Uất Noãn Tâm mở to hai mắt, giống như con nai nhỏ ngơ ngác nhìn khuôn mặt đẹp đến mức khiến người khác căm phẫn từ từ tiến gần đến mình.
Anh, anh muốn làm gì chứ? Hôn cô sao?
Cô phải làm gì bây giờ? Đánh cho anh một đấm? Hay là…nhẫn nhịn chịu đựng? Mặc anh ức hiếp sao?
Cô làm sao có thể để cho đại ma vương ăn sạch đậu hủ, chiếm hết tiện nghi chứ?
Nhưng mà…nhịp tim đập rất nhanh nha, tứ chi đều cứng đờ, một chút sức lực cũng không có….điều đáng sợ hơn là, hình như bên trong còn có chút…mong đợi.
Không khí thật loãng, như sắp bị nghẹt thở vậy…
Mắt nhìn bốn phía khi cánh môi sắp sửa sáp đến, thì xe đột nhiên dao động mạnh một chút, Nam Cung Nghiêu mất thăng bằng, ngã nhào về phía Uất Noãn Tâm. Giống như ma chú đột ngột được giải trừ, rất nhanh liền tỉnh táo trở lại, bất thình lình ý thức được bản thân vừa mới làm gì. Anh cư vậy…kích động có ý nghĩ muốn hôn người phụ nữ này sao? Anh điên rồi sao?
Anh bởi vì ý nghĩ đó trong đầu mà trở nên tức giận, ánh mắt mê ly thoáng chốc tỉnh táo trở lại, khuôn mặt lại trở về dáng vẻ lạnh băng. Không nói lời nào trở về chổ ngồi, đem bông gòn trả lại Uất Noãn Tâm. “Tự mình xử lý!”
“Ồ…được…” Uất Noãn Tâm nặng nề hít mấy hơi, lúc nãy hình như cô xém chút nữa nghẹt thở rồi…. bị trúng tà rồi sao? Làm sao để mặc anh cứ vậy xâm chiếm chứ? Cũng may không xảy ra chuyện gì!
Nhưng trong lòng lại cảm thấy có gì đó là lạ, một thứ cảm giác mất mát gây khó chịu.
Hai người im lặng một hồi lâu, bầu không khí trong xe lúc này mới trở lại bình thường, cảm giác nóng bỏng trên khuôn mặt cô bây giờ mới dịu bớt. Nhỏ giọng cất tiếng nói: “Chuyện ở nhà vệ sinh, cám ơn anh đã giúp tôi…”
“Tôi chẳng qua chỉ cảm thấy chướng mắt, đừng nghĩ quá nhiều!”
“Ồ….” Cô biết mà, cho dù ngày tận thế, anh cũng không bao giờ quan tâm đến cô. Nghĩ ngợi một hồi, cô do dự hỏi: “Ngoại trừ Thiếu Khiêm ra, trên thế giới này còn người nào anh quan tâm đến không?
Trước mắt của Nam Cung Nghiêu hiện ra một nụ cười với lúm đồng tiền đẹp như hoa, ánh mắt chợt có chút ấm áp, dường như đang mỉm cười, nói ra một chữ. “Có!”
“Nhưng mà, cô không cần biết người đó là ai!”
“Ò…” Anh làm sao biết được cô sẽ hỏi chứ?
Bản thân Uất Noãn Tâm cũng không hiểu tại sao lại muốn biết đáp án.
Chỉ là lúc nhìn thấy anh nói ra, tim cô giống như có một cây kim đâm nhẹ vào, không tả được cảm giác đó là gì, có chút chua xót, có chút buồn bã.
Nhưng, thật vô lý mà…
Bởi vì ‘khúc nhạc đệm’ đó, mà cả đêm Uất Noãn Tâm ngủ không ngon giấc. Cùng lúc đó, Nam Cung Nghiêu ngồi ở bên quầy bar, nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ, im lặng không nói lời nào.
Điện thoại để ở kế bên, anh không biết bản thân mình đã cầm lên bỏ xuống bao nhiêu lần. Nhìn một hồi lâu, lại cầm lên lần nữa, ngón tay xoa xoa cái tên quen thuộc, muốn nhìn thấy nụ cười của cô, khát vọng muốn được nghe giọng cô.
Nhưng mà, anh không có can đảm!
Anh biết rõ, một khi phá vỡ giới luật, nhất định sẽ có lần thứ hai lần thứ ba, cứ như vậy mà rơi vào trong vực sâu vô tận.
Không biết bao nhiêu đêm, khi ngủ anh vẫn gọi tên cô, cuối cùng vẫn không dám quấy rầy cô. Nhưng đêm nay, anh vô cùng buồn chán, lấy hết dũng cảm, gọi cho cô.
Nghe tiếng chờ điện thoại, anh lại có cảm giác bừng tỉnh, cổ họng khô ran, ngón tay lạnh băng, run rẩy.
“Alo!” Một giọng nói ở đầu dây bên kia Thái Bình Dương truyền đến.“………..” Anh không lên tiếng.
“Alo…. tại sao lại không nói chuyện? Em nghe thấy tiếng hô hấp của anh!”
“………….”Bàn tay nắm chặt lại, ép bản thân mình phải bình tĩnh. “Đang lên lớp sao?”
“Vừa mới tan học, anh gọi đến rất đúng lúc! Sao rồi? Tâm trạng không tốt sao?”
“Không có! Tại sao lại hỏi như vậy?”
“Anh không biết bản thân một năm chỉ gọi điện cho em có hai ba lần, hơn nữa còn là lúc tâm trạng không được tốt sao?”
Nam Cung Nghiêu không trả lời. Thật ra không phải tâm trạng anh không tốt, chẳng qua, mỗi lần gọi điện thoại cho cô, anh đều cố gắng khống chế trăm ngàn lời nói của mình. Quá im lặng, lại khiến cô cảm thấy tâm trạng của anh không tốt.
Những điều này, tất nhiên anh sẽ không để cô biết được!
Chỉ cần cô vui vẻ, tất cả đều đáng, anh không thể để cho cô phát hiện bất cứ khác thường nào.
“Lại không nói chuyện rồi… lúc còn nhỏ, rõ ràng anh rất thích cười đùa trêu chọc em mà! Sau năm mười sáu tuổi, thì bắt đầu kiệm lời rồi. Hỏi anh tại sao, anh lại không trả lời!”
“Chừng nào trở về nước?”
“Nhớ em sao?”
“…..”
“Vẫn còn một tháng nữa mới nghỉ hè. Nếu như anh muốn gặp em, em sẽ trở về nước thực tập! Không muốn thì thôi vậy, dù gì em sống ở nước ngoài cũng quen rồi.”
Anh có thể nghe ra được trong lời nói của cô đầy tức giận và mong chờ, mấy năm nay, cô vẫn một mực đợi anh nói một câu: về nước đi!
Anh làm sao không muốn gặp cô chứ. Cái khát vọng này, không giờ phút nào không giày vò anh, bức anh đến mức sắp điên lên được. Nhưng anh không thể! Năm đó anh đã làm sai, nhất định không thể đến gần cô, nếu không anh sẽ mang đến tổn thương cho cô.
“Anh còn có việc, cúp máy đây!” Không đợi cô trả lời, anh một mạch cúp điện thoại. Nhắm mắt hít một hơi, đè nén nhớ nhung tràn đầy trong lòng.
Mặc kệ anh có bao nhiêu nhớ nhung đi nữa, nhưng tuyệt đối sẽ không đánh vỡ bức tường trong lòng. Một khi đổ vỡ, người chịu tổn thương là cô…