“Công chúa”. Giọng Tiêu Trực nặng nề y như đêm tân hôn. Thấy sau lớp màn che của mũ là khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ửng đỏ lên, hắn hơi nhíu mày, con ngươi đen láy dừng trên mặt nàng, dường như đang tìm cái gì đó, một lát sau mày hắn mới giãn ra.
Hữu Hòa đứng đón nắng bị ánh mặt trời chiếu vào mắt, nàng nheo hai mắt lại không chú ý đến sự thay đổi của Tiêu Trực.
“Tiêu tướng quân, để ngươi chờ lâu rồi!” Hữu Hòa không chậm trễ, khi nhận được tin nàng lập tức đến, nàng biết Tiêu Trực chờ cũng không lâu nhưng trong trường hợp này mà nói, đối với hai người không thân thiết, quả là lời chào hỏi tốt.
“Chúng ta đi ngay bây giờ ư?” Không đợi Tiêu Trực đáp lời, Hữu Hòa nói tiếp. Hữu Hòa làm rất tốt vai trò thê tử trên danh nghĩa, lúc nói chuyện còn biết lấy câu hỏi làm câu kết để phò mã có thể tiếp lời, nàng rất sợ tính cách ít lời trầm lặng của phò mã trên danh nghĩa này, bởi vì một khi không cẩn thận sẽ làm cho giao tình hai người rơi vào vũng bùn. Nói cho cùng, hắn coi như cũng là người biết nắm bắt.
“Xe ngựa ở phía trước, Công chúa còn muốn chuẩn bị thêm thứ gì không?”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không cần đâu, chúng ta đi thôi, có lẽ hoàng huynh đang đợi ta!” Nhắc đến hoàng huynh nàng, Hữu Hòa nở nụ cười tươi, khóe môi cong lên, lộ ra mấy cái răng trắng, gương mặt tươi cười đến rạng rỡ.
Tiêu Trực dời tầm mắt, cúi đầu ừm một tiếng, duỗi cánh tay chỉ hướng đi, Hữu Hòa gật đầu bước đi, Tiêu Trực bước theo sau, hai người cùng nhau rời đi.
Hai người đến trước cửa phủ Tướng quân, gia đinh kính cẩn nghênh đón, lão Hà đang nắm dây cương xe ngựa cũng cung kính khom lưng, đứng chờ ở chỗ cũ.
Hữu Hòa theo Tiêu Trực đi đến bên cạnh xe ngựa, gia đinh xốc mành lên, Hữu Hòa đang muốn đỡ cửa xe bước lên, đột nhiên một bàn tay to nắm lấy vai phải của nàng, Hữu Hòa không kịp phản ứng, cả người rơi vào vòng tay rộng lớn, lưng nàng dán lên lồng ngực ấm áp của nam nhân ở phía sau. Trong nháy mắt, đầu óc mơ hồ, cả người đều là hơi thở trong trẻo của Tiêu Trực.
Hai chân Hữu Hòa mất thăng bằng, nhân lúc lồng ngực nhảy dựng, hai chân đã đáp trên xe ngựa ở trước thùng xe.
Tiêu Trực! Tiêu Trực đang ôm nàng!
Cái ý nghĩ này khó khăn lắm mới nhảy vào trong đầu nàng, Hữu Hòa còn đang ngạc nhiên tim đập loạn cả lên, đến “Ối ôi” một tiếng cũng chưa kịp kêu, một cánh tay khác của Tiêu Trực vòng qua hai chân nàng, cứ như vậy mà bế Hữu Hòa nhanh chóng bước lên xe ngựa.
Thẳng đến lúc ngồi trên đệm lót, Hữu Hòa mới lấy lại tinh thần.
“Ngươi, tại sao ngươi ôm ta?” Hữu Hòa chưa hồi hồn, nhìn chằm chằm khuôn mặt nghiêm túc của Tiêu Trực, bật thốt lên hỏi. Bởi vì nói quá nhanh nàng quên mất phải gọi “Tiêu tướng quân”. Giờ phút này, trong lòng Hữu Hòa hoảng loạn do bị Tiêu Trực ôm nên sinh ra thẹn thùng căng thẳng. Không phải mọi người đều nói, phần lớn đoạn tụ đều chán ghét nữ nhân, chạm vào một chút cũng không muốn đúng không? Vậy mà hắn ôm nàng!
