Có lẽ Thu Đàm không biết.
Thật ra thì khi Hữu Hòa làm trái lời thề, lật lại chuyện tám năm trước, nàng cũng phải đấu tranh một phen. Chuyện năm ấy Minh Đức Đế bị thương, mỗi lần nàng nghĩ đến đều cảm thấy rất đau lòng.
Kiếp trước, Hữu Hòa thiếu mất sự yêu thương, nay xuyên đến đây, từ nhỏ đã được yêu chiều, tuy rằng mẫu hậu của nàng là một sản phụ lớn tuổi, thân thể vốn cũng không được tốt lắm, sau khi hạ sinh nàng thì buông tay nhân gian. Nhưng từ trước đến nay, người mà phụ hoàng nàng là Trường Hưng Đế yêu nhất chính là Hoàng Hậu đã mất, hơn nữa Hữu Hòa từ nhỏ ốm yếu, cái mạng nhỏ này có vài lần suýt nữa đã đánh mất nên Trường Hưng Đế đối với nàng càng thêm sủng ái, từ lúc nàng còn nhỏ đã nắm nàng trong lòng bàn tay che chở. Về sau Trường Hưng Đế băng hà, Minh Đức Đế kế vị, Minh Đức Đế rất yêu quý tiểu muội muội một mẹ sinh ra này nên càng thêm bảo bọc. Đúng là Hữu Hòa đến đây vài năm đã được cưng chiều ra một chút tính tình. Mà chuyện Minh Đức Đế bị thương là một bước ngoặt đối với nàng.
Từ đó về sau, tính tình tùy hứng của Hữu Hòa cũng không còn nữa, do mỗi khi nàng có ý định tùy hứng thì chuyện kia giống như kim châm đâm vào trong lòng nàng, nhắc nhở nàng: Mặc dù là công chúa được sủng ái nhất, cũng không được tùy hứng làm bậy, bởi vì việc mình vừa làm, không phải hại mình thì cũng là hại người.
Hữu Hòa không muốn làm tổn thương người khác. Đặc biệt là người thân của nàng.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng nàng cũng không phải là một công chúa hiền lương thục đức, một khi bị chèn ép, nàng cũng sẽ tùy hứng bốc đồng.
Hữu Hòa không biết tính tình của nàng vẫn còn tùy hứng như vậy hay không. Hiện tại, hoàng huynh lại gấp gáp đuổi nàng ra khỏi cung như thế, liệu huynh ấy còn có quan tâm nàng giống như trước nữa không?
Hữu Hòa đúng là lo lắng thừa.
Vừa nghe tin An Dương Cung sáng sớm đã triệu thái y, Minh Đức Đế lập tức cho người đến thăm trước, hư thật cũng không kịp chờ xác minh, trưa ngày hôm đó vội vã trở về cung.
Trong An Dương Cung một mảnh yên tĩnh vắng vẻ.
Hữu Hòa dựa vào thành giường, ăn bánh đậu đỏ lạnh do Thu Đàm làm ―― loại đồ ăn vặt này, mấy năm trước dưới sự hướng dẫn của Hữu Hòa, Thu Đàm lăn lộn một hồi cuối cùng cũng làm ra được. Cùng lúc đó, trong điện Ngọc Hành ở An Dương Cung, một nhóm thái y ngồi xếp thành một hàng chờ đợi đến mức toàn bộ đều sắp trở thành lão hòa thượng.
Đã qua hai canh giờ từ khi được công chúa triệu tới, các thái y đến mặt mũi công chúa cũng không thấy, từ đầu đến cuối cũng chỉ có đại cung nữ của An Dương Cung Thu Đàm lộ mặt, nói công chúa còn đang ngủ, bọn họ cứ chờ trước đi, tiếp theo khách khách khí khí sắp xếp cho mỗi người bọn họ một chỗ ngồi, còn dâng lên trà thượng hạng.
Trong lúc này Hoàng Hậu có đến một lần, sau khi chúng thái y hành lễ, Hoàng Hậu đi thẳng vào tẩm cung của công chúa, chờ Hoàng Hậu đi ra, chúng thái y vội vàng tiến lên dò hỏi, ai ngờ lời của Hoàng Hậu cũng giống cung nữ Thu Đàm, tiếp đó không quay đầu lại mà đi mất. Sau đó, không có sau đó.
