Uất Noãn Tâm ngồi ở bên giường chăm sóc Nam Cung Thiếu Khiêm cả một đêm, nhìnbộ dạng tiều tụy của anh, làm cho cô cảm thấy thật đau lòng. Nam Cung Nghiêu tuycho cô lời cảnh cáo độc ác, nhưng việc liên quan đến người mình quan tâm nhất,anh làm như vậy cũng chỉ vì muốn tốt cho Nam Cung Thiếu Khiêm.
Còn cô, cái gì cũng không biết, lại hồ đồ đi vào nhầm phòng của anh, bản thâncòn nói chăm sóc cho anh, rốt cuộc lại biến thành tổn thương anh.
Giờ phút này, cô cũng rất chán ghét bản thân mình, luôn luôn mềm lòng, liềnrất nhanh nói ra lời hứa với người khác. Tương lai sau này như thế nào, ngay cảbản thân mình còn không biết, thì lấy tư cách gì thốt ra lời hứa chăm sóc ngườikhác chứ?
Thuốc hết tác dụng, Nam Cung Thiếu Khiêm từ từ tỉnh lại.
Uất Noãn Tâm vui mừng. “Anh tỉnh rồi…” Vội vàng hỏi: “Có chổ nào không khỏesao? Bác sĩ Lâm còn ở ngoài kia, em đi tìm ông ấy…”
“Không cần!” Nam Cung Thiếu Khiêm kéo tay cô lại, tuy không có sức, nhưng vẫnbướng bỉnh không chịu buông ra. Giống như một đứa trẻ yếu ớt nhìn thấy mẹ, ánhmắt vừa kinh ngạc vừa vui mừng, nhưng lại không dám tin vào mắt mình. “TiểuNoãn…là em sao?”
“Vâng! Là em!”
“Là thật sao?” bộ dạng yếu ớt của Nam Cung Thiếu Khiêm làm cho người khácphải đau lòng, nhìn cô một hồi rất lâu, mới an tâm, nở nụ cười. “…Là em! Anhbiết mà, em sẽ không bỏ rơi anh! Đừng có đi nữa được không? Anh muốn em ở bêncạnh anh…”
“Nhưng mà, sức khỏe của anh…”
“Anh không sao! Chỉ cần có em bên cạnh, anh sẽ rất vui vẻ…”
Uất Noãn Tâm đành ngồi xuống. Mặc dù biết rằng anh chỉ là tiêm thuốc an thần,không có chuyện gì đáng lo. Nhưng nghĩ đến anh hôm nay hoảng loạn như vậy, côvẫn cứ lo lắng. Sức khỏe của anh không tốt, sẽ không chịu nổi thêm bất cứ kíchđộng nào nữa.
“Em sẽ rời đi sao?”
“Sẽ không! Anh hai anh đã đồng ý cho em chăm sóc anh rồi!”
“Thật chứ?” Nam Cung Thiếu Khiêm nở nụ cười hạnh phúc, giống như ngọc lưu ly,tỏa sáng lấp lánh. “Anh biết mà, anh hai đối với anh rất tốt…”
“Vâng! Anh ấy thật sự rất quan tâm anh!” Cho dù không có câu nói này, thì mộtngười dù lạnh lùng vô tình như thế nào, không phải cũng sẽ có thứ bản thân mìnhmuốn bảo vệ sao? Nam Cung Thiếu Khiêm, là người Nam Cung Nghiêu khiến cho nơimềm yếu nhất trong trái tim anh lo lắng. Anh có thể tàn nhẫn đối với bất cứngười nào, nhưng đối với anh một chút trách cứ cũng không nỡ, mãi mãi điều làdáng vẻ dịu dàng nhất.
Đến bao giờ, anh mới có thể đối tốt với cô như thế chứ!
Ý thức được bản thân mình đang bắt đầu mong chờ, Uất Noãn Tâm nhanh chóng dẹpbỏ ý nghĩ đáng sợ đó.
Cả đời này cô đừng mong nhận được sự đối xử tốt của anh, không giày vò cô thìcô đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi!
Nhưng mà, thật sự một chút cũng không nên hy vọng sao?
“Hôm qua… em đã nghe hết rồi sao?” Nghĩ đến bản thân hôm qua mất khống chếnhư vậy, Nam Cung Thiếu Khiêm không kiềm được lo lắng.
“….Ưm!”
“Vậy em có sợ anhkhông? Sẽ ghét bỏ anh không?”
“Không đâu!”