“Công chúa quá yếu”.
Cái gì? Hữu Hòa sửng sốt.
Thế nào gọi là quá yếu? Lời này nghe kiểu nào cũng như có ý vũ nhục nàng đây mà nhỉ? Không bằng nói thẳng “Tiểu dạng nhi*, ngươi quá yếu”.
*Dùng để gọi với ý kinh thường.
Nàng … Bị xem thường?
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hữu Hòa khẽ nhếch môi, nhìn Tiêu Trực.
“Thân thể Công chúa không tốt”. Tựa như biết nàng ngạc nhiên, Tiêu Trực tăng thêm một câu giải thích.
“À”. Hữu Hòa sáng tỏ, dựa người trên vách xe ngựa. Nàng nghĩ có lẽ niềm vui của hắn là thích giúp đỡ mọi người, nhưng mà có vẻ hơi vượt quá giới hạn rồi thì phải? Mặc dù sức khỏe nàng không tốt lắm nhưng những lúc không bị bệnh vẫn có thể tự lo được, không đến mức không bò nổi lên xe ngựa!
Hắn xem thường nàng, nàng không trách hắn, tóm lại hắn đây là xuất phát từ lòng tốt, hay chỉ là nhất thời phong độ trợ giúp nàng cũng mặc kệ. Nhưng sao có thể tùy tiện ôm cô nương nhà người ta hả? Nam nữ thụ thụ bất thân không hiểu sao?
Tuy lúc còn bé thường được hoàng huynh ôm, sau khi lớn lên, cảm thấy không thoải mái lắm, nếu có hoàng huynh ở đây, chắc hoàng huynh cũng sẽ ôm nàng quay về phòng nghỉ ngơi, nhưng đó là ca ca nàng! Hơn nữa, từ khi đến tuổi cập kê tới nay, hoàng huynh không còn ôm nàng nữa, vậy mà hôm nay lại bị tên nam nhân không chút máu mủ này ôm mất, Hữu Hòa có chút nóng nảy. Cho đến giờ, chỗ vai bị Tiêu Trực chạm vào vẫn còn chút cảm giác, xoang mũi tựa hồ còn lưu lại hơi thở của hắn, tim Hữu Hòa đập loạn một lúc lâu rồi vẫn chưa bình tĩnh lại được, cảm thấy lỗ tai có chút nóng lên.
Hữu Hòa liếc Tiêu Trực một cái.
Tên đó ngồi ở bên phải xe ngựa, cách nàng ba thước, nghiêng người về phía nàng, cặp mắt đen thâm thúy hướng cửa sổ nhỏ bên trái xe ngựa nhìn phong cảnh bên ngoài. Tuấn nhan yên lặng, thần thái bình thản, hoàn toàn không để tâm chuyện vừa rồi.
Ái chà, nam nhân đánh giặc xưa nay phóng khoáng, không câu nệ tiểu tiết, chuyện này về tình có thể bỏ qua. Là do nàng muốn hắn cứ như trước đây mà, vậy nên không để bụng chuyện nhỏ này nữa, mắc công khiến cho hắn sau này trở nên dè dặt. Thôi, dù sao cũng đoạn tụ, coi như bị nữ nhân ôm vậy!
Hữu Hòa tha thứ cho Tiêu Trực.
Từ phủ Tướng quân đến hoàng cung, công chúa và phò mã mới tân hôn không ai nói chuyện với ai.
Hữu Hòa vẫn đang dựa người trên vách xe, nhắm mắt dưỡng thần.
Về phần Tiêu Trực, đại khái hắn vẫn đang thưởng thức phong cảnh ngoài cửa sổ! Hữu Hòa nghĩ.
Xe ngựa từ Đoan Dương Môn vào cung, thái giám tổng quản dẫn đầu một nhóm cung nữ ra đón, trước công chúa cùng phò mã đến điện Thiên Thu diện thánh, sau đó công chúa đi đến hậu viện bái kiến Hoàng thái phi, Hoàng hậu và các phi tần, còn phò mã được hoàng đế cho triệu kiến.
