Chớp mắt cũng đã đến thứ bảy, cũng là ngày hội trại được diễn ra tại trường học của An Nhiên.
Sáng sớm,Lam Lam đã thức dậy chuẩn bị bữa sáng và hành trang cho chuyến đi.
Vì cả nhà sẽ ở qua đêm, rồi chiều chủ nhật mới được trở về nên quần áo đem theo cũng không phải là ít.
Vậy mà,Lam Lam còn chưa kịp soạn đồ là mình sẽ mặc những bộ đồ nào và An Nhiên cũng vậy thì Lục Diệp Bằng đã ra tay chọn sẵn và sắp xếp chúng trong chiếc balo của anh.
Lam Lam hỏi thì anh lại nói những việc này anh là người nên làm hơn là cô.
Khi đó Lam Lam chỉ nghĩ anh lại bày trò không muốn cho cô những chiếc váy gợi cảm nên cũng không muốn ngăn cản anh.
Huống hồ cấm trại mà, cô có muốn mặc váy cũng không thể nào được.
Chiếc túi của An Nhiên đeo thì chỉ là những đồ chơi của cô bé, còn chiếc túi của Lam Lam ngoài những dụng cụ vẽ thì còn có những loại kem chăm sóc da dành cho phụ nữ.
Ở tuổi ba mươi rồi, cô cần phải chú trọng đến nhan sắc của mình hơn,cho dù lúc nào Lục Diệp Bằng cũng khen cô rất xinh đẹp tại mọi thời điểm, thì cô cũng nghĩ đến câu nói:"Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi"
Anh yêu cô, nên đương nhiên luôn thấy cô đẹp hơn mọi người phụ nữ trên đời này rồi.
Còn về Lục Diệp Bằng,anh lại đem đến hai chiếc balo.
Một túi anh đựng quần áo cho cả ba người, còn chiếc còn lại thì anh đựng đồ ăn và những vật dụng cần thiết cho chuyến đi.
Đã là ngày nghỉ rồi,anh không muốn công việc lại xen vào chuyến đi này của gia đình của anh.
Đúng chín giờ,Lục Diệp Bằng chở hai mẹ con đến địa điểm nơi diễn ra hội cấm trại.
Địa điểm không phải là ở trường học mà là sau lưng của một ngọn núi cách xa trung tâm thành phố.
Lục Diệp Bằng lái chiếc xe Rolls Royce sang trọng đến,đã làm cho bao nhiêu người ở đó phải trầm trồ lên vì sự giàu có của anh.
Mở cửa xe, Lục Diệp Bằng lại di chuyển xuống lịch thiệp mở cửa xe cho Lam Lam và An Nhiên bước xuống.
Cả nhà ba người đều mặc bộ đồ đồng phục mà Lam Lam trước đó đã thiết kế chuẩn bị.
Do thời gian có hơi gấp rút, nên cô chỉ làm thật là đơn giản.
Nhưng cái đơn giản của cô lại khiến cho Lục Diệp Bằng khi mặc chiếc áo này lên có một chút xấu hổ.
Anh không biết đầu óc vợ anh lại nghĩ gì mà in hình trên cả ba chiếc áo là Tom & Cherry.
Lại còn là màu hồng rất là nữ tính nữa chứ.
Tất cả mọi người ở đây nhìn thấy những hình ảnh như vậy thì đương nhiên có một chút mắc cười.
Vì hôm nay lại có quá nhiều gia đình đáng yêu như thế này.
Không những gia đình của Lục Diệp Bằng mà gia đình Lục Diệp Văn và Gia đình Hạo Thiên cũng đều mặc lên những chiếc áo như vậy.
Có điều cái hình trên áo của bọn họ lại khác với gia đình anh một chút.
Và ngay sau đó thì Lục Diệp Bằng được biết đó chính là tác phẩm thành quả của vợ anh làm ra.
Khi đó Lục Diệp Bằng chỉ còn biết thở dài đầy bất lực.
Vợ của anh quả thật là một thiên tài!.
Mà không biết là thiên tài hay là tài lanh nữa không biết.
Lam Lam đã nhìn thấy Bella.
