Nắng sớm tràn vào trong phòng, hương vị ấm áp lan tràn các giác quan. Cô gái trên giường hơi nheo mắt lại, hiển nhiên chưa thích nghi được với ánh sáng. Thấy căn phòng có vẻ là lạ, cô đưa tay dụi mắt, dáng vẻ đáng yêu như một con mèo con biếng nhác. Sau đó cô từ trên giường ngồi bật dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh, chợt nhớ ra đây là chỗ nào.
Ngày hôm qua cô đã bị gả cho người ta rồi.
Kể từ giờ cô sẽ sống ở đây.
Linh Đan không nhịn được thở dài một cái, bước xuống giường mở cửa sổ. Gió ùa vào phòng mát rượi, trong phút chốc làm cho con người tỉnh ngủ hẳn. Nhanh chóng rửa mặt, sau đó chạy đi tìm Mạnh Quân.
Hôm qua anh uống quá nhiều rượu, về đến đây nôn ói hết mấy lần mới an tĩnh thiếp đi được. Bây giờ vẫn chưa thể dậy nổi. Cô lo lắng nhìn đồng hồ, nếu không kêu anh dậy thì trễ xe mất.
Linh Đan lấy tay vỗ vỗ mặt của anh, nhẹ giọng gọi:
-Anh Quân, dậy đi nào.
Anh trở mình một cái, miệng lẩm bẩm gì đó nghe không rõ, lại ngủ tiếp. Trán cô xuất hiện ba vạch đen, kiên nhẫn gọi thêm mấy lần nữa. Thấy Mạnh Quân vẫn không có dấu hiệu tỉnh dậy, cô vào nhà vệ sinh bưng ra một ca nước, dùng tay vẫy chút nước vào mặt anh. Nhưng anh chỉ hơi nhíu mày, mắt vẫn nhắm tịt. Linh Đan liền bực bội dội hết cả ca nước vào người anh.
-Trời mưa.-người nào đó lập tức hét to.
Cô rất vô tội đem ca đi cất, còn anh trầm mặc nhìn drap trải giường bị ướt hết một mảng lớn, không nói gì. Mất một lúc sau Mạnh Quân mới nghiệm ra được đây là cái tình hình gì.
-Sắp đến giờ xe chạy rồi. Nhanh lên giùm em.-cô vứt khăn tắm vào người anh, lạnh lùng bỏ lại một câu rồi đi thu xếp đồ đạc.
Ngày đầu tiên sau khi kết hôn, cả hai người cùng nhau đi tuần trăng mật. Tour du lịch của họ nghe nói gồm có 15 người và 1 hướng dẫn viên, toàn là những đôi vợ chồng hoặc người yêu đi "hâm nóng" tình cảm. Đáng lẽ ra ba mẹ muốn hai người đi du lịch nước ngoài, nhưng cả anh cả cô vì sợ phiền phức đều không đồng ý. Cuối cùng mẹ chồng khuyên nên chọn đi Vũng Tàu, Vũng Tàu rất gần ngồi xe đỡ mệt, một phần cũng vì tour này đang có giảm giá 40%.
Lúc hai vợ chồng đến nơi thì đã sắp tới giờ xuất phát, cả xe đều đang sốt ruột chờ họ. Linh Đan chỉ có thể ngại ngùng giải thích ngày hôm qua mới đám cưới nên hôm nay dậy trễ. Mọi người nghe thế cũng không trách móc gì nữa, còn dùng ánh mắt mờ ám, cảm thông nhìn chằm chằm Linh Đan với Mạnh Quân đang đứng phía sau cô.
Sau khi tìm được chỗ ngồi ở cuối xe, Mạnh Quân thản nhiên dựa vào ghế ngủ tiếp. Cô biết rõ anh vẫn còn rất mệt, nên không nói gì. Ngồi bên cạnh cô là một cô gái, hình như chỉ đi riêng một mình. Chợt nhớ đến trong đoàn mình vốn có một "con số lẻ". Chắc hẳn chính là cô ấy. (Đoàn 15 người = 7 cặp + 1 người lẻ)
-Chị không đi chung với ai sao?