Tới trưa trong cung sẽ mở tiệc, nam nữ có hai tiệc riêng biệt, hoàng đế tổ chức tiệc ở Ngự Hoa Viên, mời các hoàng thân quốc thích cùng phò mã đến dự, đôi khi Hoàng Thượng sẽ cho mời thêm vài vị đại thần quan trọng trong triều. Cùng lúc đó, Hoàng Hậu cũng mở tiệc ở Ủng Nguyệt Hiên, tiếp đãi công chúa, từ nữ quyến hoàng thất đến đám phi tử hậu cung người người đến tham gia.
Ở trên điện Thiên Thu, Hữu Hòa nhanh chóng bái kiến hoàng huynh nàng xong lập tức rời đi. Dù sao trên điện còn có văn võ bá quan, nhiều cặp mắt nhìn chằm chằm nàng và phò mã như vậy thực sự rất khó chịu, tâm tình chờ mong được gặp hoàng huynh nháy mắt bay theo gió.
Rời điện Thiên Thu, Hữu Hòa đến Vĩnh Tụy Cung bái kiến Huệ thái phi.
Huệ thái phi là mẹ đẻ của trưởng công chúa Hi Ninh và Khác vương gia, hiện giờ trưởng công chúa hòa thân Nam Việt, Khác vương gia lại ở xa, một trai một gái không ở bên người, Huệ thái phi lúc tuổi già khó tránh khỏi tịch mịch. Tuy trước đây Hữu Hòa không gần gũi bà nhiều nhưng những lúc sức khỏe không tệ cũng thường xuyên đến thỉnh an, dẫu sao Huệ thái phi cũng là trưởng bối duy nhất trong hậu cung.
Hôm nay về thăm nhà mẹ đẻ, tất nhiên không giống ngày trước, bây giờ thỉnh an một cái xong phủi mông chạy lấy người ngay e là không thỏa đáng, vậy nên Hữu Hòa ở Vĩnh Tụy Cung đợi nửa canh giờ. Còn làm việc gì, không phải nói còn không phải là ăn ăn uống uống nhàn rỗi tán gẫu sao!
Mặc dù Huệ thái phi qua tuổi sáu mươi nhưng lại là một nữ nhân xinh đẹp tao nhã thích yên tĩnh. Trường Hưng Đế sinh thời yêu nhất Hoàng Hậu, kế tiếp là sủng ái Huệ thái phi, tính tình bà rất tốt, không thích tranh đấu, việc yêu thích mỗi ngày là niệm kinh Phật, hậu cung tranh sủng không thấy bóng dáng bà. Xem ra, Huệ thái phi này cứ ở mãi trong tẩm cung ở đến mức đạt tới cảnh giới riêng. Nếu không chủ động đến Vĩnh Tụy Cung, thì ai cũng đừng nghĩ nhìn thấy Huệ thái phi.
Thật ra Hữu Hòa khá thích tính tình của bà. Năm đó hậu cung của Trường Hưng Đế tranh đấu, lúc ấy tuy nàng còn nhỏ, nhưng trong thân thể lại chứa hồn phách của đời trước, do vậy có rất nhiều chuyện nàng nhìn rất rõ, hơn nữa có một hai lần nàng suýt nữa bị những phi tần đó lợi dụng, cho nên nàng biết khó có người có được điệu bộ như Huệ thái phi, quả thật lợi mình lợi người. Tuy rằng Hữu Hòa có hảo cảm, đáng tiếc Huệ thái phi khó gần gũi, dù các nàng không có hiềm khích nhưng cũng không có nhiều cảm tình.
Chẳng qua, hôm nay tâm tình của Huệ thái phi không tồi. Thấy Hữu Hòa tới, phá lệ kéo tay nàng, khiến cho Hữu Hòa thụ sủng nhược kinh*, nói năng có chút lộn xộn. Đợi nàng ngồi xuống, Huệ thái phi lại sai người mang điểm tâm tinh xảo đến, nhỏ nhẹ mời Hữu Hòa ăn. Nhìn vị trưởng bối tác phong lạnh nhạt này như thế, Hữu Hòa có chút không quen, cảm giác không quen cũng chỉ duy trì được trong chốc lát, rất nhanh sau đó hai người trò chuyện tương đối vui vẻ.
*Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ.
Hữu Hòa không biết, Huệ thái phi nhìn như thế lại là người khéo ăn nói, hơn nữa cũng không khép kín như nàng nghĩ, bao nhiêu thế sự hiểu biết không ít, chuyện phò mã của Hữu Hòa là đoạn tụ cũng đã nghe qua. Dĩ nhiên, chuyện này được Huệ thái phi nói ra khéo léo uyển chuyển, không hề phản ― cảm chút nào.
Có phu quân là đoạn tụ, chuyện này thật sự là đề tài mẫn cảm nhưng Hữu Hòa không để ý chút nào, khó được cơ hội cùng trưởng bối cấp nữ thần trong lòng nàng tán gẫu vui vẻ, Hữu Hòa hận không thể đào tim đào phổi ra nói hết, thiếu chút nữa lỡ miệng nói ra “Trong lòng sớm có người ái mộ, chuyện với Tiêu Trực nhất định không có tương lai”. Cũng may, Huệ thái phi tiến lùi đúng mức, nói chuyện một vừa hai phải, sau khi xác nhận phò mã Tiêu Trực đúng như lời đồn, là đoạn tụ hàng thật giá thật, bà không hỏi thêm nữa, nhìn Hữu Hòa bằng ánh mắt đồng cảm, thương tiếc, khắp người tỏa ra hơi thở từ mẫu.
Chỉ có điều Hữu Hòa không để ý, nàng đang bận cảm thán ―― a a a, nữ thần cũng thích bát quái đó!
Sau khi trò chuyện cùng Huệ thái phi, Hữu Hòa lại đi đến chỗ Hoàng hậu, Lý quý phi, Lê phi, Oánh tần, nàng ở mỗi nơi thời gian hàn huyên khác nhau, từ một khắc* đến một canh giờ, sau ở chỗ Hoàng Hậu dùng cơm trưa. Bái kiến xong toàn bộ đội ngũ hoàng tẩu thì đã đến tiệc tối.
*Một khắc = 15 phút
Tiệc tối trong cung bố trí sớm, ước chừng giờ Thân, Hữu Hòa đã ngồi ở Ủng Nguyệt Hiên.
Mấy bá mẫu của Hữu Hòa cùng đường tỷ, đường muội cũng tới dự tiệc, nhưng Hữu Hòa chỉ thân thiết với Nhạc An quận chúa, bởi vậy nàng ngồi ở bên cạnh Nhạc An.
Huệ thái phi không đến. Hữu Hòa đã đoán được từ sớm, Huệ thái phi không thích mấy chuyện như này, Hữu Hòa giải thích.
Không khí yến tiệc quỷ dị. Đây là cảm nhận của Hữu Hòa sau một khắc nhập yến.
Nhóm hoàng tẩu bên này không tồi, ban ngày đều đã gặp qua, cho nên chủ đề trò chuyện cũng nói qua trước. Nhóm hoàng tẩu nhất trí, tránh nói về việc phò mã bị đoạn tụ, chỉ tùy ý xả chút chuyện nhà. Nhưng không khí bên nhóm bá mẫu, đường tỷ, đường muội có chút vi diệu. Hữu Hòa để ý, có vài vị tỷ muội tò mò, vài lần muốn nói lại thôi, do bị các bá mẫu đó trừng mắt xuống.
Hữu Hòa đương nhiên đoán được nhóm đường tỷ đường muội muốn hỏi cái gì. Còn còn không phải là bát quái về nàng và phò mã nhà nàng sao!
Những chuyện đó, đối với nữ thần như Huệ thái phi, Hữu Hòa không bài xích, còn nguyện ý chủ động nói, nhưng đối với những người này không quá mức thân thiết, bọn họ lại mang nàng ra cười nói một hồi, nàng lười nói đến.
Nhìn chung cùng là quận chúa, duy chỉ có một mình Nhạc An là thật lòng quan tâm nàng.