Đúng như lời Lục Diệp Bằng đã nói, cô ta cũng có mặt ở đây, còn người đàn ông đứng bên cạnh cô ta.
Trời ơi!.
Không lẽ nào.
Chí Huy nhìn thấy nét mặt bất ngờ của Lam Lam, trong lòng có một chút gì đó rất khó xử, không màn đến Bella bên cạnh.
Anh liền chạy đến trước mặt của Lam Lam,cố gắng giải thích.
"Có lẽ em ngạc nhiên lắm phải không?"Chí Huy nhìn Lam Lam chợt hỏi.
Lam Lam đờ đẫn nhìn anh.
Không lẽ mục tiêu của Bella là từ Lục Diệp Bằng đã chuyển sang Chí Huy rồi sao?
Cô không thể nào tin được.
Thấy Lam Lam như vậy,Chí Huy nhịn không được đưa tay áp lên hai má của cô, giọng nói có phần căng thẳng.
"Không như em nghĩ đâu, hôm nay anh thay chị gái của anh đến đây dự hội trại cùng với cháu của anh mà thôi,Bella cũng rảnh nên anh kéo cô ấy theo cho vui!.
"
Bên này nét mặt Lục Diệp Bằng thoáng chốc sa sầm,anh nhanh chóng bước đến kéo bàn tay Chí Huy đang để trên mặt của vợ anh ra với một hành động rất dứt khoát, rồi anh nghiến răng nói.
"Cậu đi với ai mặc kệ cậu!.
Không cần giải thích với vợ của tôi làm gì?"
Sau khi Lục Diệp Bằng bước lại, thì Lam Lam cũng đã bình thường trở lại.
Lam Lam cười cười, không quan tâm đ ến câu nói của Chí Huy lúc nãy.
"Em đâu là gì của anh, cần gì phải giải thích với em"
Câu nói của cô khiến Chí Huy nghe xong liền lặng đi một chút.
Anh lại quên mất,Lam Lam đã dọn về ở chung với Lục Diệp Bằng rồi mà.
Anh còn quan tâm cô làm gì nữa.
Chẳng phải bây giờ người anh cần quan tâm là Bella sao?
Chí Huy vô thức quay đầu lại nhìn Bella.
Bây giờ ánh mắt của cô ấy đã không còn nhìn đến Lục Diệp Bằng nữa mà đã chuyển sang hẳn anh.
Nhưng là một ánh mắt đầy tâm trạng nhìn anh.
Bella khẽ cười nhìn cả ba người họ,sau một hồi lâu cô không thể làm gì ngoài việc nắm lấy tay đứa cháu của Chí Huy đi vào bên trong.
Thấy thế,Chí Huy bèn đuổi theo.
Lam Lam liếc nhìn nét mặt đang cau có của chồng cô, nhịn không được liền đưa tay lên chạm vào má của anh, khẽ nói.
"Chồng ơi! Anh mà nhăn mặt như thế này sẽ mau già lắm, đến chừng đó anh đừng trách em tại sao kêu anh bằng hai tiếng chú hai!.
"
"Sao!.
? Chú hai?" Lục Diệp Bằng giựt mình đột ngột nhớ lại hình ảnh Chung Linh hay gọi Tịch Duy An bằng chú hai.
Nhưng đó là do Tịch Duy An lớn tuổi rất nhiều Chung Linh.
Còn anh!.
Anh không thể cho cô nhóc này gọi anh bằng chú hai được!.
Anh chỉ mới ba mươi sáu tuổi thôi! Làm gì mà già nhanh đến như vậy!
Lam Lam cười hì hì mặc kệ anh, cô liền nắm lấy tay con gái bước vào bên trong.
Ánh mắt Lục Diệp Bằng từ hạnh phúc bất chợt lại chuyển sang dần dần tối lại.
Khi tầm nhìn của anh đã nhìn thấy Lục Diệp Minh đang ngồi bên trong chiếc xe ô tô nằm ở một vị trí khá xa và dường như bên cạnh còn một người.
Người đó quay mặt lại nên anh không nhìn thấy.
