Nhà họ Tần.
Khác với bầu không khí căng thẳng đầy mệt mỏi của buổi tiệc, một nơi chứa đựng rất nhiều sự thật đen tối.
Ở ngoài sân, trên một chiếc xích đu màu trắng.
Lam Lam đã mất thị giác nên cô chỉ còn cách nhờ vào xúc giác của mình để có thể thỏa lòng sự khao khát cháy bỏng trong lòng của mình bằng cách vẽ tranh theo cảm nhận trên tay.
Cô luôn có sự yêu thích vẽ tranh đến nỗi lúc nào cô cũng cảm thấy hai tay của mình cứ liên tục ngưa ngứa khi không được vẽ.
Một cô giúp việc đi ra, trên tay còn cầm một ly sữa đi đến trước mặt của Lam Lam.
"Cô chủ! Cô đã vẽ suốt ba tiếng đồng hồ rồi! Cô hãy nghỉ tay một chút,nếu bà chủ mà biết cô vừa về mà không chịu nghỉ ngơi sẽ la mắng tôi đó! "
Hôm nay kẻ trên người dưới khi thấy sự xuất hiện của cô chủ không ai là không mừng rỡ.
Trong lòng ai đều cũng nhớ cô chủ của mình.
Mấy ngày trước họ cũng đã nghe được chuyện cô không phải là con ruột của nhà họ Tần.
Nhưng họ không bao giờ tin, làm sao cô không phải là con ruột của ông chủ được? Bởi vì mỗi nét trên gương mặt cô đều giống tất cả mọi người trong nhà mà.
Lam Lam nghe xong liền thở dài,cô đã vẽ ba tiếng rồi sao?Có lẽ do không nhìn thấy nên cô tốn thời gian hơi nhiều rồi!
Cô khẽ mỉm cười nhẹ.
“Ba mẹ sắp về rồi sao? Bây giờ đã mấy giờ rồi!”
Cô giúp việc đưa mắt nhìn đồng hồ trên tay, rồi khẽ khàng trả lời.
"Đã gần bảy giờ tối rồi thưa cô chủ! "
"Bảy giờ rồi sao? "
Hôm nay nghe nói ba mẹ cũng đi dự đám cưới của anh.
Nhưng tại sao đến giờ vẫn chưa về, không lẽ ở đám cưới đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
Còn Lục Diệp Bằng, anh thật sự đã cưới cô ta rồi có đúng không? Anh đã không giữ được lời hứa.
Đúng lúc này, tiếng còi xe vang lên.
Cô giúp việc cười tươi nói lớn.
"Hình như ông bà chủ về rồi! "
Lam Lam cũng đã nghe tiếng xe.
Cô có nên hỏi ba mẹ chuyện đã diễn ra đám cưới là như thế nào không? Có phải hai người họ đã trở thành vợ chồng rồi không?
Mọi người bước vào bên trong, Lam Lam lúc này đã buông cọ vẽ xuống,cô đã đứng lên chờ mọi người.
Mai Anh bước vào nhìn liền thấy Lam Lam, bà đã không còn cứng rắn như lúc nãy nữa.
Bà đã không kiềm lòng chạy đến ôm chặt lấy Lam Lam,hôn lên hai gò má gầy gò của cô khóc lớn trên vai của cô, giọng nói nghẹn ngào.
“Mọi chuyện đã xong rồi! Mẹ đã lấy lại công bằng cho con rồi, sau này con sẽ không chịu đau khổ nữa đâu con gái”.
Lam Lam không hiểu đã xảy ra chuyện gì? Cô vô thức thì thầm gọi bà.
" Mẹ sao vậy? Có chuyện gì rồi sao? Ở đám cưới… "
"Không có gì đâu con gái! " Mai Anh vuốt nước mắt, cắt ngang lời cô.
Kể từ ngày hôm nay bà không muốn một ai nhắc đến chuyện đó.
Chuyện đã xong xuôi, việc bây giờ bà chỉ muốn quan tâm đến bệnh tình của đứa con gái tội nghiệp của bà thôi.
Nói rồi, bà nhìn qua những dụng cụ vẽ được nằm kế bên cô.
Bà liền lên tiếng trách móc.
“Đã bị bệnh còn vẽ cái gì nữa? Theo mẹ lên phòng” Bà nắm chặt tay Lam Lam, xoay đầu lại nhìn chồng của mình nói “Kể từ bây giờ tôi sẽ qua phòng Lam Lam chăm sóc con gái của mình, mọi việc ông tự lo liệu đi”
Rồi bà kéo Lam Lam đi rất nhanh.
