Anh chạy rất lâu trên đường cao tốc dành cho xe ô tô, chờ cho đến khi anh buông xuống hết những chuyện trong quá khứ, Nam Cung Nghiêu mới quay về bệnh viện. Người đang ngồi bên giường bệnh là Ngũ Liên.
"Cậu đến rồi à!" Anh bình thản nói một câu, thái độ rất bình tĩnh, còn rót cho cậu ấy một ly nước.
"Mặt trời mọc đằng tây sao? Sao hôm nay anh khách sáo vậy." Ngũ Liên trêu nghẹo, "tôi cho rằng, anh sẽ đuổi tôi đi chứ!"
"Sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy, suy nghĩ của tôi đã thay đổi rất nhiều rồi. Sẽ không còn giống như lúc trước, dễ tức giận hay nóng giận. Cậu đến thăm cô ấy với tư cách bạn bè, tôi thay cô ấy cảm ơn cậu!"
"Xem ra, ở trên phương diện tình cảm, anh cũng trưởng thành rất nhiều. Nếu sớm được như vậy thì hay biết mấy, cũng không để xảy ra chuyện như vậy. Anh yên tâm, tôi chỉ đến thăm cô ấy thôi, tôi không cướp cô ấy đi đâu. Nhưng nếu anh cảm thấy cô ấy là gánh nặng, tôi bằng lòng chăm sóc cô ấy!"
"Người mình yêu thì sao lại là gánh nặng chứ?" Nam Cung Nghiêu dịu dàng nắm lấy tay Uất Noãn Tâm, để vào trong chăn, tỉ mỉ đắp ngay ngắn lại. Ánh mắt chăm chú nhìn cô, vừa dịu dàng vừa nồng cháy, cô chính là cả thế giới của anh.
"Cho dù cô ấy trở nên như thế nào, tôi cũng không rời khỏi cô ấy! Cậu nên từ bỏ ý nghĩ đó đi!"
"Cuối cùng anh cũng nói được mấy câu có tính người, thật hiếm có đó! Nếu không phải anh nói những lời này, thì với những gì tôi thấy bây giờ, tôi nhất định sẽ sống chết với anh!" Tuy Ngũ Liên đang mỉm cười, nhưng sự lạnh lẽo trong mắt vẫn không thể xem nhẹ.
Mặc dù cô bỏ rơi anh, làm anh đau đớn, nhưng cô vẫn là người con gái anh quan tâm nhất. Bất kỳ kẻ nào có gan làm hại cô, anh đều sẽ liều cái mạng này. Nhưng ngày hôm nay, nhìn thấy Nam Cung Nghiêu như vậy, anh mới hiểu rõ được, tình cảm anh ta dành cho Uất Noãn Tâm, chắc chắn không hề ít hơn anh, thậm chí còn sâu đậm hơn cả anh, chỉ là anh ta dùng cách bày tỏ quá cực đoan, nên mới làm cô đau khổ.
Thực ra khi bình tĩnh ngồi nghĩ lại, anh làm cho quyền trách cứ anh ta chứ? Dù sao, tình yêu luôn làm người ta đau khổ mà, đó là chuyện giữa hai người đó. Cho dù chịu nhiều giày vò, nhiều đau khổ hơn nữa, thì cô ấy vẫn cam lòng chịu như vậy, anh không có tư cách biện hộ giống như một nhà lý luận được.
"Nói trắng ra, tôi thật không biết tên cầm thú như anh có chỗ nào đáng để cô ấy yêu, còn khiến cho cô ấy vì anh mà chịu nhiều thương tích nữa. Anh có biết bảy năm qua, tôi đã làm bao nhiêu chuyện vì cô ấy, nhưng mà............ cho dù một giây cô ấy cũng chưa từng yêu tôi. Trong trái tim cô ấy, chỉ có một mình anh!"
"Tôi nói ra sợ anh không tin, tôi ở bên cô ấy bảy năm, ngay cả hôn cũng không có, nhiều nhất cũng chỉ có ôm nhau, không khác gì bạn bè, cô ấy chưa từng thực sự chấp nhận tôi, trong lòng chỉ có mình anh! Có lúc, cho dù hai chúng tôi đang nói chuyện với nhau, cô ấy nhìn tôi, mà tôi cứ cảm giác, trong ánh mắt của cô ấy không có cô. Trong ý nghĩ đều là anh. Ở trước mặt tôi, cô ấy chẳng qua chỉ là một cái xác không hồn!"
"Sau cùng, cô ấy chấp nhận tôi, không phải cô ấy thật lòng thích tôi. Chỉ là, cô ấy quá hiền, quá yếu đuối, cảm thấy vô cùng áy náy với tôi, nên chỉ có thể dùng cách đó bù đắp cho tôi. Đồng thời, cũng cho bé Thiên một gia đình hoàn chỉnh."
