Nằm ở mép giường, ai mà ngủ ngon cho được hả? Hơn nữa kế bên còn một kẻ cực kỳ vô lại! Uất Noãn Tâm chống đối liên tục, “ai cho anh ngủ ở đây, mau đi xuống đi xuống đi xuống……” Mấy cú đá liên tục chẳng có chút tác dụng gì với anh. Cuối cùng hết cách, cô tức giận nhảy dựng lên. “Vậy một anh ngủ ở đây cho đã đi!”
Còn chưa xuống giường đã bị Nam Cung Nghiêu kéo trở lại, đè ở dưới người, nở nụ cười xấu xa, “không có em, sao anh ngủ được?”
Bên tai Uất Noãn Tâm vang lên một tiếng “ầm ầm”, cô lại nghĩ quá xấu rồi sao? Từ “ngủ” này, nghe vào sao làm cho người ta mơ mộng quá vậy!
Nhìn thấy dáng vẻ của cô giống như một chú thỏ trắng, Nam Cung Nghiêu càng muốn trêu chọc cô hơn, cố ý nở nụ cười cực kỳ xấu xa, “buổi sáng, anh chịu nhiều uất ức đến vậy, anh đã rất mong đợi sự an ủi vào buổi tối của em đó!”
Uất Noãn Tâm mặc dù sợ, nhưng miệng trước giờ vẫn không bao giờ chịu thua. “Do anh muốn ở lại, đâu có ai ép anh, anh dựa vào cái gì bắt tôi an ủi hả?” Cô phải sớm nghĩ đến mới phải, ban ngày anh ngoan ngoãn như vậy nhất định có lý do. Cô ngu thật, lại để cho anh qua mặt mình, đáng ghét!
Nam Cung Nghiêu nhìn cô không chớp mắt, ánh mắt chất chứa tình cảm nồng nàn. Một câu cũng không nói làm cho Uất Noãn Tâm sởn tóc gáy, cổ họng khô khan. “Anh, anh nhìn tôi như vậy để làm gì? Anh cho rằng anh không nói lời nào, tôi sẽ sợ anh sao?” Cô nắm chặt tay lại, “tôi mới không thèm sợ anh!”
“Anh biết em không sợ, anh cũng không hy vọng em sợ anh. Anh chỉ cảm thấy em rất đẹp, nên anh muốn nhìn em thôi.” Anh xoa nhẹ lên má của cô, dịu dàng nói với cô. Tiếng nói của anh còn nghe êm tai hơn người hát tuồng, rất có từ tính, vừa mở miệng liền làm người ta siêu lòng.
Hơi thở nóng bỏng của anh ở bên tai, nỉ non thật tình tứ, trước mắt lại là đôi ngươi sâu hút làm cho Uất Noãn Tâm sắp điên lên, cảm giác cơ thể mình giống như một thanh sôcôla đang tan chảy, chẳng còn chút sức nào. Người đàn ông này đúng là muốn mạng cô mà……….
Ánh trăng thản nhiên xuyên thấu qua tấm rèm, càng tăng thêm sự ấm áp của đèn tường, cả căn phòng được bảo phủ trong luồng ánh sáng ấm áp, bầu không khí không cần nói cũng trở nên lãng mạn.
Trên người cô mặc một chiếc váy lụa màu trắng, trong sáng giống như mộ đóa hoa trắng, nhưng lại quyến rũ hấp dẫn người khác, tản ra một sức hấp dẫn nữ tính đến mê say. Một mái tóc đen trải dài, làm đệm cho gương mặt khóe léo, xinh xắn của cô.
Hai bên má đỏ ửng, trắng hồng giống như đóa hoa anh đào hé nở, như đang im lặng quyến rũ anh.
Nam Cung Nghiêu vén những sợi tóc rơi bên má cô lên, nhìn thấy vẻ đẹp làm xao xuyến lòng người của cô ở khoảng cách gần như vậy, anh có cảm giác như thời gian đang dừng lại, chính mình đã bắt đầu không có cách nào kiểm soát được suy nghĩ của mình, hô hấp có chút ngắt quảng. Không kiềm nén được mà than thầm, “trời ạ….. em đẹp quá……….”
Câu nói này từ trong miệng anh thốt ra, còn trong tình trạng như thế này, làm cho trái tim của Uất Noãn Tâm đập mạnh, hai má nóng hừng hực, “làm, làm gì có, những người phụ nữ anh từng gặp………. anh cũng điều lấy chiêu này ra lừa gạt người ta sao?”
“Những lời này, anh chỉ nói với em thôi, sau này cũng chỉ nói với em!”