Các thái y hoài nghi có phải là công chúa đã ngủ lâu lắm rồi hay không, hẳn không phải bệnh mà là ngủ đến mức ngất đi rồi, chợt vào lúc này, một tiếng “Hoàng Thượng giá lâm” làm cho bọn họ cả kinh đến mông cũng run lên, lập tức đứng dậy quỳ xuống cung nghênh thánh giá.
Minh Đức Đế tiến vào điện, nhìn các thái y xếp hàng quỳ trước mặt, trong lòng lập tức lạnh đi một nửa, hắn ta tiến lên túm lấy một người trong số các thái y lớn tiếng quát hỏi: “Công chúa như thế nào rồi?”
“Hoàng Thượng… Cái này…” Vị thái y bị túm lấy này là người mới của Thái Y Viện, đến mặt mũi của Hoàng Thượng còn chưa từng gặp qua, đột nhiên bị nắm lấy như thế này, trong chốc lát mồ hôi đã đổ đầy đầu, nhìn thấy vẻ mặt dữ tợn Minh Đức Đế sợ tới ngây người, thiếu chút nữa tè ra quần, đến nửa câu còn không thể nói thành lời chỉ có thể kêu tha mạng: “Hoàng Thượng tha mạng, tha mạng …”
Minh Đức Đế nhìn thấy tên thái y kia như vậy, trong lòng trở lạnh, lúc này uy long hiển hách của hắn ta một lòng treo trên người muội muội, đến hỏi tội hắn ta cũng không buồn đoái hoài tới, vội vội vàng vàng chạy đến tẩm cung của Hữu Hòa công chúa, chạy đến mức thở không ra hơi. Lúc này Lý quý phi vừa mới tiến vào sân An Dương Cung, xa xa đã nghe thấy tiếng long âm của Minh Đức Đế rống to: “Hữu Hòa!”
Lý quý phi nghe thấy tiếng gọi vô cùng hoảng sợ: Trời! Hữu Hòa công chúa chẳng lẽ là… Hoăng* rồi?!
*Chết.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lý quý phi lo lắng sợ Hoàng Thượng không chịu nổi đả kích như thế, bất chấp nghỉ chân, nhanh chóng chạy đến.
Chúng thái y trong điện Ngọc Hành nghe thấy tiếng Minh Đức Đế hét, gấp đến độ xoay vòng vòng, không biết lúc này có nên đi vào tẩm cung của công chúa hay không. Công chúa hoăng, bọn họ chạy trời không khỏi nắng, nhưng Minh Đức Đế đang thương tâm, lúc này bọn họ đi vào, không phải là chạm vào vết thương của hoàng thượng sao? Nếu Minh Đức Đế buồn đau hóa giận, ra lệnh đưa bọn họ đi bồi táng cho công chúa, bọn họ không phải cứ như vậy mà ngỏm củ tỏi chứ? Vậy phải làm sao bây giờ!
Đang lúc rối rắm, chợt thấy Lý quý phi búi tóc nghiêng lệch, thở dốc tiến vào. Mọi người muốn hành lễ, Lý quý phi nôn nóng gào lên một tiếng: “Còn đứng ở đây làm gì? Mau đi nhìn Hoàng Thượng một chút đi!” Nói xong không để ý tới mọi người, vội vượt lên trước chạy đi mất ―― Hoàng Thượng mới mất đi muội muội, bây giờ chắc là thương tâm muốn chết, nàng ta còn không nhanh đi an ủi?
“Vâng, vâng, vâng…” Mọi người vội chạy theo phía sau Lý quý phi, một biển người mênh mông tiến vào tẩm cung công chúa.
Chân Lý quý phi vừa mới bước vào tẩm cung công chúa, lập tức phát giác ra điểm không đúng ―― Ấy? Người quỳ trên mặt đất kia là ai?
Liếc mắt nhìn gương mặt sạch sẽ của người nọ, tròng mắt Lý quý phi muốn rơi xuống ―― cái gì vậy? Không phải Hữu Hòa công chúa vẫn còn khỏe à? Mẹ nó, ai tung tin vịt vậy?
Hại nàng ta chạy tới mức muốn tắt thở!
