Cả Lam Lam và Dương Tiêu Khải đều không cảm nhận được sẽ có người đuổi theo hai người.
Lam Lam ngồi trên xe mô tô thì đều quên đi cảm giác buồn bực mà cô đang cất giấu trong lòng.
Cô rất thích ngồi trên xe mô tô cũng đã lâu rồi cô mới được cảm giác được tự do như thế này.
Dương Tiêu Khải trong lòng sung sướng đến tận mây xanh khi anh cảm nhận được Lam Lam luôn ôm chặt lấy anh.
Tình yêu của anh dành cho cô lại càng lúc càng dâng thêm lên.
Cho đến khi hai người chạy đến đường cao tốc gần đến khu vực ngoại ô thì hai người thật sự không ngờ Lục Diệp Bằng đã đi theo và với tốc độ của chiếc xe của anh thì trong chớp mắt anh đã chặn được ngay chiếc xe mô tô của Dương Tiêu Khải lại
Vì quá bất ngờ mà Dương Tiêu Khải đã thắng gấp,Lam Lam vì thế đã ôm chặt anh ta,cả hai liền nhào lên phía trước.
Cũng may tài nghệ lái xe của Dương Tiêu Khải khá giỏi nên anh ta đã giữ được thăng bằng không có để cho cô ngã xuống.
Lúc này Lục Diệp Bằng đã xuống xe, nhanh chóng bước đến lôi Lam Lam từ trên xe bước xuống,vậy mà Dương Tiêu Khải lại không cho anh ta liền kéo tay Lam Lam lại, giọng điệu không vụi
“Anh đang làm cái gì vậy? Buông chị ấy ra”.
Nét mặt Lục Diệp Bằng trở nên lạnh giá,anh không nói gì liền bước đến cho Dương Tiêu Khải một cú đấm rồi lên tiếng cảnh cáo.
“Không được làm phiền đến vợ của tôi!”
“Vợ anh sao? Hai người ly hôn rồi” Dương Tiêu Khải nóng giận,anh ta còn muốn đánh trả lại.
Nhưng Lam Lam kịp thời ngăn cản.
“Tiêu Khải! Đừng…Cậu đừng đánh anh ấy”.
“Anh ta là người đánh tôi trước, chị không thấy sao?”
Dương Tiêu Khải cảm thấy ấm ức khi Lam Lam chỉ bênh một mình Lục Diệp Bằng mà khong hề bênh vực anh.
"Vậy tôi thay mặt anh ấy,xin lỗi cậu!”Lam Lam rất khó xử.
Thật tình cô không muốn chuyện nhỏ lại xé ra to ngay tại giữa đường.
Lục Diệp Bằng trong lòng không kiềm nỗi sức tức giận trong lòng của mình,anh nhanh chóng kéo mạnh Lam Lam vào lòng.
Anh cúi xuống nhìn cô bằng ánh mắt lửa rực và mang theo là sự ghen tuông trong đó.
Anh không cho cô cơ hội chống cự liền mạnh mẽ hôn lên đôi môi của cô,anh ngang ngược cậy mở từng chiếc răng của cô ra, anh hung hăng như muốn nuốt chửng đôi môi của cô ra.
Hơi thở dồn dập, siết chặt cơ thể của cô.
Lam Lam cảm nhận được đây là sự giận dữ của anh từ trước đến giờ mà cô luôn chịu đựng mỗi khi anh lên cơn,cô cũng không dám chọc giận anh,không chừng chờ liền đáp lại nụ hôn của anh.
Cả hai trình diễn một nụ hôn ướt ác trước mặt Bella và Dương Tiêu Khải.
Bàn tay anh ôm chặt eo của cô,tay của cô thì lại luồn vào mái tóc của anh.
Không biết hai người đã hôn nhau qua bao lâu, nhưng cho đến khi Lục Diệp Bằng buông cô ra, thì hai chân của Lam Lam đều đã mềm nhũn,cả người không còn một chút sức lực nào phải dựa vào người của anh.
Lục Diệp Bằng ôm cô vào lòng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Dương Tiêu Khải.
“Thay vì nhìn ngó vợ của người khác thì cậu nên lo tốt bổn phận của mình thì hơn.