“Ai tin…… lừa gạt………”
Cô quay mặt đi, nhưng bị anh giữ lại, chỉ có thể nhìn anh. Đôi ngươi sâu hút, bên đọng lại những tình cảm sâu sắc nhất.
Anh nhìn cô, rất nghiêm túc, nói từng chữ một với cô: “Noãn Tâm, anh yêu em!”
Uất Noãn Tâm như tan chảy, tay nắm chặt ra giường. Bên trong người giống như có núi lửa oanh tạc, nóng hực như có nham thạch đang hòa vào máu, đang ở trong cơ thể cô lao đi nhanh, khó có thể ngăn lại sức nóng đó.
Đầu giống như trúng thuốc tê, cái gì cũng không cảm giác, cả thế giới bắt đầu quay cuồng trước mắt.
“Anh cũng không biết tại sao mình lại yêu em như vậy, nhưng tình yêu đã khắc sâu vào trong xương tủy, không có cách nào bỏ được. Cho nên, xin em đừng đẩy anh ra như vậy được không, bởi vì em và bé Thiên là tất cả của anh.”
Nói xong câu đó, Nam Cung Nghiêu chỉ hôn lên má cô một nụ hôn dịu dàng, không có hành động gì khác, xoay người qua một bên.
Uất Noãn Tâm lại ngẩn ngơ, rất lâu cũng chưa hoàn hồn lại, hai mắt cứ mở to, bởi vì tim đập nhanh nên hô hấp cũng gấp gáp, lồng ngực không ngừng nhấp nhô lên xuống, đã không tìm được nhận thức từ lâu. Bên tai lượn lờ câu nói ‘anh yêu em đó’ của anh, trái tim mềm nhũng.
Nhìn thấy cô cứ ngơ ngẩn như vậy, Nam Cung Nghiêu mỉm cười, quơ tay trước mắt cô. “Sao vậy? Cảm động quá hả? Có cần lấy người đền đáp anh không?”
Câu nói đùa đó ngay lập tức đánh vỡ lời nguyền, Uất Noãn Tâm chợt tỉnh lại, tức giận trừng anh. Một giây trước còn tình cảm sâu sắc, vậy mà một giây sau lại không đàng hoàng, rốt cuộc muốn sao đây? Có một chút xíu rung động của lúc nãy đã bị anh đánh vỡ hết rồi! Cô bực bội.
“Ai muốn lấy người đền đáp anh, đây là giường của tôi, anh mau cút đi!”
“Chỉ tại ghế sofa anh ngủ không quen, mới mượn em nửa cái giường thôi, em có cần tính toán đến vậy không?” Nhìn thấy cô nhe nanh múa vuốt, anh còn mở rộng hai tay ra, ung dung thoải mái nghiêng đầu nhìn cô. Tỏ vẻ ông đây vô cùng thoải mái.
Uất Noãn Tâm làm cử chỉ dang rộng hai tay ra, “đây, đây………… sao anh chiếm nhiều vậy, còn tôi có chút xíu, đây mà là nửa cái giường sao? Ít nhất cũng phải hai phần ba, chỉ bằng anh đẩy tôi xuống đất luôn cho rồi.”
Anh “xì” một tiếng, không bằng lòng dịch qua một bên, trả lại nửa bên cho cô. “Phụ nữ thật tính toán! Như vậy được chưa?”
“Anh chiếm chỗ còn nói tôi tính toán, có lầm không vậy? Đây không phải vấn đề ít hay nhiều, mà là, mà là……… tôi không muốn ngủ cùng giường với anh. Anh cái tên dê xồm dâm dê, ai biết anh sẽ làm gì tôi.” Cô nhíu chặt váy, nghiến răng nghiến lợi. “Tôi không muốn ngủ với em.”
“Nếu anh muốn làm gì em, thì lúc nãy anh đã làm rồi, còn đợi đến bây giờ sao?” Anh thật không hiểu, cũng đâu phải chưa từng ngủ với nhau, có cần phải chống trả dữ dội vậy không? Cô coi anh là gì chứ?
Cô cãi bướng, “đó là bởi vì anh biết rõ tôi sẽ chống trả.”
“Một người đàn ông muốn một người phụ nữ, cho dù em có chống trả như thế nào cũng vô dụng thôi!”
