Sáng hôm sau, khi hai người ăn sáng cùng gia đình xong, Triệu Thanh Tuyết phải gặp mặt Châu Gia Việt để nói lời chia tay anh và tất nhiên là Hàn Dương Phong cũng đi theo.
Ngồi trong xe cùng Hàn Dương Phong, Triệu Thanh Tuyết lấy điện thoại gọi cho Châu Gia Việt.
Hai bên được kết nối sau ít phút, Châu Gia Việt cảm tưởng có chuyện không hay xảy ra.
Trong lòng vô cùng bất an.
" Gia Việt, mình gặp nhau được không anh.
"
" Được chứ, em sao vậy.
Có chuyện gì? "
Châu Gia Việt vô cùng lo lắng cho cô, anh không biết là cô đã xảy ra chuyện gì?
" Em không sao đâu, anh đừng lo.
Gặp nhau ở công viên Changpuhe Park ( West Gate ) nhé anh.
Địa chỉ là Beijing, Dongcheng, E Changan, 东华门 邮政编码.
"
" Được rồi, anh đến đó ngay.
"
" Vâng, em chờ anh.
"
Cả hai tắt điện thoại, Châu Gia Việt ngay lập tức chuẩn bị đến điểm hẹn.
Triệu Thanh Tuyết nhìn ra bên ngoài, lòng nặng trĩu, cô buộc phải chia tay người mình yêu để kết hôn với người xa lạ.
Nhưng Triệu Thanh Tuyết không biết rằng Hàn Dương Phong một lòng yêu cô sâu đậm, chờ đợi cô năm, chỉ là cô không nhớ những chuyện ngày bé mà thôi.
- “ Em là đang không bằng lòng sao? ”
- “ Tôi không muốn nhưng vì ông nội và ba, tôi bắt buộc phải đồng ý.
Tại sao anh không hủy hôn ước này đi.
”
- “ Anh không thể hủy, không có quyền hủy.
Anh yêu em nên đã đồng ý hôn sự này.
Thanh Tuyết, sẽ có một ngày em nhớ ra tất cả.
”
- “ Tôi đâu có bị mất trí nhớ.
”
- “ Em không mất trí nhớ nhưng có một số chuyện trong quá khứ em không còn nhớ rõ.
”
" Anh hy vọng rằng em sẽ nhớ lại, em cũng sẽ yêu anh như năm chúng ta tuổi vậy.
"
Triệu Thanh Tuyết càng nghe càng thấy khó hiểu, chẳng lẽ cô đã từng gặp anh rồi?
Đến nơi, cả hai cùng đi vào.
Triệu Thanh Tuyết ngồi ở ghế chờ Châu Gia Việt đến, Hàn Dương Phong ngồi ở xa quan sát.
Triệu Thanh Tuyết gửi định vị cho Châu Gia Việt, phút sau anh có mặt, anh ngồi xuống cạnh cô.
- “ Gia Việt, chúng ta chia tay đi.
Em phải kết hôn, anh ấy là Hàn Thiếu.
Em không thể bên cạnh anh được nữa.
”
- “ Em bị ép buộc có đúng không? Anh ta đã nói gì với em? Anh ta đã làm gì em? ”
Châu Gia Việt không muốn, hai người bên cạnh nhau lâu như vậy.
Anh không muốn hai người chia tay, thật sự không muốn.
- “ Em không bị ai ép buộc cả, là em tự nguyện.
Anh ấy không làm gì em cả, gia đình em và Hàn Gia là bạn tốt.
Hôn ước này lập ra từ lúc ông nội em còn trẻ rồi, rất lâu rồi anh có hiểu không? Em không muốn một chút nào nhưng em phải làm gì đây, em cãi lại ông nội em sao? Nhưng Hàn Gia liệu có để yên cho chúng ta không anh.
Anh có biết quyền lực và địa vị của Hàn Dương Phong lớn cỡ nào không? Trái đất này tròn lắm, em gái em còn là bạn thân của con gái anh ta nữa đấy.
”
- “ Tại sao ông ấy phải làm như vậy? Thời đại bây giờ, sao vẫn còn có suy nghĩ lập ra hôn ước, áp đặt hôn nhân với con cháu nữa.
”
- “ Tình bạn giữa ông nội em và ông nội anh ấy rất đặc biệt, vô cùng bền chặt, nó vượt qua cả tình thân.
Ba em và ba anh ấy cũng như vậy.
Em không thể cãi lại lời ông, em lại càng không thể cãi lời ba em.
Mẹ em mất rồi, em lại là đứa con gái duy nhất.
Em không muốn chia tay anh nhưng lại không muốn làm người con bất hiếu.
Em xin lỗi...!chúng ta đường ai nấy đi, có duyên mà không có nợ, sau này gặp lại hãy chỉ như bạn bè.
”
Từng lời nói ra, vô cùng đau lòng nhưng Triệu Thanh Tuyết không thể làm gì khác.
Cô sắp kết hôn với anh, bắt buộc phải chấm dứt với người cũ, không còn vương vấn.
Châu Gia Việt nghe xong, trái tim tan vỡ, nó vỡ nát ra từng mảnh, lòng anh đau như cắt.
Tại sao chứ? Tại sao anh và cô yêu nhau nhưng lại không đến được với nhau?
- “ Hai người không yêu nhau, sớm muộn cũng sẽ ly hôn.
Đến lúc đó, chúng ta lại trở về như xưa.
Được không em.
”
Châu Gia Việt nắm hai tay cô nói, Triệu Thanh Tuyết không biết nói câu gì.
- “ Tôi yêu cô ấy và dám chắc chắn rằng chúng tôi không bao giờ ly hôn, Châu Tổng đừng mơ tưởng hão huyền.
”
Hàn Dương Phong đột nhiên xuất hiện, giọng nói đầy lạnh lẽo, khuôn mặt sát khí nhìn Châu Gia Việt, anh kéo Triệu Thanh Tuyết về phía mình..