Bản tính đa nghi của anh đột ngột dâng lên, không biết cái tên này lại âm mưu làm chuyện gì nữa đây?
Buổi sinh hoạt của cấm trại ở trường tiểu học cũng chỉ xoay quanh những cuộc vui chơi thi đua của những gia đình.
Trong các bậc phụ huynh thì Lục Diệp Bằng và Lam Lam lại được thầy cô giáo đánh giá là một cặp đôi trai tài,gái sắc.
Vì ngoại hình xinh đẹp của hai người đã khiến nhiều người ở đây đều phải trầm trồ thốt lên rằng.
Tại sao hai người lại có thể đẹp đôi đến như vậy?
Không chỉ riêng về nhan sắc mà Lục Diệp Bằng còn được đánh giá là một người đàn ông đầy lịch lãm, lại cao ráo.
Ở anh luôn toát ra một khí chất mà tất cả bật người làm cha ở đây đều không có.
Có những các bậc bà mẹ của những đứa trẻ khác, lâu lâu lại liếc nhìn trộm anh vài lần.
Lam Lam cũng không ngoại lệ.
Từ khi An Nhiên vào lớp một, thì đây là lần đầu tiên mọi người mới nhìn thấy cô, nhưng có lẽ bọn họ cũng đã hình dung được mẹ của An Nhiên sẽ có diện mạo như thế nào rồi, vì để sinh ra được một cô bé xinh đẹp và đáng yêu như thế này.
Thì mẹ của cô bé cũng phải là một người con gái có một nét đẹp rất ngọt ngào.
Tất cả thầy, cô giáo đều đưa công việc cho từng thành viên trong gia đình.
Ba và con sẽ chơi trò chơi cùng nhau,còn mẹ thì sẽ nấu ăn cho gia đình của mình.
Sau cùng thì là rút thăm để làm lều trại.
Do số lượng gia đình tham gia buổi cấm trại lần này có khá nhiều, với không gian và những số dụng cụ vật liệu để dựng lều trại lại không đủ cho mọi người.
Nên nhà trường đã ra yêu cầu bốc thăm để cho hai gia đình cùng chung một lều trại.
Việc bốc thăm là công việc của bọn trẻ.
Trò chơi cũng khá đơn giản,chỉ là những trò nhẹ nhanh nên ba và bọn trẻ cũng chơi khá nhanh.
Vì đây chỉ là cuộc giao lưu của các gia đình nên chơi trò chơi sẽ không phân biệt thắng thua.
Sau khi Lục Diệp Bằng và An Nhiên tham gia trò chơi xong, thì đi đến khu vực của Lam Lam mà cô đang tất bật chuẩn bị món ăn.
Nhìn dáng vẻ của cô khi đang nấu ăn,Lục Diệp Bằng bất giác nở lên một nụ cười.
Thật sự anh cũng không ngờ được,Lam Lam đã trở về kịp và cùng với anh đi dự hội trại cùng với An Nhiên.
Khi anh nghe con gái về nhà thông báo về cuộc cấm trại dành cho gia đình như thế này.
Anh thật sự rất lo lắng,anh không biết ai sẽ người đóng vai mẹ của An Nhiên cùng với anh đi đến đây.
Nếu không phải là Lam Lam, chắc anh và An Nhiên cũng không muốn tham gia.
Không có cô,thì làm sao còn được gọi là gia đình nữa.
Nhưng cho đến lúc cô xuất hiện, trong lòng anh đã bớt đi gánh nặng phần nhiều.
Anh biết cô sẽ không bao giờ bỏ rơi anh và con.
An Nhiên cũng vậy, từ lúc Lam Lam trở về đây anh luôn nhìn thấy con gái của anh rất là vui vẻ.
Con bé thật sự rất yêu thương mẹ của mình.
Có như vậy,anh mới biết bao nhiêu năm qua khi không có anh.
Lam Lam đã làm rất tốt trong việc làm mẹ nuôi nấng con gái của mình.
Lam Lam ngước mặt lên nhìn anh, thấy anh đang nhìn mình như vậy.
