Lục Diệp Bằng và cả nhà họ Lục hoàn toàn không biết có sự xuất hiện của người phụ này.
Ngoài Lục Diệp Bằng thì không một ai biết bà ta chính là mẹ ruột của Dương Tiểu Vy.
Dương Tiểu Vy bước đến, đôi mắt không tin nhìn thấy mẹ của mình đang bị còng số tám còng tay nhanh chóng nắm lấy tay bà liền hỏi.
“Mẹ…! Có chuyện gì vậy? Tại sao mẹ lại bị bắt?”
Đúng lúc này, Trung Úy Đỗ đã có thể lên tiếng nói từ nãy giờ.
Ông đứng lên nhìn tất cả mọi người lạnh lùng thông báo.
“Đây là chính là người bắt cóc cô con gái của Nghị Viên Tần… Bà Lý Tuyết Cầm.
Bà ta quả nhiên quá thông minh đến bây giờ tôi mới bắt được bà ta”
Dương Tiểu Vy sững sốt, cô lắc đầu không tin.
“Mẹ…! Mẹ không phải… Mẹ nói đi mẹ không phải bắt cóc con gái của họ”.
Hoắc Thiếu Tiên cười cười, bước đến gần Dương Tiểu Vy, giọng điệu hết sức bỡn cợt.
" Tôi đã cảnh cáo cô vào lúc đó là hãy cẩn thận, không chừng sẽ liên lụy đến người thân của mình.
Nhưng cô không hề nghe, cứ thích nói Tần Lam Lam không phải con ruột làm gì? Nếu cô lúc đó không đùa quá trớn thì ông bà Nghị Viên đây rất có thể đã bỏ qua.
Cũng là do mẹ cô có người con gái quá tốt là cô đó thôi!".
Lục Diệp Bằng nhíu mày lên tiếng.
" Thiếu Tiên! Anh biết trước sao? "
Hoắc Thiếu Tiên còn chưa kịp trả lời, Tịch Duy An đang đứng ở phía trên lập tức trả lời thay anh.
"Làm sao cậu ta không biết cho được… Bởi vì vợ của cậu và Hoắc Thiếu Tiên đã ở cùng một cô nhi viện lúc nhỏ đấy! "
Lục Diệp Bằng trợn mắt lên,giựt mình khó tin.
Hoắc Thiếu Tiên chỉ khẽ cười vỗ vai Lục Diệp Bằng.
“Tôi và cô ấy đã cùng nhau lớn lên.
Thậm chí lúc nhỏ còn chơi trò chơi làm vợ chồng,làm đám cưới giả luôn nữa đấy! Khi đó tôi chín tuổi còn vợ anh chỉ mới bốn tuổi thôi……Tôi nói cho anh được biết một điều là Lam Lam lúc nhỏ rất xinh xắn còn lại đáng yêu nữa! Anh hãy nhìn An Nhiên sẽ biết cô ấy sẽ như thế nào?” Hoắc Thiếu Tiên thừa cơ hội chọc ghẹo Lục Diệp Bằng.
Mà cũng đúng, lúc nhỏ anh và Lam Lam đã diễn cảnh đám cưới với nhau rồi mà.
“Gì cơ!” Lục Diệp Bằng đương nhiên nổi máu ghen tuông lên ngay.
Lục Diệp Bằng nghiến răng thầm nói trong lòng.
Thì ra cái tên này đã ở bên cạnh cô lúc nhỏ.
Phát điên lên thiệt chứ! Hèn gì suốt ngày cứ mon men thay thế vị trí của anh,còn làm đám cưới với cô nữa là anh ta như một chiếc bom nổ chậm được đặt ở bên cạnh anh vậy! Không biết khi nào anh sẽ bị anh ta chơi xỏ.
Chung Linh đứng gần Tịch Duy An liền tỏ vẻ hâm mộ lên tiếng.
“Vậy là hai người họ đúng là “Thanh mai trúc mã” rồi, giá như anh Thiếu Tiên nhanh tay hơn một bước là được rồi!”
