Khoảng hơn năm giờ chiều, cuối cùng cuộc họp cũng đã kết Diệp Bằng đi về lại văn phòng của mình.
Vừa bước vào anh liền tháo nhẹ cà vạt ra, sự mệt mỏi lúc này mới thật sự lộ rõ trên gương mặt của anh.
Lục Diệp Bằng ngồi xuống ghế, cả người dựa vào khẽ nhắm mắt đầu là những cuộc tranh luận buổi họp lúc nãy, nó thật sự khiến anh ngán đến nỗi muốn kết thúc cuộc họp nhanh chóng.
Cốc....!Cốc....
Chưa gì lại có người tìm kiếm anh.
"Vào đi...."
Người bệnh ngoài nghe được lệnh liền bước vào.
Có tiếng lọc cọc của giày cao gót,ngay sau đó là mùi hương của vị cà phê.
Lục Diệp Bằng còn tưởng đó là Lam Lam, nhẹ nhàng lên tiếng.
"Bà xã!"
Vừa nói anh vừa mở mắt ra, nhưng người trước mặt đã khiến anh có chút giựt mình.
"Là cô sao?"
Người trước mặt anh không phải Lam Lam, mà đó là cô thư ký của công chuyện của Dương Tiểu Vy làm thư ký cho anh lúc trước,cho nên bây giờ anh rất lo sợ sẽ có một thư ký riêng cho mình,còn về cô thư ký này không phải chỉ có một mình anh là sếp của cô ta,mà bổn phận của cô ta chính là thư ký của toàn bộ phận cấp cao ở công kỳ ai cũng có thể là sếp của cô ta.
Nét mặt cô thư ký liền sợ hãi đặt ly cà phê trên bàn,run rẩy nói.
"Tôi vào đây để đem cà phê cho Chủ Tịch".
Lục Diệp Bằng ngồi bật dậy rất nhanh, anh lập tức đưa mắt nhìn qua văn phòng của Lam như cô đã về, đèn ở bên đó cũng đã tắt hết.
"Lam Lam về rồi sao?" Anh nhướng môi liền hỏi.
Cô thư ký không suy nghĩ liền lập tức trả lời.
"Dạ vâng! Cô ấy về cũng được hơn nữa tiếng rồi ạ!"
Lục Diệp Bằng sững sờ.
Trong đầu nhớ chuyện lúc trưa, có khi nào cô vẫn còn giận anh đã lớn tiếng với cô không? Đi về, cũng không đợi anh cùng về nữa, không lẽ cô giận anh thật rồi sao?
Lục Diệp Bằng lại một lần nữa uể oải dựa ra sau ghế,tay anh day thái dương nhàn nhạt nói.
"Cô để đó rồi đi ra ngoài đi!"
"Dạ vâng!"
Sau khi cô thư ký ra ngoài,anh đã không còn tâm trí nào nghĩ đến cuộc họp lúc nãy nữa rồi!
Trong lòng anh thật sự rất nhớ cô, nhưng chuyện cô đi gặp người đàn ông đó,anh lại không thể nào cho qua dễ dàng như vậy được.
Còn bó hoa đó....!
Lục Diệp Bằng đột nhiên nhớ đến bó hoa mà Lam Lam đã nhận hồi lúc trưa.
Nghĩ vậy,anh nhịn không được liền bước qua văn phòng của cô.
Lúc đẩy cửa vào, mùi hương của cô trực tiếp bay lơ lửng trong không gian.
Lục Diệp Bằng mở đèn.
Ngay lập tức bó hoa hồng đó được cô cấm vào bình hoa được để trên mặt bàn.
Nét mặt của Lục Diệp Bằng trở nên giá lạnh.
Lam Lam! Em thật sự to gan,dám giỡn mặt với anh sao?
Lục Diệp Bằng không nghĩ cô lại trân trọng bó hoa đó đến như vậy, thậm chí còn cấm vào bình hoa để trên bàn làm việc.
Để đó,rồi nhớ người đã tặng sao?
Cô là muốn chọc tức anh có phải không?
Bó hoa này quý giá như vậy, chắc chắn Hạ Ninh Triết chính là người tặng cho cô.
Trong lòng khó chịu, ruột gan nóng lên từng cho rằng cô sẽ thật tâm không giấu anh chuyện gì cho đến ngày hôm nay,anh đã cho cô cơ hội,đợi chờ cô nói ra hết tất cả cho anh biết.
Vậy mà bây giờ thì sao, cô vẫn một mực muốn chống đối lại giận là anh chứ không phải là cô.
Có phải anh chiều cô đến mức cô muốn làm gì thì làm rồi không?
Cô có suy nghĩ đến cảm nhận của anh không?
Dẫu biết tình cảm của cô luôn dành cho anh, nhưng anh thật tình không muốn san sẻ cô với một ai khác.
Cô chỉ có thể là của một mình anh thôi!
Một lúc sau,Lục Diệp Bằng nhìn thẳng chiếc bình hoa,sau đó anh liền cầm nó lên rồi đi thẳng ra ngoài.
Anh nhanh chóng đưa cho bà lao công đang dọn vệ sinh ở hành lang, lạnh lùng ra lệnh.
"Mau thu dọn nó cho tôi".