Cô gái kia liếc qua Linh Đan một cái, rồi lại cúi xuống laptop của mình tiếp tục chơi. Linh Đan loáng thoáng nghe thấy hình như cô ấy có "ừ" một tiếng rất nhẹ. Nhất thời lòng tò mò lại nổi lên.
-Nhìn chị đẹp như thế. Chẳng lẽ còn chưa có bạn trai sao?
-Tôi vừa mới thất tình.
Cô ta thoải mái trả lời. Vẻ mặt không có chút gì gọi là đau khổ. Ngược lại Linh Đan cảm thấy rất áy náy, khi không lại đúng đến vết thương lòng của người ta. Cô gái kia nhìn thấy ánh mắt biết lỗi của cô, buồn cười nói:
-Không cần phải thấy có lỗi. Tôi rất ổn. Chủ yếu tôi đến đây là để giải sầu.
Não của Linh Đan run lên: Đã thất tình rồi mà còn tham gia vào tour du lịch dành cho các đôi yêu nhau, thời thời khắc khắc đều phải nhìn bọn họ ân ân ái ái. Có phải quá cưỡng ép bản thân rồi không?
-Tôi và bạn trai quen nhau cũng được hơn 2 năm rồi, còn sắp bàn đến chuyện cưới hỏi. Ai ngờ được anh ta đột nhiên chạy theo người khác.-cô gái trầm trầm kể, có chút nặng nề, lông mày nhíu chặt lại.
-Đúng là không có mắt nhìn người. Không biết anh ta mặt mũi ra sao mà quen được người xinh đẹp như chị rồi còn muốn tìm người khác.
Cô ta nghe đến đó, ánh mắt có vẻ khác lạ, khuôn mặt vặn vẹo lạnh lùng chỉ tay lên hàng ghế gần phía trên đầu xe:
-Muốn biết cũng dễ thôi. Anh ta ngồi ở kia.
Môi Linh Đan giật giật, theo hướng chỉ nhìn lên chỗ người đàn ông ngồi ở hàng ghế thứ ba, đang trò chuyện vui vẻ với người yêu bên cạnh. Thì ra đây mới là lý do cô ta tham gia đoàn du lịch này a! Da đầu muốn tê rần, Linh Đan nghe thấy người kia như lên cơn tiếp tục lẩm bẩm:
-Anh ta dám đi người khác. Anh ta nói tôi biến thái, nói tôi bị thần kinh, nói tôi bị điên. Tôi biến thái ở chỗ nào chứ? Tôi thần kinh chỗ nào? Tôi rất bình thường. Cô nói có đúng không?
Linh Đan thấy dáng vẻ của cô gái không được bình thường, cũng chẳng dám chọc giận cô ta, đành phải làm trái lương tâm gật đầu lia lịa:
-Đúng đúng, cô hoàn toàn bình thường. Anh ta mới bị điên.-nói xong liền dịch mông cách xa đối phương một chút.
-Đúng, tôi rất bình thường.
Cô gái kia cười cười, nét mặt giãn ra nhiều, lại cắm đầu vào laptop. Linh Đan lặng lặng vụng trộm lau mồ hôi trên trán. Người này vốn dĩ đầu óc không được bình thường, hèn gì bị bạn trai bỏ cũng phải.
Mạnh Quân vẫn đang ngủ chẳng biết trời trăng mây đất gì. Xe hơi xóc một cái, anh mất thăng bằng liền ngả đầu vào vai cô, nhưng không tỉnh dậy. Xe liên tục xóc thêm mấy lần, cô phải vươn tay giữ anh lại anh mới không bị ngã.