"Người ngu ngốc nhất là tôi, rõ ràng tôi biết rõ lòng biết ơn không phải tình yêu, mà vẫn còn ngu ngốc hy vọng, rồi sẽ có một ngày cô ấy sẽ yêu tôi." Ngũ Liên thở dài, buông tay. "Đáng tiếc, cuối cùng vẫn hết cách............ chuyện tình cảm, không phải ai cho nhiều, thì sẽ nhận lại được nhiều. Cuối cùng tôi vẫn thua dưới tay anh, không còn lời nào để nói nữa!"
"Cũng may, tuy anh là tên cầm thú, nhưng anh vẫn chưa mất hết tính người, còn biết chăm sóc cô ấy cả đời." Ngũ Liên đứng dậy, nhìn Uất Noãn Tâm một cái thật lâu.
Anh ngẩng đầu, quay lại nở nụ cười chân thành nhất với Nam Cung Nghiêu. "Sau này, tôi giao cô ấy cho anh đấy! Nhưng, tôi vẫn luôn dõi theo anh. Nếu anh dám đối xử tệ với cô ấy, tôi nhất định sẽ xuất hiện đúng lúc, dạy cho anh một trận."
"Tôi biết rồi! Tôi hứa tôi sẽ luôn đối xử cô ấy thật tốt."
"Nhớ rõ lời hứa hôm nay của anh đó!" Ngũ Liên rời khỏi, đi ra ngoài bệnh viện, Hứa Linh Lung đang ngồi trong xe chờ anh.
"Cô Uất có khỏe không anh?"
"Cô ấy chưa tỉnh!"
"Vậy à........... thật tiếc............một người đẹp như vậy." Hứa Linh Lung thở dài, "vậy anh không ở lại chăm sóc cô ấy sao?"
"Bên cạnh cô ấy đã có người khác rồi, không cần anh chăm sóc, anh tin anh ta có thể chăm sóc cô ấy chu đáo hơn cả anh."
"Vâng! Vậy thì tốt rồi, hy vọng cô ấy sẽ mau chóng tỉnh lại!"
"Sao tóc của em lại bị kẹp ở trên dây an toàn vậy?"
".........." Hứa Linh Lung đỏ mặt, "em cũng không biết tại sao, em gỡ nãy giờ không ra." Đầu tóc bị bù xù rồi, thật khó coi mà. "Anh có cảm thấy em ngốc lắm không?"
"Tất nhiên là không! Anh cảm thấy em rất đáng yêu đó!"
Cô rụt cổ lại, lè lưỡi, "thật sao?"
"Ừ!" Nhìn Hứa Linh Lung như vậy, Ngũ Liên chợt nhớ đến lần đầu tiên gặp Uất Noãn Tâm, không biết tại sao lại nhìn thấy hình ảnh của cô ấy trên người cô.
Hồi đó, anh yêu cô ấy, cũng bởi vì cô ngây thơ trong sáng, không giống những người con khác, giờ đây Hứa Linh Lung không phải cũng vậy sao?
Anh nhìn phụ nữ rất chính xác, quen nhau ba tháng, anh có thể khẳng định Hứa Linh Lung là một cô gái rất ngây thơ, là người con gái phù hợp làm một người vợ. Có lẽ, anh sẽ không yêu cô giống như anh từng yêu Uất Noãn Tâm, nhưng cô sẽ rất thích hợp làm người phụ nữ kia của anh.
Trong trái tim có một động lực, "Linh Lung, chúng ta kết hôn nhé!"
................
Bốn tháng sau, giữa ánh nắng chói chang của mùa hè, ve sầu ở trong vườn cây của biệt thự không ngừng kêu. Nam Cung Nghiêu có một cuộc họp quan trọng, không thể không ra nước ngoài ba ngày, nên anh giao Uất Noãn Tâm cho Hướng Vi chăm sóc.
Anh vừa xuống sân bay, thì gấp gáp chạy đến bệnh viện, bước chân rất vội vàng, trên trán đổ đầy mồ hôi.
"Noãn Tâm, anh về rồi........."
Anh vội đẩy cửa ra, trên giường bệnh trống không.
Hướng Vi vừa gọi điện xong vội chạy vào, cũng sợ hết hồn. "Vừa nãy người vẫn còn ở đây, sao lại không thấy rồi?"
Hai người lật tung cả bệnh viện, cũng không tìm thấy bóng dáng của Uất Noãn Tâm.
Hướng Vi lo lắng nói, "tổng tài, có cần báo cảnh sát không?"
"Không cần đâu!" Nam Cung Nghiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, lông mày nhíu chặt lại. "Cô ấy tự bỏ đi!" anh gọi điện thoại đến nhà trẻ, xác nhận bé Thiên đã được đón đi rồi, nhất định là cô! Không lẽ nửa năm chăm sóc cô, vẫn không thể làm cô dao động, khiến cô ở lại bên cạnh anh sao?