Dường như bà không muốn cho mọi người có cơ hội để nói chuyện với Lam Lam.
Tiểu Ni khẽ đưa mắt nhìn mọi người rồi lại nhìn bóng lưng của hai người họ đã bước vào bên trong.
“Em đoán là chị ấy……Chắc chắn sau này sẽ giám sát Lam Lam còn hơn lúc trước nữa!” Cô nhìn qua anh trai của mình khẽ nói.
Tần Văn Hạo thở dài nặng nề, thanh âm có phần mệt mỏi.
"Mọi chuyện không những làm cho Lam Lam kinh sợ mà cũng đã kích động đến bà ấy.
Bây giờ chị dâu của em rất sợ Lam Lam sẽ xa bà ấy một lần nữa.
Có thể sau này đừng nói Lục Diệp Bằng ngay cả một người đàn ông nào khác cũng đừng hòng chạm được Lam Lam.
"
Ông nội lúc này nhìn qua mọi người với đôi mắt đăm chiêu.
" Còn chuyện Diệp Bằng như thế nào? Muốn cho cậu ta ngồi tù luôn sao? "
Hạo Thiên tỏ vẻ nghi hoặc.
Nhìn qua ba của mình.
"Ba mẹ kiện cậu ta thật sao? Lam Lam mà biết sẽ tức giận phản đối cho xem… Vì em ấy rất yêu cậu ta mà!”
Đôi mắt Tần Văn Hạo chợt run nhẹ, ông đưa mắt nhìn qua An Nhiên đang nằm ngủ trên tay của Tiểu Ni.
Có lẽ con bé cũng đã mệt mỏi lắm rồi.
" Việc đó mẹ con đã kiên quyết, ba cũng không còn cách " Ông cũng cảm thấy rất có lỗi,vì chẳng phải Lục Diệp Bằng là còn trai của bạn thân của ông sao… Ông cũng không muốn làm ra tới nông nổi này.
Chỉ là vợ của ông đã nhất quyết muốn trừng trị Lục Diệp Bằng một bài học.
Nên ông chỉ làm theo mà thôi!
Lúc này Tiểu Sơ đứng bên cạnh Hạo Thiên bắt đầu lên tiếng.
“Con nghĩ mẹ kéo Lam Lam đi nhanh như vậy là không muốn cho chúng ta nói ra Lục Diệp Bằng đã bị cảnh sát bắt.
Mẹ còn giám sát cậu ấy như vậy, có lẽ bà đã muốn cậu ấy cắt đứt hoàn toàn với Lục Diệp Bằng, không chừng Lam Lam sẽ rời khỏi đây trước khi anh ta được thả ra……Theo con nghĩ,với một thế lực như Lục Diệp Bằng con nghĩ anh ta nếu muốn ra ngoài thì sẽ không khó”.
Hôm nay cô đã nhìn thấy từng chuyện mà Lục Diệp Bằng và bạn của anh ta thi nhau vạch mặt từng người.
Cô đã đoán được anh ta cũng không phải dạng tầm thường, huống hồ lúc trước Lam Lam từng nói với cô.
Mỗi lần Lục Diệp Bằng giận lên là trong nét mặt anh ta rất là khiếp sợ.
Đến nỗi một người luôn cứng đầu không biết sợ như cậu ấy cũng có lần sợ hãi trước mặt anh ta.
Mọi người nghe cô nói xong, cũng nhận ra điều cô nói hoàn toàn đúng.
Lục Diệp Bằng đang là chủ tịch của một tập đoàn lớn.
Một mình mà có thể tự tạo ra tiền đồ như thế thì cậu ta không phải một người có thể chịu khuất phục được.
Huống hồ nếu như cậu ta muốn ở bên cạnh Lam Lam thì mọi người cũng không biết có thể ngăn cản được không?
Hơn hết cô con gái cưng của nhà này lại yêu cậu ta rất nhiều nữa!
Đúng như mọi người đã dự đoán trước đó.
Tin tức vào ngày đám cưới hôm qua của Lục Diệp Bằng đều đã lên bản tin thời sự vào sáng hôm nay.
Ngay cả những người bị bắt cũng được các phóng viên đưa tin lên từng người một.