Linh Đan thấy đường đi đã bằng phẳng hơn nhiều, định buông tay thì Mạnh Quân chợt cử động. Mắt vẫn nhắm nhưng tay lại ôm chặt lấy eo Linh Đan, mặt dụi dụi vào cổ cô, hoàn toàn xem cô là gối ôm dính chặt lấy. Cảm thấy hơi thở ấm áp phả vào cổ mình, tai Linh Đan đỏ lên, muốn giật tay anh ra nhưng không được. Cuối cùng đành phải mặc cho bản thân bị "ăn đậu hủ".
-Anh Quân, anh Quân...
Mạnh Quân mờ mịt nhìn xung quanh, phát hiện mọi người đều đã xuống xe hết, chỉ còn lại hai người.
-Bỏ em ra được rồi.
Linh Đan vỗ vỗ cánh tay của anh. Lúc này anh mới phát hiện ra tư thế mờ ám của hai người, đỏ mặt rút tay về.
-Anh dám "phi lễ" với em. Phải phạt mới được.-cô rất nghiêm túc nói.
-Anh có làm gì đâu?
-Anh còn nói? Cũng chẳng biết suốt hai tiếng vừa rồi em bị ai ôm nữa. Vai nhức muốn chết. Được rồi, có đi có lại, em tình nguyện làm gối ôm cho anh dựa cả buổi rồi thì tới lượt anh làm chút chuyện cho em chứ. Xem như trả công đi.
-Dựa một chút cũng phải trả công sao?-anh làu bàu.
Buổi trưa dùng bữa xong, hai vợ chồng theo đoàn du lịch đi thăm thú khắp nơi, tắm biển thỏa thích. Phần lớn thời gian đều được tự do hoạt động, không bị gò bó. Mặt trời vừa lặn anh liền bị cô kéo đi. Linh Đan chọn một nhà hàng năm sao được hướng dẫn viên giới thiệu trước đó. Vừa ngồi vào bàn cô liền gọi phục vụ đến, nhưng chỉ gọi vài món bình thường. Mạnh Quân thấy vậy cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, cứ nghĩ cô đơn giản muốn ăn tối. Không ngờ ngay khi mấy món trên bàn được xử lý xong, cô lại lần nữa vẫy tay với phục vụ, dưới ánh mắt sững sờ của anh gọi thêm mười mấy món nữa, còn là mấy món hảo hạng.
-Em ăn hết được hả?-Mạnh Quân run run giọng hỏi.
-Cứ thử xem rồi biết.
Dĩ nhiên Linh Đan không thể nào "ngốn" hết được đống đồ ăn này. Chỉ động đũa vài lần thì bảo người đến gói hết lại mang về. Mạnh Quân đau khổ nhìn hóa đơn: cùng lắm anh chỉ mượn vai cô có hai tiếng chứ mấy, thù lao này cũng thật quá đắt rồi. Cũng may ba mẹ anh rộng rãi chu cấp cho không ít tiền đi chơi.
Anh thở dài lấy thẻ ra thanh toán, xong xuôi liền dẫn cô về khách sạn. Linh Đan hai tay xách mấy túi thức ăn, bộ dáng vui vẻ lẩm nhẩm hát suốt dọc đường. Có vài chiếc xe đạp đôi chạy qua mặt họ, cô cứ nghểnh cổ nhìn theo mãi, hình như rất thích thú.
-Muốn chạy xe đạp đôi?
Linh Đan gật gật đầu, nhưng cuối cùng lại khoát tay nói:
-Thôi để ngày mai đi. Thức ăn này để lâu em sợ nó bị thiu mất.
Trên tay Mạnh Quân cũng có mấy túi thức ăn, hầu hết là hải sản, cân phải ăn liền. Hai người nhanh chóng về khách sạn, gõ cửa phòng từng người trong đoàn rủ họ tập trung lại ra ngoài bãi biển ngồi ăn. Cô gái lúc sáng nói chuyện với Linh Đan ở phòng đơn, gõ cửa mãi vẫn không có ai ra mở, chắc là đã đi dạo rồi.