Lam Lam là vợ của tôi, Lục Diệp Bằng này sẽ không cho một ai phá hoại hạnh phúc của tôi thêm một lần nào nữa”.
Dứt lời anh ôm cô đi vào trong xe.
Lục Diệp Bằng đưa mắt nhìn Bella rồi lại nhìn đến Dương Tiêu Khải,dõng dạc nói.
“Dù sao hai người cũng là người nhà của nhau,cậu Tiêu Khải đây thay vì chở vợ của tôi thì cậu nên chở em gái của anh rể của cậu về nhà thì tốt hơn”
Nét mặt Bella trở nên khó chịu, cô rất muốn kháng cự nhưng nhìn vào khuôn mặt lạnh lẽo của Lục Diệp Bằng,cô có chút hơi run sợ.
Cuối cùng bất đắc dĩ Bella cũng xuống xe trả lại chỗ ngồi cho Lam Lam.
Lam Lam vẫn im lặng nhìn Dương Tiêu Khải với bộ dạng hơi áy náy.
Chưa dừng lại ở đó,khi lên xe Lục Diệp Bằng lại tiếp tục mạnh mẽ hôn lên đôi môi của Lam Lam một lần nữa, nghiến răng nói.
“Có muốn anh diễn phim tình cảm với em cho cậu học trò của em xem luôn không?”
Lam Lam giựt mình kinh hãi.
Cái tên này không lẽ có bệnh biến thái đến như vậy sao?
Lục Diệp Bằng nhìn sắc mặt của cô mà nhịn không được phải cười lớn.
“Bà xã của anh thật đáng yêu”.
Nói xong anh liền khởi động xe chạy.
Anh không quay về mà lại tiếp tục chở cô ra ngoại ô.
Dương Tiêu Khải tức giận cuộn chặt hai tay lại thành nắm đấm, nói thầm trong lòng.
“Được lắm! Lục Diệp Bằng,anh hãy chờ đó.
Anh không cho tôi đụng đến vợ của anh thì tôi không còn cách nào khác…”
Một nụ cười đầy nham hiểm thoáng chốc hiện lên trên gương mặt của Dương Tiêu Khải.
Lam Lam không để ý là Lục Diệp Bằng đang chở mình đi đâu, cô chỉ nhìn anh một lúc lâu rồi khó chịu lên tiếng.
“Đừng làm bộ mặt ó đăm như thế, tôi không thích đâu”.
Lục Diệp Bằng bật cười.
“Em không thích sao? Hay em không thích đi chung với anh”.
“Thì cũng giống anh cũng đâu muốn đi chung với tôi” Cái miệng của cô không bao giờ chịu thua bất cứ một người nào hết.
Lục Diệp Bằng mím môi, một tay lái xe, một tay giơ lên ngắt nhẹ gò má của cô.
“Đã bảo không được chọc giận anh rồi mà!”
“Đau … Buông ra!” Lam Lam hét lên kéo tay anh ra
Lục Diệp Bằng khẽ cười,anh lại tập trung vào lái xe.
Lam Lam bĩu môi, rồi sau đó cô quan sát xung quanh chiếc xe.
Mùi hương của người phụ nữ lúc nãy khiến cô khó chịu, cô liền lấy từ trong túi xách của mình lấy ra một chai dầu thơm.
Rồi nhanh chóng xịt ra xung quanh.
Lục Diệp Bằng nhíu mày liếc nhìn cô và hỏi.
“Em sao vậy? Bị gì nữa rồi?”
Thái độ của anh lại làm cô bực mình, cô hừ lạnh một tiếng.
“Tôi bị dị ứng mùi hương trên xe của anh.
Cả anh nữa,đừng lại gần tôi nữa”.
Lục Diệp Bằng nghe xong chỉ biết bất lực mà nở một nụ cười.
“Em dị ứng mùi hương hay là dị ứng Bella…”
"Bella…Bella… Gọi tên bạn gái của mình thân mật quá đi chứ!"Lam Lam nhái theo giọng điệu của anh.
Lục Diệp Bằng không ngờ cô lại có bộ mặt đáng yêu này nữa.
Nhìn như vậy anh càng muốn chọc ghẹo cô thêm một chút nữa.
