Nghĩ đến phải đi gặp Nam Cung Nghiêu, ngay cả tâm tình để trò chuyện cũng không có, ngồi không được vài phút, thỉ nói muốn trở về phòng ngủ. Nam Cung Thiếu Khiêm cũng không giữ cô lại lâu, muốn cô nghỉ ngơi thật tốt. Trong lòng cô thở dài, nếu như Nam Cung Nghiêu có một chút quan tâm giống như em trai mình thì quá tốt rồi!
Cơn buồn ngủ ập đến nhưng vẫn phải cố gắng tỉnh táo để đối phó với lại đại ma vương, thật là chuyện ngược đãi người khác mà!
Không cam lòng đi đến phòng của Nam Cung Nghiêu, anh đang ngồi ở bàn làm việc xem tài liệu. Đã một giờ sáng rồi, vẫn còn tinh thần đến vậy. Ánh mắt vô cùng lợi hại, ngay cả một cử động nhỏ cũng không bỏ qua, rất có phong thái của một tổng tài.
Bây giờ không phải lúc ca ngợi, nhanh chóng giải quyết, trở về phòng ngủ mới là chuyện chính!
“Có chuyện gì sao?”
“Thiếu Khiêm ngủ rồi hử?”
“Lúc tôi đi thì vẫn chưa.”
Nam Cung Nghiêu ngẩn đầu lên, lông mày nhíu lại. Không nói bất cứ gì, nhưng Uất Noãn Tâm có thể nhìn rõ ánh mắt của anh đang chất vấn bản thân tại sao không đợi đến khi Nam Cung Thiếu Khiêm lên giường ngủ rồi mới đi, cô cắn môi lắp bắp nói: “Anh ấy bảo tôi về ngủ trước…”
“Đừng có mang Thiếu Khiêm ra làm cái cớ!”
“Tôi nói là sự thật!”
“Tôi kêu cô chăm sóc Thiếu Khiêm, có nhấn mạnh qua là ‘một bước không rời’. Nhưng cô rất to gan, đi cho đến bây giờ mới chịu về!” Anh vô cùng bất mãn.
“Tôi có việc quan trọng, không phải ra ngoài chơi!”
“Đến văn phòng luật sư vì công việc hay vì người tình, trong lòng cô biết rõ hơn tôi!”
“Người tình gì chứ, anh ấy là cấp trên của tôi. Đợi đã… anh cho người theo dõi tôi sao?” Nhìn thấy anh không kiên dè gì nở một nụ cười lạnh, như đây là chuyện rất tự nhiên, giống như cô là kẻ đang làm chuyện sai trái. Uất Noãn Tâm có chút đau đầu. “Tôi không phải của riêng anh! Anh như vậy là xâm phạm đến quyền tư do và riêng tư của người khác đó!”
“Của riêng? Chẳng lẽ không phải sao?” Nam Cung Nghiêu không chút che giấu nào mà miệt thị cô, nói ra một câu vô cùng tổn thương người khác. “Tôi dường chưa bao giờ cho cô biết, tôi lấy cô vì muốn cô về diễn tốt vai trò Nam Cung phu nhân!”
“Anh…”
“Bắt đầu từ ngày mai, cô không được phép bước ra khỏi nhà này!”
“Anh không có quyền can thiệp vào cuộc sống của tôi!” Trong bụng Uất Noãn Tâm chứa đầy những lời phản kháng, nhưng cô biết anh sẽ không nghe, thậm chí có thể chọc giận anh. Ở trong đầu nghĩ một hồi, chợt nghĩ ra được một cách khác
“Nếu như cứ cấm đoán tôi như vậy, tôi sẽ không làm bất cứ chuyện gì! Nhưng tôi không đảm bảo với anh, tôi không biết mình sẽ có thái độ như thế nào khi gặp Thiếu Khiêm! Nếu như anh không để ý tôi ở bên cạnh anh ấy, suốt cả ngày buồn bực không vui, thờ ơ với người khác! Như vậy, anh có thể ép tôi ở trong nhà suốt!”
Uất Noãn Tâm ở trong lòng thầm xin lỗi Nam Cung Thiếu Khiêm! Nhưng mà, anh là lợi thế duy nhất mà cô có được. Vì công việc mà cô yếu tích nhất, cô không thể nghĩ quá nhiều!
Có thể có dũng khí thương lượng với Nam Cung Nghiêu, thì đã chứng minh tất cả rồi.
Quả nhiên, trên gương mặt Nam Cung Nghiêu vẫn mãi trưng ra dáng vẻ nhàn nhã, quen nắm mọi thứ trong tay bắt đầu chuyển biến, hai đôi mắt trầm lại.Người đàn bà này, bắt được điểm yếu của anh!
Mấy năm nay, anh cho rằng có thể ở trên thương trường hô mưa gọi gió, có thể dẫn đắt công ty nhanh chóng trở thành tập đoàn lớn nhất Đài Loan. Bởi vì anh đủ vô tình, không có điểm yếu. Chỉ cần có bất kỳ kẻ nào muốn cản đường, anh sẽ không từ bất kỳ thủ đoạn dọn sạch sẽ. Ngay cả khi cả gia đình đối thủ nhảy lầu tự sát, ánh mắt vẫn không có có chút áy náy.
Người anh quan tâm, chỉ có hai người, một người chính là Nam Cung Thiếu Khiêm!
Cô lại rất thông minh, nắm được điểm này!
“Thiếu Khiêm rất để ý quan hệ giữa hai chúng ta, cho nên tôi đã cố gắng giả vờ ra vẻ hài hòa rồi. Tôi đồng ý hợp tác, nhưng điều kiện là, tôi muốn làm việc!”
“Cô dự vào cái gì cho rằng, tôi sẽ đồng ý sao? Cô đừng quên, vận mạng của cha cô đang nằm trong tay tôi! Chỉ cần tôi động tay, ông ta có thể bị chặn mất con đường làm quan, thật chí… có thể khiến ông ta thành tội phạm tử hình! Theo tôi biết được, mấy năm gần đây, ông ta đã nhận hối lộ đủ để tử hình hơn 10 lần đấy!”
Hai tay Uất Noãn Tâm nắm chặt có chút nới lỏng, trong lúc này, nếu như cô lùi bước, thì cô liền thua một cách thê thảm.
“Tôi thật sự có rất nhiều thứ bị anh nắm được, không có sức phản kháng anh. Nhưng tôi chỉ cần có Thiếu Khiêm, thì đã đủ rồi. Yêu cầu của tôi, chẳng qua chỉ là sự an toàn của cha, nhưng điều anh muốn… đó là tâm trạng vui vẻ của Thiếu Khiêm.”
“Cô là người phụ nữ đầu tiên có gan thương lượng với tôi!”
“Cho nên, đáp án của tôi là…” Mặc dù biết anh rất quan tâm Thiếu Khiêm, nhưng trong lòng vẫn sợ hãi không yên, sợ anh giở thủ đoạn.
“Tôi có chọn lựa nào khác sao?” Nam Cung Nghiêu đan hai bàn tay lại chống lên bàn, đốt ngón tay chống chiếc cằm. Trong đôi mắt mưu mô có những đợt sáng lung linh, khóe miệng nhếch lên khó lường. Trừng mắt nhìn cô rất lâu, sau một hồi, mới mở miệng. “Cô nói đúng rồi, tôi chỉ muốn em trai mình vui vẻ thôi!