Nhất thời cô liền đưa tay lên mặt của mình, chợt hỏi.
"Anh làm gì mà nhìn em như thế? Trên mặt em dính cái gì sao?"
Lục Diệp Bằng khẽ cười,anh bước tới liền đưa tay nắm lấy bàn tay của cô.
"Không! Tại vì hôm nay em làm cho anh thấy rất hạnh phúc".
Nghe xong, Lam Lam liền bĩu môi buông tay anh ra.
"Chủ Tịch Lục dạo này miệng lưỡi ngọt thế!" Nói rồi, cô lại tiếp tục nấu nướng của mình.
Hôm nay cô làm món bánh sủi cảo nhân tôm, là món sở trường của cô và cũng là món ăn mà cả cô và An Nhiên đều rất thích.
Nhưng cô quên không biết người chồng kén ăn của cô có thích ăn món này không nữa? Cái lão này lúc nào cũng rất kén đồ ăn nên lúc nào cũng ăn rất ít.
Nhiều khi cô tự hỏi,anh ít ăn như thế này.
Tại sao mà anh vẫn tinh lực để hành hạ [email protected] xác bé nhỏ này của cô khiến cô lúc nào cũng bán sống bán chết vì cơ thể của anh như thế?
Lam Lam sững sờ một lúc,rồi lại xoay đầu nhìn anh hỏi thẳng.
"Anh có thích ăn món ăn này không?" Hỏi xong, cô cảm thấy mình hơi vô tâm với anh.
Hình như từ trước đến giờ cô không hề biết anh thích ăn món gì và ghét món gì? Thậm chí không biết anh có dị ứng với hải sản hay không?
Nhìn thấy cô quan tâm anh, trong lòng Lục Diệp Bằng liền dâng lên rất nhiều cảm xúc.
Anh không ngại ở đây là trốn đông người,anh ngang nhiên trước rất nhiều ánh mắt của nhiều người vòng ra sau lưng ôm chặt lấy cô,sóng mũi anh cọ vào vành tai của cô, khẽ âu yếm.
"Em thích thì anh thích".
Nét mặt của Lam Lam cũng thoáng chốc ngượng ngùng nhìn xung quanh, thấy mọi người không hề nhìn thấy những hình ảnh thân mật này của hai người, cô cũng yên tâm phần nào.
Nghe anh nói như vậy, cô cười hì hì, nghiên đầu hỏi anh.
"Vậy món ăn thật sự yêu thích của anh là gì vậy?".
đam mỹ hài
Cô hỏi để sau này còn để nấu cho anh ăn nữa.
Trước sau gì hai người cũng phải đăng ký kết hôn lại, cô cũng cần phải ra dáng một người vợ trong gia đình nữa chứ!
Mùi thơm thức ăn xung quanh nơi đây lại không thể nào áp nỗi hương thơm trên người phụ nữ của anh.
Có lẽ anh đã nghiện cô mất rồi.
Lục Diệp Bằng hít một hơi như nuốt trọn hương thơm ở chiếc cổ trắng nõn của cô, giọng điệu khàn khàn trả lời.
"Anh thích ăn thịt con người và đặc biệt là thịt trên người của bà xã của anh".
Lam Lam chợt đỏ mặt.
Biết ngay cái tên này lại giở trò.
Lời nói nham nhở của anh.
Ai chứ,cô thì hiểu quá rõ rồi.
Lam Lam trừng mắt nhìn anh.
"Đồ không biết xấu hổ"
Dứt lời cô kéo anh ra và không thèm nhìn mặt anh nữa.
Nói chuyện với anh, cô biết thế nào mình cũng sẽ thua với cái tính bá đạo của anh mà thôi.
Hành động đáng yêu của cô lại khiến anh không muốn rời xa cô một chút nào,Lục Diệp Bằng cũng bước vào phụ với cô làm xong món ăn trong thời gian sớm nhất.
Mọi người thì không thấy, nhưng hình ảnh hai người âu yếm lại loạt vào hai ánh mắt của hai người phụ nữ.
Một người chứa đựng đầy hận thù còn một người thì lại đang thầm ghen tị với anh và cô.
.