Lam Lam muốn buông anh ra, cô sợ mẹ sẽ thấy anh và cô ở bên nhau.
Vậy mà Lục Diệp Bằng đã đọc được suy nghĩ của cô.
Anh nhanh chóng đưa một tay ra là có thể ôm gọn chiếc eo thon thả của cô,đôi môi mỏng quét qua vành tai của cô.
“Em muốn từ chối quan hệ của chúng ta đến bao giờ? Em đừng quên một khi anh muốn,em bắt buộc phải quay về làm vợ của anh”.
Cả người Lam Lam liền run lên.
Đôi mắt mơ màng ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Anh …”
Lục Diệp Bằng ôm chặt lấy cô.
“Anh nói được là làm được… Em quên rằng anh là một con người như thế nào sao?”
Bàn tay Lam Lam để trên hông của anh vô thức siết chặt.
Trong lòng cô không thấy khó chịu vì câu nói của anh,thậm chí cô còn có chút vui sướng.
Vì anh vẫn còn muốn cô làm vợ của anh.
Cả hai di chuyển bước chân hơi chậm.
Cứ như thế, ở phía sau vô tình có người nào đó đã đạp trúng vào chân của cô.
“A….
” Lam Lam khẽ nhăn mặt, cúi đầu thấp xuống.
Lục Diệp Bằng liền cảm nhận bàn tay cô có phần run rẩy,còn đổ rất nhiều mồ hôi.
Anh cúi đầu xuống nhìn cô, trong lòng lo lắng hỏi.
“Em sao vậy?”
Lam Lam không trả lời mà chỉ lấy tay của mình để ngay trên đầu gối.
Lục Diệp Bằng đương nhiên hiểu ngay.
Anh ngồi thấp xuống nhìn vào chân của cô.
“Chân em đau có phải không?”
Lam Lam đang bị khớp, hôm nay cô lại mang giày cao gót khá cao, còn mang lâu như vậy.
Đương nhiên cô đã không thể chịu nổi nữa rồi.
Lục Diệp Bằng không suy nghĩ gì nữa,nhờ vào luồn ánh sáng mờ mờ.
Anh lập tức bế cả người cô lên đi vào tìm một căn phòng để cho cô có thể nghỉ ngơi.
Bên này, Chí Huy cũng đã uống quá chén cộng thêm nụ hôn đã làm cho anh nổi lên cơn hưng phấn của một người đàn ông dũng mãnh.
Anh liền nhanh chóng ôm cô gái đi vào bên trong.
Vì là khách sạn của gia đình nhà họ Tần, nên trước khi buổi tiệc Hạo Thiên đã dành riêng cho Lục Diệp Bằng một căn phòng riêng, để lỡ như mà anh có say quá thì cũng có thể qua đêm ở đây.
Lục Diệp Bằng bế Lam Lam vào phòng.
Anh đặt cô ngồi ở trên giường.
Còn anh thì cúi xuống gỡ đôi giày cao gót dưới chân của cô ra.
Lam Lam nhìn dáng vẻ của anh, trái tim cô vô thức đập nhanh liên hồi.
Lục Diệp Bằng tháo đôi giày của cô ra, ngón tay anh chợt run rẩy.
Anh không nghĩ một bàn chân của cô lại bị quắn băng.
Trong lòng anh chợt đau lòng,ngước mắt lên nhìn cô liền hỏi.
“Chân em làm sao bị ra nông nỗi như thế này, tại sao lại phải quắn băng?”
Khóe mắt của cô cay cay.
Giọng điệu cũng có phần run rẩy.
"Tôi… Tôi đang bị xương khớp chân"Dứt lời cô lấy váy che lại đôi chân của mình.
Ánh mắt Lục Diệp Bằng tràn đầy giận dữ.
“Vậy còn mang giày cao gót làm gì? Lại khiêu vũ với cái tên đó nữa!”
Lam Lam cúi gằm đầu xuống.
Trong lòng nói thầm.
"Chẳng phải là do anh đó sao?"
Lục Diệp Bằng xoa nhẹ bàn chân của cô vài cái,rồi sau đó ngồi thẳng lên trên giường nhìn vào đôi mắt long lanh của cô.
“Em có chuyện gì giấu anh có phải không? Hôm nay thái độ của em trên sân khấu là sao?”
