Hoắc Thiếu Tiên và A Mẫn chia tay nhau rồi đi về nhà trước.
Lam Lam thì lại vẫn chưa muốn về,cơn giận trong lòng của cô vẫn chưa nguôi bây giờ cứ nhìn đến Lục Diệp Bằng thì cô lại nhớ đến người anh trai của anh đã ôm ấp người phụ nữ khác trước mặt của cô.
Lục Diệp Bằng hai tay xách những túi đồ của cô, nhưng anh cũng cảm nhận được sự tức giận từ trong nét mặt của vợ mình.
Không biết cô đang giận ai? Có chuyện gì mà làm cho cô giận đến như thế?
"Lam Lam...!" Anh gọi tên cô với một âm thanh khá dịu dàng.
Nhưng Lam Lam lại lờ đi anh mà đi vào một cửa hàng chuyên bán những đôi giày hàng hiệu.
Lục Diệp Bằng thấy vậy chỉ biết thở một hơi thật dài, cũng đành bước theo sau lưng của cô.
Lam Lam lại nhắm vào những đôi giày cao vào mấy đôi giày ấy,Lục Diệp Bằng lại nhớ đến lần cô bị đau chân ngay tại đám cưới của Hạo Thiên.
Anh có dự cảm, cô sẽ đau chân tiếp tục khi phải sử dụng những đôi giày cao gót như thế này.
Lúc này,Lam Lam lại cầm lấy một đôi giày cao gót màu đen chuẩn bị đưa lên chân ướm thử.
Nhìn tư thế cô gần như khó khăn có thể mang theo đôi Diệp Bằng lập tức buông bỏ các giỏ đồ trong tay xuống bước tới giúp cô.
"Để anh mang cho em".
Hành động của anh khiến Lam Lam nở một nụ cười thật tươi,khẽ trêu chọc anh.
"Đường đường là Chủ Tịch lại đi mang giày cho em, thật là ngại quá đi!"
"Em mà cũng biết ngại nữa sao?"Lục Diệp Bằng cong môi lên cười cưng chiều nói,vừa mang giày vào chân cô vừa kiểm tra xem chân của cô khi mang những đôi giày này có còn bị đau nữa hay không.
"Được mang giày cho phu nhân của Chủ Tịch, đó là niềm vinh hạnh của anh" Anh đứng lên ôm chặt cô dịu dàng nói.
Lam Lam nghe được nhịp đập trái tim của anh và cũng không thể tránh khỏi sự rung động trong lòng cô đang cồn cào dâng lên vì câu nói của anh.
"Đồ dẻo miệng"
Đôi giày cho dù có cao nhưng chỉ giúp cô đứng đến chiếc cằm của anh mà thôi!
Khóe môi Lục Diệp Bằng nở một nụ cười rồi đưa mắt nhìn xuống chân của cô, chợt hỏi.
"Em thích đôi giày này không? Mặc dù anh không thích cho em mang những loại giày cao gót như thế này cho lắm, nhưng nếu em thích anh sẽ mua nó cho em".
Nghe xong,Lam Lam cười ngọt ngào với anh,ánh mắt tràn ngập sự hạnh phúc.
Nhưng vài giây sau Lam Lam lại tỏ vẻ như mình không hiểu gì,liền nhẹ nhàng lên tiếng chợt hỏi anh.
"Diệp Bằng! Anh định mua đôi giày này cho em sao?"
Lục Diệp Bằng nghe xong, giơ tay véo mũi cô lên tiếng trêu chọc.
"Hửm.....Sao em lại hỏi vậy?Anh không mua thì còn ai nữa, không lẽ em chịu trích tiền túi của em ra mua sao? Huống hồ đây không phải lần đầu anh bỏ tiền túi của mình ra để mua đồ cho em...."
Chẳng phải từ nãy giờ cô vẫn quẹt thẻ bằng tiền của anh rồi sao, cô mua hay anh mua có khác gì nhau đâu.
Lam Lam hiểu câu nói của anh, cô lườm liếc anh, rồi nói bằng một giọng điệu hờn dỗi.
"Có phải anh đang tính toán em đang xài tiền phung phí của anh có phải không?"