Hữu Hòa có chút buồn phiền, nàng nói với Hoàng hậu muốn gặp hoàng huynh một chút, lập tức đứng dậykéo Nhạc An rời đi.
Hữu Hòa đứng đón nắng bị ánh mặt trời chiếu vào mắt, nàng nheo hai mắt lại không chú ý đến sự thay đổi của Tiêu Trực.
“Tiêu tướng quân, để ngươi chờ lâu rồi!” Hữu Hòa không chậm trễ, khi nhận được tin nàng lập tức đến, nàng biết Tiêu Trực chờ cũng không lâu nhưng trong trường hợp này mà nói, đối với hai người không thân thiết, quả là lời chào hỏi tốt.
“Chúng ta đi ngay bây giờ ư?” Không đợi Tiêu Trực đáp lời, Hữu Hòa nói tiếp. Hữu Hòa làm rất tốt vai trò thê tử trên danh nghĩa, lúc nói chuyện còn biết lấy câu hỏi làm câu kết để phò mã có thể tiếp lời, nàng rất sợ tính cách ít lời trầm lặng của phò mã trên danh nghĩa này, bởi vì một khi không cẩn thận sẽ làm cho giao tình hai người rơi vào vũng bùn. Nói cho cùng, hắn coi như cũng là người biết nắm bắt.
“Xe ngựa ở phía trước, Công chúa còn muốn chuẩn bị thêm thứ gì không?”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không cần đâu, chúng ta đi thôi, có lẽ hoàng huynh đang đợi ta!” Nhắc đến hoàng huynh nàng, Hữu Hòa nở nụ cười tươi, khóe môi cong lên, lộ ra mấy cái răng trắng, gương mặt tươi cười đến rạng rỡ.
Tiêu Trực dời tầm mắt, cúi đầu ừm một tiếng, duỗi cánh tay chỉ hướng đi, Hữu Hòa gật đầu bước đi, Tiêu Trực bước theo sau, hai người cùng nhau rời đi.
Hai người đến trước cửa phủ Tướng quân, gia đinh kính cẩn nghênh đón, lão Hà đang nắm dây cương xe ngựa cũng cung kính khom lưng, đứng chờ ở chỗ cũ.
Hữu Hòa theo Tiêu Trực đi đến bên cạnh xe ngựa, gia đinh xốc mành lên, Hữu Hòa đang muốn đỡ cửa xe bước lên, đột nhiên một bàn tay to nắm lấy vai phải của nàng, Hữu Hòa không kịp phản ứng, cả người rơi vào vòng tay rộng lớn, lưng nàng dán lên lồng ngực ấm áp của nam nhân ở phía sau. Trong nháy mắt, đầu óc mơ hồ, cả người đều là hơi thở trong trẻo của Tiêu Trực.
Hai chân Hữu Hòa mất thăng bằng, nhân lúc lồng ngực nhảy dựng, hai chân đã đáp trên xe ngựa ở trước thùng xe.
Tiêu Trực! Tiêu Trực đang ôm nàng!
Cái ý nghĩ này khó khăn lắm mới nhảy vào trong đầu nàng, Hữu Hòa còn đang ngạc nhiên tim đập loạn cả lên, đến “Ối ôi” một tiếng cũng chưa kịp kêu, một cánh tay khác của Tiêu Trực vòng qua hai chân nàng, cứ như vậy mà bế Hữu Hòa nhanh chóng bước lên xe ngựa.
Thẳng đến lúc ngồi trên đệm lót, Hữu Hòa mới lấy lại tinh thần.
“Ngươi, tại sao ngươi ôm ta?” Hữu Hòa chưa hồi hồn, nhìn chằm chằm khuôn mặt nghiêm túc của Tiêu Trực, bật thốt lên hỏi. Bởi vì nói quá nhanh nàng quên mất phải gọi “Tiêu tướng quân”. Giờ phút này, trong lòng Hữu Hòa hoảng loạn do bị Tiêu Trực ôm nên sinh ra thẹn thùng căng thẳng. Không phải mọi người đều nói, phần lớn đoạn tụ đều chán ghét nữ nhân, chạm vào một chút cũng không muốn đúng không? Vậy mà hắn ôm nàng!
