cả không khí bên ngoài.
“Không cần đâu.”
“Đừng buộc tôi phải dùng bạo lực với em, cả hai đều không được đẹp mặt đâu.”
“Không cần thật mà……….” Từ sau khi biết được mọi chuyện, cô không biết phải đối mặt với anh như thế nào. Chỉ có một cách duy nhất, đó là chạy trốn. Liên quan đến đời trước, ai đúng ai sai, không thể nói rõ ràng được. Cô không trách anh, cũng không có cách nào hận anh, tâm trạng rất mâu thuẫn.
Giọng nói của anh càng lạnh lẽo hơn, “đừng buộc tôi phải ra tay.”
Uất Noãn Tâm luôn biết mình không có cách nào làm anh lay chuyển, chần chừ trong giây lát, vẫn quyết định lên xa. Bên trong xe bật điều hòa, nên ấm hơn rất nhiều so với thời tiết lạnh giá bên ngoài, nhưng Uất Noãn Tâm lại cảm thấy lạnh hơn, đó là một sự lạnh lẽo tràn ra từ trong lòng.
“Không phải về tảo mộ sao? Sao lại gấp gáp qua trở về thế. Mới xa nhau có hai ngày, thì đã nhớ Ngũ Liên đến vậy sao?”
“Tôi không rõ giữa hai chúng ta thảo luận vấn đề này thì có ý nghĩa gì chứ.” Cô bình thản trả lời. Bởi vì có một mối qua hệ sâu xa với nhau, cho nên nói điều gì cũng đều có vẻ kỳ lạ, nói gì cũng cảm thấy dư thừa.
“Sao lại không có ý nghĩ? Nói như thế nào, thì chúng ta cũng đã có bảy năm vợ chồng, một đêm vợ chồng trăm năm nghĩa tình mà.”
“Nghĩa tình sao?” Uất Noãn Tâm cảm thấy thật mỉa mai, hỏi ngược lại anh. “Giữa chúng ta còn có hai chữ ‘nghĩa tình’ này sao? Tôi cho rằng, chỉ có hận thù thôi chứ!”“Xem ra em cũng không ngu ngốc! Sau khi biết được sự thật, em còn quyết định kết hôn với Ngũ Liên sao?”
“Tại sao lại không chứ?”
“Tôi muốn hủy hoại một người, trước tiên phải bắt đầu từ những người bên cạnh người đó. Bây giờ người quan trọng với em nhất đó là Ngũ Liên, một khi em ở bên cậu ta, tôi không đảm bảo sẽ ra tay với cậu ta không nha.”
“Anh muốn sao đây?”
“Tôi muốn sao à? Rất khó nói à nha. Tôi muốn xử lý cậu ta, có rất nhiều cách nha. Em hẳn phải biết rõ, Ngũ Chấn Quốc sống không còn được bao lâu, còn Ngũ Liên luôn ra kẻ không ra hồn mà. Nhà họ Ngũ không còn vinh quang như ngày trước, tôi muốn làm chút gì đó, rất dễ dàng nha!”
“Anh có gì thì cứ nhắm vào tôi đây này, đừng làm hại đến Ngũ Liên.”
Anh híp mắt lại liếc nhìn cô một cái, “sao vậy hả? Em sợ sao?”
“……….” Phải! Cô sợ! Cô trơ mắt nhìn anh tự tay hủy hoại từng người thân của cô, lại không có cách nào ngăn được, làm sao không lo sợ chứ. Ngũ Liên và bé Thiên là người thân còn sót lại của cô, cô có liều cái mạng này cũng không thể để họ chịu bất kỳ tổn hại nào.
“Nếu sợ, thì cách xa tên đó một chút, mau chóng hủy bỏ hôn lễ đi. Nếu không, tôi không biết mình sẽ làm ra những chuyện gì đâu!”
Cô chắc như đinh đóng cột. “Không thể nào!”
“Vậy em đã quyết tâm, phải chôn cùng thằng đó sao?”
“Đúng vậy! Tôi đã chọn anh ấy là người đi cùng tôi suốt cuộc đời này, cho dù có gặp bất kỳ khó khăn này, cũng không thể thay đổi.”
Xe đột nhiên vòng một vòng thật lớn, suýt đâm vào cây to, “két két….”, phát ra tiếng thắng gấp nghe chói tai.