Hai người ngồi gần nhau như thế.
Lam Lam có thể nghe thấy tiếng nhịp tim của mình đang đập rộn rực lên vì anh.
Hô hấp cũng có phần căng thẳng theo.
Lam Lam xoay người nhìn sang chỗ khác,lúc này cô không dám nhìn vào anh.
Nhưng Lục Diệp Bằng lại không cho cô cơ hội né tránh,anh lập tức xoay đầu cô lại bắt cô phải nhìn vào mắt anh trả lời.
“Đã hai năm trôi qua, nhưng em vẫn không bao giờ thay đổi.
Em đừng giấu anh chuyện gì nữa hết!”
Lam Lam nhìn anh trong hư vô.
Sau khi ca phẫu thuật thành công, cô đã sáng mắt.
Người cô muốn thấy nhất lúc đó chính là người đàn ông này, cô rất muốn anh là người đầu tiên mà cô sẽ nhìn thấy.
Nhưng đó chỉ là niềm hi vọng nhỏ nhoi của cô mà thôi, vì cô biết chắc là anh không hề xuất hiện.
Trong khoảng thời gian đó không một ngày nào mà cô không nhớ anh.
Cô nhớ anh vô cùng.
Đã có lúc cô chịu không nổi, cô liền mò lên trên mạng tìm kiếm thông tin về anh.
Nhưng cô không biết là do anh sống kín tiếng hay là có ai đó đã không muốn cho cô thấy cuộc sống của anh hiện giờ ra sao? Mọi thông tin của anh hoàn toàn không có ở trên mạng,và cô chỉ biết được mọi chuyện về anh thông qua người nhà của cô qua đó thăm cô mà thôi.
Mẹ cô luôn nói rằng anh ở bên đây không hề nhớ cô,anh qua lại rất nhiều cô gái.
Đỉnh điểm bà đã đưa cho cô những bài báo tiêu cực về anh, mẹ nói từ khi anh mở công ty lên chức chủ tịch thì liền lộ ra những tính xấu,thay bồ như thay áo.
Anh không có chờ đợi cô.
Bài báo của anh và cái cô nữ thần bên ngoài cũng là do mẹ gửi qua cho cô.
Có lẽ bà muốn cô hãy từ bỏ anh đi.
Vậy mà, chuyện đó đã làm cô kích động để quay trở về.
Có thể mẹ của cô không lườn trước được cô sẽ về đây vào lúc này.
Lục Diệp Bằng không hề uống rượu, nhưng anh cảm thấy mình vào giây phút này đã thật sự say rồi,anh say vì người con gái đang ngồi bên cạnh anh.
Cho dù có thế nào đi nữa,anh phải giữ cô lại, không thể để cô rời bỏ anh thêm một lần nữa.
Lục Diệp Bằng đưa hai tay ôm lấy mặt của cô, trong lòng anh dâng lên nhiều cảm xúc, dịu dàng nói.
“Đừng đi nữa…Anh xin em đấy! Nếu em mà rời khỏi anh lần nữa,anh sẽ phát điên lên mất…Anh nhớ em,nhớ em vô cùng…Hai năm qua anh không thể nào ngừng nhớ em,mỗi một phút, một giây anh đều cảm thấy rất nhớ em”.
Lam Lam mím chặt môi,ánh mắt ngấn lệ nhìn anh.
Cô không biết lời nói của anh có phải thật lòng hay không, nhưng vào phút giây này đây cô cảm nhận được đã sự chân thành từng trong câu lời nói của anh.
Cứ như thế, cả hai nhìn nhau hồi lâu.
Cuối cùng Lục Diệp Bằng cũng nhịn không được cúi đầu xuống hôn lên cánh môi mềm mại của cô.
Một nụ hôn mang theo sự nhớ thương quyến luyến dành cho đối phương.
Lam Lam nhắm chặt mắt lại, cô chưa bao giờ dám từ chối nụ hôn của anh.
Cô bắt đầu hùa theo anh,hai cánh tay đưa lên choàng qua cổ của anh.
Từ từ cô chủ động ngã xuống giường ôm chặt lấy anh cùng cô nằm xuống, anh nằm đè lên người của cô,hôn cô một cách cuồng nhiệt.
