Một buổi sáng của ngày chủ nhật đầu tiên của mùa đông.
Ánh nắng chiếu gọi vào trong căn phòng, một luồn gió mát lạnh xuyên qua cánh cửa sổ thổi lên gương mặt say ngủ của một người đàn ông mang nét đẹp cương nghị đầy lạnh gương mặt của anh ta có phần mệt mỏi sau một đêm cuồng phong đầy dữ dội.
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên đã đánh thức anh dậy.
Là điện thoại nằm trên đầu giường,anh liền nhanh chóng bắt máy.
"Alo… " Giọng nói anh có phần khàn khàn, chắc có thể do tối qua anh đã không kiềm chế chính mình mà buông thả quá nhiều.
Bên kia là giọng nói hối thúc của người bạn anh mau đến dự lễ cưới đúng giờ.
Anh trả lời nhanh rồi cúp máy.
Lúc này,cơn đau đầu của anh bỗng chốc ập đến.
Lục Diệp Bằng đưa tay lên đỡ nhẹ lấy đầu của mình.
Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Anh đưa mắt nhìn xung quanh.
Đây là khách sạn mà, không phải là biệt thự nhà của anh.
Tại sao anh không về nhà mà lại vào đây?
Còn Chí Huy… Cậu ta đâu rồi?
Tại sao cậu ta điện thoại cho anh bằng điện thoại bàn mà không phải là di động?
Hình ảnh giấc mơ đêm qua bỗng chốc nhảy lên trong đầu của anh.
Trong mơ anh nhớ mình có trải qua một cơn triền miên cùng với một người con gái và có cả hình ảnh Lam Lam trở về bên cạnh anh nữa.
Giấc mơ về Lam Lam thì anh không cần nói,vì đêm nào anh cũng đều mơ thấy cô.
Nhưng còn giấc mơ kia thì sao?
Không lẽ anh đã phát sinh quan hệ với một người con gái nào khác nữa rồi sao?
Không thể được…
Nếu là như vậy, anh đã không chung thủy, phản bội lại cô nữa rồi!
Nghĩ vậy,Lục Diệp Bằng tung chăn ra xem cơ thể của mình,anh muốn xem có phải như anh nghĩ không …? Nhìn vào rồi, anh chỉ muốn tự đánh chết bản thân mình thôi!
Thật sự đúng rồi! Anh đã phạm sai lầm lần nữa,Trên người anh có rất nhiều vết cắn, vết cào xước của người phụ nữ để lại.
Tâm trạng anh hốt hoảng cũng y như lần trước, khi buổi sáng hôm đó anh thức dậy thấy người nằm bên cạnh là Dương Tiểu Vy.
Anh không biết tối hôm qua tại sao anh lại phạm sai lầm nữa?
Nếu như Lam Lam mà biết, anh sẽ đối mặt làm sao với cô đây!
Lục Diệp Bằng đưa tay lên vò đầu bức tóc, anh phải làm sao đây? Anh muốn tự đánh mình chết cho rồi.
Tại sao anh lại không kiềm chế bản thân của mình mà đi phát sinh với một người phụ nữ lạ mặt?
Nhưng lúc này … Người phụ nữ đó….Cô ta đâu rồi?
Anh đưa mắt nhìn một lần nữa, không thấy dấu vết gì của người phụ nữ đó để lẽ cô ta đã đi rồi sao?
Thật kỳ lạ…Cô gái đó làm anh nhớ lại lần đầu tiên của anh và Lam Lam cũng đã trải qua một trận triền miên và sáng ra cô cũng đã biến mất không một chút vết tích y như vậy.
Một lát sau.
Lục Diệp Bằng lại muốn không quan tâm nữa, anh mặc kệ cô ta, bây giờ việc đầu tiên là anh phải tìm cách ứng phó với điều xấu nhất có thể xảy ra với anh.
Ai biết cô ta như thế nào? Phải chăng lại giống như Dương Tiểu Vy lần trước gài bẫy anh.
Một mình Dương Tiểu Vy đã làm cho anh phải điên đầu rồi, anh không muốn thấy có một người như cô ta trở lại phá anh.
Lục Diệp Bằng đang mải mê suy nghĩ thì lúc này cánh cửa phòng vệ sinh bất ngờ bật mạnh ra.
Nhưng Lục Diệp Bằng không quan tâm.
Anh không đếm xỉa đến cô gái đó.
Anh biết ngay là cô ta vẫn chưa đi,ngoài Lam Lam ra thì tất cả những người phụ nữ bám lấy anh đều có mục đích hết
Bàn tay của anh vẫn còn để trên mặt che đi sự lo lắng trong lòng của mình.
