Bước vào phòng,Hoắc Thiếu Tiên liền đặt A Mẫn nằm ngay trên giường,khi anh định đứng lên lấy một chiếc khăn để lau người cho cô,thì ngay lúc này đây A Mẫn đã có chút động đậy, cô đưa tay ôm lấy anh.
"Anh lại muốn bỏ rơi tôi nữa có phải không?"
Hoắc Thiếu Tiên kinh ngạc, vội kéo cô ra xem,có phải là cô đã tỉnh rồi không?
Nhưng A Mẫn quả thật đã say rồi, cô chẳng biết mình đang làm gì nữa.
Cô vòng tay, giữ chặt lấy anh,sau đó đặt lên môi anh một nụ hôn thật sâu.
Một nụ hôn đầy nóng bỏng.
Bàn tay cô từ từ đi xuống,bỗng nhiên chạm vào một thứ được gọi là niềm tự hào của người đàn ông, cô nhanh chóng phá lên cười khanh khách,vừa cười vừa nói.
"Chưa gì nó lại rồi sao?"
Hoắc Thiếu Tiên nhìn cô, giọng điệu đè nén thấp giọng nói
"Là do em chọc nó thức dậy".
"Vậy bây giờ phải làm sao?" A Mẫn tỏ vẻ ngây thơ.
Hoắc Thiếu Tiên nhịn không được liền lập tức nằm đè lên người cô, nghiến răng trả lời.
"Em đã người châm ngòi, thì em phải là người dập tắt".
Anh vừa nói dứt câu, chuẩn bị hành mà anh không ngờ, cô lại làm cho anh có chút ngạc nhiên.
A Mẫn dùng hết sức mình đẩy mạnh anh ra,sau đó cô trèo lên người của anh đưa tay cởi từng chiếc cúc áo sơ mi của anh ra.
Giọng điệu có chút ghen tuông của cô liền vang lên.
"Có phải từ rất lâu,anh luôn xem tôi là người con gái anh chỉ là người thế thân của cô ấy, có phải mỗi đêm triền miên với tôi anh cũng tưởng tượng tôi là cô ấy có đúng như vậy không?"
Hoắc Thiếu Tiên giật thoát, muốn đưa tay ôm lấy lúc này đây, cô đã cởi chiếc áo của anh ra, điều khiến anh kinh hãi chính là cô dùng chiếc áo sơ mi đó để trói tay của anh lại.
Mặc dù anh có thể phản kháng lại,nhưng thật tâm anh muốn xem người phụ nữ của anh khi say xỉn có thể táo bạo đến như thế nào!
A Mẫn chẳng biết mình đang làm gì nữa, cô trói anh xong thì di chuyển xuống cởi luôn chiếc quần dài của anh ra, cả chiếc quần nhỏ cô cũng cởi ra ngoài.
Giờ đây Hoắc Thiếu Tiên như thoát y dưới ánh mắt của cô.
Hoắc Thiếu Tiên thật sự rất bất ngờ với hành động của cảm giác có một chút thích thú.
Anh lên tiếng.
"Đến lượt em cởi đồ luôn đi chứ!"
Nghe xong,A Mẫn bậm môi nói lớn.
"Từ từ tôi sẽ cởi luôn mà,anh làm gì lo thế! Sợ tôi chạy sao?".
||||| Truyện đề cử: Cầu Chu Tước |||||
Hoắc Thiếu Tiên mắc cười vì điệu bộ say xỉn của cô, lần đầu tiên anh mới thấy cô cũng có một gương mặt đáng yêu như thế nữa chứ! Tại sao trước giờ anh lại không nhìn thấy?
Tiếp theo đó,A Mẫn lấy được trong túi quần của anh một chiếc cà vạt,cô liền đeo vào cổ của anh.
Cô thật kéo mạnh như muốn siết cổ của anh, rồi sau đó cô kéo đầu anh lên.
"Anh nói thử xem, nếu bây giờ anh gặp nạn.....!Người phụ nữ của anh có xuất hiện mà cứu anh không?"Giọng nói khe khẽ của cô thả vào tai của anh vừa quyến rũ vừa nhẫn tâm.
Hoắc Thiếu Tiên mặc dù khó thở, nhưng anh cảm nhận được sức lực của cô vẫn chưa nhìn vào ánh mắt của cô,anh chỉ cảm thấy rất chua xót.
Có lẽ anh thật sự đã tổn thương cô quá nhiều,cho nên bây giờ cô mới có thể can đảm nói những lời từ tận đáy lòng mình.
"Anh chỉ cần em bên cạnh,anh yêu em Mẫn Mẫn!"
Dứt lời,anh rướn người định hôn lên môi cô.
