Việc ký hợp đồng thuê văn phòng tranh của Lam Lam ngày hôm nay,thì đương nhiên không thể nào thiếu vắng sự hiện diện của chồng cô đó là Lục Diệp Bằng.
Buổi sáng,Lục Diệp Bằng đã chở Lam Lam đi đến điểm cái tính hay quên của vợ anh,Lục Diệp Bằng làm sao yên tâm để cô đi một mình đến đó.
Người cho thuê văn phòng khi nhìn thấy anh cũng rất là ngạc luôn có sự tò mò hiếu kỳ về cách xài tiền của người nhà giàu.
Địa điểm là một quán cà phê,tiện thể cho cuộc hẹn sắp tới của Lục Diệp Bằng,sau khi ký xong hợp đồng.
Người chủ cho thuê khi giao hợp đồng cho Lam Lam liền cảm thán một câu.
"Hai người làm cho tôi suy nghĩ rất nhiều từ nãy đến giờ?"
Lam Lam không hiểu câu nói của ông ta, nhưng Lục Diệp Bằng thì lại rất hiểu ông ta đang nói vậy,anh liền trừng mắt nhìn ông ta, nghiêm mặt lên tiếng.
"Hợp đồng xong xuôi rồi, ông có thể đi về!"
Người chủ cho thuê nghe xong chỉ biết khẽ cười liền đứng nay ông ta đi cùng với một người trợ lý, cả hai nhìn anh và cô rồi cúi đầu.
"Vậy tôi xin phép".
Người trợ lý đi ra nhìn vị sếp của mình liền tò mò hỏi ông.
"Sếp...! Khi nãy ông nói như vậy là có ý gì? Hai người đó là sao?"
Người đàn ông dừng bước lại khẽ xoay đầu nhìn anh và cô, bất chợt thở dài.
"Chồng là chủ toà nhà,vợ lại bỏ tiền ra thuê văn phòng….”
"Là sao?"Người trợ lý càng lúc càng không hiểu sếp mình đang nói gì.
"Thì tòa nhà của chúng ta hôm trước đã bán cho người đàn ông đó với giá thành rất cao."
"Hả...."
Người đàn ông mỉm cười, thầm mến mộ Lục Diệp Bằng.
"Vì vợ của anh ta chọn tòa nhà của chúng ta để mở văn phòng tranh nên anh ta đã cất công ra giá cao mua luôn toà nhà này"
"Thật sao?" Người trợ lý thất kinh.
Cậu ta biết anh là Chủ Tịch của Tập Đoàn Thế Giới nhưng không nghĩ đến,anh có thể vì vợ của mình mà mua luôn toà nhà cậu lại không hiểu, tại sao anh lại không cho vợ mình biết mà muốn cho cô thuê lại.
Không những cậu ta, mà sếp của anh cũng đang rất tò mò không hiểu hai vợ chồng này lại chơi một trò chơi gì mà tốn kém đến như vậy.
Bởi vậy người giàu có luôn biết cách xài tiền của như bọn họ,không thể nào biết được những người thuộc giới thượng lưu đang suy tính trong đầu những chuyện gì.
Sau khi Lam Lam nhận được bản hợp đồng định đứng lên chuẩn bị đi về,thì cô liền bị đôi tay của Lục Diệp Bằng kéo mạnh lại,ngã xuống vào trong lòng của anh.
Lam Lam giựt mình,nhưng vài giây sau cô đã hiểu ý của anh liền ôm cổ anh,nũng nịu đặt lên má của anh một nụ hôn khẽ nói.
"Quên một chút thôi! Đừng có mạnh tay như thế chứ,đau hết cả tay đây này".Vừa nói cô vừa xoa lấy cánh tay của mình.
Lục Diệp Bằng không quan tâm tay cô đau đến cở nào,anh vẫn ôm chặt lấy cô không buông,gằn giọng hỏi.
"Dạo này em có còn nói chuyện với Dương Tiêu Khải không? Hắn ta có đến làm phiền em nữa không?"
Bây giờ anh có thể kiểm soát cô ở công ty,nhưng khi cô không có ở bên cạnh anh thì sao.....?
Lam Lam cười hì hì, biết trong lòng của anh đang lo lắng chuyện gì.
"Anh ghen à?"
"Em nghĩ thử xem.."
