Nụ hôn của anh rất điêu luyện, nồng cháy mà dai dẳng, làm cho Uất Noãn Tâm bị choáng vang như có điện giật, tim đập nhanh, say mê cùng đắm chìm, cơ thể cũng theo bản năng ôm lấy cổ anh, hôn trả lại anh. Nhưng đột nhiên cô nhớ đến mình có thai rồi, nên bắt đầu có chút chống cự lại.
Nhưng ham muốn của Nam Cung Nghiêu đã bị khơi dậy, làm gì để cho cô chống cự lại dễ dàng như vậy, một cánh tay rắn chắc giữ lấy eo cô, hai bắp đùi lớn kẹp chặt lại, không cho cô nhúc nhích.
Làn môi của anh rời khỏi, đi dọc xuống phía dưới, hôn lên nơi đầy đặn của cô, vươn đầu lưỡi ra, cắn mút thật nhẹ nhàng, không nhanh không chậm, thỉnh thoảng còn đảo vòng, làm cho cô muốn ngừng mà không ngừng được, cường độ vùng vẫy càng ngày càng yếu, làn da cũng ửng đỏ lên.
Một bàn tay đi vào trong váy ngủ, dùng ngón tay ma xát nhẹ nơi kín đáo, dễ dàng bắt được nhịp nhạy cảm của cô, làm cho cô điên cuồng, khó có thể ngăn cản anh xâm nhập, không kiểm soát được mà tiết dịch, tiếng chống đối trên miệng cũng trở thành tiếng rên rỉ nho nhỏ: “Ưm… đừng mà …”
Lúc đầu anh còn tưởng cô ngại ngùng, nhưng nhìn thấy cô cố hết sức chống cự như vậy, anh thở hì hụt dừng lại, hai đôi mắt đỏ hoe nhìn cô, cau mày: “Tại sao vậy?”
“Hôm nay, không, không tiện lắm...”
“Đến chu kỳ à?”
“Vâng!” Cô bối rối mà quay mặt đi, không dám nhìn thẳng anh.
Nhưng chu kỳ của cô rõ ràng không phải lúc này! Nam Cung Nghiêu nhớ rất rõ. Anh cũng không biết cô bị gì, nhưng nếu cô không muốn anh cũng không ép cô. Mặc dù, bên dưới đã căng cứng, sắp sửa nổ tung rồi.
Anh cố gắng hết sức lăm mới bò từ người cô xuống, im lặng rất lâu, nhưng ham muốn vẫn không cách nào biến mất, nên anh ngồi dậy luôn.
“Anh giận rồi hả?”
“Không có đâu! Em ngủ trước đi, anh đi tắm cái!”
Uất Noãn Tâm muốn giữ anh lại, nhưng anh đã xuống giường rồi, nên cô có chút áy náy. Cô biết rõ anh rất mạnh về mặt tình dục, mỗi đêm phải làm mấy lần. Vừa rồi đã đạt đến mức đó, giữa đường dừng lại, nhất định rất khó chịu. Nhưng chuyện này, không thể tiếp tục như vậy, cô nhất định phải nhanh chóng suy nghĩ rõ ràng. Phải nói cho anh cái tin tốt đó, hay là một mình âm thầm...đi phá thai.
...
Từ khi biết mình có thai, Uất Noãn Tâm nhận ra bên dưới của mình lúc nào cũng trướng lên, rất khó chịu, không biết có ảnh hưởng đến đứa trẻ không, nên cô đặt lịch hẹn với bác sĩ phụ sản. Sau khi ăn cơm xong, vội vàng chạy đến đó.
“Em ra ngoài một chút nha.”
“Hôm nay không phải không cần đi làm sao?” Nam Cung Nghêu cảm thấy rất kỳ lạ, luôn cảm thấy gần đây cô rất bí ẩn, không biết đang trốn tránh chuyện gì.
“Michelle hẹn em cùng đi shopping với cô ấy! Cũng không lâu đâu, em sẽ ăn cơm tối mà!” Sợ anh nhìn ra được sơ hở, cô gần như bay ra khỏi cửa.
Nam Cung Nghiêu càng nghĩ càng thấy lạ, bỏ lại công việc đang làm dở, lái xe đuổi theo xe taxi của cô. Theo đuôi suốt dọc đường, đến bệnh viện, nhìn thấy cô đi vào khoa sản.