-Hai đứa sao mua nhiều thế? Tốn nhiều tiền lắm phải không?-một bác gái khoảng chừng hơn 50 tuổi chép miệng hỏi.
-Không có gì đâu bác. Rẻ lắm. Mọi người cứ tự nhiên.
Mạnh Quân im lặng uống nước lọc: Cả một tháng lương của anh đấy, cô còn dám bảo "không có gì". Cô bắt nạt túi tiền của anh, nhưng anh rất tốt bụng sẽ không tính sổ chuyện này. Dù sao xây dựng tình cảm với mọi người cũng là điều cần thiết. Cô nhóc này thật sự rất biết cách "đối nhân xử thế".
Tất cả vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả. Ngoài Linh Đan và Mạnh Quân thì ở đây còn có một cặp khác cũng vừa mới cưới cách đây không lâu, vì vậy cả bốn người trở thành tâm điểm bị trêu chọc nhiều nhất. Liếc thấy hai vợ chồng nhà kia đang thân mật nắm tay nhau, Linh Đan cảm thấy mình cũng không nên thua kém người ta.
Cô liền lia đũa gắp một miếng cá, tỉ mỉ bỏ hết xương sau đó đưa đến bên miệng anh dịu dàng nói:
-Anh Quân, ăn cái này đi.
Mạnh Quân hơi hơi nhíu mày , nhưng thấy ánh mắt đe dọa của cô vẫn ngoan ngoãn hé miệng. Thực tình anh không thích loại cá này cho lắm.
Mà dựa theo quan niệm "có đi có lại" của Linh Đan, anh quyết định gắp một con mực nhỏ đút cho cô. Hai người anh anh em em ăn hết cả một dĩa mực lớn, xung quanh cũng không ai dám nói tiếng nào, dù sao cũng là do họ mua về. Cô híp mắt, thỏa mãn dựa vào người anh chờ được đút tiếp. Xung quanh lại được dịp ồn ào trêu chọc.
-Vợ chồng son a, thật ghen tị quá đi.
Đêm tối lửa sáng, tình cảm càng thêm gắn kết.
Nắng sớm tràn vào trong phòng, hương vị ấm áp lan tràn các giác quan. Cô gái trên giường hơi nheo mắt lại, hiển nhiên chưa thích nghi được với ánh sáng. Thấy căn phòng có vẻ là lạ, cô đưa tay dụi mắt, dáng vẻ đáng yêu như một con mèo con biếng nhác. Sau đó cô từ trên giường ngồi bật dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh, chợt nhớ ra đây là chỗ nào.
Ngày hôm qua cô đã bị gả cho người ta rồi.
Kể từ giờ cô sẽ sống ở đây.
Linh Đan không nhịn được thở dài một cái, bước xuống giường mở cửa sổ. Gió ùa vào phòng mát rượi, trong phút chốc làm cho con người tỉnh ngủ hẳn. Nhanh chóng rửa mặt, sau đó chạy đi tìm Mạnh Quân.
Hôm qua anh uống quá nhiều rượu, về đến đây nôn ói hết mấy lần mới an tĩnh thiếp đi được. Bây giờ vẫn chưa thể dậy nổi. Cô lo lắng nhìn đồng hồ, nếu không kêu anh dậy thì trễ xe mất.
Linh Đan lấy tay vỗ vỗ mặt của anh, nhẹ giọng gọi:
-Anh Quân, dậy đi nào.
Anh trở mình một cái, miệng lẩm bẩm gì đó nghe không rõ, lại ngủ tiếp. Trán cô xuất hiện ba vạch đen, kiên nhẫn gọi thêm mấy lần nữa. Thấy Mạnh Quân vẫn không có dấu hiệu tỉnh dậy, cô vào nhà vệ sinh bưng ra một ca nước, dùng tay vẫy chút nước vào mặt anh. Nhưng anh chỉ hơi nhíu mày, mắt vẫn nhắm tịt. Linh Đan liền bực bội dội hết cả ca nước vào người anh.
-Trời mưa.-người nào đó lập tức hét to.