Chúng thái y đi theo sau Quý Phi cũng bị cảnh tượng trong tẩm cung làm mù mắt.
Chỉ thấy Hữu Hòa công chúa vốn nên nằm trên giường đang quỳ dưới đất, phía sau là bốn cung nữ quỳ cùng, còn Minh Đức Đế người vốn nên ôm muội muội khóc lóc, giờ phút này lại cực kỳ giống mao sư tử*, toàn thân trên dưới đều tỏa ra lửa giận, ánh mắt hung hăng trừng Hữu Hòa công chúa.
*Sư tử nổi giận.
Ở đây xảy ra chuyện gì vậy?
Chúng thái y vây xem tỏ vẻ: Không có manh mối; hoàn toàn không hiểu được; thật sự không nghĩ ra; có thể cho chút gợi ý hay không…
Lý quý phi liếc một cái đầy xem thường: Các ngươi học y chẩn dược nhưng lại quên mất phải trị chứng não tàn cho chính mình rồi ―― chuyện này còn chưa rõ ràng sao, dùng đầu ngón chân cũng có thể nhìn ra Hoàng Thượng bị công chúa đào hố!
“Hữu Hòa, muội không sao chứ?” Lý quý phi nhìn ra phía sau vẫy tay, ý bảo đám thái y ngu ngốc kia đều cút đi, đừng lưu lại đây kẻo làm chướng mắt Hoàng Thượng, sau đó nàng ta tiến lên, ôn hòa quỳ xuống bên cạnh Hữu Hòa, quan tâm nhìn nàng.
“Hữu Hòa không sao, làm quý phi nương nương lo lắng rồi”. Hữu Hòa đầu cũng không nâng, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào sàn đá ngọc bích.
“Hừ!” Lý quý phi còn chưa kịp trả lời, bóng lưng cao lớn của người phía trước như trạm thành một tòa núi cao tạc mao sư tử hừ lạnh một tiếng.
Quý phi làm sao mà không hiểu cho được, Hoàng Thượng tức giận thật rồi! Chuyện này có ai mà bình tĩnh được. Trên đường đi, xe ngựa chạy còn muốn nhanh hơn bay, bọn nàng ta bị rung lắc đến phát điên, thiếu chút nữa còn nôn ra, Hoàng Thượng lại nôn nóng, trong lòng khó chịu, lo lắng muốn chết, đổi lại được kết quả này!
Ôi, Hữu Hòa công chúa!
Lý quý phi hết liếc nhìn Hữu Hòa lại nhìn sang Minh Đức Đế, nhận ra nếu không phải có nàng ta đây, hai huynh muội này có thể ở đây cãi nhau cả một ngày, nàng ta cũng không muốn đi theo bồi cả một ngày đâu đúng không? Mới vừa trở về, người nàng ta toàn mồ hôi, hơn nữa xương cốt cũng rã rời, nàng ta chỉ muốn trở về tẩm cung sớm một chút để ngâm nước nóng xong rồi đánh một giấc thật đã!
Lý quý phi vì muốn thực hiện mục đích, đứng dậy đi đến bên cạnh Minh Đức Đế, bắt đầu ôn nhu trấn an Minh Đức Đế đang cuồn cuộn phẫn nộ: “Hoàng Thượng, công chúa không phải là tiểu nha đầu không có chừng mực, chuyện hôm nay… chắc hẳn có nguyên do, người đừng nóng giận, cẩn thận tức giận hao tổn thân thể, không bằng người nghe công chúa giải thích một chút?” Nói xong lại chạy đến chỗ Hữu Hòa công chúa, dùng lời hay ý đẹp nói, “Hoàng Thượng nghe nói muội xảy ra chuyện, lo lắng không thôi, trên đường trở về không có lúc nào là không lo lắng cả”. thấy Hữu Hòa nâng mắt lên, Lý quý phi nhanh chóng nháy mắt đưa ám hiệu.
“Hoàng huynh…” Tầm mắt Hữu Hòa chuyển hướng sang thân ảnh cao lớn trước mặt, trong lòng nóng lên, đôi mắt bỗng nhiên mơ hồ, “Xin lỗi…” Một câu vừa nói ra đã mang theo nghẹn ngào.
