Sau bữa ăn tối,Lam Lam vệ sinh cá nhân tắm rửa cho An Nhiên rồi về lại lều cô vừa vén tắm màn lên thì một cảnh tượng bên trong khiến cô phải rùng mình vội vàng che mắt con gái lại thật nhanh.
Bên trong lều chính là hình ảnh Lục Diệp Minh đang hết sức thân mật với Dương Tiểu Vy, thậm chí cô ta còn ngồi lên trên người của anh ta mà giở trò ân ái trước mặt con trai của hai người cũng may hai người đê tiện này vẫn còn mặc quần áo, nếu không cô sẽ cho bọn họ một bài học và thẳng tay ném ra thứ ô quế như thế này cô không muốn con gái cưng của cô phải nhìn thấy.
"Muốn làm chuyện đó thì biến đi chỗ khác,đừng ở đây mà dạy hư bọn trẻ"Lam Lam hằng học nói lớn,sau đó dẫn An Nhiên đến vị trí chỗ ngủ của gia đình của cô.
Lục Diệp Minh và Dương Tiểu Vy không những không buông nhau ra, mà còn tỏ vẻ đắc ý làm những hành động chướng mắt cô.
Lam Lam đặt An Nhiên vào một góc,che đi tầm nhìn của cô bé rồi cô cũng xoay lưng lại với bọn họ.
Lục Diệp Minh nhìn hành động của Lam Lam, thì cơn giận khi nãy bắt đầu bùng nổ,anh ta nghiến răng nghiến lợi nói.
"Cô ỷ mình là ai mà ở đây dám ăn nói với chúng tôi như thế!"
Nghe xong,Lam Lam khẽ nhếch môi chẳng thèm xoay lại nhìn bộ dạng của hai người họ, mỉa mai trả lời.
"Vậy hai người là gì mà tôi phải kính trọng với hai người....Nếu như xét về vai vế thì chồng tôi lớn hơn anh đấy!"
Lục Diệp Minh ngồi dậy, buông Dương Tiểu Vy ra,anh ta bật cười.
"Là một đứa con hoang mà bắt tôi kính trọng anh ta sao? Có nằm mơ không?”
Câu nói của Lục Diệp Minh làm cho Dương Tiểu Vy có một chút giựt mình, nhưng ngược lại Lam Lam thì hoàn toàn bình tĩnh. Vì đã từ rất lâu,cô đã biết được thân phận của chồng mình là như thế nào rồi!
Nụ cười trên khóe môi Lam Lam thoáng chốc lạnh đi.
"Cho dù anh ấy có ra sao thì anh ấy cũng là Chủ Tịch Tập Đoàn Thế Giới không giống như ai đó đã bao nhiêu năm cũng vẫn ngồi ở chiếc ghế Phó Giám Đốc mà không thể tân tiến thêm được một chút nào".
"Cô....."Lục Diệp Minh giận dữ, ánh mắt như muốn nhào đến đánh vào Lam Lam.
Lam Lam xoay người lại nhìn anh ta với dáng vẻ cười cợt, rồi nói thêm.
"Cũng may năm đó tôi chia tay anh sớm, cả Tử Lan cũng ấy cũng thật thông minh rời xa anh,nhường lại một thứ rác rưởi như anh cho người chị gái của cô vì bây giờ nhìn hai người thật sự rất xứng không, lúc này anh nhìn lại mình xem có xứng với tôi hay không?"
"Lam Lam! Loại phụ nữ như cô, tôi sẽ cho biết tay"Lục Diệp Minh nghe xong đã không thể nào kiềm chế,anh ta liền gào thét lên dữ dội, vừa nói hết câu anh ta đã đứng lên đi lại về phía cô.
An Nhiên nhìn thấy Lục Diệp Minh đang từ từ bước đến thì cô bé liền ngồi dậy sợ hãi ôm chặt lấy Lam Lam, khóc lớn.
"Mẹ ơi!"