Nhưng A Mẫn lại tránh né.
Cô xô anh nằm xuống, rồi sau đó cô đưa tay bắt đầu cởi từng cút áo sơ mi trên người của mình ra.
Đôi mắt Hoắc Thiếu Tiên tựa như dã thú khi anh đã nhìn thấy chiếc áo ngực màu đỏ đầy quyến rũ của cô.
Đã bao lâu rồi,anh không được ở bên cạnh cô như thế này.
Con quái thú bên dưới liên tục bị người phụ nữ này làm cho thức dậy,anh cảm nhận nó càng lúc càng lớn dần lên.
Hoắc Thiếu Tiên gầm gừ.
"Mẫn Mẫn nhanh lên.....Anh chịu hết nổi rồi!"
Nếu không vì sợ cô giận,anh đã nhanh chóng thoát ra và ăn tươi nuốt sống cô ngay lập tức rồi.
"Suỵt...."
A Mẫn đột nhiên đưa ngón tay lên miệng của anh, như muốn kêu anh bình tĩnh lại.
Hương thơm của cô như một loài hoa bỉ ngạn từ ngón tay trực tiếp bay thẳng vào hai cánh mũi của Thiếu Tiên nhịn không được liền há miệng ra ngậm cắn ngón tay của cô.
A Mẫn bật cười khúc khích.
Cô từ từ hành động,đầu xuống cô cúi xuống chui xuống hõm vai của anh,hôn từ yết hầu xuống đến bờ ngực vạm vỡ của thể của anh đúng là làm cho những người phụ nữ vừa nhìn thấy anh sẽ phát nghiện lên,khi anh lại sở hữu một thân hình nóng bỏng như thế,khiến cho cô cũng có chút say mê muốn lao vào anh bấp chấp.
Yết hầu của anh lên xuống dữ dỗi, dáng vẻ quyến rũ của cô lại thêm bầu ngực thoắt ẩn thoắt hiện khiêu khích dưới ánh mắt của anh,nhìn cô như vậy trong đầu anh chỉ nghĩ đến sự đen tối.
"Mẫn.....!Chúng ta quay lại với nhau đi,đừng chia tay nữa!"
Lần này gặp cô,anh đã không còn giữ được bình tĩnh được sợ đánh mất người phụ nữ này vô cùng.
A Mẫn nở một nụ cười tà mị, cô rướn người lên hôn chặt đôi môi của anh, cô chủ động cho chiếc lưỡi ẩm ướt của mình đi vào bên trong quắn chặt môi anh.
Ngực anh liên tục chạm vào chiếc áo ngực màu đỏ của cô khiến anh có chút khó chịu muốn nhìn ngắm thứ bên trong đang được một lớp vải bảo vệ.
"Em yêu.....! Cho anh đi,anh muốn em!" Hoắc Thiếu Tiên thở hỗn hễn nhìn cô với ánh mắt khao khát,bây giờ chỉ biết trong người anh càng lúc càng trở nên nóng như lửa đốt và cô sẽ người giúp anh giải nhiệt sức nóng trong người của anh.
A Mẫn khẽ nhếch môi cười, cô đưa tay cởi chiếc áo ngực trên người mình đó cô trút khỏi chiếc chân váy cùng với chiếc tất màu da ra khỏi cơ thể cùng dưới đáy mắt sâu thẳm của anh, cô đã hoàn toàn không còn một thứ gì che đậy.
Cô ép ngực mình đến trước mặt của anh, khẽ nói.
" Tôi và cô gái đó.....Anh yêu ai hơn,cơ thể của tôi cũng không thua kém cô ta có phải không?"
A Mẫn nhìn anh, một tay thì chạm lên ngực anh,tay còn lại cô luồn xuống nắm thật chặt dị vật đang không ngừng bành trướng trong lòng bàn tay của cô,làm cho Hoắc Thiếu Tiên hít thở không sâu, bụng liên tục co rút khó chịu.
Hoắc Thiếu Tiên vội vàng lắc đầu, nhân lúc ngực cô nằm gần miệng của Thiếu Tiên nhân cơ hội mở miệng ra ngậm cắn đỉnh hồng từ nãy giờ vẫn luôn khiêu khích anh.
"Thiếu Tiên...Ưmm" A Mẫn bỗng chốc rên nhẹ,tay cô vô tình siết chặt vật cứng.
Hoắc Thiếu Tiên đã nhịn hết nổi rồi,anh nhanh chóng dồn sức lực hung hăng giật mạnh một chưa đầy hai giây,anh đã phát nát chiếc áo sơ mi của mình đã bị cô lấy để trói tay anh lại.