Tịch Duy An hốt hoảng bụm miệng vợ của mình lại không kịp,khi anh cảm nhận luồn sát khí từ sau lưng của cái tên Lục Diệp Bằng chuẩn bị quay lại dùng ánh mắt giết người nhìn hai vợ chồng của anh.
Gương mặt của Phu nhân Nghị Viên lạnh hẳn đi,những người xung quanh có thể cảm nhận ra bà đang rất bình tĩnh, nhưng bên trong lại cuộn cào cơn giận dữ đã kiềm nén rất lâu của mình lên.
Sau một hồi bà nhanh chóng lên tiếng.
"Lam Lam bị bắt cóc đến ba lần… Lần đầu là khi vừa mới chào đời, người phụ nữ này đã giả dạng làm ý tá bắt cóc con gái của tôi đi… "
Phía bên này,Hoắc Thiếu Tiên nhanh nhạy tiếp lời thêm.
“Lần thứ hai… Cô ấy bị bắt tại cô nhi viện.
Lúc đó tôi là người chứng kiến và cũng là người đuổi theo nhưng với sức lực và tuổi tác của tôi còn quá nhỏ,tôi không thể nào đuổi theo chiếc xe đó…Nhưng tôi đã nhớ rõ người bắt cô ấy là một người phụ nữ, có một hình xăm là hình chữ thập trên cánh tay.”
Mai Anh liền bước đến kéo áo của Lý Tuyết Cầm lên.
Quả nhiên có một hình xăm trên cánh tay của bà.
Lúc này đến lượt Tần Văn Hạo lên tiếng nói.
"Nhờ vào cô ta bắt cóc con gái của tôi lần thứ hai,nên tôi đã tìm ra được manh mối tìm được con gái của chúng tôi.
Nhưng khi gặp được rồi,Lam Lam đã bị tai nạn và bị thương rất nặng cộng thêm con gái của tôi lên cơn kích động dữ dội mà con bé đã mất đi phần ký ức ở cô nhi viện.
"
“Nên cô ấy không nhớ tôi”.Hoắc Thiếu Tiên nhìn qua Lục Diệp Bằng khẽ nói.
Lục Diệp Bằng sững người, anh không ngờ cuộc sống cô lại bi kịch còn hơn của anh… Anh đã từng trải qua cuộc sống như một người không cha không mẹ, nhưng cũng không đến nỗi gặp nhiều chuyện như cô.
Lục Diệp Bằng nhớ lúc nãy ông nội có nói lần thứ ba Lam Lam bị bắt cóc, vậy lần đó là lần nào.
Anh ngẩng đầu lên nôn nóng hỏi nhanh.
" Vậy là lần thứ ba là khi nào? "
Ông nội liền trả lời.
"Là đêm sinh nhật của Lam Lam khi con bé vừa lên chín tuổi… Nhưng cũng rất may, lúc đó nhà chúng ta đã có vệ sĩ canh gác rất nhiều, nên bọn họ đã không làm là Lam Lam đã thấy và có chút kích động khi đã bị một tên trong đó uy hiếp”.
" Vì con gái của tôi lúc đó đã nhớ lại cái gì đó, nên đã kích động rất mạnh rơi vào trạng thái hôn mê sâu" Mai Anh đứng một bên tiếp thêm lời của ba chồng mình.
Lục Diệp Bằng nghe xong, kinh sợ nhìn mẹ của Dương Tiểu Vy.
"Vì vậy mà mọi người mới đẩy cô ấy qua nước ngoài sống sao? "
Tần Văn Hạo tỏ rõ sự mệt mỏi khi nhắc đến những chuyện đó.
Ông vẫn còn xem Lục Diệp Bằng là con rể của mình, nghe anh hỏi ông chỉ khẽ gật đầu trả lời.
“Vì ba nghĩ bên đó sẽ tốt hơn với Lam Lam, hơn hết là chính Lam Lam muốn qua bên đó ở với cô Tiểu Ni của con bé”.
" Nhưng cô không nghĩ khi đi học, Lam Lam lại bị người khác hãm hại đến như vậy! " Tiểu Ni có phần tự trách bản thân mình.
Tất cả mọi người xung quanh, đều im lặng nghe hết câu chuyện.
