Em bé đang nằm trong nôi bên cạnh giường của cô, mọi người đều ngồi ở trong đó.
Chu Tử Lan biết điều nên cũng không ở lại, bản thân cô chỉ muốn rời khỏi thành phố này ngay lập tức.
Nếu không vì những đãi ngộ mà Hàn Gia ban cho làng mình, cô đã sớm rời khỏi đây.
Nụ cười rạng rỡ, hạnh phúc trên môi mỗi người, không ai giấu nổi điều đó.
Chỉ có Hàn Dương Phong là điềm tĩnh, anh chẳng có cảm giác gì vì kí ức không còn.
Mọi người đều ngao ngán, Khải Minh Kiệt chẳng biết làm gì để cứu rỗi thằng bạn anh.
Giờ đánh đấm thì cũng không giải quyết được vấn đề, người theo khuynh hướng bạo lực như anh cảm thấy vô cùng ức chế.
Mà cái tên Cố Nam ở Mỹ đang bận yêu đương nên chưa thể về chữa trị cho Hàn Dương Phong được, chỉ còn cách chờ đợi.
h sáng cũng là lúc Triệu Thanh Tuyết mở mắt tỉnh dậy, cô nhìn thấy tất cả mọi người đều ở đây, còn có cả ba cô.
Triệu Thanh Tâm đỡ chị ngồi dậy, ân cần hỏi han.
- “ Chị cảm thấy trong người sao rồi, có khó chịu ở đâu không? ”
Triệu Thanh Tuyết lắc đầu, cô mới tỉnh dậy nên vẫn còn đau và mệt.
Con của cô bình an chào đời, nó khoẻ mạnh như thế này là cô mừng rồi, cô không mong mỏi gì hơn.
Cô bây giờ đã làm mẹ, tất cả mọi thứ đều gác lại, vì con của cô.
- “ Đưa đứa bé cho chị.
” Triệu Thanh Tuyết nhỏ giọng, cô khó khăn nói
Thẩm Ngọc Vân, Hàn Ngọc định lên tiếng nhưng lại thôi.
Họ cảm giác tình cảm của Triệu Thanh Tuyết đối với họ không còn thân thiết như trước nữa.
Triệu Thanh Tâm bế đứa nhỏ đang nằm trong nôi đưa cho chị, từ lúc được vào phòng này đều không khóc, nhiều người cũng cảm thấy thật kì lạ nhưng Thẩm Ngọc Vân nhận ra, đứa nhỏ này rất giống cha nó là Hàn Dương Phong.
Đáng tiếc khi vừa mới chào đời cha mẹ lại phải chia ly.
Triệu Thanh Tuyết bế con trong tay, trong lòng trào dâng niềm hạnh phúc vô tận, cô thực sự đã làm mẹ.
Nhìn con của mình một hồi, cô lại nói.
- “ Mọi người...con không biết mọi người đến đây từ khi nào nhưng có lẽ đã đến từ lâu, rất mệt mỏi.
Mối giao hảo thân thiết giữa hai nhà, con không muốn phá vỡ nó.
Nhưng người con yêu dù mất trí nhớ nhưng không hề nhớ ra con nhưng đối với mọi người, vẫn có một chút thân thiết.
Con không muốn như thế này nhưng con không thể làm gì khác.
Đứa nhỏ này, vẫn là cháu của ba mẹ, vẫn là con cháu của Hàn Gia.
Ba mẹ có thể đến Triệu Gia thăm nó nhưng con không thể quay về Hàn Gia sống nữa rồi.
Trên pháp luật, con với mọi người đích thực là không còn quan hệ.
Con chúc ba mẹ sớm tìm được nàng dâu ưng ý....con lại nhầm rồi, ba mẹ đã tìm được nàng dâu mới rồi.
Con của con không mang họ Hàn mà sẽ mang họ Triệu, tên Triệu Vĩnh Thiên.
”
Từng câu từng chữ nghe như dao cứa vào tim, vô cùng đau đớn, là người một nhà nhưng bây giờ lại trở thành người dưng.
Giọt nước mắt khẽ rơi trên khuôn mặt của Triệu Thanh Tuyết, cô quay mặt đi, để mọi người không nhìn thấy.
Giờ đây mọi thứ đã khác, tất cả mọi thứ, cô phải tự mình làm.
Tự lấy tay lau đi nước mắt, phải mạnh mẽ vì con.
- “ Oa....oa....oa.....!”
Triệu Vĩnh Thiên đột nhiên khóc lớn, dường như em cảm nhận được mẹ mình đang khóc, cảm nhận được cuộc chia ly đẫm nước mắt của gia đình nhỏ.
Triệu Thanh Tuyết dỗ dành con trai, cô cũng muốn khóc lắm nhưng cô không thể nữa.
- “ Nửa năm qua con tận tâm với Hàn Thị, mẹ rất muốn con ở lại với gia đình mình nhưng hai đứa lại không thể.
” Thẩm Ngọc Vân buồn bã nói
- “ Chị dâu....!nếu như anh em nhớ lại....chị có thể hàn gắn tình cảm với anh ấy không.....? ”
Hàn Ngọc thực không muốn anh chị xa nhau nhưng Hàn Gia chẳng thể níu kéo Triệu Thanh Tuyết được nữa.
Dù mang trong mình một chút hy vọng nhưng thứ Hàn Ngọc nhận lại là cái lắc đầu của Triệu Thanh Tuyết.
Hàn Dương Quyết im lặng, không phải vì ông không muốn nhưng phải để con trai ông nhớ lại.
Triệu Lâm, Triệu Thanh Tâm thuận theo ý của Triệu Thanh Tuyết nên họ cũng không nói một câu, tình cảnh hiện tại không ai muốn nhưng nó vốn dĩ đã xảy ra.
Có trách thì trách số phận đã đẩy họ xa nhau một lần nhưng trớ trêu thay, số phận lại đẩy họ xa nhau thêm một lần nữa.
Khải Minh Kiệt liên tục hối thúc Cố Nam đến Thượng Hải nhưng anh hẹn mấy ngày nữa, Cố Nam nghĩ rằng phải để Hàn Dương Phong quen với môi trường sống rồi mới tiến hành phục hồi trí nhớ được.
Hàn Dương Phong nghe những lời nói rồi nhìn những hành động của người xung quanh, anh càng nghe càng không hiểu.
Anh có vợ? Có con? Đã ly hôn? Có gia đình, bạn bè? Mất trí nhớ? Là Thiếu Gia nhà giàu? Nếu là như vậy thì chữa trị càng sớm càng tốt đi, chứ như thế này thì mệt mỏi lắm.
Anh mệt mỏi mà mọi người cũng mệt mỏi..