Lý quý phi hoảng sợ: “Sao lại khóc?” Vừa nói vừa vội vàng lấy khăn tay ra lau nuớc mắt cho Hữu Hòa.
Hữu Hòa đè tay nàng ta lại, nhìn chằm chằm bóng lưng hoàng huynh nàng, âm thanh khóc lóc có chút nặng nề: “Hoàng huynh, Hữu Hòa không có cố ý khiến người lo lắng, Muội… Muội…” Nước mắt lạch cạch rơi xuống trên mặt đất, Hữu Hòa rũ xuống mặt, thấp giọng nói, “Muội cho rằng… Hoàng huynh không cần muội muội này nữa”.
“Nói bậy cái gì đó, muội là muội muội mà Hoàng Thượng thương yêu nhất, Hoàng Thượng sao lại không cần muội nữa chứ?” Lý quý phi vội vàng an ủi, quay đầu đối diện với bóng lưng không có chút phản ứng nào gọi một tiếng, “Hoàng Thượng, người nhìn xem Hữu Hòa biết sai rồi”.
Minh Đức Đế rốt cuộc cũng xoay người, sắc mặt vẫn có chút không vui, nhưng so với lúc trước đã hòa hoãn không ít. Đúng là không có biện pháp mà, ai bảo hắn ta trời sinh muội khống, muội muội hắn ta vừa khóc, hắn ta đã không lạnh lùng kiêu ngạo nổi nữa. Huống chi, Hữu Hòa không phải là công chúa thích khóc. Từ nhỏ đến lớn, bao nhiêu lần bị bệnh, uống biết bao nhiêu là thuốc cũng chưa từng khóc. Lúc muội ấy khóc một trận to, là do lần đó y bị ám sát bị thương, vừa mới nghe thấy tiếng khóc, Minh Đức Đế lập tức mềm lòng, chỉ là còn ra vẻ, chưa xoay người lại.
Hữu Hòa thấy hoàng huynh nàng cuối cùng cũng không quay lưng về phía nàng nữa, trong lòng vui mừng, vội vàng lau nước mắt, nhìn hắn ta mỉm cười: “Hoàng huynh, nhìn thấy huynh trở về, muội rất vui”.
Minh Đức Đế nhìn khuôn mặt nhỏ đầy nước mắt của nàng, bên môi khẽ cười, giống như ngày trước hắn ta đi du ngoạn trở về, nàng chạy đến nói với hắn ta rất vui khi hắn ta trở về.
Tâm muội khống thay đổi trong nháy mắt. Có điều hắn ta là hoàng đế, còn muốn giữ chút tôn nghiêm.
“Muội tốt xấu gì cũng là công chúa sao lại khóc giống như mèo con, còn ra thể thống gì?” Minh Đức Đế vẫn giữ mặt lạnh.
Lý quý phi nhìn lên, biết hoàng đế đang thả thang xuống, lập tức tiếp lời: “Đúng, đúng, đúng, đều là đại cô nương, không thể khóc, mau lau nước mắt đi”.
Hữu Hòa để Lý quý phi tùy ý lau nước mắt cho nàng, trong lòng đã thoải mái hơn nhiều, mặc kệ có chuyện gì, hoàng huynh vẫn quan tâm nàng như trước, xác nhận được điểm này thì nàng an tâm rồi.
Nhìn thấy Hữu Hòa còn quỳ dưới đất, Minh Đức Đế nhíu mày: “Còn quỳ làm cái gì nữa? Đến thân thể mình cũng không biết yêu quý!”
Tuy lời nói nghiêm khắc nhưng Hữu Hòa càng nghe càng thấy vui vẻ, thuận theo Lý quý phi đỡ nàng đứng dậy.
Lau khô nước mắt, Hữu Hòa khập khễnh đi đến bên cạnh Minh Đức Đế, nhỏ giọng hỏi: “Hoàng huynh còn giận muội à?”
“Muội nói xem?” Minh Đức Đế hừ một tiếng.
Hữu Hòa biết hoàng huynh nàng chỉ đang mạnh miệng thôi chứ trong lòng đã tha thứ cho nàng, nếu vậy thì nên nói tới vấn đề chính rồi.
Hữu Hòa nhếch môi, lấy hết can đảm nói: “Hoàng huynh, ta không muốn gả đi, huynh cho ta ở lại trong cung đi mà!”