“Công chúa quá yếu”.
Cái gì? Hữu Hòa sửng sốt.
Thế nào gọi là quá yếu? Lời này nghe kiểu nào cũng như có ý vũ nhục nàng đây mà nhỉ? Không bằng nói thẳng “Tiểu dạng nhi*, ngươi quá yếu”.
*Dùng để gọi với ý kinh thường.
Nàng … Bị xem thường?
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hữu Hòa khẽ nhếch môi, nhìn Tiêu Trực.
“Thân thể Công chúa không tốt”. Tựa như biết nàng ngạc nhiên, Tiêu Trực tăng thêm một câu giải thích.
“À”. Hữu Hòa sáng tỏ, dựa người trên vách xe ngựa. Nàng nghĩ có lẽ niềm vui của hắn là thích giúp đỡ mọi người, nhưng mà có vẻ hơi vượt quá giới hạn rồi thì phải? Mặc dù sức khỏe nàng không tốt lắm nhưng những lúc không bị bệnh vẫn có thể tự lo được, không đến mức không bò nổi lên xe ngựa!
Hắn xem thường nàng, nàng không trách hắn, tóm lại hắn đây là xuất phát từ lòng tốt, hay chỉ là nhất thời phong độ trợ giúp nàng cũng mặc kệ. Nhưng sao có thể tùy tiện ôm cô nương nhà người ta hả? Nam nữ thụ thụ bất thân không hiểu sao?
Tuy lúc còn bé thường được hoàng huynh ôm, sau khi lớn lên, cảm thấy không thoải mái lắm, nếu có hoàng huynh ở đây, chắc hoàng huynh cũng sẽ ôm nàng quay về phòng nghỉ ngơi, nhưng đó là ca ca nàng! Hơn nữa, từ khi đến tuổi cập kê tới nay, hoàng huynh không còn ôm nàng nữa, vậy mà hôm nay lại bị tên nam nhân không chút máu mủ này ôm mất, Hữu Hòa có chút nóng nảy. Cho đến giờ, chỗ vai bị Tiêu Trực chạm vào vẫn còn chút cảm giác, xoang mũi tựa hồ còn lưu lại hơi thở của hắn, tim Hữu Hòa đập loạn một lúc lâu rồi vẫn chưa bình tĩnh lại được, cảm thấy lỗ tai có chút nóng lên.
Hữu Hòa liếc Tiêu Trực một cái.
Tên đó ngồi ở bên phải xe ngựa, cách nàng ba thước, nghiêng người về phía nàng, cặp mắt đen thâm thúy hướng cửa sổ nhỏ bên trái xe ngựa nhìn phong cảnh bên ngoài. Tuấn nhan yên lặng, thần thái bình thản, hoàn toàn không để tâm chuyện vừa rồi.
Ái chà, nam nhân đánh giặc xưa nay phóng khoáng, không câu nệ tiểu tiết, chuyện này về tình có thể bỏ qua. Là do nàng muốn hắn cứ như trước đây mà, vậy nên không để bụng chuyện nhỏ này nữa, mắc công khiến cho hắn sau này trở nên dè dặt. Thôi, dù sao cũng đoạn tụ, coi như bị nữ nhân ôm vậy!
Hữu Hòa tha thứ cho Tiêu Trực.
Từ phủ Tướng quân đến hoàng cung, công chúa và phò mã mới tân hôn không ai nói chuyện với ai.
Hữu Hòa vẫn đang dựa người trên vách xe, nhắm mắt dưỡng thần.
Về phần Tiêu Trực, đại khái hắn vẫn đang thưởng thức phong cảnh ngoài cửa sổ! Hữu Hòa nghĩ.
Xe ngựa từ Đoan Dương Môn vào cung, thái giám tổng quản dẫn đầu một nhóm cung nữ ra đón, trước công chúa cùng phò mã đến điện Thiên Thu diện thánh, sau đó công chúa đi đến hậu viện bái kiến Hoàng thái phi, Hoàng hậu và các phi tần, còn phò mã được hoàng đế cho triệu kiến.