Lam Lam ngước mắt lên nhìn Lục Diệp Minh, trái tim liền nhảy vọt lên tận có thể cảm nhận được anh ta sẽ ra tay đánh cô, ánh mắt cô bất chợt run rẩy nhìn ra phía bên ngoài, tìm kiếm Lục Diệp Bằng.
Bàn tay cô cũng lần mò trong túi xách tìm kiếm bình hơi cay mà cô đã chuẩn bị trước đó.
Tên khốn này thật sự muốn đánh cô thì cô sẽ cho hắn biết tay.
Ngay khi tay Lục Diệp Minh gần như sắp đụng vào người của Lam Lam.
Thì cánh tay của Lục Diệp Minh bị ai đó chụp lấy bẻ ngược ra đằng sau một cách bất ngờ,rồi sau đó mái tóc của anh ta cũng bị một tay khác của người đó nắm cùng là một giọng nói hết sức đầy đè nén,liền vang lên.
"Tao đã nói nếu mày đụng đến một sợi tóc của vợ tao thì sẽ như thế nào?"
Đó là Lục Diệp Bằng.
Khi anh trở về, chưa kịp đi vào bên trong thì đã nghe tiếng nói quát tháo của Lục Diệp Minh,ngay lập tức anh không chừng chờ liền đi vào bên trong.
Hình ảnh bên trong khiến trong đầu anh bất giác nhớ lại cái ngày ngay tại nhà họ Lục, cái tên khốn Lục Diệp Minh này cũng đối xử với vợ của anh như thế.
Sự xuất hiện của Lục Diệp Bằng khiến Lam Lam đã thở phào nhẹ cười thoáng chốc hiện lên.
Lục Diệp Minh đau đớn nghiên đầu ra đằng sau.
"Lục Diệp Bằng!!! Anh mau bỏ tôi ra,đau quá!”Tiểng hét của Lục Diệp Minh còn lớn hơn cả tiếng khóc của An Nhiên nữa.
Lục Diệp Minh biết sức lực của Lục Diệp Bằng có thể đánh chết anh ta ngay tại đây,hơn hết ở đây là vùng núi chắc chắn lời nói của Lục Diệp Bằng không phải là hâm doạ mà chính là anh sẽ làm thật.
Lục Diệp Bằng nhìn xuống thấy con gái đang không ngừng khóc lớn, trong lòng dâng lên một sự xót xa.
Anh buông Lục Diệp Minh ra, rồi cúi người xuống vỗ về cô con gái nhỏ của anh.
"Bảo bối của ba đừng khóc nữa,ba ở đây sẽ không có ai làm hại mẹ và con đâu".
Mặc dù,An Nhiên đã được bảy tuổi nhưng đối với anh,An Nhiên cũng vẫn là một cô bé bốn tuổi như mới ngày đầu anh gặp,thời gian hai năm vẫn chưa làm cho anh cảm thấy là đủ để có thể bù đắp cho cô con gái bé nhỏ này.
An Nhiên vẫn ôm chặt Lam Lam, níu lấy áo của cô, nũng nịu nói.
"Ba mẹ ơi! Con không muốn ở với những người này, bọn họ là kẻ xấu".
Nghe xong,Dương Tiểu Vy cười khẩy, liếc nhìn Lam Lam vừa trả lời An Nhiên.
"Tiểu Nha Đầu! Mẹ của mày mới là người xấu đấy!"
"Cô câm cái miệng của cô lại". Lam Lam dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn cả gia đình bọn họ.
Lục Diệp Bằng biết Lam Lam đang giận, nhưng anh lại không muốn cho An Nhiên nhìn thấy những chuyện như thế này một lần nào đầu anh bất ngờ có một suy nghĩ.
Anh nhìn Lam Lam và An Nhiên khẽ cười.
"Anh đã có cách rồi!"
Dứt lời Lục Diệp Bằng liền đi ra khỏi lều trại.
Lam Lam vẫn chưa hiểu anh đang muốn gì thì anh lại quay về trên tay còn có một cái túi khá to.
Lam Lam nhíu mày nhìn anh hỏi nhanh.
"Anh định làm gì vậy?"