Bàn tay hai người cũng bắt đầu sờ soạng đối phương,mùi hương của cô luôn làm cho anh đắm chìm không bao giờ muốn buông cô ra.
Ngay lúc này, phía căn phòng bên cạnh cũng đang trải qua một trận cuồng phong của một đôi nam nữ tuy xa lạ nhưng mà cũng đã quen biết trước đó.
Trong phòng tối om, cả hai người không một mảnh vải lăn qua lăn lại trên giường.
Chí Huy vừa vào phòng đã ăn tươi nuốt sống cô gái đó.
Vậy mà cô gái lại tưởng anh là người cô ấy yêu nên cũng tình nguyện cho anh.
Cô không ngừng cỗ vũ rên rỉ ở dưới thân của anh.
Cô bám chặt anh không buông,thậm chí còn chủ động thay đổi tư thế ăn thịt anh.
Cả hai đã thật sự chết trong lưới tình
Đúng lúc mười giờ khuya bên ngoài.
Sau khi buổi lễ khiêu vũ kết thúc cũng là lúc buổi lễ đám cưới cũng đã kết thúc trọn vẹn.
Khách khứa cũng lần lượt đi ra về.
Sau khi gia đình của Tần Văn Hạo tiễn khách xong, lúc này mọi người mới chợt nhận ra là từ nãy giờ cô con gái cưng vừa mới về nước đã biến mất từ lúc nào mà không hề ai hay biết.
Giọng điệu Bà Tần liền căng thẳng lên như ngàn cân treo sợi tóc.
“Từ nãy giờ không ai nhìn thấy Lam Lam sao?”
Tần Văn Hạo đứng bên cạnh day trán, giọng điệu bình tĩnh.
“Có thể Lam Lam về nhà rồi không?”
Vừa dứt câu, Tiểu Ni vừa nghe điện thoại xong liền đi tới.
“Em điện thoại về nhà rồi, ba đi cùng tụi nhỏ về nhà nói là Lam Lam vẫn chưa về nhà”.
Bà Tần trong lòng liền bất an,đôi mắt bà đảo quanh một vòng.
"Lục Diệp Bằng, Chí Huy nữa…Hai người đó đi đâu rồi!"Với cách hành xử của hai người họ từ trước đến giờ, bà tin hai người họ chưa bao giờ không nói năng gì mà đi về âm thầm lặng lẽ như vậy.
Chắc chắn là có chuyện xảy ra rồi!
Một dự cảm khiến bà phải run sợ trong lòng.
Nhà họ Lục cũng đang còn đây, Lục Diệp Phong và mẹ ông ta cũng lo lắng không thua kém gì gia đình nhà họ Tần.
Dù sao Lục Diệp Bằng cũng là đứa con trai cưng của ông,làm sao ông không lo cho được.
Thi Thi chợt nhớ ra điều gì đó liền đi đến nhìn mẹ mình khẽ nói.
“Khi nãy con thấy Lam Lam khiêu vũ cùng Chí Huy, ngược lại Diệp Bằng khiêu vũ cùng Bella… Không lẽ bọn họ…”
Tất cả mọi người đều hiểu ý của cô.
Hạo Thiên thấy tình hình có vẻ như không ổn rồi.
Anh liền xoay người đi.
Vậy mà Bà Tần linh cảm được gì đó liền kêu anh giật ngược lại.
“Con biết mấy đứa đó ở đâu phải không? Dẫn mẹ lên đó” Giọng điệu bà rất uy quyền, cảm nhận được bà còn đang rất tức giận nữa.
Hạo Thiên lẩm bẩm trong lòng.
"Lam Lam ơi! Em quả nhiên là một đứa em gái tốt, tình thương của em dành cho anh, người anh trai như anh chắc không dám nhận".
Cuối cùng dưới sự dẫn dắt của Hạo Thiên thì tất cả mọi người đều đứng trước cửa phòng mà Hạo Thiên đã chuẩn bị cho Lục Diệp Bằng.
Bà Tần vừa định giơ tay lên nhấn chuông cửa thì Hạo Thiên lập tức bước đến ngăn chặn lại, giọng điệu lo lắng.
“Mẹ! Lỡ như bên trong là Bella không phải Lam Lam thì sao…? Còn nữa, nếu người ở cùng Lam Lam lại là Chí Huy thì chúng ta biết ăn nói gì đây!”