Tới trưa trong cung sẽ mở tiệc, nam nữ có hai tiệc riêng biệt, hoàng đế tổ chức tiệc ở Ngự Hoa Viên, mời các hoàng thân quốc thích cùng phò mã đến dự, đôi khi Hoàng Thượng sẽ cho mời thêm vài vị đại thần quan trọng trong triều. Cùng lúc đó, Hoàng Hậu cũng mở tiệc ở Ủng Nguyệt Hiên, tiếp đãi công chúa, từ nữ quyến hoàng thất đến đám phi tử hậu cung người người đến tham gia.
Ở trên điện Thiên Thu, Hữu Hòa nhanh chóng bái kiến hoàng huynh nàng xong lập tức rời đi. Dù sao trên điện còn có văn võ bá quan, nhiều cặp mắt nhìn chằm chằm nàng và phò mã như vậy thực sự rất khó chịu, tâm tình chờ mong được gặp hoàng huynh nháy mắt bay theo gió.
Rời điện Thiên Thu, Hữu Hòa đến Vĩnh Tụy Cung bái kiến Huệ thái phi.
Huệ thái phi là mẹ đẻ của trưởng công chúa Hi Ninh và Khác vương gia, hiện giờ trưởng công chúa hòa thân Nam Việt, Khác vương gia lại ở xa, một trai một gái không ở bên người, Huệ thái phi lúc tuổi già khó tránh khỏi tịch mịch. Tuy trước đây Hữu Hòa không gần gũi bà nhiều nhưng những lúc sức khỏe không tệ cũng thường xuyên đến thỉnh an, dẫu sao Huệ thái phi cũng là trưởng bối duy nhất trong hậu cung.
Hôm nay về thăm nhà mẹ đẻ, tất nhiên không giống ngày trước, bây giờ thỉnh an một cái xong phủi mông chạy lấy người ngay e là không thỏa đáng, vậy nên Hữu Hòa ở Vĩnh Tụy Cung đợi nửa canh giờ. Còn làm việc gì, không phải nói còn không phải là ăn ăn uống uống nhàn rỗi tán gẫu sao!
Mặc dù Huệ thái phi qua tuổi sáu mươi nhưng lại là một nữ nhân xinh đẹp tao nhã thích yên tĩnh. Trường Hưng Đế sinh thời yêu nhất Hoàng Hậu, kế tiếp là sủng ái Huệ thái phi, tính tình bà rất tốt, không thích tranh đấu, việc yêu thích mỗi ngày là niệm kinh Phật, hậu cung tranh sủng không thấy bóng dáng bà. Xem ra, Huệ thái phi này cứ ở mãi trong tẩm cung ở đến mức đạt tới cảnh giới riêng. Nếu không chủ động đến Vĩnh Tụy Cung, thì ai cũng đừng nghĩ nhìn thấy Huệ thái phi.
Thật ra Hữu Hòa khá thích tính tình của bà. Năm đó hậu cung của Trường Hưng Đế tranh đấu, lúc ấy tuy nàng còn nhỏ, nhưng trong thân thể lại chứa hồn phách của đời trước, do vậy có rất nhiều chuyện nàng nhìn rất rõ, hơn nữa có một hai lần nàng suýt nữa bị những phi tần đó lợi dụng, cho nên nàng biết khó có người có được điệu bộ như Huệ thái phi, quả thật lợi mình lợi người. Tuy rằng Hữu Hòa có hảo cảm, đáng tiếc Huệ thái phi khó gần gũi, dù các nàng không có hiềm khích nhưng cũng không có nhiều cảm tình.
Chẳng qua, hôm nay tâm tình của Huệ thái phi không tồi. Thấy Hữu Hòa tới, phá lệ kéo tay nàng, khiến cho Hữu Hòa thụ sủng nhược kinh*, nói năng có chút lộn xộn. Đợi nàng ngồi xuống, Huệ thái phi lại sai người mang điểm tâm tinh xảo đến, nhỏ nhẹ mời Hữu Hòa ăn. Nhìn vị trưởng bối tác phong lạnh nhạt này như thế, Hữu Hòa có chút không quen, cảm giác không quen cũng chỉ duy trì được trong chốc lát, rất nhanh sau đó hai người trò chuyện tương đối vui vẻ.
*Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ.
Hữu Hòa không biết, Huệ thái phi nhìn như thế lại là người khéo ăn nói, hơn nữa cũng không khép kín như nàng nghĩ, bao nhiêu thế sự hiểu biết không ít, chuyện phò mã của Hữu Hòa là đoạn tụ cũng đã nghe qua. Dĩ nhiên, chuyện này được Huệ thái phi nói ra khéo léo uyển chuyển, không hề phản ― cảm chút nào.
Có phu quân là đoạn tụ, chuyện này thật sự là đề tài mẫn cảm nhưng Hữu Hòa không để ý chút nào, khó được cơ hội cùng trưởng bối cấp nữ thần trong lòng nàng tán gẫu vui vẻ, Hữu Hòa hận không thể đào tim đào phổi ra nói hết, thiếu chút nữa lỡ miệng nói ra “Trong lòng sớm có người ái mộ, chuyện với Tiêu Trực nhất định không có tương lai”. Cũng may, Huệ thái phi tiến lùi đúng mức, nói chuyện một vừa hai phải, sau khi xác nhận phò mã Tiêu Trực đúng như lời đồn, là đoạn tụ hàng thật giá thật, bà không hỏi thêm nữa, nhìn Hữu Hòa bằng ánh mắt đồng cảm, thương tiếc, khắp người tỏa ra hơi thở từ mẫu.
Chỉ có điều Hữu Hòa không để ý, nàng đang bận cảm thán ―― a a a, nữ thần cũng thích bát quái đó!
Sau khi trò chuyện cùng Huệ thái phi, Hữu Hòa lại đi đến chỗ Hoàng hậu, Lý quý phi, Lê phi, Oánh tần, nàng ở mỗi nơi thời gian hàn huyên khác nhau, từ một khắc* đến một canh giờ, sau ở chỗ Hoàng Hậu dùng cơm trưa. Bái kiến xong toàn bộ đội ngũ hoàng tẩu thì đã đến tiệc tối.
*Một khắc = 15 phút
Tiệc tối trong cung bố trí sớm, ước chừng giờ Thân, Hữu Hòa đã ngồi ở Ủng Nguyệt Hiên.
Mấy bá mẫu của Hữu Hòa cùng đường tỷ, đường muội cũng tới dự tiệc, nhưng Hữu Hòa chỉ thân thiết với Nhạc An quận chúa, bởi vậy nàng ngồi ở bên cạnh Nhạc An.
Huệ thái phi không đến. Hữu Hòa đã đoán được từ sớm, Huệ thái phi không thích mấy chuyện như này, Hữu Hòa giải thích.
Không khí yến tiệc quỷ dị. Đây là cảm nhận của Hữu Hòa sau một khắc nhập yến.
Nhóm hoàng tẩu bên này không tồi, ban ngày đều đã gặp qua, cho nên chủ đề trò chuyện cũng nói qua trước. Nhóm hoàng tẩu nhất trí, tránh nói về việc phò mã bị đoạn tụ, chỉ tùy ý xả chút chuyện nhà. Nhưng không khí bên nhóm bá mẫu, đường tỷ, đường muội có chút vi diệu. Hữu Hòa để ý, có vài vị tỷ muội tò mò, vài lần muốn nói lại thôi, do bị các bá mẫu đó trừng mắt xuống.
Hữu Hòa đương nhiên đoán được nhóm đường tỷ đường muội muốn hỏi cái gì. Còn còn không phải là bát quái về nàng và phò mã nhà nàng sao!
Những chuyện đó, đối với nữ thần như Huệ thái phi, Hữu Hòa không bài xích, còn nguyện ý chủ động nói, nhưng đối với những người này không quá mức thân thiết, bọn họ lại mang nàng ra cười nói một hồi, nàng lười nói đến.
Nhìn chung cùng là quận chúa, duy chỉ có một mình Nhạc An là thật lòng quan tâm nàng.
Hữu Hòa có chút buồn phiền, nàng nói với Hoàng hậu muốn gặp hoàng huynh một chút, lập tức đứng dậykéo Nhạc An rời đi.