Cô rất vô tội đem ca đi cất, còn anh trầm mặc nhìn drap trải giường bị ướt hết một mảng lớn, không nói gì. Mất một lúc sau Mạnh Quân mới nghiệm ra được đây là cái tình hình gì.
-Sắp đến giờ xe chạy rồi. Nhanh lên giùm em.-cô vứt khăn tắm vào người anh, lạnh lùng bỏ lại một câu rồi đi thu xếp đồ đạc.
Ngày đầu tiên sau khi kết hôn, cả hai người cùng nhau đi tuần trăng mật. Tour du lịch của họ nghe nói gồm có người và hướng dẫn viên, toàn là những đôi vợ chồng hoặc người yêu đi "hâm nóng" tình cảm. Đáng lẽ ra ba mẹ muốn hai người đi du lịch nước ngoài, nhưng cả anh cả cô vì sợ phiền phức đều không đồng ý. Cuối cùng mẹ chồng khuyên nên chọn đi Vũng Tàu, Vũng Tàu rất gần ngồi xe đỡ mệt, một phần cũng vì tour này đang có giảm giá %.
Lúc hai vợ chồng đến nơi thì đã sắp tới giờ xuất phát, cả xe đều đang sốt ruột chờ họ. Linh Đan chỉ có thể ngại ngùng giải thích ngày hôm qua mới đám cưới nên hôm nay dậy trễ. Mọi người nghe thế cũng không trách móc gì nữa, còn dùng ánh mắt mờ ám, cảm thông nhìn chằm chằm Linh Đan với Mạnh Quân đang đứng phía sau cô.
Sau khi tìm được chỗ ngồi ở cuối xe, Mạnh Quân thản nhiên dựa vào ghế ngủ tiếp. Cô biết rõ anh vẫn còn rất mệt, nên không nói gì. Ngồi bên cạnh cô là một cô gái, hình như chỉ đi riêng một mình. Chợt nhớ đến trong đoàn mình vốn có một "con số lẻ". Chắc hẳn chính là cô ấy. (Đoàn người = cặp + người lẻ)
-Chị không đi chung với ai sao?
Cô gái kia liếc qua Linh Đan một cái, rồi lại cúi xuống laptop của mình tiếp tục chơi. Linh Đan loáng thoáng nghe thấy hình như cô ấy có "ừ" một tiếng rất nhẹ. Nhất thời lòng tò mò lại nổi lên.
-Nhìn chị đẹp như thế. Chẳng lẽ còn chưa có bạn trai sao?
-Tôi vừa mới thất tình.
Cô ta thoải mái trả lời. Vẻ mặt không có chút gì gọi là đau khổ. Ngược lại Linh Đan cảm thấy rất áy náy, khi không lại đúng đến vết thương lòng của người ta. Cô gái kia nhìn thấy ánh mắt biết lỗi của cô, buồn cười nói:
-Không cần phải thấy có lỗi. Tôi rất ổn. Chủ yếu tôi đến đây là để giải sầu.
Não của Linh Đan run lên: Đã thất tình rồi mà còn tham gia vào tour du lịch dành cho các đôi yêu nhau, thời thời khắc khắc đều phải nhìn bọn họ ân ân ái ái. Có phải quá cưỡng ép bản thân rồi không?
-Tôi và bạn trai quen nhau cũng được hơn năm rồi, còn sắp bàn đến chuyện cưới hỏi. Ai ngờ được anh ta đột nhiên chạy theo người khác.-cô gái trầm trầm kể, có chút nặng nề, lông mày nhíu chặt lại.
-Đúng là không có mắt nhìn người. Không biết anh ta mặt mũi ra sao mà quen được người xinh đẹp như chị rồi còn muốn tìm người khác.
Cô ta nghe đến đó, ánh mắt có vẻ khác lạ, khuôn mặt vặn vẹo lạnh lùng chỉ tay lên hàng ghế gần phía trên đầu xe:
-Muốn biết cũng dễ thôi. Anh ta ngồi ở kia.
