Amy không hiểu được ẩn ý trong câu đó, gật đầu. “Vậy thì tốt rồi!” Quay đầu nở nụ cười ngọt ngào với Nam Cung Nghiêu, “món ăn ở đây ngon lắm đấy, anh có muốn gọi một phần không?”
“Được, tùy em thôi!”
Uất Noãn Tâm không vui. Từ khi nào trở thành quý ông rồi hả? Đồ dê già!
“Lúc nãy hai người nói chuyện gì mà vui vẻ đến vậy?”
“Không có gì, anh Nam Cung chỉ kể chuyện cười thôi……” Amy nghĩ lại cảm thấy rất buồn cười, “anh Nam Cung rất hài hước nha!”
“Cũng tàm tạm thôi! Sao tôi không cảm thấy anh ta hài hước nhỉ?” Uất Noãn Tâm nói chuyện rất điêu ngoa, “có thể tính hài hước của anh, chỉ dành riêng cho người đặc biệt thôi!” Ở dưới bàn, trộm đá anh một cái.
Cú đá này, không hề nhẹ, còn là giày cao gót. Nam Cung Nghiêu chịu đau nhưng rất vui. Cô càng ghen tỵ, còn chứng tỏ cô quan tâm anh, anh đương nhiên vui rồi. Nhưng cũng không cần ác đến vậy chứ? Cô muốn anh thành người tàn tật sao? Đàn bà ghen tuông quả nhiên rất độc ác.
Sau đó chỉ có Nam Cung Nghiêu nói chuyện phiếm với Amy, cả cuộc nói chuyện chẳng dính gì tới bé Thiên, mà chỉ là những kinh nghiệm ra nước ngoài du học của bọn họ. Nam Cung Nghiêu hoan nghênh Amy đến Đài Loan, còn nói sẽ đính thân dẫn cô ta đi tham quan.
Ngọn lửa ghen tuông kia ở trong lòng Uất Noãn Tâm gần như thiêu trụi cô. Cố gắng chen vào, nhưng không chen được, hai người kia còn nói chuyện vô cùng vui vẻ. Cô tức giận nhắm mắt làm ngơ, Quăng khăn ăn lại, đứng dậy bỏ đi.
Tình thế này giống như đang muốn tìm người cãi nhau.
Nam Cung Nghiêu cố ý chọc ghẹo, “Em sao vậy? Trên ghế có gai sao?”
“Không phải trên ghế có gai, mà là có người nhìn quá chướng mắt, nên nhắm mắt làm ngơ.”
“Nếu điều này làm em cảm thấy không thoải má, vậy em về trước đi, anh nói chuyện một lúc rồi về.”
Còn dám đuổi cô đi sao? Sợ cô làm hư chuyện tốt của hai người sao? Anh muốn cô đi, cô mới không thèm đi. “Anh yên tâm, tôi không quấy rầy hai người đâu, tôi đi nhà vệ sinh tí!”
Amy cuối cùng cũng nhìn ra cô có gì đó rất lạ, “cô Uất sao vậy? Cô ấy có vẻ không vui.”
“Không sao đâu!” Nam Cung Nghiêu thoải mái dựa vào ghế, nghĩ lại mỉm cười. “Dạ dày cô ấy không khỏe.” Ghen tuông ghê gớm đến vậy, dạ dày không đau mới lạ!
Uất Noãn Tâm xụ mặt, lẩm bẩm suốt dọc đường. “Đồ dê xồm, đồ khốn, ngay cả cô giáo của con trai cũng không tha, đúng là không biết xấu hổ, vô liêm sỉ, vô liêm sỉ……… anh cho mình là ai chứ, Lưu Đức Hoa hay Lương Triều Vỹ, tưởng mình có sức hấp dẫn đến vậy sao? Người gì đâu………
Cô nhìn vào trong gương thấy mình đang tức giận thở hì hụt, ngẩn người, cô tại sao phải tức giận chứ? Ghen tuông vì tên cầm thú đó có đáng hay không?
Cô mới không thèm ghen! Cô chỉ cảm thấy phẩm chất của anh có vấn đề thôi!
Chán ghét anh! Khinh bỉ anh! Căm giận anh!
Amy đi vào, nhìn thấy Uất Noãn Tâm đang không vui thì thầm gì đó trước gương, vội hỏi: “Cô Uất, cô không sao chứ?”
“Không sao!” Cô thay đổi vẻ mặt ngay.
“Ồ…….” Mặc dù cảm thấy là lạ, nhưng cô ấy nói không sao, Amy cũng không hỏi nhiều. “Tôi còn tưởng cô vì tôi và anh Nam Cung nói chuyện với nhau mới không vui.”