Nhưng anh nhất định không từ bỏ như vậy, anh nhất định phải tìm được cô!
: Chồng trước đến rồi!
Uất Noãn Tâm lại dẫn bé Thiên quay trở về Hà Lan, bởi cô cũng biết cho dù mình trốn ở chỗ nào, cũng không thoát được anh, cũng may cô đã tìm một nơi quen thuộc. Hơn nữa nửa năm nay, cô chắc chắn anh cũng không còn ngược đãi cô như lúc trước, cho nên cô cũng còn sợ gì nữa. Tóm lại tới đâu hay tới đó, tâm trạng vô cùng tốt.
Cô cho rằng khi mình mất tích thì chậm nhất một tuần anh sẽ "đuổi giết" đến đây, không ngờ đã nửa tháng trôi qua, mà chẳng có chút tin tức gì, làm cho cô cảm thấy có chút kỳ lạ. Còn có một chút.......... thất vọng mà cô không muốn thừa nhận.
Thực ra cô cũng cảm nhận được, tình cảm giữa bọn họ đã có sự thay đổi. Đương nhiên là theo chiều hướng tốt, ít nhất không còn đáng sợ như lúc trước. Chỉ là, tương lai sau này, còn có quá nhiều chuyện không thể chắc chắn được, cô cần phải suy nghĩ cẩn thận rồi mới quyết định được.
Hơn nửa đêm, đột nhiên trời đổ mưa lớn, những giọt mưa giống như cây roi quật "bùm bùm" vào cửa sổ. Cả thế giới đang bị cơn mưa tầm tã làm rung chuyển, giống như sắp sụp đổ vậy.
Uất Noãn Tâm bị thức giấc bởi cơn mưa, rồi không có cách nào chìm vào giấc ngủ nữa. Ngồi dậy đến phòng bé Thiên thấy con đang ngủ rất say, nên cô đến nhà bếp hâm lại sữa.
Bỗng nhiên có tiếng xe ô tô từ bên ngoài vọng vào, có hơi cảm thấy kỳ lạ. Nơi này ít có người ở, nửa đêm ửa hôm, tại sao lại có xe nhỉ?"
Sau đó, chuông cửa vang lên.
Cô hoảng sợ tới tay run rẩy, làm sữa bắn lên trên bàn tay, đỏ ửng. Cầm lấy cây gậy đánh bóng bầu dục, nhẹ nhàng đi đến phía sau cửa, hỏi với vẻ cảnh giác. "Ai đó?"
"Reng........... reng........."
"Là ai hả? Còn không lên tiếng, tôi sẽ báo cánh sát đó."
"Anh......."
Giữa tiếng mưa vang lên tiếng người đàn ông, trong lúc có chút mơ màng, thì đầu Uất Noãn Tâm giống như có một tia sét đánh trúng.Anh lại theo đến rồi!
"Tôi không biết anh, anh mau đi đi!"
"Là anh, Nam Cung Nghiêu!"
"Tôi không biết anh......."
"Em đừng kiếm chuyện nữa, bên ngoài mưa rất lớn đó, em mau mở cửa đi!"
"Anh tự tìm chỗ trú mưa đi, tôi không mở cửa đâu!"
Người kia im lặng một lúc lâu, Uất Thiên Hạo còn đang buồn ngủ mở cửa phòng. "Ma ma ơi, ai vậy?"
"Không có! Người ta nhầm nhà thôi."
"Vâng......" Uất Thiên Hạo cũng không nghĩ nhiều, lại trở về phòng ngủ tiếp.
Uất Noãn Tâm lại đợi hơn mười lăm phút nữa, người kia cũng không có hành động gì, mới trở lại phòng, cô nằm lật người qua lại cũng không thể ngủ được. Ở ngoài trời mưa lớn như vậy, còn có sấm sét, anh không bị sét đánh chứ? Hay là bỏ đi rồi nhỉ?
Thôi kệ! Không thèm để ý đến anh nữa! Người lớn banh xác như anh, không biết tự chăm sóc mình sao? Cần gì cô phải lo lắng chứ.
Cửa sổ bị gió thôi vang lên tiếng "bang bang", mưa quá lớn, nước mưa còn hất ngược vào. Uất Noãn Tâm vội chạy đi đóng cửa, xuyên qua làn mưa, cô nhìn thấp thoáng thấy Nam Cung Nghiêu đang đứng ở trước cửa, không nhúc nhích, để mặc cho mưa tạt vào, cơ thể cao gầy như bị cơn mưa nuốt chửng.
Anh điên rồi sao? Mưa lớn như vậy, còn đứng đó làm gì hả?