Thật ra thì khi Hữu Hòa làm trái lời thề, lật lại chuyện tám năm trước, nàng cũng phải đấu tranh một phen. Chuyện năm ấy Minh Đức Đế bị thương, mỗi lần nàng nghĩ đến đều cảm thấy rất đau lòng.
Kiếp trước, Hữu Hòa thiếu mất sự yêu thương, nay xuyên đến đây, từ nhỏ đã được yêu chiều, tuy rằng mẫu hậu của nàng là một sản phụ lớn tuổi, thân thể vốn cũng không được tốt lắm, sau khi hạ sinh nàng thì buông tay nhân gian. Nhưng từ trước đến nay, người mà phụ hoàng nàng là Trường Hưng Đế yêu nhất chính là Hoàng Hậu đã mất, hơn nữa Hữu Hòa từ nhỏ ốm yếu, cái mạng nhỏ này có vài lần suýt nữa đã đánh mất nên Trường Hưng Đế đối với nàng càng thêm sủng ái, từ lúc nàng còn nhỏ đã nắm nàng trong lòng bàn tay che chở. Về sau Trường Hưng Đế băng hà, Minh Đức Đế kế vị, Minh Đức Đế rất yêu quý tiểu muội muội một mẹ sinh ra này nên càng thêm bảo bọc. Đúng là Hữu Hòa đến đây vài năm đã được cưng chiều ra một chút tính tình. Mà chuyện Minh Đức Đế bị thương là một bước ngoặt đối với nàng.
Từ đó về sau, tính tình tùy hứng của Hữu Hòa cũng không còn nữa, do mỗi khi nàng có ý định tùy hứng thì chuyện kia giống như kim châm đâm vào trong lòng nàng, nhắc nhở nàng: Mặc dù là công chúa được sủng ái nhất, cũng không được tùy hứng làm bậy, bởi vì việc mình vừa làm, không phải hại mình thì cũng là hại người.
Hữu Hòa không muốn làm tổn thương người khác. Đặc biệt là người thân của nàng.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng nàng cũng không phải là một công chúa hiền lương thục đức, một khi bị chèn ép, nàng cũng sẽ tùy hứng bốc đồng.
Hữu Hòa không biết tính tình của nàng vẫn còn tùy hứng như vậy hay không. Hiện tại, hoàng huynh lại gấp gáp đuổi nàng ra khỏi cung như thế, liệu huynh ấy còn có quan tâm nàng giống như trước nữa không?
Hữu Hòa đúng là lo lắng thừa.
Vừa nghe tin An Dương Cung sáng sớm đã triệu thái y, Minh Đức Đế lập tức cho người đến thăm trước, hư thật cũng không kịp chờ xác minh, trưa ngày hôm đó vội vã trở về cung.
Trong An Dương Cung một mảnh yên tĩnh vắng vẻ.
Hữu Hòa dựa vào thành giường, ăn bánh đậu đỏ lạnh do Thu Đàm làm ―― loại đồ ăn vặt này, mấy năm trước dưới sự hướng dẫn của Hữu Hòa, Thu Đàm lăn lộn một hồi cuối cùng cũng làm ra được. Cùng lúc đó, trong điện Ngọc Hành ở An Dương Cung, một nhóm thái y ngồi xếp thành một hàng chờ đợi đến mức toàn bộ đều sắp trở thành lão hòa thượng.
Đã qua hai canh giờ từ khi được công chúa triệu tới, các thái y đến mặt mũi công chúa cũng không thấy, từ đầu đến cuối cũng chỉ có đại cung nữ của An Dương Cung Thu Đàm lộ mặt, nói công chúa còn đang ngủ, bọn họ cứ chờ trước đi, tiếp theo khách khách khí khí sắp xếp cho mỗi người bọn họ một chỗ ngồi, còn dâng lên trà thượng hạng.
Trong lúc này Hoàng Hậu có đến một lần, sau khi chúng thái y hành lễ, Hoàng Hậu đi thẳng vào tẩm cung của công chúa, chờ Hoàng Hậu đi ra, chúng thái y vội vàng tiến lên dò hỏi, ai ngờ lời của Hoàng Hậu cũng giống cung nữ Thu Đàm, tiếp đó không quay đầu lại mà đi mất. Sau đó, không có sau đó.