"Thì để cho em và con không thấy những người họ, thì anh đã chuẩn bị cho em một tấm màn che chắn đây này!"Lục Diệp Bằng vừa nói vừa bắt tay nối tấm màn trên đỉnh của cái lều.
Lam Lam tỏ ra ngạc nhiên,khi thấy anh đã có sự chuẩn bị từ trước.
"Ở đâu anh có tấm màn này vậy?"
Ánh mắt của Lục Diệp Bằng dâng tràn yêu thương vừa làm vừa nhìn cô.
"Anh biến ra đấy!"Anh cố ý chọc ghẹo cô.
Lam Lam trầm mặc nhìn anh hồi lâu.
Sau một hồi, thì Lục Diệp Bằng đã làm Diệp Minh và Dương Tiểu Vy cũng rất bất ngờ vì cách giải quyết của Lục Diệp Bằng.
Nhưng thái độ hai người bọn họ thì lại hoàn toàn không phục, họ không muốn nhìn thấy gia đình hạnh phúc của anh và cô.
An Nhiên sung sướng, liền nhảy lên nhảy sự trong lòng của cô bé chỉ là không muốn gặp A Vĩ mà thôi!
Lớn lên A Vĩ cũng đã thay đổi, cậu bé ít nói cứ lầm lầm lì chung trường với An có lẽ A Vĩ đã nhận ra những việc làm mình đối với An Nhiên lúc xưa là hoàn toàn không đúng,trong lòng cậu bé luôn muốn xin lỗi và được chơi cùng với An Nhiên,Ái My,Gia Bảo và Gia tất cả đứa trẻ đều xem cậu bé là một cái gai trong mắt và không muốn chơi cùng.
Giờ đây A Vĩ giống như một đứa trầm cảm không một ai chơi chung,ngay cả ba mẹ của cậu cũng không một ai quan tâm trong lòng cậu đang nghĩ gì.
Nhìn thấy hình ảnh hạnh phúc của gia đình An Nhiên,A Vĩ lại chạnh lòng rất nhiều, cuối cùng cậu bé đã không thể nào chịu nổi liền đứng lên đi ra ngoài.
Bây giờ Dương Tiểu Vy làm gì còn quan tâm đ ến con trai của mình nữa, cả cô ta và Lục Diệp Minh đều đưa mắt nhìn chằm chằm vào tấm màn nơi đang có một gia đình hạnh phúc bên trong.
Lục Diệp Bằng ôm An Nhiên vào lòng nở một nụ cười thật tươi, khẽ hỏi.
"Vậy được chưa công chúa nhỏ của ba".
"Dạ rất rất được luôn ạ!" An Nhiên hí hửng vừa vỗ tay vừa trả lời.
Ngay lúc này, trái tim Lam Lam vô thức đập mạnh khi những hành động của anh từ nãy giờ đã khiến cô rất xúc động.
Lục Diệp Bằng ngước mắt lên nhìn Lam Lam, thấy đôi mắt long lanh của cô nhịn không được anh liền đưa tay chạm vào gò má của cô,cưng chiều hỏi.
"Sao....? Thấy anh chu đáo, quả là một người chồng tốt có phải không?"
Lam Lam cười cười,bờ môi cong lên.
"Cũng là họ Lục như nhau nhưng anh và anh Diệp Văn thật sự khác xa người nào đó...."Lam Lam trong lòng vẫn còn muốn cố ý so sánh.
Việc làm khi nãy của Lục Diệp Minh lúc nãy, càng nghĩ cô càng thêm tức Lục Diệp Bằng không đến kịp chắc chắn một trong hai,cô và Lục Diệp Minh sẽ có người bị thương.
Đương nhiên phía bên này,Lục Diệp Minh và Dương Tiểu Vy đều nghe thấy hết.
Lục Diệp Minh cố ý lên tiếng nói khích.
"Nhưng lại mang một cái mác con hoang thì có tốt đến đâu cũng đều là đồ bỏ".