“Cũng đúng, chuyện đó cũng đâu phải lần đầu tiên anh làm, đương nhiên anh hiểu rõ rồi.” Uất Noãn Tâm lạnh lùng châm chọc…………
: Bám đuôi
Nam Cung Nghiêu chỉ buộc miệng nói một câu, không ngờ lại dẫm phải bãi mìn, làm cho cô nghĩ đến chuyện đó, anh có hơi đau đầu. “Ý của anh không phải như vậy, chuyện đã qua rồi, em cứ coi như chưa xảy ra có được không? Ai nói cũng chung một giường nhất định phải làm chuyện kia chứ? Anh đảm bảo anh không đụng vào em mà.”
“Tin lời đàn ông nói, thì ngay cả heo mẹ cũng biết leo đây. Lúc trước anh cũng vậy thôi!”
“Lúc trước là lúc trước, bây giờ là bây giờ. Anh bây giờ đâu còn giống trước nữa, không lẽ em không cảm nhận được sao?”
Nếu nói thay đổi, Uất Noãn Tâm cũng cảm thấy anh đã thay đổi thật. Nhưng anh làm cô tổn thương quá nhiều, thậm cô không có cách nào gởi bỏ được khúc mắc đó, để chấp nhận ‘sự thay đổi’ của anh.
Khi trong lòng người đàn ông cảm thấy áy náy, muốn anh ta làm gì anh ta cũng chấp nhận. Nhưng, một khi thời gian trôi qua, những chuyện trong quá khứ từ từ phai nhạt dần, không cần cảm thấy áy náy nữa, ai có thể đảm bảo anh còn giống lúc ban đầu hay không.
Dù sao, anh cũng chỉ áy náy trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng bản tính ở trong tận xương tủy lại không cách thay đổi được. Nam Cung Nghiêu mà cô biết là bá đạo, độc tài, có tính chiếm hữu rất cao, những tính tình này đều là bản tính trời sinh, sau này nhất định sẽ dẫn đến rất nhiều mâu thuẫn.
Cô không muốn sống một cuộc sống mệt mỏi giống như lúc trước, cứ không ngừng cãi nhau, trốn chạy, cứ tuần hoàn lặp đi lặp lại, tra tấn nhau đến mỏi mệt sức cùng lực kiệt, ngay cả yêu thương còn sót cũng vì thế mà tan biến hết. Cho nên, cô phải cẩn thật, phải chờ cho đến khi mình có cảm giác an toàn mới có thể tin anh.
“Bây giờ anh không muốn nói những chuyện đó, anh chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon thôi, đừng dằn vặt anh nữa có được không? Coi như anh xin em đó!”
Thái độ bực mình đó của cô, làm cho Nam Cung Nghiêu cảm thấy buồn, có chút chán nản.
Nhưng nghĩ lại, lúc trước xảy ra nhiều chuyện như vậy, làm sao có thể hy vọng cô dễ dàng tha thứ cho anh chứ? Anh đã chuẩn bị từ lâu cho một ‘cuộc chiến lâu dài’ rồi. Chỉ là khi nhìn thấy cô, anh lại muốn gần gũi cô, muốn ở bên cạnh cô, cho nên có vẻ quá háo hức.
“Thôi em nghỉ ngơi đi, anh ra ngoài đây.” Anh cầm một cái chăn, đi về phía ghế sofa, bóng lưng có chút mất mát.
Uất Noãn Tâm có chút không nhẫn tâm, cuối cùng vẫn không gọi anh lại, quay trở về giường mình.
Hai người yêu nhau, nhưng vẫn tra tấn lẫn nhau đến mỏi mệt kiệt sức. Điều đó rất vất vả, cũng làm đau khổ, nhưng lại có một cảm giác ngọt ngào pha lẫn chua xót trong trái tim.Khó khăn lắm mới yên tĩnh trở lại, Uất Noãn Tâm từ từ chìm vào giấc ngủ, mơ màng nghe được bên tai có tiếng, yếu ớt hỏi: “Ai đó……….”
“Anh…….”
Sột soạc………..
“Sao lại là anh nữa? Vào đây bằng cách nào?” Không phải cô đã khó cửa rồi sao?
Trong màn đêm nhìn không rõ ràng, chỉ mơ màng nhìn thấy một bóng dáng lúc ẩn lúc hiện.
“Lấy thẻ tín dụng đi cửa vào!”
Uất Noãn Tâm hết nói, ý anh nói dùng thẻ cạy cửa vào sao? Cái cửa này cũng không an toàn rồi.
“Không phải anh đã ra ngoài rồi sao? Anh lại muốn gì đây?”
Anh không lên tiếng, cũng không thấy người di chuyển, yên lặng rất lâu.
“Nam Cung Nghiêu hả?”
“……….. Ừ!”