Các thái y hoài nghi có phải là công chúa đã ngủ lâu lắm rồi hay không, hẳn không phải bệnh mà là ngủ đến mức ngất đi rồi, chợt vào lúc này, một tiếng “Hoàng Thượng giá lâm” làm cho bọn họ cả kinh đến mông cũng run lên, lập tức đứng dậy quỳ xuống cung nghênh thánh giá.
Minh Đức Đế tiến vào điện, nhìn các thái y xếp hàng quỳ trước mặt, trong lòng lập tức lạnh đi một nửa, hắn ta tiến lên túm lấy một người trong số các thái y lớn tiếng quát hỏi: “Công chúa như thế nào rồi?”
“Hoàng Thượng… Cái này…” Vị thái y bị túm lấy này là người mới của Thái Y Viện, đến mặt mũi của Hoàng Thượng còn chưa từng gặp qua, đột nhiên bị nắm lấy như thế này, trong chốc lát mồ hôi đã đổ đầy đầu, nhìn thấy vẻ mặt dữ tợn Minh Đức Đế sợ tới ngây người, thiếu chút nữa tè ra quần, đến nửa câu còn không thể nói thành lời chỉ có thể kêu tha mạng: “Hoàng Thượng tha mạng, tha mạng …”
Minh Đức Đế nhìn thấy tên thái y kia như vậy, trong lòng trở lạnh, lúc này uy long hiển hách của hắn ta một lòng treo trên người muội muội, đến hỏi tội hắn ta cũng không buồn đoái hoài tới, vội vội vàng vàng chạy đến tẩm cung của Hữu Hòa công chúa, chạy đến mức thở không ra hơi. Lúc này Lý quý phi vừa mới tiến vào sân An Dương Cung, xa xa đã nghe thấy tiếng long âm của Minh Đức Đế rống to: “Hữu Hòa!”
Lý quý phi nghe thấy tiếng gọi vô cùng hoảng sợ: Trời! Hữu Hòa công chúa chẳng lẽ là… Hoăng* rồi?!
*Chết.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lý quý phi lo lắng sợ Hoàng Thượng không chịu nổi đả kích như thế, bất chấp nghỉ chân, nhanh chóng chạy đến.
Chúng thái y trong điện Ngọc Hành nghe thấy tiếng Minh Đức Đế hét, gấp đến độ xoay vòng vòng, không biết lúc này có nên đi vào tẩm cung của công chúa hay không. Công chúa hoăng, bọn họ chạy trời không khỏi nắng, nhưng Minh Đức Đế đang thương tâm, lúc này bọn họ đi vào, không phải là chạm vào vết thương của hoàng thượng sao? Nếu Minh Đức Đế buồn đau hóa giận, ra lệnh đưa bọn họ đi bồi táng cho công chúa, bọn họ không phải cứ như vậy mà ngỏm củ tỏi chứ? Vậy phải làm sao bây giờ!
Đang lúc rối rắm, chợt thấy Lý quý phi búi tóc nghiêng lệch, thở dốc tiến vào. Mọi người muốn hành lễ, Lý quý phi nôn nóng gào lên một tiếng: “Còn đứng ở đây làm gì? Mau đi nhìn Hoàng Thượng một chút đi!” Nói xong không để ý tới mọi người, vội vượt lên trước chạy đi mất ―― Hoàng Thượng mới mất đi muội muội, bây giờ chắc là thương tâm muốn chết, nàng ta còn không nhanh đi an ủi?
“Vâng, vâng, vâng…” Mọi người vội chạy theo phía sau Lý quý phi, một biển người mênh mông tiến vào tẩm cung công chúa.
Chân Lý quý phi vừa mới bước vào tẩm cung công chúa, lập tức phát giác ra điểm không đúng ―― Ấy? Người quỳ trên mặt đất kia là ai?
Liếc mắt nhìn gương mặt sạch sẽ của người nọ, tròng mắt Lý quý phi muốn rơi xuống ―― cái gì vậy? Không phải Hữu Hòa công chúa vẫn còn khỏe à? Mẹ nó, ai tung tin vịt vậy?
Hại nàng ta chạy tới mức muốn tắt thở!