Sự nghi ngờ này làm Nam Cung Nghiêu sợ hãi, vội vàng chạy theo, đá cửa một cái, xách bác sĩ lên, ném qua một bên, gào thét lên giống như con sư tử: “Anh không cho em phá bỏ con của chúng ta!”
Một tiếng sau.
Hai người ngồi trong xe.
Nam Cung Nghiêu không còn tức giận như lúc nãy, nhưng vẻ mặt vẫn khó coi, giọng nói âm u: “Cho nên lúc nãy em chỉ đến kiểm tra, chứ không phải phá thai sao?”
“Vâng!” Uất Noãn Tâm cảm thấy rất áp lực, nuốt nước bọt: “Em vẫn chưa biết, phải làm gì bây giờ?”
“Không biết sao?” Giọng Nam Cung Nghiêu lạnh lẽo như băng, tiếng nói giống như từ địa ngục, nhẫn nhịn không nổi giận, nhưng bàn tay lại nắm chặt đến nỗi đầy gân: “Lúc trước chúng ta không phải nói rõ với nhau rồi sao, nếu mang thai thì sinh ra sao? Tại sao em không nói cho anh biết hả?”
Cô giống như đứa trẻ chịu uất ức khi làm sai: “Lúc đó em đâu biết mình sẽ có mang thật...”
Cô không giải thích thì còn đỡ, cô vừa nói xong, mặt của Nam Cung Nghiêu không ngừng tái mét, gần như sắp nổi điên lên: “Ý của em là, khi đó em đối với anh chỉ hời hợt có lệ thôi hả?”
“Em, em không có ý đó...”
“Sinh đứa bé ra!”
Anh lấy giọng điệu kiên quyết, ra lệnh nói ra hai ba chữ thì có thể quyết định số phận của đứa trẻ, làm cho Uất Noãn Tâm không thoải mái. Vốn dĩ cô cũng đã nghĩ đến sẽ giữ lại đứa trẻ, nhưng miệng vẫn không nhịn được nói lại: “Anh dựa vào cái gì bắt em sinh thì em phải sinh.”
“Dựa vào đứa bé là con anh!”
“Nhưng đứa bé lớn lên trong bụng em, em có toàn bộ quyền quyết định!”
“Quyết định của em là phá bỏ đứa bé hả?” Nam Cung Nghiêu nghiến răng: “Uất Noãn Tâm, em không thể nhẫn tâm như vậy, đứa bé là con của chúng ta! Cho dù giữa chúng ta trước kia đã từng xảy ra chuyện gì, thì đứa bé là vô tội, em không thể tàn nhẫn với con như vậy!”
“…” Cô bướng bỉnh quay đầu đi: “Tóm lai, em tự có quyết đinh của mình, không cần anh lo!”
“Có anh ở đây, em đừng mong làm hại con anh!”
“Anh lại muốn giam cầm em giống như trước sao? Hay muốn giám sát em hả?”
Nam Cung Nghiêu giận hờn: “Nếu đấy là quyết định của em, anh sẽ làm như vậy.”
Uất Noãn Tâm tưc tới mắt nổi đom đóm, cô nghi ngờ sự dịu dàng lúc trước của anh có phải là ảo giác không. Hơn một tháng trôi qua, anh đối xử với cô rất tốt, tốt
đến nỗi cô gần như quên hết những đau khổ mà anh đã tàn nhẫn gây cho cô. Cô ngu thật, cho dù anh có yêu cô nhiều hơn nữa, có tốt với cô hơn nữa thì bản tính kiêu ngạo cùng bá đạo trong xương tủy của Nam Cung Nghiêu vẫn không thay đổi được.
Cô thở dài: “Bây giờ em không muốn thảo luận với anh về chuyện con cái, để em nghĩ kỹ, anh cũng nghĩ thật kỹ, được không?”
“Anh không biết em vẫn còn phải suy nghĩ gì, nhưng anh đã nói rất rõ. Đứa con này, anh muốn có nó!”
Bởi vì hai người có quan điểm bất đồng về chuyện con cái, nên đang ngọt ngào bỗng chốc lại rơi vào chiến tranh lạnh, mỗi người đều mang tức giận trong lòng.
