“Không thể được! Đừng để Hà quản gia…” Uất Noãn Tâm không kịp ngăn cản, NamCung Thiếu Khiêm đã bình tĩnh nói một câu: “Vào đây đi!”
Hà quản gia bưng chung canh bước vào, nhìn thấy Uất Noãn Tâm giống như mộtcon nai sợ hãi nằm bên cạnh Nam Cung Thiếu Khiêm. Trong mắt xẹt qua một tia kinhngạc, bởi vì một loại phức tạp mà biến đổi. Không biết là vô cùng tức giận, haylà…. lo lắng. Nhưng bà cái gì cũng không hỏi đến, cũng không nói gì, rất bìnhtĩnh mang chung canh đặt trên bàn.
“Hà, Hà quản gia, tôi…”
Nam Cung Thiếu Khiêm không biết sự lo lắng của cô, cho cô một nụ cười để côcó chút an tâm. “Cô ấy hôm nay ở phòng tôi nghỉ ngơi, không cần sắp xếp côngviệc cho cô ấy.”
Công việc? Hà quản gia nhíu mày lại, nhưng vẫn như cũ không nói gì hết, mộtcâu cũng không nói đã ra ngoài.
Uất Noãn Tâm lo âu vỗ lên trán mình. “Lần này chết chắc rồi!”
“Cô yên tâm, nhìn Hà quản gia nghiêm khắc vậy chứ, bà là một người rất tốt,sẽ không trách phạt cô đâu!”
“Điều tôi lo lắng không phải cái này, tôi là…” Đối với cặp mắt trong suốt,tràn ngập sự hiếu kỳ kia, Uất Noãn Tâm càng không biết giải thích như thế nào.“Thôi kệ, tôi về phòng đây!”
“Uống hết canh gà trước đã rồi hãy đi!” Nam Cung Thiếu Khiêm kéo cô lại đặtvào trong tay cô, Uất Noãn Tâm không còn cách nào, trong lòng nghĩ quả nhiên làanh em, đều có sức quyến rũ khiến người khác không thể nào cưỡng lại được. Chẳngqua, một người thì lạnh như băng, một người thì ấm áp như mùa xuân, tính cáchhoàn toàn không giống nhau.
Cố gắng, bình tĩnh uống hết chung canh, rồi đem chung canh đặt xuống trướcmặt Nam Cung Thiếu Khiêm. “Bây giờ tôi có thể đi được chưa?”
“Ưm!” Lần này anh ngoan ngoãn nhường đường, lắp bắp nhìn cô: “Cô sau nàythường xuyên đến đây với tôi, có được không?”
“Điều này, tôi cũng không thể nói trước được, phải xem tình hình đã!” Trongđầu cô bây giờ đều là hậu quả của việc đi nhầm phòng, làm gì còn tâm trí đâunghĩ đến chuyện này. Tuy rằng anh đẹp tựa như thiên sứ, cô cũng đồng ý kết bạnvới anh. Nhưng cô không thể trêu vào anh trai của anh được, cô thật không muốntự tìm đường chết đâu!
Lúc đứng dậy mới phát hiện cổ của mình có chút đau, chạm vào, giống như bịbỏng vậy. “Tôi hôm qua hình như bị người nào đó bóp cô, xem chút nghẹt thở, anhcó biết đã xảy ra chuyện gì không?”
“….” Anh nghĩ đến chuyện gì đó, có chút hoảng hốt. Nhưng chỉ do dự trong chốclát, ngay lập tức vô cùng bình tĩnh lắc đầu. “Tôi không biết nữa! Cũng có thể côbị ác mộng đó!”
“Ồ…” Uất Noãn Tâm cũng không nghĩ nhiều nữa, khóe môi giương lên, cho anh mộtnụ cười rất sáng chói. “Cám ơn chung canh gà của anh! Tôi đi về đây!”
Một mạch chạy đến phòng bếp, tìm kiếm Hà quản gia. “Chuyện lúc nãy, tôi cóthể giải thích…”
“Người là phu nhân, không cần phải giải thích bất cứ điều gì với người làmhết!” Hà quản gia cũng chẳng thèm liếc nhìn cô một cái, vẫn tiếp tục bận rộncông việc của mình. “Chỉ là, có một số quy định, người đã phá vỡ rồi, thì phảichịu hậu quả thích đáng.”
Sống lưng cô lạnh lẽo, cổ họng giống như bị người khác bóp lại vậy. “….hậuquả gì vậy?”
Hà quản gia trầm lắng nhìn cô: “Sau này người sẽ biết!”
………..
Uất Noãn Tâm mang đầy tâm sự trở về phòng, nghĩ hoài không ra sẽ phải chịuhậu quả gì. Hà quản gia ám chỉ đến Nam Cung Nghiêu, hay là… Nam Cung ThiếuKhiêm!Nhìn vào trong gương, trên cổ có những dấu rất sâu, mơ hồ có thể nhìn thấydấu của năm ngón tay. Chứng tỏ đêm qua không phải là ác mộng, thật sự có ngườimuốn bóp chết cô.
Đó là phòng của Nam Cung Thiếu Khiêm, không có người nào được phép bước vào,vậy là ai chứ? Không là… là anh sao?
Uất Noãn Tâm rùng mình một cái.
Là cô nghĩ bậy sao? Một người đàn ông tựa như thiên sứ, làm sao có thể làm ramột việc tàn nhẫn như vậy chứ!
……………
Cơn ác mộng giống như mây đen, mấy ngày liên tiếp bao phủ trong lòng Uất NoãnTâm. Một mặt khác, lo lắng Nam Cung Nghiêu tìm cô tính sổ. Nhưng mấy ngày trôiqua, bọn họ chỉ chạm mặt nhau trên bàn ăn vào bữa sáng, cũng không nói với nhaucâu nào. Loại cảm giác áp bức này, giống như bình yên trước khi giông tố kéo đếnvậy, khuấy động sống nước bên trong người của cô, bất cứ giờ phút nào cũng đềucảm thấy sợ hãi.
Hà quản gia gõ cửa phòng: “Phu nhân, nhị thiếu gia mời cô qua bên đó!”
Uất Noãn Tâm căng thẳng: “Có việc gì sao?” Không cẩn thận chạm mặt anh mộtlần, cô thật sự không muốn gặp lại anh lần thứ hai đâu!
“Tôi cũng không rõ, người qua đó đi!”
“Vâng…” Uất Noãn Tâm chỉ có thể nghe theo.
Nam Cung Thiếu Khiêm quay lưng về phía cô ngồi bên cửa sổ vẽ tranh, ánh mặttrời rọi vào trong phòng. Anh quay đầu lại, mỉm cười với cô. Ngũ quan giống nhưđược nặn ra từ tay thượng đế, hoàn mỹ không chút tỳ vết. Trong đôi mắt chứa đầynét cười khi nhìn Uất Noãn Tâm, cô thậm chí có chút say mê, có chút mê mẫn khinhận được sự yêu thích của thiên sứ.
“Qua đây đi!”
“Anh đang vẽ tranh, không tiện sao?” Dưới chân cô muốn rời khỏi. “Bằng không,lần sau tôi lại đến!”
“Cô không muốn nhìn xem tôi vẽ gì sao?”
Uất Noãn Tâm chỉ đành đi qua đó, ánh mắt sâu xa của anh cũng đặt ở trên giávẽ, ánh mắt dịu dạng như tan chảy thành nước. “Rất đẹp, phải không?”
Người con gái trong bức tranh, là cô.