Chúng thái y đi theo sau Quý Phi cũng bị cảnh tượng trong tẩm cung làm mù mắt.
Chỉ thấy Hữu Hòa công chúa vốn nên nằm trên giường đang quỳ dưới đất, phía sau là bốn cung nữ quỳ cùng, còn Minh Đức Đế người vốn nên ôm muội muội khóc lóc, giờ phút này lại cực kỳ giống mao sư tử*, toàn thân trên dưới đều tỏa ra lửa giận, ánh mắt hung hăng trừng Hữu Hòa công chúa.
*Sư tử nổi giận.
Ở đây xảy ra chuyện gì vậy?
Chúng thái y vây xem tỏ vẻ: Không có manh mối; hoàn toàn không hiểu được; thật sự không nghĩ ra; có thể cho chút gợi ý hay không…
Lý quý phi liếc một cái đầy xem thường: Các ngươi học y chẩn dược nhưng lại quên mất phải trị chứng não tàn cho chính mình rồi ―― chuyện này còn chưa rõ ràng sao, dùng đầu ngón chân cũng có thể nhìn ra Hoàng Thượng bị công chúa đào hố!
“Hữu Hòa, muội không sao chứ?” Lý quý phi nhìn ra phía sau vẫy tay, ý bảo đám thái y ngu ngốc kia đều cút đi, đừng lưu lại đây kẻo làm chướng mắt Hoàng Thượng, sau đó nàng ta tiến lên, ôn hòa quỳ xuống bên cạnh Hữu Hòa, quan tâm nhìn nàng.
“Hữu Hòa không sao, làm quý phi nương nương lo lắng rồi”. Hữu Hòa đầu cũng không nâng, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào sàn đá ngọc bích.
“Hừ!” Lý quý phi còn chưa kịp trả lời, bóng lưng cao lớn của người phía trước như trạm thành một tòa núi cao tạc mao sư tử hừ lạnh một tiếng.
Quý phi làm sao mà không hiểu cho được, Hoàng Thượng tức giận thật rồi! Chuyện này có ai mà bình tĩnh được. Trên đường đi, xe ngựa chạy còn muốn nhanh hơn bay, bọn nàng ta bị rung lắc đến phát điên, thiếu chút nữa còn nôn ra, Hoàng Thượng lại nôn nóng, trong lòng khó chịu, lo lắng muốn chết, đổi lại được kết quả này!
Ôi, Hữu Hòa công chúa!
Lý quý phi hết liếc nhìn Hữu Hòa lại nhìn sang Minh Đức Đế, nhận ra nếu không phải có nàng ta đây, hai huynh muội này có thể ở đây cãi nhau cả một ngày, nàng ta cũng không muốn đi theo bồi cả một ngày đâu đúng không? Mới vừa trở về, người nàng ta toàn mồ hôi, hơn nữa xương cốt cũng rã rời, nàng ta chỉ muốn trở về tẩm cung sớm một chút để ngâm nước nóng xong rồi đánh một giấc thật đã!
Lý quý phi vì muốn thực hiện mục đích, đứng dậy đi đến bên cạnh Minh Đức Đế, bắt đầu ôn nhu trấn an Minh Đức Đế đang cuồn cuộn phẫn nộ: “Hoàng Thượng, công chúa không phải là tiểu nha đầu không có chừng mực, chuyện hôm nay… chắc hẳn có nguyên do, người đừng nóng giận, cẩn thận tức giận hao tổn thân thể, không bằng người nghe công chúa giải thích một chút?” Nói xong lại chạy đến chỗ Hữu Hòa công chúa, dùng lời hay ý đẹp nói, “Hoàng Thượng nghe nói muội xảy ra chuyện, lo lắng không thôi, trên đường trở về không có lúc nào là không lo lắng cả”. thấy Hữu Hòa nâng mắt lên, Lý quý phi nhanh chóng nháy mắt đưa ám hiệu.
“Hoàng huynh…” Tầm mắt Hữu Hòa chuyển hướng sang thân ảnh cao lớn trước mặt, trong lòng nóng lên, đôi mắt bỗng nhiên mơ hồ, “Xin lỗi…” Một câu vừa nói ra đã mang theo nghẹn ngào.
Lý quý phi hoảng sợ: “Sao lại khóc?” Vừa nói vừa vội vàng lấy khăn tay ra lau nuớc mắt cho Hữu Hòa.