Câu nói của Lục Diệp Minh khiến nét mặt của Lục Diệp Bằng trở nên không vui,anh đặt An Nhiên nằm đó kéo tấm màn ra nhìn thẳng vào Lục Diệp Minh chợt hỏi.
"Mày nói ai con hoang".
Đến nước này thì Dương Tiểu Vy cũng đã hiểu được chút ra Lục Diệp Bằng chính là con hoang mà chồng cô và Bác gái hay nhắc đến.
Đúng thật là nực cười.
Lục Diệp Bằng chỉ là con hoang, vậy mà trước đó anh ta còn tỏ vẻ khinh thường cô.
Nghĩ rồi,Dương Tiểu Vy khẽ nhếch mép cười khẩy.
"Không nói anh, không lẽ chồng tôi nói vợ của anh sao....? Mà bây giờ tôi mới thấy anh và cô ta đều rất xứng phải trước đó vợ của anh cũng từng bị gắn cái mác là thiên kim giả mạo sao?"
Nghe xong, nét mặt của Lam Lam có phần không biết nên khóc hay nên cười nữa, cô chỉ biết cười ngây ngô nhẹ nhàng nói.
"Là ai? Là ai vu oan cho tôi,dường như ba mẹ của tôi tha cho cô quá dễ dàng thì phải".
Dương Tiểu Vy chợt câm mặt bỗng chốc sượng ngắt.
Lam Lam quay mặt Lục Diệp Bằng lại, cô đưa hai tay áp lên má của anh.
"Con hoang thì đã sao....Miễn bây giờ anh là một người chồng tốt, người cha tốt là được rồi! Anh đã có một gia đình rồi mà."
Lục Diệp Bằng nhìn cô bất động, một lúc sau anh nở một nụ cười thật tay vươn ra ôm lấy cô vào lòng bất chợt không cam tâm.
"Nhưng anh muốn làm một người cha hoàn hảo hơn, biết đâu lần này anh có thể chăm sóc và chứng kiến vợ anh sanh cho anh thêm một đứa con thì lần trước anh đã bỏ lỡ rồi!” Nói đến đây,Lục Diệp Bằng ngập ngừng một lát rồi bổ sung thêm “Tài sản anh nhiều quá An Nhiên một mình làm sao hưởng hết đây".
Không phải vì anh muốn cô mang thai thì có thể giữ chặt được anh muốn được chăm sóc và có thể chứng kiến được khi mang thai cô sẽ như thế nào? Mỗi lần anh nhìn thấy An Nhiên thì trong lòng không ngừng đau lòng,chỉ cần nghĩ cô mang thai không có anh bên cạnh,còn khiến cô con gái của anh sinh ra lại yếu ớt bị nhiều người nói không có cha,thì anh luôn tự trách bản thân mình vô cụng
Nếu như bây giờ không có Lục Diệp Minh và Dương Tiểu Vy ở Lam sẽ tiếp tục tránh né câu hỏi này của anh.
Nhưng lúc này thì.....Cô không thể làm cho anh phải mất mặt với bọn họ được.
Lam Lam nằm trong lòng của anh,suy nghĩ hồi lâu cuối cùng cũng gật đầu.
Trong lúc này,Dương Tiểu Vy nhìn thấy hình ảnh như vậy không ngừng tức anh ách trong lòng
Vài giây sau,Dương Tiểu Vy suy nghĩ gì đó,bỗng cười lớn.
"Lục Diệp Bằng....Anh tự tin quá rồi đấy! Người phụ nữ như cô ta chưa chắc lần này sẽ không vì chuyện lúc trước mà không trả thù anh."Cô ta giương mắt lên nhìn Lam Lam"Chẳng phải trước đó cô hận Lục Diệp Bằng lắm sao! Bây giờ cô quay trở về bên cạnh anh ta nhanh như vậy, tôi có một chút lo lắng cho người bạn trai cũ này của tôi có bị cô phản bội không?”
Không đợi Lam Lam trả lời,Lục Diệp Bằng đã nhanh chóng đáp lại lời với Dương Tiểu Vy với giọng điệu nặng nề.