Nghe xong,Lục Diệp Bằng bất chợt giựt mình có chút hoảng hốt.
"Anh làm gì có ý đó,tiền của anh cũng như của em thôi!"
Anh nào dám hẹp hòi với cô những chuyện nhỏ nhặt như thế! Anh còn thích cô xài tiền của anh càng nhiều càng tốt.
Miễng là cô đừng có những suy nghĩ sẽ rời xa anh thêm một lần nào nữa là được.
Nhìn nét mặt sợ sệt của anh,Lam Lam nhịn không được bèn bật cười đưa hai tay ôm lấy má của anh, nhìn anh trêu đùa.
"Ông xã! Nhìn anh bây giờ thật đáng yêu đấy!"
Dứt lời, cô rướn người chủ động hôn lên môi của anh.
Lục Diệp Bằng còn chưa kịp đáp lại thì cô đã rời xa đôi môi của anh rồi,khiến tâm trạng của người đàn ông này đã có chút kích động muốn đem cô về nhà ngay vào lúc này.
Một lát sau, Lam Lam lại trở về chuyện đôi mặt cô bắt đầu trù ụ không được vui.
Lục Diệp Bằng khó hiểu liền hỏi.
"Em sao vậy? Sao lại đưa bộ mặt đưa đám như thế?"
Lam Lam bực mình,cao giọng.
"Lục Diệp Bằng! Anh không biết là khi hai người đang yêu nhau, thì không nên tặng giày hoặc dầu thơm cho người mình yêu sao?"
"Vì sao?"
"Vì sẽ khiến cho đối phương bỏ chạy và không thể nào ở bên nhau nữa đấy!"
Nghe xong, Lục Diệp Bằng cố gắng nhịn cười tiếp tục hỏi.
"Có chuyện đó nữa sao?"
"Có chứ!" Lam Lam cong môi lên trả lời chắc chắn.
Lúc này,Lục Diệp Bằng đã chịu không nổi liền phá lên cười đưa hai tay bấu nhẹ hai bờ má của cô,cưng chiều nói.
"Em ngốc vừa vừa thôi! Đừng có mê tính dị đoan chứ,huống hồ từ trước đến giờ anh có xem em là người yêu của anh bao giờ đâu".
"Hả..." Lam Lam lỗ tai lùng bùng, cô chưa nghe rõ câu nói của anh.
Lục Diệp Bằng ôm chặt cô vào lòng, vuốt nhẹ gương mặt, giọng nói đầy tình cảm.
"Vì từ khi gặp được em....Anh đã xác định em chính là một nữa của cuộc đời anh rồi! Em chính là vợ, là một bảo bối mà anh không bao giờ muốn mất đấy...! Vậy thì việc anh mua đồ cho vợ của mình, đó là chuyện rất bình thường....!Bà xã! Em có hiểu không?"
Nghe những lời chân tình của anh,Lam Lam liền xúc động ôm lấy anh,đôi mắt ươn ướt khẽ gọi anh.
“Ông xã!”
Quả thật người đàn ông này chỉ khiến cô càng lúc càng yêu anh nhiều hơn thôi!
Anh đúng là một người chồng tốt giờ, chắc có lẽ anh là người đầu tiên và cũng là người cuối cùng có thể chịu đựng cô và mua cho cô rất nhiều thứ ở trên đời này.
Lục Diệp Bằng mỉm cười, chợt suy nghĩ gì đó liền cong môi lên khẽ đề nghị với cô.
"Thấy anh tốt với em như vậy,thì em đền đáp gì đó cho anh đi!"
Lam Lam không suy nghĩ liền gật đầu nhanh chóng.
"Cũng được!Anh muốn gì em sẽ mua nó cho anh".
Lục Diệp Bằng nở một nụ cười gian xảo.
"Em tặng quà cho anh bằng tiền của anh thì cũng kỳ quá có phải không? Để anh suy nghĩ một món quà để vừa túi tiền của bà xã mới được!"
"Anh.....Anh thích gì vậy?"Trong lòng cô nghi chắn anh lại bày trò gì nữa rồi!