“Em thấy Bella đáng yêu không? Có xứng với anh không?”
Lam Lam sững người.
Truyện Huyền Huyễn
Cô không ngờ anh đã chịu thừa nhận người phụ nữ đó là bạn gái của anh trước mặt của cô.
Vậy là ý gì chứ?
Đã như vậy,anh còn dây dưa với cô làm gì nữa?
Lam Lam nghiêm túc nhìn anh khẽ hỏi.
“Anh thật sự… Đang có tình cảm với người con gái đó sao?”
“Ừ…” Lục Diệp Bằng không nhìn cô mà anh vừa tập trung lái xe trả lời với cô bằng một giọng điệu hờ hững.
Trái tim của Lam Lam khẽ nhói lên.
Sóng mũi cay cay, khóe mắt dần ửng đỏ lên.
Vậy là mẹ của cô đã nói đúng về anh….
Anh đã quên cô thật rồi!
Lam Lam cụp mặt xuống, mệt mỏi nói.
“Dừng xe lại,cho tôi xuống xe”.
“Két…”
Lam Lam vừa nói dứt câu,Lục Diệp Bằng đã vội vàng tấp xe vào lề đường khi anh nghe được giọng nói nghẹn ngào của cô.
Lam Lam không ngờ anh lại đồng ý nhanh như vậy.
Cô không nói gì định mở cửa xe bước xuống, vậy mà Lục Diệp Bằng đã nhanh tay khóa cửa xe lại.
Lam Lam tức giận không quay đầu nhìn anh mà bực bội quát tháo.
“Mở cửa ra…Mau mở cửa ra…”
Lục Diệp Bằng không nói mà cũng không làm gì,anh cứ ngồi yên ở đó mà nhìn cô gái của anh đang lên cơn giận dữ trong lòng.
Thấy Lục Diệp Bằng chần chừ,Lam Lam liền xoay đầu qua, nhưng anh lại làm cho cô khẽ giật bắn mình lên.
Không biết từ lúc nào mà Lục Diệp Bằng đã nhích lại gần cô như thế.
Khiến cô vừa xoay đầu,môi cô liền chạm vào cánh môi của anh.
Lam Lam thở gấp muốn kéo anh ra.
Nhưng cô không ngờ anh lại siết chặt cơ thể cô ôm vào vào lòng.
Cánh môi anh di chuyển không ngừng muốn nuốt chửng đôi môi của cô, một bàn tay của anh đi xuống tháo sợi dây an toàn đang đeo trên người cô ra.
Một giây sau,anh bế người cô lên ngồi trên người của anh.
Lục Diệp Bằng thở hỗn hển nhìn cô nghiến răng nói.
“Nếu anh có tình cảm với cô gái đó, thì tại sao anh phải đuổi theo em đòi chở em thay vì là cô ta? Tại sao anh hôn em trước mặt cô ta?” Không chịu dừng lại ở đó,anh rướn người khẽ thì thầm vào tai cô " Tại sao anh đòi làm chuyện đó với em khi cô ta cũng có mặt".
Lam Lam nhìn Lục Diệp Bằng, nét mặt có chút sợ sệt.
Lục Diệp Bằng khẽ cười.
"Nếu anh thích cô ta thì anh đã không ở đây với em để làm gì”.
Lam Lam chau mày lại nhìn anh.
“Tôi không tin lời anh nói đâu, suốt hai năm qua anh làm gì đừng tưởng tôi không biết”.
Những gì mẹ nói với cô, cô đều in vào trong đầu.
Người đàn ông này chính là kẻ háo sắc, đã có không ít cô gái đã làm cho anh vui vẻ hằng đêm.
Lục Diệp Bằng không hiểu lời cô nói cho lắm.
“Anh đã làm gì? Anh làm gì em nói đi!”
"Không… Không… Tôi không nói mà cũng không muốn nghe anh giải thích gì cả"Lam Lam vội vàng giơ hai tay lên bịt tai của mình lại lắc đầu.
Lục Diệp Bằng nghiến răng.
“Được…! Để anh trừng phạt em,cho em biết thế nào là giởn mặt với anh”
Dứt lời anh để cô trở về chỗ ngồi,sau đó anh đưa cho cô một chai nước bắt cô uống.