Nét mặt của Lục Diệp Bằng bắt đầu trở nên nghiêm túc,anh ép đầu cô vào vai của anh.
"Anh cũng không biết nữa.....!Trong lòng anh luôn cảm thấy bất an rất nhiều".
Nghe giọng điệu của anh,Lam Lam bất chợt ngẩng đầu lên, cô nhìn thẳng vào mắt anh hỏi.
"Anh thật sự có chuyện gì giấu em sao? Từ lúc em trở về đây,em luôn có cảm giác anh đã thay đã không còn có sự tự tin kiêu ngạo như trước đây mà anh luôn dùng nó để khiêu khích thay vào đó là sự bất an lo lắng trong từng ánh mắt của anh...."
Lục Diệp Bằng nghe xong chỉ biết khẽ cười, lắc đầu nhìn cô
"Tại sao em không nghĩ là do anh nhớ em, nên anh mới khác như vậy?"
"Không phải!" Lam Lam vội lắc đầu "Dáng vẻ của anh,cử chỉ của anh đã làm cho em nhớ đến lúc em bị bệnh khối u não...."
Cô chỉ sợ người đàn ông này sẽ có một căn bệnh nào đó mà anh lại giống như cô lúc trước,cố tình giấu cô thôi.
Lục Diệp Bằng rơi vào sự im lặng.
Lam Lam sợ hãi, không ngừng nắm lấy cổ áo của anh vội vàng hỏi.
"Anh nói thật đi! Có phải anh bị bệnh không? Diệp Bằng....!Anh nói cho em biết đi, rốt cuộc anh đang bị gì vậy?"
Lam Lam tức tưởi ôm lấy mặt của anh, nước mắt không nhịn được đã phải rơi lệ.
Thấy vậy,Lục Diệp Bằng liền sốt sắng ôm lấy cô vỗ về.
"Không có chuyện gì đâu,em đừng suy nghĩ nhiều".
"Nhưng em...."
"Nếu em sợ....Thì sau này về ở với anh,anh sẽ cho em kiểm tra"
Nhưng lúc này Lam Lam còn muốn hỏi thêm thì đột nhiên không biết từ đâu vang lên một giọng nói của một người đàn ông mang theo sự già nua.
"Oh.....Ai đây ta? Có phải là Lục Diệp Bằng.....!Người đã tống tôi vào tù không?"
Cả Lục Diệp Bằng và Lam Lam liền ngẩng đầu lên.
Xuất hiện trước mặt hai người là một người đàn ông mang tầm vóc dáng không quá thấp cũng không quá mặt ông ta có một vết sẹo ngay ở giữa đường sống mũi, một mắt thì được miếng dán mắt lõm che lại, đi cùng ông ta là một cây gậy bằng gỗ,đi cà nhắc đến trước mặt hai người.
Lục Diệp Bằng giựt mình trợn hai mắt lên.
"A Hổ.....!"
Lam Lam nghe tên của người đàn ông được phát ra từ trong miệng của anh cũng thấy hơi quen quen.
"Vẫn còn nhận ra tôi thì cậu cũng được xem là có một trí nhớ rất tốt....." Nói chưa dứt câu,ông ta liền tự tay đánh lên đầu mình một cái "Ấy chết! Tôi lại quên mất, nếu cậu không có trí nhớ tốt như vậy thì làm sao có thể ngồi được chiếc ghế Chủ Tịch như bây giờ được”.
Khóe môi ông ta cong lên một nụ cười khẩy
Sắc mặt của Lục Diệp Bằng trở nên u điệu lạnh lẽo liền trả lời.
"Ra tù rồi sao? Lần này không nhờ người giúp chứ!"Anh vẫn còn nhớ lần trước ông ta ra tù được cũng nhờ có một không biết lần này bà ta có ra tay nữa hay không?
A Hổ bật cười,bước lên ngồi xuống đối diện hai người.
"Lần này tôi ra tù là đường đường chính chính, cậu cứ suy nghĩ tôi như vậy thì làm sao tôi có thể cải tà quy chính được đây".
Tầm nhìn của ông ta bất chợt chuyển sang nhìn qua Lam Lam,ánh mắt có phần thích thú.
"Vợ của cậu vẫn như vậy, vẫn xinh đẹp đến nỗi khi tôi bước vào đây đã có một chút mất hồn về nhan sắc của cô."