Anh thật sự phát điên,vừa thoát ra anh đã lập tức ngồi dậy và lần này đến lượt anh chủ động nằm đè lên người cô.
Hoắc Thiếu Tiên kéo hai chân cô vòng qua eo của anh, trước khi tiến vào,anh liền đưa tay kiểm tra nơi tư mật của cô đã xuất hiện nhiều nước nhờn hay chưa,anh muốn khi anh tiến vào sẽ không làm đau cô.
"Ưhmm..." Bàn tay anh vừa chạm đến,A Mẫn liền phát ra tiếng rên,cơ thể không ngừng run rẩy dưới thân của anh.
Hoắc Thiếu Tiên thích cô ngày hôm nay chủ động trong việc này, nhưng anh không muốn cô hiểu lầm mình chỉ là vật thế thân.
Đúng vậy! Anh trước đây có yêu Chung Linh và luôn muốn cất giấu tình yêu dành cho cô cũng tự nhận mình rất đa tình, tiếp xúc với người phụ nữ đều cũng bị rung động với đối phương.
Cả Lam Lam,anh cũng từng bị cô ấy cuốn hút,anh cũng rất thích cô ấy, trước đây khi biết được Lam Lam và A Mẫn là hai đứa bé gái cùng anh lớn lên trong cô nhi thật lúc đó anh rất vui,anh quan tâm Lam Lam nhiều hơn A Mẫn.
Cho đến khi anh bắt đầu hẹn hò với A Mẫn, thì anh mới nhận ra tình cảm của anh dành cho cô thật sự khác hơn hai người con gái kia rất cả Chung Linh và Lam Lam thì anh đều có thể nhường cho người khác thì với A Mẫn lại khác,anh muốn chiếm hữu cô, muốn cô lúc nào cũng phải có anh...Anh vô tâm với cô, cũng bởi vì sợ rằng một ngày nào đó cô cũng sẽ giống như hai người kia, sẽ bỏ rơi anh…..Anh không phải người cô yêu.
Anh muốn kết hôn với cô lắm chứ! Anh rất muốn là đằng anh chỉ sợ cô hiểu lầm, sợ cô nghĩ anh xem cô là vật thế thân,chia tay với anh....Anh muốn cô hiểu anh hơn.
Nhưng trải qua chuyện này,anh mới thật sự sợ hãi khi cô nói lời chia tay, chỉ mấy ngày không gặp thôi mà anh đã nhớ cô như người mất hồn.
Lục Diệp Bằng cũng nói rất đúng, nếu như ngay từ đầu anh cưỡng ép cô thì có lẽ mọi chuyện anh cũng có cách giải quyết.
Dù cô có giận anh thì lúc đó cô cũng đã là vợ của anh rồi! Không có lý do nào bắt anh phải rời xa cô.
Hoắc Thiếu Tiên yêu thương hôn lên môi của cô, dịu dàng nói.
"Em ngốc quá! Anh yêu em và anh thật sự chưa bao giờ xem em là ai hết,em chính là em.....Là người phụ nữ của anh, là vợ sẽ theo anh suốt cuộc đời này".
A Mẫn như chẳng thể tin những lời anh nói, cô bật khóc nức nở, ôm chặt anh
"Anh nói dối,anh đang lừa em...."
"Anh chưa bao giờ lừa gạt,anh thật sự muốn lấy em làm vợ".
Dứt lời, bàn tay anh nâng hông cô lên,sau đó mạnh mẽ đâm thật sâu vào hạ thân của cô, khiến A Mẫn hét lên vì cơn khoái cảm trong người càng lúc càng dâng lên.
"Á.....Tiên….”
Hoắc Thiếu Tiên cúi đầu hôn lên môi của cô,anh nuốt những tiếng hét của cô vào trong tay anh dùng sức nắn bóp bầu ngực căng tròn đang không ngừng đung đưa theo từng nhịp.
A Mẫn thở dốc, cô níu chặt cơ thể anh,cả hai vận động kịch liệt đến nỗi chiếc giường đã bắt đầu rung chuyển theo động tác của cả hai.
"Tiên.....Đừng....dừng lại..." A Mẫn chẳng biết mình đã nói gì nữa, nhưng câu nói của cô đã trực tiếp châm ngòi làm cho anh cảm thấy hưng phấn tiếp tục vào thật sâu trong người cô.
Hoắc Thiếu Tiên nở một nụ cười xấu xa.