Uất Noãn Tâm trách Nam Cung Nghiêu bá đạo, không nghĩ đến cảm nhận của cô, sợ tính tình này của anh chưa hề thay đổi sau này sẽ còn như vậy.
Còn Nam Cung Nghiêu lại cảm thấy những cố gắng trước đây của mình đều là uổng phí, anh không hiểu, cô đã tha thứ cho anh, cho anh cơ hội rồi, tại sao lại không cần đứa nhỏ chứ? Không lẽ cô vẫn còn chuyện gì đó chưa chắc chắn được sao? Hoặc có lẽ, cô vẫn chưa hề tin tưởng anh hoàn toàn sao?
Vào bữa cơm tối, mây đen che phủ, hai người không hề nói với nhau câu nào. Uất Thiên Hạo nhìn ma ma một cái, thấy mặt ma ma đen thui. Lại nhìn pa pa, mặt pa pa thì lạnh như tiền, liền hiểu ngay hai người nhất định cái nhau rồi.
Mấy hôm trước không phải còn rất tốt sao? Tại sao lại cãi nhau rồi, thế giới của người thật phức tạp, làm cậu bé chẳng hiểu gì, chỉ biết ngồi lo lắng thôi.
Trước kia Uất Noãn Tâm và Nam Cung Nghiêu cùng dỗ bé Thiên ngủ, đêm nay lai chỉ có một người, bé Thiên nhịn không nổi bèn hỏi: “Ma ma và pa pa cãi nhau sao?”
“Không có đâu!”
“Ồ…” Rõ ràng là có mà, ma ma lại nói dối rồi!
Nhìn gương mặt bé bỏng đáng yêu của bé Thiên, trong lòng Uất Noãn Tâm có chút lay động, hỏi con: “Bé Thiên, nếu ma ma sinh một em trai hay em gái thì sao hử?”
“Được đó được đó!” Bé Thiên liền vui vẻ hẳn lên, đôi mắt sáng lấp lánh: “Trong bụng ma ma lại có bé bi rồi sao?”
“Không có, ma ma chỉ hỏi thế thôi! Bé Thiên muốn em trai hay em gái đến vậy sao?”“Tất nhiên rồi! Ma ma, ma ma sinh thêm một em nữa được không? Bé Thiên sẽ làm một anh trai tốt, bé Thiên hứa đó!”
Uất Noãn Tâm mỉm cười. Lúc trước cô không tính sinh thêm, cũng không nói chuyện này với bé Thiên, không ngờ con lại hoan nghênh như vậy, cũng khó trách thái độ của Nam Cung Nghiêu lai kiên quyết đến thế. Thực ra, đã mang thai rồi, cô cũng không muốn bỏ, buổi chiều nói như vậy, chẳng qua là do giận dỗi Nam Cung Nghiêu thôi.
Khi bình tĩnh suy nghĩ lại, quả thật đứa trẻ là vô tội.
Không phải cô không muốn đứa bé, chẳng qua cô chỉ sợ. Sợ Nam Cung Nghiêu vẫn bá đáo như trước, sau đó hai người lại xảy ra mâu thuẫn nữa.
Chỉ vì cô và anh không hòa thuận mà đã để bé Thiên thiếu vắng tình thương của ba lúc bé, cô không muốn đem lại cảm giác này cho đứa con kế. Nếu như vậy, thà không sinh thì hơn.
Cho nên, xét cho cùng do cô không có cảm giác an toan thôi.
Khi trở về phòng, Nam Cung Nghiêu đã nằm ngủ rồi, cô lẳng lặng thở dài ở bên cạnh anh. Có thể cảm nhận được, cũng đã lâu rồi anh không mất ngủ.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, cuối cùng Uất Noãn tâm không nhẫn nhịn nữa mà mở miệng trước: “Chúng ta đừng chiến tranh lạnh nữa, chúng ta nói chuyện với nhau đi!”
Câu đầu tiên Nam Cung Nghiêu nói là: “Xin lỗi em!”
“...”