Lúc này,Lam Lam đã nhận ra ông phải người đàn ông này đã từng bắt cóc anh và thậm chí là muốn giết anh lúc hai người ở bên Thái Lan sao? Đến bây giờ ông ta mới xuất hiện, thì ra là đã ở tù.
Bàn tay cô vô thức run lên, trong lòng có một chút sợ hãi với gương mặt xẹo của ông ta, khiến cô phải nép vào người của Diệp Bằng cảm nhận được sự run rẩy của người con gái bên cạnh,anh liền lập tức đem cô giấu vào sau lưng anh.
Lục Diệp Bằng nheo mắt lại, nhìn ông ta nghiến răng nói.
"Mau biến đi! Tôi và ông đã không còn ân oán gì nữa,sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi thêm lần nào nữa!"
Nghe vậy,A Hổ liền lên tiếng giễu cợt.
"Cậu làm gì sợ tôi thế! Tôi có làm gì hai người đâu, chỉ là tôi muốn chào hỏi hai người và muốn nhìn rõ gương mặt xinh đẹp của vợ anh một chút thôi".
Ông ta càng nói càng làm cho Lục Diệp Bằng ôm chặt cô vào lòng hơn,anh úp mặt cô vào bờ vai của anh để cô không thể nhìn thấy vẻ mặt xấu xí của ông ta.
Nhìn hình ảnh như vậy,A Hổ cong môi cười khẩy nói.
"Nhìn hai người hạnh phúc quá đấy! Làm cho tôi hơi ganh tị một chút…..Nhưng tôi lại chán ghét nhìn thấy cậu được hạnh phúc".
Câu nói cuối của ông ta như nhằm tuyên chiến đánh thẳng vào trọng tâm.
Trái tim của Lam Lam chợt đập mạnh, cảnh tượng đêm tối hôm đó bất giác hiện lên trong đầu của cô.
Lục Diệp Bằng cười lạnh.
"Ông muốn gì?"
A Hổ làm bộ mặt vô cùng đắc ý, liếc nhìn Lam Lam đang được Lục Diệp Bằng giam giữ trong lòng.
"Muốn vui vẻ với vợ của cậu...."
"Bóp..."
"A Hổ...."
Lục Diệp Bằng tức giận đập mạnh tên lên bàn,nghiến răng cảnh cáo.
"Nếu mày đụng vào một sợi tóc của vợ tao, thì tao sẽ cho mày què luôn chân còn lại"
Nét mặt của anh trở nên tràn đầy sát như có thể anh rất muốn giết chết cái tên này ngay tại lúc này đây.
Vào lúc bầu không khí đang căng thẳng thì lại thêm một giọng nói đầy sự cười cợt liền vang lên.
"Đại ca Hổ mới ra tù lại gây chuyện nữa rồi sao?" Sau đó là sự xuất hiện của một nam một nữ bước đến.
Lục Diệp Bằng ngẩng đầu lên.
Đó là Hoắc Thiếu Tiên cùng với người phụ nữ bên cạnh anh ta chính là A Mẫn.
A Mẫn ngẩn người khi thấy Lục Diệp Bằng cứ ôm chầm lấy cô bạn thân lúc nhỏ của mình.
"Này Lục Diệp Bằng! Anh làm gì mà ôm A Kỳ của tôi chặt đến như vậy?"
Lam Lam kinh ngạc,vội vàng quay đầu ra.
Hai mắt cô trừng lớn khi nhìn thấy Hoắc Thiếu từ khi cô bị mù, đến hôm nay cô mới thấy rõ được gương mặt của anh.
Biết được anh, cô và kể cả A Mẫn đều là những người bạn cùng chơi với nhau ở trong cô nhi thật sự rất bất ngờ, không thể tin nổi đây là sự thật.
Sự tức giận khiến lồ ng ngực của Lục Diệp Bằng phầp phồng không nhịp tay của anh vẫn ôm chầm lấy Lam Lam, ánh mắt đầy lạnh lẽo dán chặt vào A Hổ.
"A Hổ! Tốt nhất ông nên yên nói ít mong ông hiểu nhiều".
Hoắc Thiếu Tiên đưa tay siết chặt cằm của A Hổ, bắt ông ta ngẩn đầu lên nhìn anh, giọng điệu bị bao trùm bởi màn giá lạnh không thèm nể nang ông ta.