Cô muốn kêu anh đi, nhưng như vậy chứng tỏ cô quan tâm anh, nên dứt khoát quyết tâm đóng cửa sổ lại, không thèm để ý đến anh.
Nhưng chưa được năm phút, cô không nhịn nỗi nữa. Đi đến cửa, gào thét qua cánh cửa, "tôi không mở cửa đâu, anh đi xa chút đi!"
Người kia không trả lời.
"Anh nghe thấy không hả? Anh đi chưa hả?"
Đang định mở cửa xem anh đã đi chưa, thì nghe thấy tiếng anh nói. "Anh chưa đi! Trước khi gặp được em, anh không đi đâu cả!"
"Vậy anh cứ đứng đó để bị ướt đi! Ai thèm lo cho anh chứ!"
Sau khi giằng co với anh xong, cô tức tối quay trở lại phòng. Có lòng tốt còn không được cảm ơn, anh thích bị ướt, thì để anh ướt cho đã đi, ai thèm quan tâm chứ!
Mặc dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng rốt cuộc cô cũng không đành lòng, chút chút lại nhìn ra cửa sổ, nhìn thấy anh vẫn còn đứng ở đó. Nhưng khi anh nhìn về phía cô, thì cô lại trốn đi, không muốn để anh biết mình quan tâm anh.
Một tiếng cứ trôi qua như vậy, Uất Noãn Tâm không nhẫn tâm nỗi nữa, bỏ vũ khí đầu hàng, lúc mở cửa, thấy Nam Cung Nghiêu đang ngất xỉu trên đất, "Nam Cung Nghiêu, Nam Cung Nghiêu, anh tỉnh lại đi.........." Lay anh cũng không nhúc nhích, đành phải cắn răng, cố gắng hết sức đưa anh về phòng, kéo lên giường.
Quần áo trên người anh ướt sũng, nên cô chẳng nghĩ nhiều, vội vàng cởi quần áo anh, rồi lấy chăn đắp kín lại.
Không được bao lâu, Nam Cung Nghiêu bắt đầu phát sốt, người nóng ran, giống như bị thiêu cháy, ngay cả khi cô đụng vào cũng bỏng tay, đủ biết anh khó chịu đến thế nào. Cô tự trách mình quá nhẫn tâm, mưa lớn đến vậy, cho dù có thể nào, cũng phải cho anh vào mới đúng, nếu không cũng không xảy ra chuyện này thế này.
Vội chạy đi lấy chiếc khăn, gấp lại để trên trán anh, hy vọng có thể làm anh hạ sốt.
Hơi thở của Nam Cung Nghiêu cũng rất nóng, cả người chìm trong trạng thái mê mang, mơ màng gọi tên Uất Noãn Tâm, "em đừng đi........... đi rời xa anh......." Càng gọi càng vội vàng, khiến trong lòng Uất Noãn Tâm còn tự trách hơn.
Nhưng cô cần một khoảng thời gian, để suy nghĩ kỹ một số chuyện. Làm như vậy, đều tốt cho cà hai, cũng đâu phải cô định cắt đứt quan hệ với anh đâu.
Cô tay đột nhiên bị nắm chặt, làm cô sợ tới nhảy dựng lên, anh nắm rất chặt, bàn tay nóng ran, muốn thiêu cháy cô.
Uất Noãn Tâm muốn nới lỏng tay anh ra, nhưng anh lại càng nắm chặt hơn, "em đừng đi......"
Cô thở dài, "được rồi, em không đi!"
Dường như anh nghe thấy, nên mới có chút an tâm, hơi thở cũng trở nên đều đặn, sau đó ngủ thiếp đi.
Lúc trước, anh không rời nửa bước ở bên giường chăm sóc cô nửa năm, không ngờ sau khi gặp lại, cô lại phải chăm sóc anh, đây có lẽ chính là số phận!
Cho dù tính luôn nửa năm kia, thì hai người cũng đã lâu rồi không thấy mặt nhau, trong ký ức của cô anh vẫn như vậy, lạnh lùng, phong độ, chỉ là không còn nhìn thấy vẻ tàn nhẫn lúc trước, con người cũng trở nên dịu dàng hơn nhiều, đây cũng xem như một tốt!
Lúc trước hai người họ cãi nhau đến bế tắc không cách nào cứu vãn, tất cả đều do tính của anh, anh quá bá đọa, tính chiếm hữu quá lớn, làm cô chịu không nổi.
Nhưng có lẽ, cô tin chắc, nửa năm nay anh đã thay đổi rồi.
Tất cả, phải xem thái độ sau khi tỉnh lại của anh đã!
P.S: Ai thích ngọt ngào, thì bắt đầu chương sau sẽ ngọt. Ai thích xem bạn Nghiêu bị ngược thì....... hề hề:3