Uất Noãn Tâm bị đè đến sắp hộc máu, nhưng cảm nhận của Nam Cung Nghiêu không giống vậy, cảm thấy khối thịt ở bên dưới cơ thể rất mềm mại rất thoải mái, còn rất thơm, thoải mái tới nỗi anh không muốn đứng dậy.....
"Khụ khụ......... đứng dậy, mau đứng dậy.............. anh nặng quá......." Uất Noãn Tâm chống trả liên tục. Cơ thể này giống như một cục đá, cứng rắn đến vậy, đè chết cô rồi!
Anh mừng thầm, nhưng cau mày lại, "hey! Hình như chân anh bị trật rồi, không đứng dậy được........."
"Làm sao có thể chứ?" Như vậy cũng bị trẹo chân sao? Đùa gì chứ!
"Anh, anh cũng không biết......... anh đi cà nhắc, chỉ vì quét dọn cho em, em còn muốn anh không?"
"Muốn cái đầu anh, anh giả vờ, mau đứng dậy đi!"
Nhưng Nam Cung Nghiêu lại rất vô lại, không dễ gì mới được phúc lợi như vậy, sao có thể dễ dàng từ bỏ. Cho nên không những không có ý xê người, còn vô cùng vui vẻ cọ qua cọ lại. "........ đứng............. đứng không nổi..........."
"Anh cái đồ cầm thú!"
"Tình hình như thế này, cầm thú sẽ không làm như vậy đâu." Nam Cung Nghiêu chủ động cúi đầu xuống, rút ngắn khoảng các của hai người lại, mắt to mắt nhỏ nhìn nhau. Mặc cô sốt rột đỏ ửng lên, càng đáng yêu hơn. Giống như một trái táo đỏ, chỉ muốn cắn một miếng.
"Cũng thân thiết đến vậy rồi, không hôn thì thật đáng tiếc..........."
Giọng nói của anh vang đến tai cô, hơi thở nóng rực, lướt nhẹ qua lổ tai của Uất Noãn Tâm. Gần gũi như vậy mặc dù rất vô lại, nhưng gương mặt đầy sức hấp dẫn nam tính đó, làm cho mặt cô đỏ lên, tim đập cực nhanh. "Anh.......... anh tránh ra một chút............. ai muốn hôn anh chứ! Bệnh thần kinh!"
"Chúng ta cũng đâu phải chưa từng hôn nhau." Anh nhắm mắt lại, làm bộ muốn hôn cô, làm cho Uất Noãn Tâm sợ tới nỗi không dám hít thở, cố gắng hết sức đẩy anh ra. "Đồ khốn! Anh dám ăn vạ!"
Nam Cung Nghiêu cố ý nới nỏng, để cho cô trốn thoát. Anh cũng không hy vọng nụ hôn lần đầu tiên của hai người là lúc cô ở trong trạng thái ngây dại. Thích thú quay người qua một bên, cố ý làm ra vẻ đáng tiếc. "Vẫn không thành công.........."
"Chính anh cố ý!" Cái ghế không hề bị lung lay, từ đầu đến cuối đều do một mình anh giở trò.
"Rõ ràng đến vậy sao?" Nếu đã như vậy, anh cũng thành thật thừa nhận. "Được rồi, là anh cố ý!"
"......... Anh không biết xấu hổ!"
"Anh quét dọn vệ sinh tốn sức như vậy, cũng phải thưởng cho anh một chút gì chứ!"
"Anh............... phạt anh tối nay không được ăn cơm!"
"Không ăn cơm không được đâu, không ăn lấy sức đâu làm việc chứ?"
"Tôi mặc kệ, anh không ăn cơm cũng làm việc được! Tiếp tục quét dọn đi!" Quăng câu đó xong, Uất Noãn Tâm chạy nhanh về phòng. Tựa vào cửa, tim đập rất nhanh. Cô rất ghét mình như vậy, luôn bị anh làm ảnh hưởng.
Anh giống như một bóng ma, lúc nào cũng có thể làm ảnh hưởng đến cảm xúc của cô. Tim đập nhanh, còn tâm trạng, muốn dao động lúc nào đều nằm trong lòng bàn tay của anh.
Uất Noãn Tâm, mày không thể vô dụng như vậy được! Chính mình nhất định phải kiên trì, nhất định không thể tha thứ cho anh dễ dàng như vậy, nhất định nhất định không thể!"