Nhưng chuyện làm cho mọi người kinh hoàng đó chính là vụ bắt cóc con gái ngài Nghị Viên Tần Văn Hạo và tin tức Chủ Tịch Tập Đoàn Thế Giới là Lục Diệp Bằng đã bị bắt vì tội cưỡng hiếp vợ của mình vào năm trước.
Quả nhiên so với những người đã bị bắt thì sự quan tâm và chú ý của mọi người đều đổ dồn vào Lục Diệp Bằng.
Anh là chồng mà lại đi cưỡng hiếp vợ của mình.
Cả hai lại có con với nhau.
Mà lần này người kiện anh đó là mẹ vợ của anh, phu nhân của ngài Nghị Viên.
Chẳng khác nào người kiện anh chính là cô vợ của mình.
Nhiều người còn đang hóng chờ Tần Lam Lam xuất hiện trước tòa,họ muốn xem phần thắng sẽ thuộc về ai.
Còn nhà họ Tần, sau khi tin tức nổ ra.
Tất cả mọi người trong nhà đều không ai dám hé răng nữa lời với Lam Lam, thậm chí mẹ của cô còn đợi sau khi kế hoạch cuối cùng của bà hoàn thành là đưa Lam Lam ra nước ngoài điều trị thì bà sẽ cho người dẹp hết các tin tức xung quanh và thậm chí bản tin thời sự hôm nay bà cũng yêu cầu xóa bỏ luôn.
Bà chỉ muốn Lam Lam sau khi khỏe lại sẽ không bao giờ nhìn thấy những tin tức liên quan đến cô và đặc biệt là Lục Diệp Bằng, bà muốn cô không còn một chút nào liên quan đến anh ta.
Sau khi khỏe lại, bà sẽ làm mọi cách không cho cô về đây.
Lam Lam sẽ vĩnh viễn ở một nơi rất xa mà Lục Diệp Bằng không thể tìm kiếm được.
Cứ như vậy, Mai Anh đang ngồi trong phòng của mình thu xếp các giấy tờ chuẩn bị cho Lam Lam xuất cảnh qua Mỹ để chữa bệnh.
Thì Tần Văn Hạo trên tay cầm một cuốn sổ đang bước vào phòng, ông nhìn thấy vẻ mặt của vợ mình rất đăm chiêu.
Ông bèn đi tới ngồi xuống bên cạnh bà.
"Bà sao vậy? "
Mai Anh giật mình, bà đưa mắt qua nhìn ông với bộ dạng nghiêm trọng.
Tần Văn Hạo tâm trạng có chút lo lắng hỏi.
"Bà bị gì vậy? Sao lại nhìn tôi bằng ánh mắt đó? " Ông có linh cảm lạ, dường như vợ ông đang nghi ngờ ông chuyện gì đó thì phải.
Lúc này, Mai Anh mới nhìn thẳng vào mắt ông.
Bà có phần dè chừng hỏi.
“Có phải Cao Phi Phi làm hết tất cả chuyện như vậy là đều vì ông không? Ông chính là người bà ta yêu.
Vì yêu, bà ta mới muốn giết chết con gái của tôi”.
Tần Văn Hạo kinh hãi trợn mắt lên dữ dội.
" Gì cơ? "
"Đúng… Cao Phi Phi yêu ông.
Bà ta có tình cảm với ông rất lâu rồi!”Mai Anh khẳng định chắc chắn.
Tần Văn Hạo không thể tin được lại có chuyện này nữa sao? Từ trước đến nay, ông luôn có cảm giác rất lạ khi người phụ nữ đó nhìn ông nhưng ông chưa bao giờ nghĩ đến bà ta lại đem lòng yêu mình.
Ông nhích nhẹ lại gần vợ mình, rồi sau đó ông đưa tay nắm lấy tay bà thỏ thẻ nói.
“Tôi không hề biết cô ta có tình cảm với tôi, trong lòng tôi từ trước đến giờ đều chỉ có một mình bà.
Chuyện xảy ra với Lam Lam, tôi cũng không ngờ đến.
Nhưng nếu như những gì bà nói, tôi sẽ không để yên chuyện này”.
" Ông định làm gì? " Mai Anh có phần lo lắng.
Tần Văn Hạo chăm chú nhìn vợ của mình rất lâu, nghiến răng.
“Con gái chúng ta bị những gì? Tôi sẽ trả lại gấp trăm lần cho người đàn bà đó.