Hữu Hòa đè tay nàng ta lại, nhìn chằm chằm bóng lưng hoàng huynh nàng, âm thanh khóc lóc có chút nặng nề: “Hoàng huynh, Hữu Hòa không có cố ý khiến người lo lắng, Muội… Muội…” Nước mắt lạch cạch rơi xuống trên mặt đất, Hữu Hòa rũ xuống mặt, thấp giọng nói, “Muội cho rằng… Hoàng huynh không cần muội muội này nữa”.
“Nói bậy cái gì đó, muội là muội muội mà Hoàng Thượng thương yêu nhất, Hoàng Thượng sao lại không cần muội nữa chứ?” Lý quý phi vội vàng an ủi, quay đầu đối diện với bóng lưng không có chút phản ứng nào gọi một tiếng, “Hoàng Thượng, người nhìn xem Hữu Hòa biết sai rồi”.
Minh Đức Đế rốt cuộc cũng xoay người, sắc mặt vẫn có chút không vui, nhưng so với lúc trước đã hòa hoãn không ít. Đúng là không có biện pháp mà, ai bảo hắn ta trời sinh muội khống, muội muội hắn ta vừa khóc, hắn ta đã không lạnh lùng kiêu ngạo nổi nữa. Huống chi, Hữu Hòa không phải là công chúa thích khóc. Từ nhỏ đến lớn, bao nhiêu lần bị bệnh, uống biết bao nhiêu là thuốc cũng chưa từng khóc. Lúc muội ấy khóc một trận to, là do lần đó y bị ám sát bị thương, vừa mới nghe thấy tiếng khóc, Minh Đức Đế lập tức mềm lòng, chỉ là còn ra vẻ, chưa xoay người lại.
Hữu Hòa thấy hoàng huynh nàng cuối cùng cũng không quay lưng về phía nàng nữa, trong lòng vui mừng, vội vàng lau nước mắt, nhìn hắn ta mỉm cười: “Hoàng huynh, nhìn thấy huynh trở về, muội rất vui”.
Minh Đức Đế nhìn khuôn mặt nhỏ đầy nước mắt của nàng, bên môi khẽ cười, giống như ngày trước hắn ta đi du ngoạn trở về, nàng chạy đến nói với hắn ta rất vui khi hắn ta trở về.
Tâm muội khống thay đổi trong nháy mắt. Có điều hắn ta là hoàng đế, còn muốn giữ chút tôn nghiêm.
“Muội tốt xấu gì cũng là công chúa sao lại khóc giống như mèo con, còn ra thể thống gì?” Minh Đức Đế vẫn giữ mặt lạnh.
Lý quý phi nhìn lên, biết hoàng đế đang thả thang xuống, lập tức tiếp lời: “Đúng, đúng, đúng, đều là đại cô nương, không thể khóc, mau lau nước mắt đi”.
Hữu Hòa để Lý quý phi tùy ý lau nước mắt cho nàng, trong lòng đã thoải mái hơn nhiều, mặc kệ có chuyện gì, hoàng huynh vẫn quan tâm nàng như trước, xác nhận được điểm này thì nàng an tâm rồi.
Nhìn thấy Hữu Hòa còn quỳ dưới đất, Minh Đức Đế nhíu mày: “Còn quỳ làm cái gì nữa? Đến thân thể mình cũng không biết yêu quý!”
Tuy lời nói nghiêm khắc nhưng Hữu Hòa càng nghe càng thấy vui vẻ, thuận theo Lý quý phi đỡ nàng đứng dậy.
Lau khô nước mắt, Hữu Hòa khập khễnh đi đến bên cạnh Minh Đức Đế, nhỏ giọng hỏi: “Hoàng huynh còn giận muội à?”
“Muội nói xem?” Minh Đức Đế hừ một tiếng.
Hữu Hòa biết hoàng huynh nàng chỉ đang mạnh miệng thôi chứ trong lòng đã tha thứ cho nàng, nếu vậy thì nên nói tới vấn đề chính rồi.
Hữu Hòa nhếch môi, lấy hết can đảm nói: “Hoàng huynh, ta không muốn gả đi, huynh cho ta ở lại trong cung đi mà!”