"Anh biết là em sẽ không thể nào kiềm chế được,em là phải ở bên cạnh....! Chúng ta hợp nhau đến như vậy làm sao có thể xa nhau được em yêu"
"A....! Tiên.....!Sâu quá rồi anh!"A Mẫn cảm nhận được mình đã được anh đưa lên tới đỉnh,dòng nước ấm đang chảy siết khiến cô càng lúc càng sung sướng,rên thật cơ thể như sắp nổ tung ra vì khoái cảm mà anh mang lại.
Hoắc Thiếu Tiên mỉm cười,khàn giọng hỏi.
“Em thấy sao? Có phải hạnh phúc,sung sướng lắm không?”
A Mẫn cười tươi,cô ôm cổ anh chủ động hôn lên đôi môi của anh,khẽ đáp.
“Ưhm…Anh làm cho em thấy hạnh phúc rất nhiều,em yêu anh”.
“Anh cũng yêu em!”
Thật sự lần gặp nhau của ngày hôm này đã khiến anh vừa vui vừa giận vì cô đi chung với những tên đàn ông đó,vui là vì cô lại cho anh ăn một bữa no nê đầy thỏa mãn mà mấy ngày qua cũng chính cô là người khiến anh tương tư.
Một cuộc gọi từ sáng sớm đã đánh thức một người con gái với gương mặt nhợt nhạt cùng với đôi mắt sưng đỏ đang nằm trên giường rùng mình tỉnh dậy.
"Alo..." Giọng nói khan tiếng như thể cô gái này đã khóc từ đêm qua, khẽ khàng vang lên.
Đầu dây bên kia nói một câu gì đó khiến người con gái này đã bùng phát tức giận lên liền bật người ngồi dậy quát lớn.
"Trần Chí Huy! Anh có thôi đi không, tôi đã nói anh đừng gọi điện thoại cho tôi nữa rồi...Anh không hiểu sao?"
Người nằm trên giường không ai khác chinh là Bella.
Người bên kia có chút sững sờ, nhưng chỉ một giây sau đã nhanh chóng lên tiếng.
"Ngay cả giọng điệu của tôi mà cô còn nhìn lầm là Phó Giám Đốc sao?"
Lúc này Bella mới giựt mình, cô vội nhìn lại tên người gọi trên màn hình.
Không phải là Chí Huy đang gọi cho cô.....Mà người này là Lục Diệp Bằng.
Lần đầu tiên,người đàn ông này gọi cho cô vào buổi sáng.
Anh gọi cho cô là có việc gì?
Bella một lần nữa đưa điện thoại lên tai, rất lâu sau áy náy nói.
"Tôi xin lỗi! Tại tôi tưởng anh là Chí Huy".
Bên kia,Lục Diệp Bằng cười lớn, một lúc sau đi thẳng vào vấn đề.
"Những tin tức của cô, tôi cần nghe một câu trả lời từ cô....Đúng một giờ trưa nay,sau giờ ăn trưa tôi muốn nghe lời giải thích từ cô"
"Trưa nay sao?" Bella có chút không muốn đến công ty vào lúc này, cô chỉ sợ lại gặp Chí Huy vào lúc này thôi!
Lục Diệp Bằng không suy nghĩ liền trả lời.
"Ừ....!Tôi còn muốn bàn chuyện hợp đồng của chúng ta nữa!”
Dứt lời,anh liền cúp máy.
Bella nghe xong, cô ngồi thẫn thờ trên gường một lúc nghĩ câu nói của Lục Diệp Bằng trong điện thoại.
Rốt cuộc anh ta đang muốn làm gì? Khi không lại nhắc đến hợp đồng, không lẽ anh ta muốn hủy hợp đồng với cô.
Sau khi nói chuyện điện thoại với Bella xong, ánh mắt Lục Diệp Bằng trở nên lạnh lẽo.
Á Hiên ngồi ngay vị trí ghế lái phụ thấy vậy liền xoay đầu xuống nhìn anh,khẽ hỏi.
"Chủ Tịch! Vậy bây giờ tôi đưa anh về nhà hay sao?"
Lục Diệp Bằng nhắm mắt lại,hít thở đều đều.
"Mấy giờ rồi?"
"Dạ bây giờ đã hơn tám giờ rồi thưa chủ tịch!"
"Đi ăn một chút gì đi,sau đó tôi cần đi gặp một người".
"Dạ vâng!"
Lục Diệp Bằng nhắm mắt lại nhưng trong đầu không ngừng nhớ đến cuộc điện thoại của cô vợ của anh vào ngày hôm đúng là khắc tinh của anh mà,đã ở một nơi xa như thế mà cô cũng có thể quyến rũ anh bằng một cuộc gọi Facetime như vậy,khiến anh phải lập tức thu xếp về ngay với một lý do.....Là cô sắp có cuộc hẹn với chàng trai “Thanh Mai Trúc Mã”của cô..