“Sao có thể chứ? Tôi không nhỏ mọn đến vậy đâu!”
“Anh Nam Cung là một người đàn ông rất có sức hấp dẫn, đẹp trai, quý phái, hài hước……….. người đàn ông phương đông đều ưu tú như vậy sao?” Cô ấy càng nói càng đỏ mặt, người rõ ràng đã hai mươi mấy tuổi rồi, mà vẫn còn lộ ra vẻ hâm mộ và thẹn thùng của những cô gái mười mấy tuổi.
“Anh ta rất ưu tú, cho nên tôi mới gả cho anh ta!”
“…………. Không phải hai người ly hôn rồi sao?”
“Lúc đó do chúng tôi giận dỗi, sau này anh ấy tự mình bay đến Hà Lan, còn làm rất nhiều chuyện vì tôi, tôi rất cảm động, bây giờ đang suy nghĩ tái hợp lại.”
“Ồ, ra là vậy……” ánh mắt của Amy ảm đảm, nhưng vẫn cố nở nụ cười. “Chúc hai người hạnh phúc nha!”
“Cám ơn cô! Nếu chúng tôi tái hôn, nhất định sẽ mời cô!” Lời nói mang ý, tôi và Nam Cung Nghiêu mới là một đôi, cô tốt nhất không nên có bất kỳ ý nghĩ không an phận nào hết.
Đương nhiên Uất Noãn Tâm cũng không phải người phụ nữ hẹp hào, chanh chua. Lời nói đã rõ ràng đến vậy rồi, cần thân thiện thì vẫn phải thân thiện, dù sao người sai vẫn là tên ruồi bọ Nam Cung Nghiêu kia, chỉ biết hái hoa bắt bướm.
Hai người qua về, Amy rõ ràng nói ít hơn, nhưng chỉ cần Nam Cung Nghiêu chủ động nói chuyện với cô ấy, cô ấy vẫn rất vui vẻ.
Mỗi lần như vậy, trong lòng Uất Noãn Tâm lẩm bẩm, nguyền rủa Nam Cung Nghiêu bị trĩ không thể đi tán gái nữa!
“Đúng rồi, ngày mốt cắm trại, anh Nam Cung cùng đi nhé!” Amy vui vẻ đề nghị, cảm thấy có gì đó không ổn nên bổ sung thêm, “nếu cô Uất có thời gian, có thể tham gia cùng chúng tôi.”
Có thời gian gì chứ, anh và cô ấy là “chúng tôi”, còn cô lại trở thành người ngoài sao?
Uất Noãn Tâm không tỏ ra tí không vui nào, ngược lại còn vui vẻ đồng ý. “Đương nhiên có thời gian rồi, cả nhà chúng tôi sẽ tham gia!”
Một tiếng lại trôi qua, Uất Noãn Tâm tức ghẹn đợi Nam Cung Nghiêu và Amy nói chuyện xong, khó lắm mới đi về, Nam Cung Nghiêu chủ động hỏi Amy. “Nhà cô ở đâu? Tôi đưa cô về!”
“Không cần đâu, nhà em rất gần, quá làm phiền mọi người rồi!”
“Không phiền đâu, con gái đi về một mình rất nguy hiểm.” Nam Cung Nghiêu liếc nhìn khuôn mặt xụ xuống của Uất Noãn Tâm, càng tỏ ra dịu dàng hơn. “Đặc biệt là người phụ nữ đẹp như em vậy.”
Uất Noãn Tâm chỉ thiếu chút nhảy dựng lên. Anh nói lời ngon tiếng ngọt với người phụ nữ khác sao? Còn may cô chưa bị những lời ngon ngọt của anh làm lay động, bây giờ nghĩ lại, chỉ cảm thấy thật đáng ghét! Thật rẻ mạt!
“Vậy làm phiền anh rồi, cám ơn!” Amy cũng không nghĩ nhiều, ngồi thẳng vào ghế phụ.
“……..” Uất Noãn Tâm sửng sốt. Chim khách chiếm tổ chim nhà sao? Cũng quá trắng trợn rồi nhỉ? Phải nói cô ta ngây thơ, hay là quá mưu mô hả?
Nhìn thấy cô còn cau mày đứng tại chỗ, Nam Cung Nghiêu mỉm cười liếc cô, “em còn không lên xe hả? Đợi anh mời em sao?”
“Đợi cái đầu anh! Đây là xe của tôi! Đồ khốn.” Uất Noãn Tâm tức ghẹn họng. Đợi Amy đi rồi, cô sẽ tính sổ với anh sau……….