Môi Linh Đan giật giật, theo hướng chỉ nhìn lên chỗ người đàn ông ngồi ở hàng ghế thứ ba, đang trò chuyện vui vẻ với người yêu bên cạnh. Thì ra đây mới là lý do cô ta tham gia đoàn du lịch này a! Da đầu muốn tê rần, Linh Đan nghe thấy người kia như lên cơn tiếp tục lẩm bẩm:
-Anh ta dám đi người khác. Anh ta nói tôi biến thái, nói tôi bị thần kinh, nói tôi bị điên. Tôi biến thái ở chỗ nào chứ? Tôi thần kinh chỗ nào? Tôi rất bình thường. Cô nói có đúng không?
Linh Đan thấy dáng vẻ của cô gái không được bình thường, cũng chẳng dám chọc giận cô ta, đành phải làm trái lương tâm gật đầu lia lịa:
-Đúng đúng, cô hoàn toàn bình thường. Anh ta mới bị điên.-nói xong liền dịch mông cách xa đối phương một chút.
-Đúng, tôi rất bình thường.
Cô gái kia cười cười, nét mặt giãn ra nhiều, lại cắm đầu vào laptop. Linh Đan lặng lặng vụng trộm lau mồ hôi trên trán. Người này vốn dĩ đầu óc không được bình thường, hèn gì bị bạn trai bỏ cũng phải.
Mạnh Quân vẫn đang ngủ chẳng biết trời trăng mây đất gì. Xe hơi xóc một cái, anh mất thăng bằng liền ngả đầu vào vai cô, nhưng không tỉnh dậy. Xe liên tục xóc thêm mấy lần, cô phải vươn tay giữ anh lại anh mới không bị ngã.
Linh Đan thấy đường đi đã bằng phẳng hơn nhiều, định buông tay thì Mạnh Quân chợt cử động. Mắt vẫn nhắm nhưng tay lại ôm chặt lấy eo Linh Đan, mặt dụi dụi vào cổ cô, hoàn toàn xem cô là gối ôm dính chặt lấy. Cảm thấy hơi thở ấm áp phả vào cổ mình, tai Linh Đan đỏ lên, muốn giật tay anh ra nhưng không được. Cuối cùng đành phải mặc cho bản thân bị "ăn đậu hủ".
-Anh Quân, anh Quân...
Mạnh Quân mờ mịt nhìn xung quanh, phát hiện mọi người đều đã xuống xe hết, chỉ còn lại hai người.
-Bỏ em ra được rồi.
Linh Đan vỗ vỗ cánh tay của anh. Lúc này anh mới phát hiện ra tư thế mờ ám của hai người, đỏ mặt rút tay về.
-Anh dám "phi lễ" với em. Phải phạt mới được.-cô rất nghiêm túc nói.
-Anh có làm gì đâu?
-Anh còn nói? Cũng chẳng biết suốt hai tiếng vừa rồi em bị ai ôm nữa. Vai nhức muốn chết. Được rồi, có đi có lại, em tình nguyện làm gối ôm cho anh dựa cả buổi rồi thì tới lượt anh làm chút chuyện cho em chứ. Xem như trả công đi.
-Dựa một chút cũng phải trả công sao?-anh làu bàu.
Buổi trưa dùng bữa xong, hai vợ chồng theo đoàn du lịch đi thăm thú khắp nơi, tắm biển thỏa thích. Phần lớn thời gian đều được tự do hoạt động, không bị gò bó. Mặt trời vừa lặn anh liền bị cô kéo đi. Linh Đan chọn một nhà hàng năm sao được hướng dẫn viên giới thiệu trước đó. Vừa ngồi vào bàn cô liền gọi phục vụ đến, nhưng chỉ gọi vài món bình thường. Mạnh Quân thấy vậy cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, cứ nghĩ cô đơn giản muốn ăn tối. Không ngờ ngay khi mấy món trên bàn được xử lý xong, cô lại lần nữa vẫy tay với phục vụ, dưới ánh mắt sững sờ của anh gọi thêm mười mấy món nữa, còn là mấy món hảo hạng.