Cô gái đó bước ra thấy anh như vậy,liền nhếch lên một nụ cười lòng tự nói thầm một câu.
"Đã trải qua một thời gian dài như vậy! Mà anh vẫn làm cho tôi đau đớn đến như thế sao?”
Cô lườm liếc anh rồi bước đến ngồi xuống giường quay lưng lại về phía anh.
Lượm đôi tất dưới đất mang vào.
Lục Diệp Bằng cảm nhận cô gái đó đang lại gần anh, sự cảnh giác trong lòng bắt buộc anh phải gỡ tay xuống nhìn cô ta.
Người con gái trước mặt anh mặc một chiếc váy màu đen ôm sát người.
Làn da trắng sáng của cô dưới ánh nắng càng phát sáng hơn.
Mái tóc ngắn của cô càng làm cho cô trở nên cá tính đầy ma mị.
Lúc này ánh mắt của anh đã chú ý đến một hình xăm sau gáy của cô,một hình xăm cánh hoa hồng có chút thần bí.
Mùi hương trên người của cô có chút quen thuộc làm cho anh nhớ đến một người.
Cô gái này thật làm anh có chút tò mò khiến anh muốn nhìn thấy gương mặt của cô một chút.
“Cô là ai? Có phải đêm qua chúng ta…” Rất lâu sau, anh không nhịn được phải lên tiếng hỏi.
Cô gái nghe anh hỏi như vậy chỉ biết nhếch mép cười khẩy.
Không biết khi cô quay đầu lại, anh sẽ có thái độ như thế nào khi nhìn thấy cô đây?
Cô gái không màng đến câu hỏi của Lục Diệp Bằng, cô vẫn tiếp tục làm cho xong công việc mang tất vào chân của mình.
Cách cô im lặng càng khiến Lục Diệp Bằng không vui,anh nhích lại gần cô càng lúc càng gần.
Tay anh nâng mặt của cô gái quay về phía anh.
Sau khi vén mái tóc che khuất gương mặt của cô ra thì một khuôn mặt xinh đẹp đã hiện rõ ra dưới ánh mắt của Lục Diệp Bằng.
Ánh mắt của Lục Diệp Bằng trợn trắng kinh hoàng lên,giọng nói run rẩy không thể nói nên lời.
"Lam Lam…!”
“Là em sao? Em… Đã… Về rồi sao?" Trong lòng anh có sự vui mừng không thể diễn tả vào lúc này.
Người vợ của anh đã khiến cho anh nhớ thương suốt bao lâu nay đã trở về.
Cô vẫn xinh đẹp động lòng người,nhưng anh cảm giác cô có gì đó thay đổi rất nhiều.
Khi anh nói câu đó xong, Lam Lam cũng đã làm xong công việc của mình.
Cô liền đứng lên, nhìn vào gương chỉnh chiếc váy của mình lại.
Lục Diệp Bằng mừng rỡ, trong mắt ánh ngập tràn hạnh phúc.
Anh mặc kệ trên người mình không mặc gì liền đứng lên đi nhanh lại kéo cô vào trong lòng, giọng nói nghẹn ngào.
"Bà xã của anh đã về rồi! Anh vui lắm, hạnh phúc lắm! "
“Xin lỗi! Chủ Tịch Lục,anh hãy giữ ý tứ lại”.Lam Lam lạnh lùng kéo tay anh ra.
Ánh mắt cô vô tình liếc xuống chốc gương mặt cô liền đỏ ửng sao người đàn ông này lại có sở thích khoe hàng thế,nó có đẹp gì đâu?
Lục Diệp Bằng không để ý đến ánh mắt của cô.
Trong lòng anh có cảm giác dường như cô lại xa cách anh lần nữa.
" Bà xã sao vậy? "Sự hụt hẫng trong lòng khiến anh phải lên tiếng hỏi.
"Anh kêu tôi sao? " Lam Lam đưa tay chỉ vào mình.
Lục Diệp Bằng đưa tay kéo chiếc eo của cô lại gần anh, nghiến răng nói.
“Không là em thì là ai…?”
Ánh mắt ánh nhìn đến mái tóc ngắn của cô, tâm trạng trở nên khó chịu vô cùng.
Anh bắt đầu lên giọng.
"Ai cho phép em cắt tóc…Còn nữa,ai cho em xăm mình? " Anh nhớ lại hình xăm cánh hoa hồng sau gáy của cô càng làm anh phát điên lên.
Xăm hình mà không hề xin phép anh luôn sao?