Nhìn nét mặt có chút lo lắng của cô,anh chẳng biết nên khóc hay nên cười.
Cuối cùng anh lấy chiếc điện thoại của mình ra, đưa cho cô xem thứ bên trong màn hình điện thoại.
"Đây là mẫu xe Rolls-Royce mới nhất vừa ra mắt, là phiên bản giới hạn, trên thế giới chỉ có ba chiếc....Bà xã! Mua cho anh nhé!"
"Hả....!" Lam Lam mở mắt thật to ra nhìn số tiền bên trong
Hai mươi tám triệu USD.
Trời ơi! Cô làm gì có số tiền lớn đến như thế để mua cho anh
Lục Diệp Bằng nhướng môi lườm liếc cô.
"Sao hả? Em có mua được không?"
"Ông xã!" Lam Lam bắt đầu nũng nịu với anh "Em làm gì giàu bằng anh,ba mẹ em cũng chẳng giàu bằng anh....!Làm sao em có thể mua cho anh được...Em có thể tặng anh bằng một thứ khác!"
Lục Diệp Bằng siết chặt eo nãy giờ anh chỉ đợi cho cô nói ra câu này thôi.
"Thôi được! Anh sẽ cho em thêm một cơ hội".
Gương mặt Lam Lam chợt bừng sáng.
"Vậy anh nói đi,em sẽ dùng hết tính mạng để có thứ mà anh muốn".
Lục Diệp Bằng cong môi, nói khẽ vào tai cô một câu đầy ám muội.
"Em có thể lấy thân báo đáp được mà! Chỉ cần em lên giường cùng anh hằng đêm"
Lam Lam chợt sững sốt, gương mặt bỗng chốc như quả cà chua liền đỏ ửng lườm liếc đánh nhẹ vào người điệu điều chỉnh thật là nhỏ xuống.
"Anh đừng trở nên thú tính như vậy chứ! Anh cũng phải giữ gìn sức khỏe đi, bác sĩ chỉ khuyến cáo không nên làm dụng nó để giải quyết nhu cầu của anh"
Khi nói đến những vấn đề này, cô cũng đã qua Mỹ nghiên nên quan hệ một tuần ba lần thôi, mà người đàn ông này thì lại không chịu hiểu cứ đòi hỏi với cô vô cớ.
Lục Diệp Bằng nhíu mày, nghiêm mặt nhìn cô.
"Nhu cầu gì? Anh yêu em, nên phải thể hiện tình yêu đối với em chứ không phải là giải quyết nhu cầu như em nói".
Thấy dáng vẻ cáo gắt của anh như vậy cô lại không đành lòng, lại xuống nước mỉm cười lấy lòng anh.
"Em biết rồi mà! Chồng yêu của em đừng cao có nữa,sẽ già nhanh lắm!”
Ánh mắt Lục Diệp Bằng chợt sáng lên.
"Kể từ hôm nay không ngủ riêng gì nữa,em phải về phòng ngủ với anh".
Từ bữa cấm trại về đến giờ,cô lại giở chứng không cho anh lại gần hại anh lúc nào cũng như người mất hồn khi nhìn thấy cô ở khắp mọi nơi trong nhà mà không làm được gì.
"Nhưng....." Lam Lam ngập ngừng.
Lục Diệp Bằng hiểu ý của cô.
"Em yên tâm,anh sẽ không động vào em khi chưa có sự cho phép của em....Anh biết em vẫn còn chuyện gì đó với mẹ,anh sẽ chờ em..."
Dứt lời, anh không đợi cô nói gì nữa hết thì anh đã đi đến chiếc quầy thanh toán đôi giày mà cô đang mang.
Lam Lam nhìn theo bóng lưng của biết trong lòng anh luôn muốn biết giữa cô và mẹ đang có chuyện gì với nhau.
Nhưng anh hãy yên tâm,trong lòng cô giờ đây đã quyết định một chuyện và sẽ không khiến anh thất vọng về cô.
Lục Diệp Bằng và Lam Lam vừa bước ra khỏi cửa hàng đang định đi về nhà, thì bất ngờ ánh mắt của cô đã nhìn thấy người mẹ mà cô vừa mới nhắc đến đang bước ra từ một cửa hàng khác và chuẩn bị đang đi về hướng của cô.