Hai người ngồi phía trước nói chuyện, cười đùa vui vẻ, còn Uất Noãn Tâm lại cảm thấy những tiếng cười kia rất chói tai. Nếu không vì lễ phép, cô thật muốn che lổ tai mình lại. Cười gì mà cười hả? Sao cô chẳng thấy có gì đáng để cười cả.
Tên ngốc Nam Cung Nghiêu này, không nhìn ra Amy vì muốn lấy lòng anh mới cười sao? Còn tưởng mình hài hước lắm à? Đáng ghét!
Xe chạy có mười phút ngắn ngủi mà cô lại cảm giác như bị tra tấn, khi đến chung cư, Amy còn không tự giác xuống xe, vẫn không ngừng nói chuyện với Nam Cung Nghiêu, càng nói càng hăng hái hơn.
Uất Noãn Tâm lúc đầu chỉ biết ho nhẹ, nhưng hai người kia một chút tự giác cũng không có, cô hết cách, đành phải nói thẳng: “Bé Thiên phải đi ngủ rồi!”
Cuối cùng Nam Cung Nghiêu trả lời một câu, “có sao? Anh cảm thấy con còn rất tỉnh mà………..”
“……………”
“Xin lỗi nhé, tôi quấy rầy mọi người lâu như vậy, tôi về trước đây. Anh Nam Cung, cám anh về bữa tối nha, tôi rất vui vẻ đó.” Amy thầm liếc mắt nhìn Nam Cung Nghiêu một cái, đỏ mặt nhưng vẫn không nỡ xuống xe.
Nhìn thấy cô ta giống như người con gái trong tuổi mộng mơ, Uất Noãn Tâm có hơi nghi ngờ, nếu Nam Cung Nghiêu nói một cây, chắc cô ta sẽ lập tức quay lại, ngồi nói chuyện đến sáng.
“Gặp lại vào ngày tới nhé.”
“Ừ! Ngày tới gặp lại.”
Nam Cung Nghiêu dõi theo Amy rời khỏi, Uất Noãn Tâm càng ghen hơn. “Người ta cũng đi rồi, có gì đáng để coi chứ? Tròng mắt cũng sắp sửa rớt ra ngoài rồi đó.”
Nam Cung Nghiêu nhàn nhã dời tầm mắt, mỉm cười với cô. “Cô ấy là cô giáo của bé Thiên, anh quan tâm cô ấy cũng là chuyện vô cùng bình thường mà.”Uất Noãn Tâm trả lời một câu đầy trách móc. “Anh cũng biết cô ta là cô giáo của bé Thiên sai? Tôi còn tưởng cô ta là đối tượng để tán của anh chứ! Một đoạn đường ngắn ngủn như vậy, còn ngay trong khu chung cư nhà mình, có thể xảy ra chuyện gì đây? Nếu anh lo lắng cho cô ta như thế, không bằng anh theo cô ta luôn đi, sau này ở nhà cô ta ăn ngủ nghỉ, cũng đỡ chướng mắt tôi.”
“Đợi đã………..” Nam Cung Nghiêu đột nhiên nghiêm túc hỏi: “Em có ngửi thấy mùi gì không?”
“Mùi gì?”
“Không có sao? Sao anh lại ngửi thấy một mùi chua lè chua lét nha.” Nam Cung Nghiêu nở nụ cười xấu xa, “có người ghen rồi……….”
Uất Noãn Tâm xấu hổ, đỏ mặt. “Ai ghen chứ, ai thích ghen tuông vì anh, anh bớt tự dát vàng lên mặt mình đi, đồ không biết xấu hổ!”
“Anh cũng không nói là ai đâu nhỉ? Chính em tự khai còn gì? Điều này gọi là tự vạch áo cho người xem lưng nha, không đánh cũng tự khai!”
Uất Noãn Tâm rất tức giận, nhưng mở miệng cũng không nói ra được chữ nào, nên chẳng thèm cãi nhau với anh nữa. “Anh lo lái xe đi, đừng nói nhiều quá!”
Uất Thiên hạo ngồi ở trong xe buồn bực không lên tiếng, mọi chuyện cậu bé đều chứng kiến hết, chỉ biết thở dài trong lòng
Chẳng trách mọi người đều nói, những người đang yêu, chỉ số thông minh luôn bằng không.
Ma ma ngốc nghếch, lợi dụng chú Henry để chọc pa pa thì thôi đi, ngay cả pa pa một tổng tài lớn thông minh như vậy lợi hại như vậy, cũng lợi dụng cô giáo Amy để chọc tức ma ma, để ma ma ghen luộng lên. Quá ngây thơ mà, đây đâu giống những chuyện pa pa có thể làm đâu!
