Bởi vì ‘khúc nhạc đệm’ đó, mà cả đêm Uất Noãn Tâm ngủ không ngon giấc. Cùng lúc đó, Nam Cung Nghiêu ngồi ở bên quầy bar, nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ, im lặng không nói lời nào.
Điện thoại để ở kế bên, anh không biết bản thân mình đã cầm lên bỏ xuống bao nhiêu lần. Nhìn một hồi lâu, lại cầm lên lần nữa, ngón tay xoa xoa cái tên quen thuộc, muốn nhìn thấy nụ cười của cô, khát vọng muốn được nghe giọng cô.
Nhưng mà, anh không có can đảm!
Anh biết rõ, một khi phá vỡ giới luật, nhất định sẽ có lần thứ hai lần thứ ba, cứ như vậy mà rơi vào trong vực sâu vô tận.
Không biết bao nhiêu đêm, khi ngủ anh vẫn gọi tên cô, cuối cùng vẫn không dám quấy rầy cô. Nhưng đêm nay, anh vô cùng buồn chán, lấy hết dũng cảm, gọi cho cô.
Nghe tiếng chờ điện thoại, anh lại có cảm giác bừng tỉnh, cổ họng khô ran, ngón tay lạnh băng, run rẩy.
“Alo!” Một giọng nói ở đầu dây bên kia Thái Bình Dương truyền đến.
“………..” Anh không lên tiếng.
“Alo…. tại sao lại không nói chuyện? Em nghe thấy tiếng hô hấp của anh!”
“………….”Bàn tay nắm chặt lại, ép bản thân mình phải bình tĩnh. “Đang lên lớp sao?”
“Vừa mới tan học, anh gọi đến rất đúng lúc! Sao rồi? Tâm trạng không tốt sao?”
“Không có! Tại sao lại hỏi như vậy?”
“Anh không biết bản thân một năm chỉ gọi điện cho em có hai ba lần, hơn nữa còn là lúc tâm trạng không được tốt sao?”
Nam Cung Nghiêu không trả lời. Thật ra không phải tâm trạng anh không tốt, chẳng qua, mỗi lần gọi điện thoại cho cô, anh đều cố gắng khống chế trăm ngàn lời nói của mình. Quá im lặng, lại khiến cô cảm thấy tâm trạng của anh không tốt.
Những điều này, tất nhiên anh sẽ không để cô biết được!
Chỉ cần cô vui vẻ, tất cả đều đáng, anh không thể để cho cô phát hiện bất cứ khác thường nào.
“Lại không nói chuyện rồi… lúc còn nhỏ, rõ ràng anh rất thích cười đùa trêu chọc em mà! Sau năm mười sáu tuổi, thì bắt đầu kiệm lời rồi. Hỏi anh tại sao, anh lại không trả lời!”
“Chừng nào trở về nước?”
“Nhớ em sao?”
“…..”
“Vẫn còn một tháng nữa mới nghỉ hè. Nếu như anh muốn gặp em, em sẽ trở về nước thực tập! Không muốn thì thôi vậy, dù gì em sống ở nước ngoài cũng quen rồi.”
Anh có thể nghe ra được trong lời nói của cô đầy tức giận và mong chờ, mấy năm nay, cô vẫn một mực đợi anh nói một câu: về nước đi!
Anh làm sao không muốn gặp cô chứ. Cái khát vọng này, không giờ phút nào không giày vò anh, bức anh đến mức sắp điên lên được. Nhưng anh không thể! Năm đó anh đã làm sai, nhất định không thể đến gần cô, nếu không anh sẽ mang đến tổn thương cho cô.
“Anh còn có việc, cúp máy đây!” Không đợi cô trả lời, anh một mạch cúp điện thoại. Nhắm mắt hít một hơi, đè nén nhớ nhung tràn đầy trong lòng.
Mặc kệ anh có bao nhiêu nhớ nhung đi nữa, nhưng tuyệt đối sẽ không đánh vỡ bức tường trong lòng. Một khi đổ vỡ, người chịu tổn thương là cô…
Buổi sáng tinh mơ ngày hôm sau thứ dậy ra cửa vừa vặn đụng trúng Nam Cung Nghiêu, mặt Uất Noãn Tâm tự nhiên đỏ bừng lên, tim đập loạn nhịp, nhưng vẫn giả vờ bày ra bộ dang ‘thời tiết hôm nay thật đẹp’, đồng thời chào buổi sáng với anh. “Chào!”
Nam Cung Nghiêu không hé môi, đi thẳng đến đưa cho cô một hộp quần áo.
“Đây là gì vậy?”
“Quần áo cưỡi ngựa!”
“Đưa tôi quần áo cưỡi ngựa làm gì?”Nam Cung Nghiêu nhíu mày. Vẻ mặt khó coi biểu lộ ý ‘đồ cưỡi ngựa mặc để cưỡi ngựa, không lẽ mặc đi bơi’.
“Mười phút sau, đợi ở dưới lầu!”
“Đây là ý gì? Chúng ta đi cưỡi ngựa sao? Bây giờ? Nhưng mà… tôi vẫn chưa ăn sáng… không thích hợp cưỡi ngựa….”
Cô có phản kháng như thế nào, Nam Cung Nghiêu vẫn không quan tâm bước đi. Uất Noãn Tâm hết cách, đành phải nghe theo mệnh lệnh thay quần áo, khi xuống lầu, đã thấy Nam Cung Nghiêu đợi ở phòng khách.
Sau khi khoát lên bộ đồ khí thế càng bức người, trang phục quý phái, càng tô điểm thêm vẻ đẹp anh tuấn của con người anh, giống khi kiệt tác của thượng đế vậy. Bất luận là tướng mạo hay là dáng người, đối với phụ nữ đều là một loại hấp dẫn đến trí mạng.