Uất Noãn Tâm đụng mạnh về phía trước, vì không có đeo dây an toàn, suýt chút nữa đã bay ra ngoài, có chút tức giận. “Anh đang làm gì hả?”
Nam Cung Nghiêu đột nhiên giữ một tay của cô trên cửa xe, ngọn lửa giận cháy bùm trong đôi mắt của anh, hung tợn đối diện cô. “Em yêu thằng đó đến vậy sao?”
Trong mắt Uất Noãn Tâm không hề có chút sợ hãi, kiên quyết nói ra một chữ. “Đúng!”
Yêu hay không yêu Ngũ Liên, thật ra trong lòng cô cũng không chắc chắn. Nhưng ở trước mặt Nam Cung Nghiêu, cô không thể không trả lời như vậy.
Cô trả lời chắc chắn đến vậy, nhanh chóng, không có chút do dự, làm cho trái tim của Nam Cung Nghiêu đau đớn. Anh nhận ra rằng mình vẫn giống y như lúc trước tức giận đến điên lên, ước gì có thể bóp chết người phụ nữ lòng lang dạ sói này.
Nhưng anh không hề tức giận, ngược lại còn buông cô ra, nở nụ cười lạnh lẽo, “tốt! Rất tốt! Vậy em đợi cùng nhau xuống địa ngục với Ngũ Liên yêu dấu nhất của em đi!”
Nếu như cô đã không còn chút tình yêu và lưu luyến nào với anh, vậy anh cũng không cần phải mềm lòng nữa. Coi như, anh chưa từng yêu cô!”
…………
Khi Uất Noãn Tâm về đã nhà, đã là buổi chiều. Mở cửa đi vào, bóng dáng bận bịu của Ngũ Liên đập vào mắt cô. Anh đang bận dọn dẹp, dáng người ốm cao đang khom xuống. Bóng lưng của anh, làm cho cô cảm thấy ấm áp. Đặt hành lý xuống, vội vàng chạy đến, ôm từ phía sau lưng anh.
Ngũ Liên sững người, nở nụ cười. “Em về rồi à.” Cầm lấy bàn tay đang đặt ở trên eo của cô.
“Vâng!”
“Không phải nói đi một tuần mới về sao? Sao mới có hai ngày đã về rồi?”
“Em nhớ anh, rất nhớ anh………..” Giờ phút này, cô giống như một đứa trẻ yếu đuối. Còn anh là người thân duy nhất của cô, để cô dựa vào. Chỉ có ở bên cạnh anh, cô mới cảm thấy an tâm.
“Anh cũng vậy! Anh luôn muốn chạy xuống đó tìm em, nhưng sợ quấy rầy em, ngay cả điện thoại cũng không dám gọi.”
“Ngốc à, anh sao có thể quấy rầy em chứ. Nếu nhớ em, anh có thể chạy đi tìm em mà!” Cô vô cùng hy vọng lúc đó anh có thể xuất hiện, nếu có thể như vậy, có lẽ cô cũng không gặp được Nam Cung Nghiêu, cũng sẽ không biết được sự thật đáng sợ đó.
“Anh biết rồi, sau này sẽ vậy!”
“Ngũ Liên……… Nếu như em mang đến tai họa cho anh, anh còn muốn ở bên cạnh em nữa không?”
“Đương nhiên có rồi! Em là tất cả của anh, anh sẽ không buông tay em ra đâu.”
“Cho dù anh mất hết tất cả sao?”
“Đúng! Cho dù mất hết tất cả! Những thứ địa vị hay tiền tài bây giờ với anh mà nói không có bất kỳ ý nghĩa gì, điều anh quan tâm, chỉ có em, bé Thiên và ông nội. Chỉ cần cả nhà bốn người chúng ta có thể hạnh phúc sống bên nhau, anh bằng lòng sống một cuộc sống bình dị. Như vậy, cũng rất hạnh phúc mà.”
“Em cũng vậy!” Uất Noãn Tâm cảm động đến nửa chữ cũng không nói nên lời, chần chừ một lúc lâu mới nức nở nói: “Cám ơn anh đã có mặt trong cuộc đời em, cám ơn anh đã không từ bỏ em!”
Cho dù con đường phía trước có khó khăn, nhưng có anh làm bạn, cũng đã là một niềm hạnh phúc rất lớn rồi.