Cả anh và Tiểu Sơ trước khi đi lên đây đều rất lo sợ bốn người họ đã hoàn toàn hoán đổi vị trí cho nhau.
Nếu Lam Lam ở cùng Chí Huy, còn Lục Diệp Bằng ở cùng Bella thì mọi chuyện không thể nào còn cứu vãn được nữa.
Lục Diệp Bằng sẽ không còn làm em rể của anh nữa!
Nghe vậy, Bà Tần nhếch môi lên cười khẩy.
“Vậy thì tốt, mẹ cho Lam Lam lấy Chí Huy luôn…!” Nói thì vậy thôi, nhưng trong lòng bà đang cầu trời khấn phật đừng để mọi chuyện sẽ xảy ra như vậy.
Nếu Lam Lam có xảy ra thêm lỗi lầm gì nữa thì bà cũng hi vọng người ở chung với con gái của bà vẫn là Lục Diệp Bằng.
Cậu ta dù sao cũng đỡ hơn một ai khác.
Dứt lời, bà kéo Hạo Thiên ra,giơ tay lên đập thẳng cửa luôn.
Ở bên trong đúng thật là Lục Diệp Bằng và Lam Lam.
Họ đang sắp vào trận thì tiếng đập cửa quá vang lớn đã khiến cho hai người họ đều phải giựt mình liền dừng lại.
Cả hai đã trút hết quần áo ra hết rồi chỉ còn chút xíu nữa thôi sẽ lâm vào trận chiến.
Lam Lam mở mắt ra nhìn Lục Diệp Bằng.
Anh vẫn đang nằm trên cô, nét mặt cương nghị của anh giờ đây đã ngập tràn dục vọng.
Lục Diệp Bằng khẽ gầm lên.
“Lại có người phá đám…”
Nhưng tiếng đập cửa lớn cách mấy cũng không thể nào cản nổi sự hưng phấn của anh ngay lúc này.
Lục Diệp Bằng cắn mút đôi môi của cô,cưng chiều nói.
“Hôm qua anh vẫn chưa cảm giác được ở bên em, hôm nay em sẽ không thoát khỏi tay anh đâu”.
Lam Lam mím chặt môi,hai bàn tay cô đan vào hai tay của anh khẽ siết chặt.
Cơ thể cô không ngừng run rẩy.
“Có chịu mở cửa ra không?”
Đúng lúc này, tiếng nói của bà Tần ở bên ngoài đã chịu không nổi được nữa phải lên tiếng thật lớn.
Lam Lam trợn mắt lên.
Ý thức của cô cũng vì câu nói của mẹ cũng đã kéo về.
Lục Diệp Bằng cũng hoàn toàn kinh ngạc.
Anh không nghĩ người ở ngoài là mẹ của cô.
Bên trong không hề có chút phản ứng, bà Tần liền lên tiếng hâm dọa.
“Lam Lam! Mẹ biết con ở trong đó,mau mở cửa ra cho mẹ.
Không là mẹ phá cửa vào đấy!”
Nói xong, bà xoay người nhìn Hạo Thiên lớn tiếng nói.
"Con đi xuống sảnh lấy thẻ phòng lên cho mẹ”.
Hạo Thiên nghe xong có chút do dự không dám bước chân đi.
Lam Lam đã sợ đến xanh cả mặt, cô nhìn anh run rẩy nói.
“Dừng lại đi, mẹ đang ở bên ngoài.
Nếu như mẹ thấy chúng ta như vậy, mẹ sẽ không tha cho anh đâu”.
Đúng giây phút này,nghe Lam Lam nói như vậy,Lục Diệp Bằng càng khẳng định những nghi vấn trong lòng anh đều đã đúng hết.
Bà đã hâm dọa cô điều gì nữa rồi?
Trước khi Lục Diệp Bằng buông cô ra,anh hôn lên đôi môi cô thật là sâu, giọng khàn khàn lên tiếng.
“Anh cũng không tha cho em,nếu em rời khỏi anh thêm lần nữa!”
Lam Lam mệt mỏi thở một hơi dài thật nặng nề.
Lần này cô về đây cũng đã quyết định ở lại đây rồi!Cho dù có ai cấm cản cô cũng tìm mọi cách để được ở lại cùng với gia đình bé nhỏ của mình.
.