Rồi anh lại tiếp tục lái xe chạy ra hướng biển.
Lam Lam nghi hoặc luôn hỏi anh là chở cô đi đâu, nhưng Lục Diệp Bằng vẫn im lặng.
Không thèm nói một lời nào.
Nét mặt anh tràn đầy sát khí tựa như ma quỷ khiến cô có chút run rẩy trong lòng.
Cho đến khi đến nơi,Lam Lam đã dần chìm vào giấc ngủ khá sâu và không hề biết anh đã đưa cô đến một nơi hoang vắng không hề có một bóng người xung quanh.
Đến hơn mười một giờ khuya, cả nhà không thấy Lam Lam trở về nhà, mọi người trong nhà ai ai cũng liền sốt sắng không ngừng điện thoại khắp nơi tìm cô.
Nhưng tất cả những nơi Lam Lam có thể ở đó đều không hề có thấy bóng dáng của cô.
Lúc này Bà Tần chợt nhớ đến một người.
“Có lẽ Lam Lam đang ở với Lục Diệp Bằng… Không chừng hai đứa nó đang đi chung với nhau”.
"Không hẳn đâu!"Tần Văn Hạo lắc đầu
Nghe xong tất cả mọi người đều nhìn ông.
Tần Văn Hạo nhìn mọi người nghiêm túc trả lời.
“Tối hôm nay Diệp Bằng sẽ tham dự một buổi lễ khai trương,hai ngày tới tôi còn nghe nói Diệp Bằng sẽ ra nước ngoài công tác.
Cậu ta làm gì có thời gian ở bên cạnh Lam Lam được”.
Bà Tần nghe xong, nét mặt không mấy khả tin.
“Ông chắc chứ, nhưng lỡ nó là người bắt cóc Lam Lam thì sao?”
Tần Văn Hạo thở dài, lấy điện thoại ra đưa tới trước mặt vợ của mình.
“Vậy bà gọi cho Diệp Bằng đi! Hỏi xem có Lam Lam ở đó không, nếu Diệp Bằng biết vợ của mình lại mất tích một lần nữa,không chừng là sau này bà sẽ mất luôn đứa con gái của mình luôn nữa đấy.
Có khi Diệp Bằng sau khi tìm được Lam Lam sẽ đến lượt cậu ta cấm chúng ta không được đến gặp mặt Lam Lam”.
Tiểu Ni nghe vậy liền gật đầu răm rắp, lên tiếng khuyên nhủ.
"Chị à! Lam Lam đã hơn ba mươi tuổi rồi! Con bé biết mình đang làm gì.
Em nghĩ lúc sáng chị nói những câu nói đó đã khiến Lam Lam có chút tức giận nên con bé có lẽ đang ở khách sạn của nhà chúng ta mà mình không hay biết đó”.
Bà Tần nghe vậy, vẫn còn hơi lo lắng nhưng trong lòng cũng đã yên tâm được một chút.
Bà chợt nhìn qua chồng mình hỏi thêm một câu cuối cùng.
“Lục Diệp Bằng đi nước ngoài sao?”
Tần Văn Hạo suy nghĩ giây lát, rồi khẽ gật đầu.
“Nghe nói đi ba ngày hay sao đấy!” Dứt lời ông khẽ thở dài “Bà quan tâm làm gì? Diệp Bằng bây giờ bận rộn nhiều lắm, cậu ta không có thời gian quan tâm tâm đến con gái chúng ta đâu.
Bà nghĩ thử xem, một tháng Diệp Bằng ở đây không đếm được trên mười ngày, lúc nào cậu ta cũng bay tới bay lui để lo cho công việc của mình nữa”.
Lúc này, Bà Tần cũng mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng suy nghĩ lại nếu Lục Diệp Bằng mà bận rộn như vậy,Lam Lam về lại bên cạnh cậu ta có phải là con gái bà lại sống trong cảnh cô đơn nữa không?
Ngay cả vợ của mình về đây được mấy ngày mà cậu ta còn không lo, suốt ngày chỉ biết công việc là chính.
Vậy nói gì là yêu thương con gái của bà.
Chỉ có con bé đó là ngốc nghếch lại đâm đầu vào vết xe đổ của mình năm xưa mà thôi.
.