Các phóng viên không ngờ nhà họ Tần lại xảy ra nhiều chuyện đến như vậy.
Không khác gì giống như những tình tiết trong các bộ phim truyền hình.
Mai Anh từ lúc nào đã hoàn toàn trở nên kích động, bà xoay đầu nhìn thẳng vào Lý Tuyết Cầm bắt đầu hỏi cung.
“Tại sao bà lại bắt cóc con gái của tôi hết lần này đến lần khác, tôi nhớ chúng tôi không hề quen biết bà, thậm chí còn không biết con gái của bà sẽ gả vào nhà của chúng tôi… Nếu không nhờ Thiếu Tiên nói, tôi cũng không nghĩ đến người bắt con gái của tôi vào năm đó lại là bà…”
Mọi người nghe xong liền nhìn qua Hoắc Thiếu Tiên, lúc này Lục Diệp Bằng nôn nóng nhanh chóng lên tiếng.
“Vậy anh đã biết bà ta chính là kẻ bắt cóc Lam Lam rồi sao?”
Hoắc Thiếu Tiên bỏ tay vào túi quần, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lý Tuyết Cầm, từ tốn đáp.
"Anh không nhớ lúc anh vừa mới kết hôn với Lam Lam không lâu,tôi đã nói với anh rằng quá khứ của cô ấy từng có vụ bắt cóc.
Lúc đó, tôi chỉ nghĩ gia đình họ Tần lại đang che giấu điều gì đó.
Nhưng sau khi tôi điều tra thì sự thật còn đáng sợ hơn nhiều.
Nên vào hôm sinh nhật của Lam Lam mục đích tôi đến ngoài dự sinh nhật của cô ấy, tôi còn muốn điều tra thêm… "Anh hơi ngập ngừng, rồi sau đó nhìn thẳng Lục Diệp Bằng nói tiếp " Vì khi anh đưa hình An Nhiên cho tôi điều tra… Thì tôi đã nhận ra mẹ của con bé chính là cô bé đã bị bắt cóc vào năm đó và đã cùng tôi lớn lên.
Lam Lam và An Nhiên hai người có khuôn mặt phải nói là như hại giọt nước,giống nhau như đúc”.
“Tôi có thể làm chứng” Một tiếng nói của con gái bất ngờ vang lên
Những người nơi đây đều giựt mình đưa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm.
Cánh cửa bên trong đột ngột mở ra.
Người bước vào chính là một cô gái mặc chiếc váy màu vàng nhạt, sắc mắt hồng hào nhìn mọi người nở một nụ cười.
"Xin chào mọi người! "Cô gái phẫy tay nhìn mọi người.
Tất cả mọi người đều nhận ra cô gái này.
Một phóng viên liền la lớn.
"Đây là cô gái tự nhận mình là con ruột của Nghị Viên Tần mà! Tại sao cô ấy lại xuất hiện ở đây? "
Đó là A Mẫn.
Hoắc Thiếu Tiên cong môi lên, đưa tay nhìn đồng hồ rồi sau đó nhìn A Mẫn khẽ lắc đầu.
“Em đến trễ lắm rồi đấy!”
A Mẫn nghe xong cười hì hì chạy lại khoác lấy tay Hoắc Thiếu Tiên, cất lên một giọng nói nũng nịu.
"Em cũng phải trang điểm chuẩn bị một chút chứ! Dù sao em vẫn là con gái mà! "
Hành động thân mật của hai người khiến nhiều người ở đây có chút khó hiểu.
Đặc biệt là những người bạn của Hoắc Thiếu Tiên, bọn họ không biết cô gái tên A Mẫn này có quan hệ gì với anh.
Các phóng viên rất nhanh nhạy, lập tức đi tới đặc câu hỏi với A Mẫn.
“Cô A Mẫn! Chẳng phải cô nói cô là con ruột của ông bà Nghị Viên sao? Bây giờ họ đã phủ nhận, cô hãy giải thích cho chúng tôi được biết.”
A Mẫn nhìn Hoắc Thiếu Tiên, thấy anh gật đầu.
Cô liền nhanh chóng lấy ra từ trong túi xách một cuốn album dạng trả lời.