Khi anh tao nhã, nhẹ nhàng đi về phía cô, hô hấp của Uất Noãn Tâm dừng lại, dường như có thể thấy được phía sau anh mọc ra thêm một đôi cánh màu đen.
Cảm thán, không cần đẹp đến mức đó chứ! Muốn dùng sắc đẹp của mình làm điên đảo cả thế giới sao? Cao quý tựa như hoàng đế, dường như tất cả mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay của anh.
Nhưng cho dù anh có bao nhiêu đẹp, có bao nhiêu lạnh lùng, chỉ cần một cái liếc mắt của anh, đều làm cho Uất Noãn Tâm bất thình lình run cầm cập, vội vàng theo anh ra cửa.
Trên đường đi hai người vẫn ăn ý giữ im lặng, có vài lần Uất Noãn Tâm nhịn không được nhìn anh, cảm thấy anh giống như một vị quý tộc từ trong truyện thần thoại bước ra, sườn mặt hoàn mỹ, góc cạnh được tỉa gọt phù hợp, mỗi một tấc đều tôn lên vẻ đẹp quý phái, hoàn mỹ đến cực điểm.
Xe ôtô chạy vào trong trường đua ngựa, hồi trước Uất Noãn Tâm từng ở trên tivi nghe nói qua. Trường đua ngựa lớn nhất thế giới, diện tích rất rộng lớn, tất cả các giống ngựa quý nhất Đài Loan đều được nuôi dưỡng ở đây. Toàn là hội viên VIP, những người bình thường muốn bước vào đây còn khó hơn lên trời.
Người có tiền, quả nhiên sống ở một thế giới khác…
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Bởi vì ‘khúc nhạc đệm’ đó, mà cả đêm Uất Noãn Tâm ngủ không ngon giấc. Cùng lúc đó, Nam Cung Nghiêu ngồi ở bên quầy bar, nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ, im lặng không nói lời nào.
Điện thoại để ở kế bên, anh không biết bản thân mình đã cầm lên bỏ xuống bao nhiêu lần. Nhìn một hồi lâu, lại cầm lên lần nữa, ngón tay xoa xoa cái tên quen thuộc, muốn nhìn thấy nụ cười của cô, khát vọng muốn được nghe giọng cô.
Nhưng mà, anh không có can đảm!
Anh biết rõ, một khi phá vỡ giới luật, nhất định sẽ có lần thứ hai lần thứ ba, cứ như vậy mà rơi vào trong vực sâu vô tận.
Không biết bao nhiêu đêm, khi ngủ anh vẫn gọi tên cô, cuối cùng vẫn không dám quấy rầy cô. Nhưng đêm nay, anh vô cùng buồn chán, lấy hết dũng cảm, gọi cho cô.
Nghe tiếng chờ điện thoại, anh lại có cảm giác bừng tỉnh, cổ họng khô ran, ngón tay lạnh băng, run rẩy.
“Alo!” Một giọng nói ở đầu dây bên kia Thái Bình Dương truyền đến.
“………..” Anh không lên tiếng.
“Alo…. tại sao lại không nói chuyện? Em nghe thấy tiếng hô hấp của anh!”
“………….”Bàn tay nắm chặt lại, ép bản thân mình phải bình tĩnh. “Đang lên lớp sao?”
“Vừa mới tan học, anh gọi đến rất đúng lúc! Sao rồi? Tâm trạng không tốt sao?”
“Không có! Tại sao lại hỏi như vậy?”
“Anh không biết bản thân một năm chỉ gọi điện cho em có hai ba lần, hơn nữa còn là lúc tâm trạng không được tốt sao?”
Nam Cung Nghiêu không trả lời. Thật ra không phải tâm trạng anh không tốt, chẳng qua, mỗi lần gọi điện thoại cho cô, anh đều cố gắng khống chế trăm ngàn lời nói của mình. Quá im lặng, lại khiến cô cảm thấy tâm trạng của anh không tốt.
Những điều này, tất nhiên anh sẽ không để cô biết được!
Chỉ cần cô vui vẻ, tất cả đều đáng, anh không thể để cho cô phát hiện bất cứ khác thường nào.
“Lại không nói chuyện rồi… lúc còn nhỏ, rõ ràng anh rất thích cười đùa trêu chọc em mà! Sau năm mười sáu tuổi, thì bắt đầu kiệm lời rồi. Hỏi anh tại sao, anh lại không trả lời!”
“Chừng nào trở về nước?”
“Nhớ em sao?”
“…..”
“Vẫn còn một tháng nữa mới nghỉ hè. Nếu như anh muốn gặp em, em sẽ trở về nước thực tập! Không muốn thì thôi vậy, dù gì em sống ở nước ngoài cũng quen rồi.”
Anh có thể nghe ra được trong lời nói của cô đầy tức giận và mong chờ, mấy năm nay, cô vẫn một mực đợi anh nói một câu: về nước đi!
Anh làm sao không muốn gặp cô chứ. Cái khát vọng này, không giờ phút nào không giày vò anh, bức anh đến mức sắp điên lên được. Nhưng anh không thể! Năm đó anh đã làm sai, nhất định không thể đến gần cô, nếu không anh sẽ mang đến tổn thương cho cô.
“Anh còn có việc, cúp máy đây!” Không đợi cô trả lời, anh một mạch cúp điện thoại. Nhắm mắt hít một hơi, đè nén nhớ nhung tràn đầy trong lòng.
Mặc kệ anh có bao nhiêu nhớ nhung đi nữa, nhưng tuyệt đối sẽ không đánh vỡ bức tường trong lòng. Một khi đổ vỡ, người chịu tổn thương là cô…