Ở bên này cô đang bối rối, thì Nam Cung Nghiêu lại vô cùng thỏa mãn. Anh biết rõ cô chỉ mạnh miệng, nhưng lại rất thích anh, cũng giống như anh yêu cô sâu đậm vậy.
Mặc dù có chút uất ức, chịu để cô gây khó dễ, nhưng anh tin, không còn bao lâu, cô sẽ thản nhiên đối mặt với tình cảm của mình.
Cô, là của anh!
Buổi tối, Nam Cung Nghiêu chuẩn bị xong cơm tối, rồi ngồi qua một bên. Uất Thiên Hạo khó hiểu, "pa pa, sao pa pa không ăn cơm?"
Uất Noãn Tâm còn tức giận chuyện hồi chiều bị anh ăn vạ. "Chúng ta ăn cơm, mặc kệ anh ta."
"Nhưng mà pa pa............"
Nam Cung Nghiêu quay đầu lại, hai mắt rưng rưng, rất đáng thương, "ma ma con không cho pa pa ăn!"
"Ma ma, ma ma sao có thể đối xử với pa pa như vậy?" Bé Thiên đau lòng, vội kéo Nam Cung Nghiêu lại. "Pa pa làm cơm rất vất vả, ma ma không thể bắt nạt pa pa nha!"
Cô, bắt nạt anh sao? Có lầm không vậy? Uất Noãn Tâm ghẹn một hồi lâu không nói được chữ nào. Tài biểu diễn của anh cặn bã đến vậy, không lẽ không nhìn ra con hổ đang nhào đến ăn heo sao? Đáng ghét! Dám lợi dụng trẻ con ngây thơ!
Nam Cung Nghiêu có chút hả hê quét mắt về phía Uất Noãn Tâm, "vẫn là bé Thiên tốt với pa pa nhất! Ma ma con quá xấu!"
Tình cảm hai cha con quá tốt, Uất Thiên Hạo không ngừng gắp thức ăn cho Nam Cung Nghiêu, Uất Noãn Tâm ghen tỵ muốn chết. Nếu ánh mắt có thể biến thành cây tên, Nam Cung Nghiêu đã tan tành từ lâu rồi.
Đáng tiếc anh mắt có lực sát thương hơn nữa, cũng chỉ là ánh mắt, không có chút tác dụng thực tế gì. Vẻ mặt của cô càng khó coi, còn Nam Cung Nghiêu ngày càng thoải mái, còn xấu xa hỏi cô một câu. "Em ăn cơm xong chưa?"
".........." Uất Noãn Tâm vẫn không nói được chữ nào.
Uất Thiên Hạo đã hoàn toàn đứng về phía Nam Cung Nghiêu, ăn xong cơm, còn bắt anh xem hoạt hình với mình, rồi lại tắm cùng anh, dính nhau như đôi sam, tình cảm cha con cực kỳ tốt. Uất Noãn Tâm chỉ có thể giương mắt nhìn, cuối cùng không nhìn nổi nữa, tức giận quay về phòng.
Một mình tức giận gần hai tiếng.
Nam Cung Nghiêu đứng ở ngoài gõ cửa. "Em ngủ chưa?"
Mặc kệ anh!
"Ngủ rồi thì anh vào nhé!"
"Này, ai cho anh vào.........."
Anh tỏ vẻ vô tội, "anh cho rằng em ngủ rồi......."
Cô ngủ rồi, thì anh có thể đi thẳng vào sao? Làm gì có cái luật đó.
Cô giương nanh múa vuốt, "ra ngoài ra ngoài! Bị anh làm tức muốn chết rồi, còn ngủ gì được hả?"
"Anh lại làm sai gì sao?"
"Tóm lại mọi thứ anh làm đều là sai! Rất sai vô cùng sai!"
"Em nói như vậy không có lý gì cà, quá không công bằng."
"Người như anh, trước giờ chưa từng nói lý lẽ mà."
"Oh......... vậy tùy em thôi." Nam Cung Nghiêu cũng không chiến tranh miệng với cô nữa, cô nói gì thì nghe cái đó!
"Anh vào đây làm gì?"
"Tất nhiên là để ngủ!" Nam Cung Nghiêu lên giường đẩy cô qua một bên, dáng người cao lớn chiếm hết hai phần ba giường, lười biếng ngáp một cái. "Thoải mái quá!"