Nghe anh nói xong, Lam Lam đưa tay mình lên trước mặt của anh…
"Anh nói hình xăm này hả? "
Hai mắt Lục Diệp Bằng trợn lên một lần nữa, anh nhanh chóng cầm lấy tay của cô nhìn vào cổ tay của cô đang có một hình xăm,kinh hãi hỏi thẳng.
“Em xăm ở đây nữa sao? Ai cho, mau xóa đi cho anh”.
Lam Lam nhếch môi,xô anh ra.
" Anh là gì của tôi? Mà muốn quản tôi.
Nếu anh muốn thì về quản bạn gái của anh đi.
Tôi không có nhu cầu đó! "
Dứt lời, cô đi đến lấy chiếc túi xách của mình đeo lên người.
Nét mặt Lục Diệp Bằng xám xịt lại, đi theo sau lưng của cô.
“Em là vợ của anh.
Đừng có nói những lời như vậy! Anh không thích đâu”.Anh không muốn nghe cô nói những lời như hai người là người xa lạ của nhau.
Lam Lam bật cười.
" Wow… Thì ra, anh và cô ta đã phát triển đến mức như vậy rồi sao? Khi nào đám cưới, tôi sẽ tặng cho hai người một món quà "Bề ngoài cô cười nói với anh, nhưng trong bụng đang thầm chửi anh với những lời cay độc.
"Anh thử đám cưới với cô ta đi.
Tôi hứa là sẽ quậy nát đám cưới hai người luôn….Tôi sẽ trù ếm anh suốt đời”.
Lục Diệp Bằng đứng hình vài giây.
Cô gái này lại hiểu lầm ý của anh rồi!
" Em nghĩ gì vậy? Anh và cô ta không có gì đâu.
Cô ta chỉ là một người mẫu đang làm người đại diện phát ngôn cho công ty của Nhiên hiểu lầm anh cũng không sao… Nhưng em cũng hiểu lầm anh là sao? "
"Vậy là An Nhiên cũng biết… " Lam Lam liền vỗ tay, ánh mắt hiện rõ ra sự chán ghét vô cùng "Chuyện như vậy, con gái cũng hiểu lầm thì anh cũng nên xem lại bản thân của mình đi! "
"Lam Lam! " Lục Diệp Bằng bước lên ép cô vào một gốc "Em không tin anh sao…? "
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, một lát sau cúi đầu giọng nói mang theo sự đau đớn trong lòng.
“Anh nhớ em quá, đã hai năm trôi qua.
Mỗi một ngày anh đều nhớ em, nhớ từng lời nói hơi thở của em phát điên lên đi được”
Anh đưa tay chạm vào đôi mắt xinh đẹp của cô.
“Em đã sáng mắt thật rồi! Anh vui lắm, ở đây anh luôn cầu nguyện cho em được khỏe lại.”
Lam Lam ngước mắt lên nhìn anh, cô rất muốn ôm anh.
Muốn nói cho anh nghe là cô cũng nhớ anh lắm.
Nhưng cô không thể nói được.
“Có lẽ cuộc sống không có tôi, anh vẫn sống tốt”.
Lục Diệp Bằng không quan tâm lời nói của cô.
Trong đầu anh chợt nhớ đến buổi tối đêm qua.
Vậy là người cùng anh hôm qua chính là cô rồi, tâm trạng của anh lúc này vui sướng như chưa từng thấy.
Ánh mắt ánh đảo quanh một vòng lại nhìn xuống khe ngực căng tròn của cô.
Anh nở một nụ cười nham nhở.
“Tối hôm qua, anh và em đã…” Anh nhìn cô với ánh mắt ngập tràn gian xảo,sau đó anh đưa tay lên xoa nhẹ phần ngực của cô đang được chiếc váy bảo vệ khẽ thầm thì " Anh say,nên chưa cảm nhận được.
Chúng ta làm lại một lần nữa đi!" Dứt câu, đầu anh đã cúi xuống định chiếm lấy đôi môi của cô.
Nhưng lần này, Lam Lam đã nhanh hơn anh một bước.
Cô chui qua cánh tay anh chạy thoát khỏi anh.
Nét mặt giận dữ của Lam Lam liền giậm chân tại chỗ.
"Đồ háo sắc.
Một lần đủ rồi! " Cô hận đêm qua không kéo anh vào trong phòng tắm nhấn đầu anh xuống nước cho rồi!
Nói xong, Lam Lam rút ra từ trong túi vài tấm tiền đô ném vào mặt của Lục Diệp Bằng,buông ra một câu khinh bỉ.
"Số tiền này tôi trả cho anh vì tối hôm qua, anh đã làm cho tôi khá vui vẻ.
Tôi rất thích… Nhưng xem ra kỷ thuật của anh có vẻ như đã giảm đi rất nhiều rồi thì phải? "
Lục Diệp Bằng mở to mắt đầy kinh ngạc.