“Nhưng anh chỉ xin lỗi về thái độ của anh thôi. Anh thừa nhận, lúc đó anh quá tức giận, mới mất kiểm soát như vậy, anh không muốn đối xử với em như vậy. Nhưng em có thể nào cũng không nên nghĩ đến chuyện phá bỏ con của chúng ta.”
“Em không có nói muốn bỏ con mình, em chỉ giận dỗi anh thôi.”
Nam Cung Nghiêu bật dậy, hai mắt sáng lên: “Cho nên, em giữ con lại sao?”
Uất Noãn Tâm giật mình: “Em cũng không nói sẽ giữ lại…”
“Vậy ý của em là thế nào hả? Anh thật không hiểu chúng ta đã như vậy rồi, em còn do dự điều gì nữa? Chuyện anh làm vẫn chưa đủ sao? Hay là…”
“Do em không có cảm giác an toàn!” Uất Noãn Tâm cũng không biết làm sao: “Em từng nói, chúng ta làm lại từ đầu, nhưng em vẫn chưa có cách nào hoàn toàn tin tường anh. Em sợ anh không hề thay đổi, vẫn giống như lúc trước vậy.”
“Anh nói rồi, anh sẽ không đối xử với em như trước nữa!”
“Nhưng buổi chiều hôm nay anh…”
“Bởi vì chuyện đó có liên quan đến con của chúng ta, anh quá căng thẳng thôi.”
“Vậy em phải tin tưởng anh như thế nào đây, sau này anh sẽ vì những chuyện làm anh căng thẳng mà dùng giọng điệu đó nói chuyện với em à! Nghiêu à, em rất sợ, anh có biết không?”
Cô không tin anh, mặc dù làm cho Nam Cung Nghiêu tức giận, nhưng nhiều hơn nữa đó là tự trách. Anh hiểu rất rõ, nếu lúc trước anh không làm những chuyện khiến cho trái tim cô rét lạnh, thì cô cũng không như vậy. Anh thở dài ôm cô vào trong lòng, hôn lên trán cô: “Xin lỗi em, vô cùng xin lỗi em… Nhưng mà anh đã cố gắng bù đắp lại cho em, em có thể cảm nhận được mà.”
“Em có thể cảm nhận được, nhưng ở trong trái tim…vẫn có một chút… không an lòng…”
“Anh hiểu rõ, anh sẽ dành nhiều thời gian để chứng minh. Trước đó, em đừng vội vàng quyết giữ hay bỏ đứa bé được không? Anh xin em đó… Anh rất muốn chứng kiến con của chúng ta lớn lên, anh không muốn bỏ lỡ lần nữa.”
“Vâng!” Máu mủ ruột rà, muốn cô bỏ, làm sao cô nỡ bỏ đây?
“Noãn Tâm… Anh hỏi em một chuyện, em cũng không cần vội trả lời.” Nam Cung Nghiêu không nói câu này ra thì sẽ có câu trả lời như thế nào, cho nên trong lòng cũng thấp thỏm không yên: “Em… em bằng long theo anh về Đài Loan không?”
Phút chốc cảm nhận được cô nằm ở trong lòng mình đờ người.
“Anh chỉ hỏi vây thôi, em không nhất đinh phải trả lời. Anh biết, em rất thích sống ở đây, cũng biết nơi đây mới là nơi em muốn ở. Nhưng anh đã rời Đài Loan quá lâu, công ty còn rât nhiều chuyện cần anh giải quyết, anh không thể vô trách nhiệm được.”
“Em biết mà!” Uất Noãn Tâm bình thản trả lời. Cô đã biết trước sẽ có ngày này, thậm chí không nghĩ nó sẽ đến trễ như vậy. Cô hẳn phải cảm ơn anh, đã cho cô một tháng tràn ngâp ánh sáng hạnh phúc. Mỗi khi nghĩ đến, đều thấy ngọt ngào.
Anh không nhìn ra thái độ của cô, nên Nam Cung Nghiêu thấy rất căng thẳng, lại sợ cô giận.
“Nếu em không muốn về, em cứ coi như anh chưa nói gì. Có một số chuyện, anh có thể giải quyết ở Hà Lan, mở nhiều cuộc họp qua video là được rồi. Em và bé Thiên mới là điều quan trọng nhất của anh. Chuyện công ty, anh có thể tìm được người khác giải quyết, không sao đâu!”