Nằm ở mép giường, ai mà ngủ ngon cho được hả? Hơn nữa kế bên còn một kẻ cực kỳ vô lại! Uất Noãn Tâm chống đối liên tục, “ai cho anh ngủ ở đây, mau đi xuống đi xuống đi xuống……” Mấy cú đá liên tục chẳng có chút tác dụng gì với anh. Cuối cùng hết cách, cô tức giận nhảy dựng lên. “Vậy một anh ngủ ở đây cho đã đi!”
Còn chưa xuống giường đã bị Nam Cung Nghiêu kéo trở lại, đè ở dưới người, nở nụ cười xấu xa, “không có em, sao anh ngủ được?”
Bên tai Uất Noãn Tâm vang lên một tiếng “ầm ầm”, cô lại nghĩ quá xấu rồi sao? Từ “ngủ” này, nghe vào sao làm cho người ta mơ mộng quá vậy!
Nhìn thấy dáng vẻ của cô giống như một chú thỏ trắng, Nam Cung Nghiêu càng muốn trêu chọc cô hơn, cố ý nở nụ cười cực kỳ xấu xa, “buổi sáng, anh chịu nhiều uất ức đến vậy, anh đã rất mong đợi sự an ủi vào buổi tối của em đó!”
Uất Noãn Tâm mặc dù sợ, nhưng miệng trước giờ vẫn không bao giờ chịu thua. “Do anh muốn ở lại, đâu có ai ép anh, anh dựa vào cái gì bắt tôi an ủi hả?” Cô phải sớm nghĩ đến mới phải, ban ngày anh ngoan ngoãn như vậy nhất định có lý do. Cô ngu thật, lại để cho anh qua mặt mình, đáng ghét!
Nam Cung Nghiêu nhìn cô không chớp mắt, ánh mắt chất chứa tình cảm nồng nàn. Một câu cũng không nói làm cho Uất Noãn Tâm sởn tóc gáy, cổ họng khô khan. “Anh, anh nhìn tôi như vậy để làm gì? Anh cho rằng anh không nói lời nào, tôi sẽ sợ anh sao?” Cô nắm chặt tay lại, “tôi mới không thèm sợ anh!”
“Anh biết em không sợ, anh cũng không hy vọng em sợ anh. Anh chỉ cảm thấy em rất đẹp, nên anh muốn nhìn em thôi.” Anh xoa nhẹ lên má của cô, dịu dàng nói với cô. Tiếng nói của anh còn nghe êm tai hơn người hát tuồng, rất có từ tính, vừa mở miệng liền làm người ta siêu lòng.
Hơi thở nóng bỏng của anh ở bên tai, nỉ non thật tình tứ, trước mắt lại là đôi ngươi sâu hút làm cho Uất Noãn Tâm sắp điên lên, cảm giác cơ thể mình giống như một thanh sôcôla đang tan chảy, chẳng còn chút sức nào. Người đàn ông này đúng là muốn mạng cô mà……….
Ánh trăng thản nhiên xuyên thấu qua tấm rèm, càng tăng thêm sự ấm áp của đèn tường, cả căn phòng được bảo phủ trong luồng ánh sáng ấm áp, bầu không khí không cần nói cũng trở nên lãng mạn.Trên người cô mặc một chiếc váy lụa màu trắng, trong sáng giống như mộ đóa hoa trắng, nhưng lại quyến rũ hấp dẫn người khác, tản ra một sức hấp dẫn nữ tính đến mê say. Một mái tóc đen trải dài, làm đệm cho gương mặt khóe léo, xinh xắn của cô.
Hai bên má đỏ ửng, trắng hồng giống như đóa hoa anh đào hé nở, như đang im lặng quyến rũ anh.
Nam Cung Nghiêu vén những sợi tóc rơi bên má cô lên, nhìn thấy vẻ đẹp làm xao xuyến lòng người của cô ở khoảng cách gần như vậy, anh có cảm giác như thời gian đang dừng lại, chính mình đã bắt đầu không có cách nào kiểm soát được suy nghĩ của mình, hô hấp có chút ngắt quảng. Không kiềm nén được mà than thầm, “trời ạ….. em đẹp quá……….”
Câu nói này từ trong miệng anh thốt ra, còn trong tình trạng như thế này, làm cho trái tim của Uất Noãn Tâm đập mạnh, hai má nóng hừng hực, “làm, làm gì có, những người phụ nữ anh từng gặp………. anh cũng điều lấy chiêu này ra lừa gạt người ta sao?”
“Những lời này, anh chỉ nói với em thôi, sau này cũng chỉ nói với em!”
