Trên bức tranh vẽ người con gái đang ngủ say trên chiếc giường lớn, khóe miệng khẽ chếch lên, giống như đang mơ một giấc mộng đẹp vậy. Làn tóc đen óng mềm mại giống như tảo biển xõa tung ra, một vài sợi lộn xộn ở trước ngực. Chiếc cổ thon dài, đẹp tựa thiên nga, làn da trơn bóng trắng mịn.
Vẻ đẹp của cô ấy vô cùng thuần khiết, khung xương tinh tế linh hoạt. Chỉ lẳng lặng nằm yên ở đó, cũng đủ gợi lên lòng thương tiếc của người khác, muốn đem cô che chở ở trong chính thế giới của mình, không cho cô chịu bất cứ tác động gì ở bên ngoài, lo sợ phải bị tổn thương.
“Đây…là anh vẽ sao?”
“Ưm! Thích không?”
“Thích lắm! Nhưng mà…có chút quá đẹp mất rồi, không giống bản thân!” Cô tự nhận bản thân mình không xấu, nhưng cũng không đẹp đến mức đó!
“Là không giống…” Nam Cung Thiếu Khiêm nhìn chằm chằm vào bức tranh, ánh mắt có chút si mê, nhẹ nhàng mỉm cười. “Vẫn không thể diễn tả hết vẻ đẹp của cô!”
Uất Noãn Tâm ngại ngùng đỏ mặt. Bị một người đàn ông đẹp tựa thiên sứ khen ngợi, cảm giác lâng lâng. Trong mắt của anh, bản thân thật sự đẹp đến vậy sao?
“Bức tranh này, có thể cho tôi làm kỷ niệm được không?”
“Ưm! Tất nhiên có thể! Đây là vẽ cô mà!”
“Sau này tôi có thể tiếp tục vẽ cô được không? Còn có thể tạc khắc tượng của cô nữa.”
“Nếu như anh không cảm thấy mệt mỏi!” Uất Noãn Tâm nuốt nước bọt.
“Sẽ không, trong mắt của tôi, cô rất xinh đẹp!” ánh mắt trong sáng nhìn cô, chăm chú, kiên trì, nhìn đến nỗi khiến Uất Noãn Tâm ngượng ngùng, gãi đầu: “Này! Không cần nhìn tôi bằng ánh mắt đó đâu! Rất dẽ bị hiểu lầm đó!”
Cô vốn dĩ chỉ muốn nói đùa để điều chỉnh lại không khí, nhưng ai ngờ Nam Cung Thiếu Khiêm rất tự nhiên thuận theo lời cô nói: “Đây không phải là hiểu lầm, tôi chính là rất thích cô!”
Uất Noãn Tâm tự động đem từ thích quy kết vào loại thích giữa bạn bè với nhau, hoặc đứa trẻ nhỏ dựa vào người thân, nên cũng đáp lại: “Tôi cũng rất thích anh!”
“Thật chứ?” hai mắt của Nam Cung Thiếu Khiêm sáng lên, khóe miệng nở ra một nụ cười vui vẻ: “Vậy sau này cô sẽ thưởng xuyên đến thăm tôi chứ?”
“Tôi cũng rất muốn…nhưng hình như không tiện cho lắm!”
“Cô lo lắng về anh trai tôi sao?”
“Cũng có chút nguyên nhân đó!”
“Cô yên tâm! Anh trai rất thương tôi, chỉ cần tôi nói, anh ấy nhất định không làm khó cô! Hơn nữa, tôi và anh ấy không giống nhau. Ở cùng với tôi, cô sẽ rất thoải mái, không cảm thấy một chút áp lực nào hết đó!”
“Ở bên tôi, có được không?”
Khi khuôn mặt tựa như thiên sứ của người đàn ông này, dùng ánh mắt chờ mong của một đứa trẻ nhìn mình, giống như mình là cả thế giới của anh, tin rằng sẽ không có một người nào có thể từ chối được, Uất Noãn Tâm lại càng không ngoại lệ. Không tiếp tục do dự, gầt đầu mạnh một cái.
“Được! Tôi đồng ý với anh!”
Bắt đầu từ hôm đó, Uất Noãn Tâm mỗi ngày đúng giờ đến thăm Nam Cung Thiếu Khiêm. Mấy vụ án gần đây cũng không nhiều, lại không thể đến trường, có người cùng ngồi nói chuyện phiến, cũng là một chuyện vô cùng vui vẻ.
Hà quản gia dường như không vui cho lắm, nhưng có lẽ do gần đây Nam Cung Thiếu Khiêm nở nụ cười ngày càng nhiều, cũng không bày ra bộ mặt nghiêm khắc với cô, đôi lúc còn bảo cô mang cơm lên nữa.
“Đến giờ uống thuốc bổ rồi!” Uất Noãn Tâm bước vào trong phòng, liền làm quá lên hít một hơi. “Ưm… canh gì mà thơm dữ vậy ta! Làm người khác rất thèm thuồng nha!”
Nam Cung Thiếu Khiếm bị cô chọc cười. “Muốn uống thì cô uống đi!”
“Cái này dùng để bồi bổ cơ thể cho anh, tôi có thèm thuồng cũng không thể giành!” Uất Noãn Tâm bắt đầu mở nắp bình ra, vừa quậy đều vừa nói: “Anh chỉ cần nghe lời của Hà quản gia, uống canh nhiều lên, thì sức khỏe sẽ mới nhanh chóng khỏe mạnh được!”Nét bút dừng trên bức vẽ, Nam Cung Thiếu Khiêm cuối đầu nhìn đôi chân mình, lắn đầu cười khổ. “Có điều trị như thế nào, tôi cũng là một kẻ tàn phế!”
Trong lòng Uất Noãn Tâm có chút căng thẳng, vội vàng nở nụ cười, hét lên chuyển đề tài. “Tôi kể chuyện cười cho anh nghe nhé, vừa uống canh vừa nghe kể chuyện rất có lợi cho tiêu hóa đó!”
“Ừ! Được thôi!”
“Có một con thỏ thi chạy với một con rùa chạy rất nhanh, vậy con nào thắng?”
“Con thỏ!”
“Sai! Là con rùa!”
“Tại sao chứ!”
“Không phải tôi đã nói rồi sao? Là con rùa chạy rất nhanh mà!”
Một ngụm canh vừa được đưa vào miệng, Nam Cung Thiếu Khiêm bật cười lên một tiếng, làm toàn bộ canh đều phun hết ra ngoài, nhiễu xuống dưới chân. Uất Noãn Tâm liền lấy khăn lau chân cho anh, nhìn thấy hai đôi chân của anh … gầy trơ xương…
Nam Cung Thiếu Khiêm vội vàng đẩy cô ra. “Không cần đâu! Tôi, tôi tự mình làm được rồi!” Đẩy xe lăn chạy về phía sau vài bước, vội vàng lấy khăn lông lau chân mình.
“Thật, thật xin lỗi, tôi không cố ý…”
“Không sao đâu…” Nam Cung Thiếu Khiêm cố gắng che dấu sự chật vật của mình, nhưng trong đáy mắt vẫn lộ ra sự đau xót cùng tự ti.
“Là, là cơ thịt… đã teo lại sao?”
“…Ưm!” Nam Cung Thiếu Khiêm đau khổ cuối đầu xuống, nắm chặt lấy cẳng chân mà mình hầu như không cảm thấy được. “Tôi vĩnh viễn chỉ không thể đứng dậy được! Tôi…là một kẻ tàn phế!”