“Anh lại giở trò quỷ gì đây!” Uất Noãn Tâm rất bực mình ngồi dậy, mở đèn, cuối cùng nhìn thấy Nam Cung Nghiêu trải chăn ở dưới đất, nằm rất thoải mái.
“Anh đang làm gì vậy? Không phải anh ngủ ở ghế sofa sao?”
“……….. Bên ngoài có chuyện!”
“Chuyện gì chứ?”
Anh ấp a ấp úng nói câu gì đó, Uất Noãn Tâm nghe không rõ, “hở?”
Hiếm khi nhìn thấy anh lúng túng, “có, có chuột.”
Lúc này Uất Noãn Tâm liền ngạc nhiên, “Nam Cung Nghiêu anh lại sợ chuột sao?” Cuộc sống ngày trước không phải rất cực khổ, sống ở đầu đường xó chợ sao? Sao lại sợ chuột chứ!
“………”
Đầu óc của Uất Noãn Tâm rất linh hoạt, có đồ để sợ thì càng hay, chỉ sợ nhất anh chẳng biết sợ gì thôi. Nếu sau này anh dám chọc cô, cô sẽ lấy chuột ra dọa anh.
Đến lượt cô hả hê, “vậy à? Anh sợ chuột! Vậy sao này còn dám chọc tôi không hả?”
“………” Trong lòng Nam Cung Nghiêu cười thầm, anh biết ngay cô sẽ như vậy mà. Anh là người nào chứ, làm sao sợ chuột được, chẳng qua tìm một lý do để vào phòng cô mà thôi, cô quá dễ lừa! Nhưng thái độ vẫn cố ý chịu để cô uy hiếp, “không dám………”
“Như vậy còn được!” Giờ đã quá muộn rồi, còn lôi thôi nữa sẽ đến sáng mất, không được ngủ, Uất Noãn Tâm đành tạm thời cho phép anh ngủ trong phòng mình. “Cảnh cáo anh nha, anh muốn ngủ thì ngoan ngoãn nằm ở dưới đất đi, không được lên giường. Nếu không, tôi quăng anh ra ngoài cho chuột đó!”
“Anh biết rồi!”
Hai người không nói lời nào, Nam Cung Nghiêu vẫn không ngủ được, không nhịn được hỏi một câu. “………Em ngủ chưa vậy?”
“…………..Ngủ rồi!”
“Em cũng ngủ không được sao?”
“…………” Anh cứ hỏi hoài như vậy, cô có thể ngủ được sao?
“Noãn Tâm, em còn hận anh sao? Lúc trước, anh làm nhiều chuyện xấu xa với em như vậy, làm em đau khổ như vậy…………. nhưng mà, sau đó cũng xảy ra rất nhiều chuyện, em không phải là con gái ruột của Uất Kiến Hùng.”
“Tôi biết rõ!” Uất Noãn Tâm lạnh nhạt trả lời, “mặc dù tôi là người thực vật, nhưng tôi vẫn còn ý thức, những lời anh nói, tôi đều biết rõ, bao gồm có chuyện Nam Cung Vũ Nhi dẫn Đào Đào bỏ đi.”
Nam Cung Nghiêu ngạc nhiên mở to mắt, không ngờ cô biết mọi chuyện. “Thế tại sao em vẫn muốn bỏ đi? Không lẽ nửa năm cố gắng và thay đổi của anh, em không nhìn thấy sao?”
“Anh đối xử tốt với tôi, tôi biết rất rõ, chỉ là tôi………. vẫn chưa thể quên những chuyện kia nhanh như vậy, tôi không phải muốn những điều đó trói buộc mình, chỉ là……………. tôi cần thời gian suy nghĩ, mới biết tiếp theo đây phải đi như thế nào, tôi chỉ muốn trốn tránh thôi.”
“Xin lỗi em! Anh biết em sẽ không tha thứ cho anh nhanh đến vậy, mà điều anh muốn, chỉ là một cơ hội thôi.”
Trong đêm tối, giọng nói của anh mang theo sự cầu xin.
“Anh không hy vọng xa vời em sẽ tin tưởng, tha thứ cho anh nhanh đến vậy……………. anh chỉ hy vọng em cho anh thời gian để chứng mình, anh thực sự không còn giống như trước nữa. Anh sẽ mang đến cảm giác an toàn cho em mà!”
“Được!”
Chỉ một chữ đơn giản, lại là nguồn động lực, giống như đưa cho Nam Cung Nghiêu một viê thuốc an thần.
Đêm đó, hai người đều ngủ rất ngon………….