“Ai tin…… lừa gạt………”
Cô quay mặt đi, nhưng bị anh giữ lại, chỉ có thể nhìn anh. Đôi ngươi sâu hút, bên đọng lại những tình cảm sâu sắc nhất.
Anh nhìn cô, rất nghiêm túc, nói từng chữ một với cô: “Noãn Tâm, anh yêu em!”
Uất Noãn Tâm như tan chảy, tay nắm chặt ra giường. Bên trong người giống như có núi lửa oanh tạc, nóng hực như có nham thạch đang hòa vào máu, đang ở trong cơ thể cô lao đi nhanh, khó có thể ngăn lại sức nóng đó.
Đầu giống như trúng thuốc tê, cái gì cũng không cảm giác, cả thế giới bắt đầu quay cuồng trước mắt.
“Anh cũng không biết tại sao mình lại yêu em như vậy, nhưng tình yêu đã khắc sâu vào trong xương tủy, không có cách nào bỏ được. Cho nên, xin em đừng đẩy anh ra như vậy được không, bởi vì em và bé Thiên là tất cả của anh.”
Nói xong câu đó, Nam Cung Nghiêu chỉ hôn lên má cô một nụ hôn dịu dàng, không có hành động gì khác, xoay người qua một bên.
Uất Noãn Tâm lại ngẩn ngơ, rất lâu cũng chưa hoàn hồn lại, hai mắt cứ mở to, bởi vì tim đập nhanh nên hô hấp cũng gấp gáp, lồng ngực không ngừng nhấp nhô lên xuống, đã không tìm được nhận thức từ lâu. Bên tai lượn lờ câu nói ‘anh yêu em đó’ của anh, trái tim mềm nhũng.
Nhìn thấy cô cứ ngơ ngẩn như vậy, Nam Cung Nghiêu mỉm cười, quơ tay trước mắt cô. “Sao vậy? Cảm động quá hả? Có cần lấy người đền đáp anh không?”
Câu nói đùa đó ngay lập tức đánh vỡ lời nguyền, Uất Noãn Tâm chợt tỉnh lại, tức giận trừng anh. Một giây trước còn tình cảm sâu sắc, vậy mà một giây sau lại không đàng hoàng, rốt cuộc muốn sao đây? Có một chút xíu rung động của lúc nãy đã bị anh đánh vỡ hết rồi! Cô bực bội.
“Ai muốn lấy người đền đáp anh, đây là giường của tôi, anh mau cút đi!”
“Chỉ tại ghế sofa anh ngủ không quen, mới mượn em nửa cái giường thôi, em có cần tính toán đến vậy không?” Nhìn thấy cô nhe nanh múa vuốt, anh còn mở rộng hai tay ra, ung dung thoải mái nghiêng đầu nhìn cô. Tỏ vẻ ông đây vô cùng thoải mái.
Uất Noãn Tâm làm cử chỉ dang rộng hai tay ra, “đây, đây………… sao anh chiếm nhiều vậy, còn tôi có chút xíu, đây mà là nửa cái giường sao? Ít nhất cũng phải hai phần ba, chỉ bằng anh đẩy tôi xuống đất luôn cho rồi.”
Anh “xì” một tiếng, không bằng lòng dịch qua một bên, trả lại nửa bên cho cô. “Phụ nữ thật tính toán! Như vậy được chưa?”
“Anh chiếm chỗ còn nói tôi tính toán, có lầm không vậy? Đây không phải vấn đề ít hay nhiều, mà là, mà là……… tôi không muốn ngủ cùng giường với anh. Anh cái tên dê xồm dâm dê, ai biết anh sẽ làm gì tôi.” Cô nhíu chặt váy, nghiến răng nghiến lợi. “Tôi không muốn ngủ với em.”
“Nếu anh muốn làm gì em, thì lúc nãy anh đã làm rồi, còn đợi đến bây giờ sao?” Anh thật không hiểu, cũng đâu phải chưa từng ngủ với nhau, có cần phải chống trả dữ dội vậy không? Cô coi anh là gì chứ?
Cô cãi bướng, “đó là bởi vì anh biết rõ tôi sẽ chống trả.”
“Một người đàn ông muốn một người phụ nữ, cho dù em có chống trả như thế nào cũng vô dụng thôi!”
“Cũng đúng, chuyện đó cũng đâu phải lần đầu tiên anh làm, đương nhiên anh hiểu rõ rồi.” Uất Noãn Tâm lạnh lùng châm chọc…………