"Cô nghĩ ai cũng giống như cô sao? Nếu như Lam Lam thật sự muốn trả thù tôi thì...."Anh ngập ngừng,rồi nhìn xuống Lam Lam nói thẳng ra một câu nghiêm túc"Tôi cũng sẽ chấp nhận, miễn cô ấy không rời xa dù tôi có chết, tôi cũng phải ép cô ấy bên cạnh tôi....".
"Diệp Bằng...!" Lam Lam nghe đến từ"chết" liền đưa tay lên bụm chặt miệng anh lại.
Cả cơ thể cô đều ôm bám dính lấy anh, giọng nói nghẹn ngào.
"Anh cũng biết lần này em về đây là vì anh rồi mà! Trả thù gì chứ,em không rảnh làm những chuyện như hơi đó,em thà để tâm vào phòng tranh thì hơn…..Nếu như em hận anh, thì em đã không về đây."
"Anh hiểu mà!"Lục Diệp Bằng nâng người cô lên, ôm cô thật chặt,cưng chiều nói"Trong lòng em suy nghĩ gì,anh đều biết biết em yêu anh nhiều như thế nào rồi mà!”
Lam Lam cười ngọt ngào nhìn lại trừng mắt nhìn Dương Tiểu Vy, nghiến răng nói.
"Cô lo bản thân thì rồi xem tôi và cô xem ai sẽ có thai không tranh thủ có thai,coi chừng bị nhà họ Lục đuổi ra khỏi lúc đó đừng có quay ra mắng chửi người khác...Giống như cô đã từng làm với gia đình của tôi".
Dương Tiểu Vy cuộn chặt hai tay lại thành nắm đấm,hằng học lớn tiếng.
"Chẳng phải do cô năm đó đã làm cho tôi sảy thai sao? Nếu không...."Nói được một nữa Dương Tiểu Vy liền ngừng lại.
Trên khuôn mặt của Dương Tiểu Vy hiện rõ sự ấm ức đầy phẫn nộ trong lòng chửi thầm.
“ Mẹ nó! Cũng do cô mà tôi đã mất đi khả năng làm mẹ rồi! Lam Lam,cô hãy chờ đó….Tôi sẽ làm những chuyện mà hai người sẽ không tưởng tượng được”.
Chuyện Dương Tiểu Vy luôn cất giấu mà không cho bất cứ ai biết chính là cô ta đã không còn khả năng làm mẹ được khi xảy thai,do cô ta không chịu an dưỡng mà tiếp tục chuyện chăn gối thường xuyên, nên đã dẫn đến tử c ung cô ta càng lúc càng nhỏ và cũng vì thế mà cô ta khó lòng nào có thai được nữa.
Nghe đến vụ việc năm xưa,ánh mắt Lục Diệp Bằng chợt tay của anh đang để trên eo của Lam Lam bỗng run rẩy.
"Cô lại đổ thừa cho vợ tôi nữa sao? Ai là người xô cô ấy xuống lầu, tôi là người chứng kiến cô cũng là người đã hại chết đứa con của tôi và Lam Lam……Đừng làm mình vô tội,trong khi cô mới chính là hung thủ vụ việc năm đó….Dương Tiểu Vy! Tôi vẫn chưa bỏ qua chuyện đó đâu,cô hãy chờ đó”.
Lam Lam bỗng giật mình kinh hãi.
Thì ra từ trước đến giờ Lục Diệp Bằng vẫn luôn nhớ đến đứa bé từng nghĩ anh không hỏi đứa con của cô và anh là vì anh không muốn cô buồn hoặc là do thời gian quá ngắn cho nên anh không mấy quan tâm đ ến đứa bé đó.
Nhưng lúc này đây,mọi biểu hiện trên khuôn mặt của cảm nhận được anh cũng đã đau buồn khi mất đi đứa bé đó rất lẽ anh cũng giống như cô trông chờ đứa bé này ra từ rất lâu.
Người đàn ông này luôn cất giấu nổi buồn vào tận bên trong,để cho cô không cảm thấy áy náy vì sức khỏe của cô mà đã git chết con của hai người.