"Mày thử đụng vào tụi tao xem....Tao tin lần này nhà tù không phải điểm đến của mày,mà là rất có thể là một nơi sẽ khiến mày không còn đường nào trở về....Còn bây giờ biến đi cho tao".
"Được.....!Tụi bây nhớ đó!" Gương mặt A Hổ tràn đầy giận dữ, muốn thét ra lửa nhìn tất cả mọi người.
Ông ta đứng lên, trước khi đi còn nhìn xuống Lam Lam một lần, cất tiếng cười khẽ.
"Phù thủy hội họa....Cô chấp nhận ở bên Lục Diệp Bằng thì cô sẽ lãnh hậu quả mà tên đàn ông của cô đã gây ra với tôi"
Dứt lời, ông ta từng bước đi cà nhắc rời khỏi.
Nét mặt Lục Diệp Bằng chưa bao giờ lại phải nhợt nhạt đến như vậy, trong lòng không ngừng lo sợ với câu nói của ông ta
Hoắc Thiếu Tiên nhìn vẻ của Lục Diệp Bằng thì cũng biết anh đang suy nghĩ chuyện gì.
"Anh đừng có suy nghĩ ta trước giờ chỉ giỏi cái miệng, không làm gì được chúng ta đâu".
Nói thì vậy, nhưng trong lòng Hoắc Thiếu Tiên cũng suy nghĩ rất nhiều tình huống xấu sẽ xảy ra.
Lam Lam và A Mẫn nghe mà chẳng hiểu dụng ý của A Hổ là có ý gì?Nhưng nét mặt của Lục Diệp Bằng đã khiến Lam Lam có chút lo lắng, cô nhẹ nắm lấy tay anh thấp giọng hỏi.
"Anh có chuyện gì sao? Ông ta..."
Lục Diệp Bằng không chờ đợi cô nói hết,anh liền nắm chặt tay của cô, đưa ra một lời đề nghị.
"Anh không cần biết em và mẹ đang có vấn đề gì....Nhưng bắt đầu từ ngày mai em phải trở về biệt thự ở với anh".
Lam Lam sững người.
Về ngay từ ngày mai sao? Cô vẫn chưa chuẩn bị nữa mà!
"Em....."
"Lam Lam!" Hoắc Thiếu Tiên khẽ gọi tên cô.
Lam Lam liền đưa mắt qua nhìn Hoắc Thiếu Tiên.
Hoắc Thiếu Tiên khẽ gật đầu.
"Nghe lời đi,em mau trở về bên cạnh Lục Diệp Bằng đi! Mẹ của em.....!Không sao đâu".
Hoắc Thiếu Tiên có thể giúp cô để nói chuyện với sao thì lời nói của anh cũng còn một chút giá trị nào đó đối với Bà Tần.
Lục Diệp Bằng ngẫm nghĩ.
"Nếu em không về,anh sẽ lập tức dọn đến nhà của em ở".
Cả ba người nghe xong đều kinh ngạc nhìn về anh.
Hai mắt Lam Lam mở to tròn nhìn anh không chớp mắt.
"Anh về nhà em ở sao?"
Không nhịn được A Mẫn kế bên liền đệm thêm một câu.
"Vậy là ở rể rồi!"
Hoắc Thiếu Tiên cũng không chịu thua hai cô,anh cũng cười nhẹ lên tiếng.
"Đường đường là Chủ Tịch Tập Đoàn Thế Giới lại đi ở rể....."
"Thì sao?"Lục Diệp Bằng trừng mắt nhìn cả bà người.
Lục Diệp Bằng nghiến răng, nói thẳng.
"Lam Lam là vợ của tôi, cô ấy ở đâu thì tôi ở có gì mà phải ngại cả".
Dứt lời,anh nhìn qua Lam Lam gằn giọng.
"Bà xã! Chúng ta là vợ chồng rồi,con cũng đã có luôn không thể sống mà thiếu vắng hai mẹ con của em được."
Quyết định mà Lục Diệp Bằng đưa ra với Lam Lam, có lần nào mà cô khướt từ được của anh giống như là ý trời, cô cũng không dám hé răng ra cãi anh nữa lời.
Vậy là ngay tối hôm đó, Lam Lam trở về nhà với một tâm trạng rất nặng phải suy nghĩ ra một chuyện hợp lý để rời khỏi nhà mà mẹ không thể nảy sinh nghi ngờ được..