"Chết rồi!"
Lam Lam chợt dừng bước khiến Lục Diệp Bằng cũng dừng bước theo.
Anh chợt quay đầu nhìn cô hỏi.
"Chuyện gì vậy em?"
Cả người Lam Lam run lên, miệng lắp bắp.
"Mẹ....!Là mẹ đó anh!"
Lục Diệp Bằng theo lời nói của cô cũng đưa mắt nhìn ra phía trước.
Đúng thật là mẹ của cô, bên cạnh còn có Cô Tiểu Ni và Thi Thi cùng với Tiểu Sơ đang đi cùng với lẽ họ cũng giống như cô và anh đến đây để mua sắm.
Lam Lam suy nghĩ nhanh rồi nhìn qua anh, giọng nói có phần run rẩy.
"Anh.....Anh đi về trước đi!"
"Sao?" Nét mặt Lục Diệp Bằng lập tức chuyển màu.
Không còn cách nào khác,Lam Lam vừa nhìn mẹ vừa đưa tay xua đuổi anh.
"Anh về nhà trước đi, một lát nữa em sẽ về".
Trong lúc xô đẩy,Lam Lam đã có chút mạnh tay khiến Lục Diệp Bằng có một chút loạn choạng dường như muốn ngã ra đằng sau, nhưng cũng may đã có chiếc cột đã đỡ lấy cơ thể của anh.
Vậy mà Lam Lam lại không nhìn thấy, cô vừa đưa tay xô anh thì bước chân cũng đã di chuyển chạy đến trước mặt mẹ của mình.
Lục Diệp Bằng đứng thẫn thờ nhìn bóng dáng cô rất lâu, rồi sau cầm những giỏ đồ của cô liền rời khỏi.
Lúc này Lam Lam quay đầu nhìn anh, trong lòng không ngừng tự hỏi có phải là cô đã quá đáng với anh rồi hay không?
Chẳng mấy chốc Lam Lam đã đến trước mặt của mẹ mình và mọi người.
"Mẹ và mọi người đi mua sắm sao?"
Bà Tần vừa nhìn thấy con gái, trong lòng bỗng chốc nỗi lên cơn thịnh nộ.
"Sao từ sáng giờ mẹ điện thoại cho con không được? Điện thoại cho Thiên Dật thì thằng bé nói con chưa về".
Nghe xong,Lam Lam vội lấy điện thoại mình ra,xem thử.
Biết được kết quả cô đưa điện thoại lên trước mặt mẹ, cười trừ.
"Điện thoại con hết pin từ hồi nào mà con cũng không hay nữa!"
Bà Tần lườm liếc cô, một lát sau thấp giọng hỏi.
"Con cũng đi mua sắm sao?" Rồi bà nhìn xuống tay của cô " Bộ con chưa mua gì sao?"
Lam Lam nhớ lại, tất cả những thứ cô mua đều được anh mang về hết rồi!
"A..." Cô bất chợt suy nghĩ "Con đâu có đi mua, chỉ là A Mẫn đang cần một số thứ để cho chuyến đi du lịch của mình nên con đi cùng cô ấy thôi!"
"Vậy sao?" Bà Tần nghi hoặc, rồi nhìn xung quanh "Vậy A Mẫn đâu? Không lẽ A Mẫn thấy mẹ sợ hãi bỏ về rồi sao?"
Lam Lam chợt cứng họng.
Nghĩ bụng, không lẽ chuyện gì mẹ cũng biết hay sao?
Bà Tần nhìn thái độ của con gái bà chỉ cảm thấy chán đưa tầm mắt nhìn xuống phía lầu dưới.
Lục Diệp Bằng đang phải ôm một đống đồ của con gái của bà mà lủi thủi đi về một mình.
Hình ảnh hai đứa này giằng co khi nãy làm sao mà qua được ánh mắt của bà.
Nhìn thôi bà cũng đủ hiểu, Lam Lam chính là người đuổi Lục Diệp Bằng về nhà,để cho bà không thể nhìn thấy..