“Em gạt anh! Tất cả mọi người trong nhà ai cũng sợ anh! Anh biến rõ bệnh củamình rất nặng, ban ngày cứ nhốt mình ở trong phòng, trốn tránh thế giới bênngoài. Bác sĩ Lâm nói, đây là chứng bệnh trầm cảm. Ban đêm lại nổi loạn lên,giống như người điên vậy. Ngay cả khi làm người khác bị thương, anh cũng khôngnhớ được! Ngày đó không phải em nói có người bóp cổ em sao? Người đó là anh!”Anh tự trách chính mình, lo lắng cô không tha thứ cho anh. “Thật xin lỗi, anh đãgạt em! Anh chỉ là, chỉ là không muốn em sợ anh…”
Chuyện này Uất Noãn Tâm đã đoán ra được, nghĩ lại đôi tay lạnh như băng củaanh, thật sự kiềm không được có chút sợ hãi. Khi anh mất khống chế, thật sự cóthể ra tay giết chính mình sao?”“Buổi sáng ngày hôm đó, khi em ngủ say, anh vẫn ngồi nhìn em. Cảm thấy em ngủrất đẹp…giống như…giống như thiên sứ…anh muốn em ở lại bên cạnh anh…như vậy, cóphải rất ích kỷ không?”
“Không phải! Là do anh có bệnh, chúng ta cùng nhau chữa trị căn bệnh này, cóđược không? Anh không nên nghĩ đến nó nữa, hãy đem khúc mắc trong lòng gỡ bỏ đi.Tất cả những việc này, có liên quan đến chân của anh không?”
Nam Cung Thiếu Khiêm gật đầu. “Đã gần 20 mươi năm rồi, anh không có cách nàochấp nhận mình có một người tàn phế! Mỗi buổi tối, cái cảm giác này càng mảnhliệt hơn. Cho nên nhìn thấy những người làm có thể đi lại bình thường, anh lạiphát điên lên, làm tổn thương các cô ấy…”
“Từ lúc còn rất nhỏ, cha mẹ anh đã qua đời. Khi anh bắt đầu có ý thức, trongấn tượng chỉ có anh hai. Cuộc sống lúc đó rất cực khổ, nhưng có sự chăm sóc củaanh hai, cuộc sống của anh vô cùng hạnh phúc. Nhưng dù anh hai có chăm sóc anhkỹ lưỡng cỡ nào, cũng sẽ có bất trắc.”
“Anh hai từ nhỏ đã là một thiên tài về kinh doanh, nhưng anh ấy không cótiền. Vì để nhanh chóng kiếm được nhiều tiền, anh ấy đã đi làm hacker, còn làmột hacker rửa tiền, cuối cùng bị sát thủ truy sát. Lúc anh ấy dắt theo anh chạytrốn, thì xảy r
a tai nạn giao thông.
Một sự thật vô cùng chấn động.
Uất Noãn Tâm cứ ngỡ rằng, Nam Cung Nghiêu và cô không giống nhau, từ nhỏ đãsống trong gia đình đầy đủ cơm no áo ấm, nhưng lại không nghĩ đến, anh lại cómột đoạn ký ức đen tối đến như vậy. So với anh ấy, cô thừa nhận mình rất nhỏ békhông có gì đáng nói. Cô không có tự cách so sánh với người ở trên cao như anh,cũng tự cho rằng, không có tự uất ức.
Bởi vì, những thành công hôm nay của anh, là do anh dự vào chính bản thânmình.
“Anh hai đem tất cả mọi tội lỗi đổ hết lên đầu mình, mấy năm nay đều làm mọicách để đền bù lại cho anh. Thật ra, anh không hề trách anh ấy, anh ấy vì chămsóc anh mới đi làm những chuyện như vậy. Nhưng mà, anh rất yếu đuối, không thểchấp nhận sự thật, nên đã đem tất cả mọi sai trái giao cho anh ấy. Không kiên dègì mà làm tổn thương người khác, đôi lúc còn nổi cáu với anh ấy, nói tất cảnhững chuyện này đều là lỗi của anh ấy…người phải xin lỗi anh ấy, phải làanh…”
Nam Cung Nghiêu cũng đứng ở ngoài cửa cả một đêm, tất cả đều nghe thất hết.Anh cũng biết Nam Cung Thiếu Khiêm vẫn đang trốn tránh, không dám đối diện. Anhcho rằng, cậu ấy vĩnh viễn không bao giờ dám nhìn thẳng vào vấn đề, không vượtqua nổi bức tường kiên cố trong lòng mình.
Nhưng không ngời, có thể vì Uất Noãn Tâm mà…
Ngay cả người bạn thân nhất Hướng Lăng Phong cũng vì cô mà trở mặt vớianh.
Là do thủ đoạn của cô cao thâm, hay là do…anh hiểu lầm cô ấy?