Kể từ ngày hôm nay, cô ta cũng không còn nhìn thấy ánh mặt trời nữa đâu”.
" Ý ông là…? "
“Ngày mai tôi sẽ đến sở cảnh sát”.
Bàn tay Tần Văn Hạo siết chặt, gân xanh gồ lên rõ ông đã không còn là người của xã hội đen, tính cách của ông cũng từ đó mà thay đổi rất nhiều.
Ông ôn nhu, hiền lành luôn cười nói vui vẻ với mọi người.
Nhưng nếu mọi chuyện đều bắt nguồn từ ông mà đã hại con gái của ông ra đến nông nổi như ngày hôm nay thì bản tính máu lạnh đầy tuyệt tình của ông năm xưa sẽ lập tức trở lại.
Bằng mọi giá ông phải lấy lại công bằng cho Lam Lam.
Mai Anh hiểu ánh mắt của chồng mình.
Bà biết nếu như chuyện mà ông đã muốn làm thì bà có làm cách gì cũng không thể cản lại nổi.
Bà đã quen biết ông từ khi ông vẫn còn là anh em trong xã đoàn.
Chỉ vì biết bản tính của ông ngoài mặt lạnh lẽo, vô tình ngay những ngày đầu tiên nhưng bên trong ông bà biết ông là một con người tốt.
Bởi vì nhìn thấy những bản tính thật sự của ông.
Nên bà đã bằng lòng theo ông, cho dù ba mẹ của bà có ngăn cấm thì bà vẫn muốn lấy ông làm chồng.
Tần Văn Hạo cũng đã vì người mình yêu, người vợ của mình rửa tay gác kiếm làm một người đàng hoàng, sống một cuộc sống như bao con người khác.
Sau khi bà sinh được Thi Thi và Hạo Thiên ra khoảng một thời gian sau thì lại vô tình đọc một bức thư của một người nào đó muốn gửi cho chồng của bức thư đó vừa đưa đến cho Tần Văn Hạo.
Ông đã không thèm xem, thậm chí ông còn quăng vào sọt rác.
Lúc đó bà là người chứng kiến hành động của ông, thấy làm lạ bà bèn đi đến nhặt lại bức thư từ trong sọt rác lên,rồi xem ai là người gửi.
Nhưng bà không ngờ bên trong là một bức thơ một người phụ nữ thổ lộ tình cảm với ông và còn viết sẵn sàng làm kẻ thứ ba không đòi hỏi bất cứ thứ gì từ ông? Chỉ cần ông chấp nhận tình cảm của người đó thôi.
Người phụ nữ đó còn hẹn ông ra một địa điểm.
Nhìn đến dòng chữ ấy.
Mai Anh đã cực kỳ bực bội khó quyết tâm thay chồng mình đến địa điểm đó.
Bà muốn biết người phụ nữ đó là ai?
Nhưng không ngờ khi ra đến nơi, bà không dám bước ra gặp mặt cô ta.
Sau đó bà giả danh chồng của mình viết một dòng chữ trong giấy rồi cho một người nào đó đến đưa cho cô ta.
Trong thơ bà viết: "Cô về đi! Sau này đừng tìm tôi nữa, tôi đã có vợ và có con, tôi không thể vì một người như cô phá hoại gia đình của tôi và một điều cô nên nhớ.
Tôi cấm cô đụng vào vợ và các con của tôi.
Một người như tôi sẽ không bao giờ có chút tình cảm nào dành cho cô."
Bà không biết người phụ nữ đó khi đọc những dòng chữ ấy sẽ có biểu hiện gì?
Và mọi chuyện cũng dần đi quên lãng.
Khoảng thời gian trôi đi rất lâu, sau khi những đứa con bà trưởng thành bà mới từ từ nhận ra người phụ nữ đã gửi bức thư tình cho chồng của bà chính là vợ của Lục Diệp Lâm… Cao Phi Phi.
Lúc đó trong lòng bà đã không còn sợ như lúc trước nữa,bà không lo lắng cô ta nữa.
Vì hơn mấy chục năm qua, bà luôn biết được tình cảm của chồng mình dành cho bà vẫn luôn từ những ngày đầu tiên.
Cho đến khi Hoắc Thiếu Tiên điều tra ra nhiều sự việc đều liên quan đến Cao Phi Phi.
Thì bà mới giựt mình kinh hoàng, bà không ngờ người phụ nữ đó lại ác độc hận thù đến như vậy..