Anh không ngờ cô gái này lại làm cho anh từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.
Qua hai năm,miệng lưỡi của cô cũng tăng lên dữ dội rồi!
Nếu cô muốn chơi thì anh phải chiều thôi! Vợ của anh muốn gì? Anh đều sẽ thực hiện được.
Miễn cô thấy vui.
Anh cũng bắt chước như cô, lượm chiếc quần tây của mình đang nằm dưới đất lên,lấy ra một chiếc thẻ từ trong chiếc ví của mình đưa đến trước mặt cô.
"Oh… Em nói anh yếu.
Vậy anh trả cho em gấp mười lần, thậm chí anh cho em luôn chiếc thẻ này.
Chỉ cần em diễn lại cảnh tối qua cho anh xem.
Anh yếu như thế nào? Để anh còn rút kinh nghiệm cho lần sau nữa!”
Lời nói của cô nói ra đã xem anh như là trai bao thì anh cũng phải đối đáp theo như ý của cô chứ!
Lam Lam sững người, mắt cô vô thức nhìn xuống cái thứ đang đứng sững ngang hông của anh.
Vì câu nói của anh mà nó một lần nữa đã thức tỉnh.
Lục Diệp Bằng nhếch môi, nhanh chóng vồ cô như một con mồi.
Anh ôm chặt cô nghiến răng nói.
"Hôm qua ai là đưa anh về đây? Tại sao thay vì ở nhà mà anh lại ở đây? Rồi từ nãy giờ anh trần như nhộng trước mặt của em… Mà bà xã của anh vẫn không thẹn thùng đỏ mặt trước anh là sao? Hai năm thôi mà! Em thay đổi nhiều quá rồi đấy! "
Lam Lam nghe anh nói xong, trong lòng cô run rẩy lên dữ dội.
Ai nói cô không ngại chứ, không những ngại mà cô còn sợ nữa.
Cô sợ cái thứ đó vô cùng, tối hôm qua cô đã muốn ngất đi khi không nghĩ anh lại vào sâu mà còn quằng cô nhiều lần đến thế.
Từ nãy giờ nói chuyện với anh.
Cô có dám nhìn xuống đâu.
Đôi mắt cô vẫn luôn chăm chú nhìn từng đường nét trên gương mặt của anh.
Cô không muốn bị phân tâm và nói ra những lời không suy nghĩ.
Nhìn những giọt mồ hôi trước trán của người vợ của anh.
Lục Diệp Bằng chỉ thấy trong lòng rất mệt mỏi.
Từ nãy giờ anh đều quan sát cô.
Anh biết cô đang sợ chứ,hai năm qua cô vẫn không hề thay đổi.
Mỗi khi cô sợ anh hoặc là có chuyện gì đó khiến cô phải lo lắng đều hiện lên trên đôi mắt của cô.
Chỉ có điều là cô đã giỏi hơn việc che giấu đi cảm xúc của mình trước mặt của anh mà thôi… Nhưng anh không muốn như vậy, anh muốn cô cái gì cũng phải nói với anh, phải thể hiện cho anh biết.
Anh không muốn giữa anh và cô lại có khúc mắc gì nữa.
Mọi việc đều đã trải qua hết, anh và cô phải đi đến một cuộc sống hạnh phúc mà cả hai đã từng mơ ước.
Lam Lam mím môi, rất lâu sau buông ra một câu khiến Lục Diệp Bằng có phần ngỡ ngàng.
"Vì cơ thể của anh khiến tôi phát chán rồi! Còn thua xa mấy anh chàng bên tây của tôi nữa đấy!”
" Em… " Lục Diệp Bằng cứng đơ người,tức nghẹn họng không biết phải nói gì.
Đúng lúc anh đang muốn phản pháo câu nói của cô thì điện thoại anh lại reo lên một lần nữa.
Lục Diệp Bằng liếc cái điện thoại nằm trên giường.
Anh đã biết ai đang gọi rồi!
Lam Lam thấy vậy liền xô mạnh anh một cái, nhanh chuồn ra khỏi phòng.
“Bớt bới sỉ diện ảo đi Anh Lục…! Người như anh, đã bị tôi chính thức đá”.
Trước khi cô đi cũng phải nán lại chọc cho anh thêm một câu rồi mới chịu rời khỏi.
Lục Diệp Bằng liếc nhìn ra cánh cửa đã được cô đóng chặt.
Nghiến răng nghiến lợi nói.
" Được lắm! Bé con của anh, em muốn chơi với anh phải không? Anh sẽ chiều em tới lúc đó đừng có cầu xin anh tha”..