Nhưng mà, ngốc nghếch nhất vẫn là ma ma, rõ ràng biết rõ pa pa đang cố ý chọc tức mình, thế mà vẫn bị mắc câu! Cậu sốt ruột quá đi mất!
Từ lúc về đến nhà Uất Noãn Tâm không nói một câu với Nam Cung Nghiêu. Cô coi anh như không khí, không nhìn thấy. Anh nói chuyện với cô, cô cũng mặc kệ anh.
Nam Cung Nghiêu cũng dai như đĩa, hở chút lại hé bản mặt đê tiện ra hỏi cô. “Em ghen sao? Ghen rồi sao? Có phải em đang ghen không?”
“Em nói ghen thì cứ nói đại, nhịn lâu dễ bị bệnh lắm đó.”
“Nếu em thừa nhận em ghen rồi, thì anh sẽ dừng lại, em thấy thế nào?”
Uất Noãn Tâm định mặc kệ anh, cuối cùng lại nhịn không nổi nữa, đá cửa tủ lạnh một cái. “Nam Cung Nghiêu, anh nói nhảm đủ chưa!”
“Thuận miệng hỏi thôi mà, vậy cũng giận sao? Phụ nữ đúng là nắng mưa thất thường, sắp đến thời kỳ mãn kinh rồi sao?”
Uất Noãn Tâm nhận ra mình không cách nào có thể nói chuyện với người đàn ông này, đi vào trong phòng ôm chăm gối của anh ra, quăng thẳng lên ghế sofa.
“…………… Anh hình như từng nói, anh sợ chuột mà.”
“Anh sợ là chuyện của anh, liên quan gì đến tôi.” Uất Noãn Tâm giận tới bốc lửa, nếu không phải dáng người anh cao lớn, tránh né giỏi, mình không đánh lại anh, thì cô đã sớm xông qua đó khiên anh lên ném xuống đất rồi. “Tôi cảnh cáo anh, đừng có cạy cửa, nếu không………..”
Nam Cung Nghiêu mới không sợ cô uy hiếp, nheo mắt lại, nở nụ cười cực kỳ đẹp. “Nếu không thì thế nào hả?” Tỏ vẻ em có thể làm gì được tôi, cố ý chọc cô tức điên lên.
“Tóm lại anh đừng chọc tôi! Nếu không anh chết chắc!”
Đóng cửa lại, cô còn nghe thấy tiếng cười sảng khoái của anh, làm cho cô càng tức thêm. Đồ đáng ông gian ác! Đồ đàn ông đáng ghét! Nói chuyện với anh chẳng khác gì tự ngược đãi mình, cô nhất định không tha thứ cho anh!
Cho dù cố quên đi gương mặt của kẻ ở bên ngoài, cố gắng không nghĩ đến anh, không tức giận vì anh, những vẫn làm mình tức đến phẫn nộ, Uất Noãn Tâm nhận ra………….. mình vẫn còn rất tức giận, vô cùng tức giận. Vừa nhắm mắt lại, thì trước mặt lại hiện lên hình ảnh cười vui của Nam Cung Nghiêu và Amy, tức muốn chết.
Điên lên bật dậy, xoa tóc thành tổ chim.
Trong lòng lửa cháy bùng bùng, nóng nực làm cô không ngủ được. Đành phải ngồi dậy, xuống bếp tìm sữa uống. Vừa uống được một hớp, bên tai đột nhiên có tiếng vang lên.
“Ghen tức tới nỗi không ngủ được sao?”
“A a a a a a…………..” Cô sợ hãi thét toáng lên, mới giờ mới nhìn thấy rõ Nam Cung Nghiêu đang đứng ở sau cửa tủ lạnh, giống y như một con quỷ.
Cô sợ tới đổ mồ hôi, cái mạng cũng sắp bị dọa mất. “Anh đang làm gì hả? Muốn hù chết tôi à!”
“Sao em dễ bị hù đến vậy chứ? Có tật giật mình à?”
“Anh mới có tật giật mình đó! Đổi ngược lại tôi nửa đêm nửa hôm âm thầm lặng lẽ đi đến sau lưng anh, anh không sợ hả?” Hoảng sợ chưa hoàn hồn vỗ ngực, “nếu lần sau anh còn như vậy, tôi sẽ lấy chổi quét anh ra ngoài.”
Trên người toàn là sữa, dính nhầy nhụa ở khắp nơi, vô cùng bực dọc cầm khăn lau sạch.
“Nếu em đã thức rồi, mà anh cũng không ngủ được, chúng ta nói chuyện đi, em thấy thế nào?” Tinh thần của anh ngược lại rất tốt, vẻ mặt phấn chấn, cặp mắt xanh cũng rất sáng……….