“Tôi và anh Thiếu Tiên và cả Lam Lam đều là những người bạn lớn lên trong cô nhi viện, chúng tôi là bạn từ thuở nhỏ của nhau” Nói rồi, cô đưa album hình cho các phóng viên và mọi người.
Bên trong chính là những hình ảnh từ thuở nhỏ của cả ba người.
Có hình cả ba người nắm tay nhau chơi đùa, còn có những tấm ảnh riêng của từng người đều được nằm trong đó.
Bên này Mai Anh cũng lấy ra một cuốn album hình, khẽ nói.
“Đây là hình Lam Lam lúc nhỏ, mọi người có thể xem và đối chiếu qua.”
Mọi người lập tức đem hai cuốn album lên bàn cân so sánh.
Lục Diệp Bằng cũng không ngoại lệ, anh đã lấy cuốn album hình của ba người lên xem.
Đúng là An Nhiên rất giống Lam Lam, từ dáng vẻ hay nụ cười đều từ một khuôn đi ra.
Anh còn nhìn thấy hình của Hoắc Thiếu Tiên đang nắm lấy tay cô chơi đùa,thậm chí hình hai người đám cưới giả cũng có ở đây.
Con ngươi sắc bén của Lục Diệp Bằng lập tức liếc thẳng vào anh ta.
Hoắc Thiếu Tiên cảm nhận được một luồn sát khí từ sau lưng, anh biết ngay thế nào cái tên này cũng nổi máu ghen lên.
Anh chỉ quay lại nhìn Lục Diệp Bằng nở một nụ cười thật tươi rồi quay trở lại.
Phóng viên lại tiếp tục hỏi A Mẫn tiếp tục.
"Vậy tại sao cô lại nói dối mình là con ruột của gia đình họ Tần…? Hay cô thấy người bạn của mình sống trong sự giàu sang.
Nên cô có lòng đố kị muốn chiếm đoạt tài sản của bạn mình”.
Câu hỏi của người phóng viên đã làm cho A Mẫn có chút bối rối, cô níu chặt tay Hoắc Thiếu Tiên, nép vào người của anh.
Hoắc Thiếu Tiên vỗ nhẹ tay cô, bảo cô hãy bình tĩnh.
Rồi anh lại hướng mắt nhìn các phóng viên thay A Mẫn trả lời.
"Cô ấy là bạn của Lam Lam, sao có thể làm như vậy được! Chỉ là có người ở một bên xúi giục cô ấy mà thôi! " Lời nói của anh tuy nhẹ nhàng nhưng bên trong chứa đựng rất nhiều ẩn ý.
A Mẫn ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào một người.
Nhưng người đó từ lúc cô bước vào đây cứ liên tục né tránh mắt cô hiện lên sự phẫn nộ nhìn mọi người trả lời.
"Tôi và Lam Lam có thể gọi là bạn thân nhất của nhau trong cô nhi viện.
Nhưng không hiểu vì sao, một thời gian cô ấy lại mất tích khiến tôi ở trong đó một mình cứ luôn trông chờ cậu ấy trở này đến lượt anh Thiếu Tiên đi khỏi,trong lòng tôi cảm thấy rất cô đơn vô đợi mãi cho đến lớn cũng không thấy hai người trở về.
Nên tôi quyết định rời khỏi cô nhi viện đi tìm hai người họ.
Tôi tìm được anh Thiếu Tiên nhưng anh ấy lại không nói cho tôi biết con gái của Nghị Viên Tần chính là A Kỳ… A Kỳ chính là tên của Lam Lam lúc nhỏ.
Được các Sơ đã đặt cho.
"
A Mẫn nở một nụ cười nhẹ.
"Bữa họp báo hôm đó, tôi và cô ấy cũng là lần tiên được gặp nhau.
Tôi có chút không vui khi cô ấy không nhận ra tôi mà tôi thì vẫn luôn nhớ cô ấy.
Lúc đó tôi đã rất kiềm lòng, để không chạy đến ôm cô bạn thân vào lòng.
Tôi nhớ cô ấy nhiều lắm! Tôi không vì tiền mà có thể bán đứng bạn bè được”..