-Em ăn hết được hả?-Mạnh Quân run run giọng hỏi.
-Cứ thử xem rồi biết.
Dĩ nhiên Linh Đan không thể nào "ngốn" hết được đống đồ ăn này. Chỉ động đũa vài lần thì bảo người đến gói hết lại mang về. Mạnh Quân đau khổ nhìn hóa đơn: cùng lắm anh chỉ mượn vai cô có hai tiếng chứ mấy, thù lao này cũng thật quá đắt rồi. Cũng may ba mẹ anh rộng rãi chu cấp cho không ít tiền đi chơi.
Anh thở dài lấy thẻ ra thanh toán, xong xuôi liền dẫn cô về khách sạn. Linh Đan hai tay xách mấy túi thức ăn, bộ dáng vui vẻ lẩm nhẩm hát suốt dọc đường. Có vài chiếc xe đạp đôi chạy qua mặt họ, cô cứ nghểnh cổ nhìn theo mãi, hình như rất thích thú.
-Muốn chạy xe đạp đôi?
Linh Đan gật gật đầu, nhưng cuối cùng lại khoát tay nói:
-Thôi để ngày mai đi. Thức ăn này để lâu em sợ nó bị thiu mất.
Trên tay Mạnh Quân cũng có mấy túi thức ăn, hầu hết là hải sản, cân phải ăn liền. Hai người nhanh chóng về khách sạn, gõ cửa phòng từng người trong đoàn rủ họ tập trung lại ra ngoài bãi biển ngồi ăn. Cô gái lúc sáng nói chuyện với Linh Đan ở phòng đơn, gõ cửa mãi vẫn không có ai ra mở, chắc là đã đi dạo rồi.
-Hai đứa sao mua nhiều thế? Tốn nhiều tiền lắm phải không?-một bác gái khoảng chừng hơn tuổi chép miệng hỏi.
-Không có gì đâu bác. Rẻ lắm. Mọi người cứ tự nhiên.
Mạnh Quân im lặng uống nước lọc: Cả một tháng lương của anh đấy, cô còn dám bảo "không có gì". Cô bắt nạt túi tiền của anh, nhưng anh rất tốt bụng sẽ không tính sổ chuyện này. Dù sao xây dựng tình cảm với mọi người cũng là điều cần thiết. Cô nhóc này thật sự rất biết cách "đối nhân xử thế".
Tất cả vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả. Ngoài Linh Đan và Mạnh Quân thì ở đây còn có một cặp khác cũng vừa mới cưới cách đây không lâu, vì vậy cả bốn người trở thành tâm điểm bị trêu chọc nhiều nhất. Liếc thấy hai vợ chồng nhà kia đang thân mật nắm tay nhau, Linh Đan cảm thấy mình cũng không nên thua kém người ta.
Cô liền lia đũa gắp một miếng cá, tỉ mỉ bỏ hết xương sau đó đưa đến bên miệng anh dịu dàng nói:
-Anh Quân, ăn cái này đi.
Mạnh Quân hơi hơi nhíu mày , nhưng thấy ánh mắt đe dọa của cô vẫn ngoan ngoãn hé miệng. Thực tình anh không thích loại cá này cho lắm.
Mà dựa theo quan niệm "có đi có lại" của Linh Đan, anh quyết định gắp một con mực nhỏ đút cho cô. Hai người anh anh em em ăn hết cả một dĩa mực lớn, xung quanh cũng không ai dám nói tiếng nào, dù sao cũng là do họ mua về. Cô híp mắt, thỏa mãn dựa vào người anh chờ được đút tiếp. Xung quanh lại được dịp ồn ào trêu chọc.
-Vợ chồng son a, thật ghen tị quá đi.
Đêm tối lửa sáng, tình cảm càng thêm gắn kết.