Dứt lời,anh liền lấy điện thoại ra, gọi vào một số quen thuộc,quay người vừa đi vừa nói.
"Cậu hãy điều tra xem, vào lúc trưa ai là người đem hoa hồng đến".
Khóe môi anh khẽ nhếch lên một nụ cười thật lạnh lẽo.
*******
Ban đêm, trời bắt đầu se lạnh.
Lục Diệp Bằng trở về nhà tầm khoảng hơn tám giờ tối.
Người làm trong biệt thự chỉ được anh thuê làm theo giờ, chỉ có Chị San vú nuôi của An Nhiên và vài tên vệ sĩ bên ngoài thì được ở lại.
Hôm nay vừa bước vào nhà,Lục Diệp Bằng liền cảm nhận một bầu không khí rất là nặng nề.
Trong phòng khách yên tĩnh đến mức lạ thường,anh vẫn còn nhớ ngày nào anh đi làm về cũng được An Nhiên chạy ra ôm lấy chân của anh.
Tại sao hôm nay con gái của anh không làm như vậy nữa,con bé đi đâu rồi?
Không lẽ cái cô gái đáng chết đó lại đem giấu con gái anh nữa rồi sao?
Mấy ngày rồi,anh chưa gặp công chúa nhỏ của lòng anh đã thấy nhớ An Nhiên nhiều lắm rồi!
Rất nhanh,Lục Diệp Bằng bước nhanh lên tầng bước lên chưa được bao lâu anh đã cất tiếng gọi tên cô bé.
"An Nhiên....! Con đâu rồi?"
"An....."
Tiếng nói của anh chợt khựng lại,khi lúc này anh đã nhìn thấy hai người quan trọng nhất trong cuộc đời của anh đang ngồi trong khu vực đồ chơi mà anh đã xây lên cho cô con gái cưng của mình.
An Nhiên vừa nhìn thấy anh đã lập tức đứng lên vui mừng, chạy về phía anh.
"Ba ơi!"
Lam Lam ngồi quay lưng về phía anh,bàn tay cô khi nghe tiếng nói của anh cũng đã ngừng lại trong giây lát.
An Nhiên nhảy vào lòng của anh, nũng nịu nói:
"Ba về khi nào vậy?"
Nhưng Lục Diệp Bằng đã không còn để tâm đ ến lời nói của con gái,ánh mắt của anh vẫn dán chặt vào tấm lưng nhỏ bé của người con gái ấy.
Anh phải thừa nhận một điều là….mỗi khi anh nhìn thấy cô thì anh cảm thấy mình thật sự rất vô dụng.
Anh không thể nào mà không thể để ý đến cô,anh muốn biết hiện giờ cô đang suy nghĩ gì về anh.
Thấy ba không trả lời mà cứ đưa mắt nhìn mẹ của mình,An Nhiên bắt đầu bày ra bộ mặt ghen bé khoanh tay trước ngực,hờn dỗi nói.
"Ba lại không quan tâm con nữa rồi!"
Nghe An Nhiên nói vậy, lúc này Lục Diệp Bằng mới ý thức lại từ nãy giờ anh đã nhìn cô đến thất thần.
Còn Lam Lam ở bên này, cô đã từ từ đứng lên.
Cô không tránh né quay lại nhìn anh, vừa nói cho cả anh và con gái nghe.
"Con yên tâm đi, mẹ trả ai đó cho con đấy! Sau này con cũng đừng nhắc ai đó trước mặt của mẹ nữa!"
Dứt lời, cô khẽ lườm liếc anh,rồi hất mặt đi về phòng.
Đợi chờ cô đi khỏi,Lục Diệp Bằng bất lực đưa tay ôm trán,nở một nụ cười khổ.
Chẳng biết từ lúc nào, vợ của anh lại hình thành một tính cách trẻ con như thế! Cô vợ lúc trước luôn che dấu tâm sự, có lẽ đã bị cô đánh tan đi từ lâu rồi!
Nghĩ tới đây,Lục Diệp Bằng cứ đành để xem cô giận anh được bao đoán là chừng khoảng ngày mai,sau khi thấy anh không qua phòng, chắc chắn cô sẽ tìm cách làm lành với anh cho mà xem.
Anh hiểu cô quá mà! Làm sao cô có thể nào mà không nói chuyện anh quá hai ngày được.
….
Lam Lam đi về phòng, cô mạnh dạn khoá trái mắt chợt thay đổi.
Thật sự trong lòng của cô bây giờ rất sợ anh vì bận tâm mà không thể đấu lại với những người xấu xa trong Tập Đoàn Lục lẽ anh và cô nên giữ khoảnh cách vào lúc này,cô nghĩ chuyện mình làm ở lúc trước đã ghi lại dấu ấn không tốt về trước mắt những người cổ đông ở Tập Đoàn Lục Thị.
Có thể họ sẽ lợi dụng điểm yếu là cô mà tấn công anh,cô không thể làm liên lụy đến anh được.
Lam Lam chợt nói thầm trong bụng: Anh đừng bận tâm về em nữa, hãy giải quyết tốt chuyện ở công ty trước đã, em không sao.
…..
Nhưng quả thật,không như Lục Diệp Bằng đã nghĩ trong một đêm anh đã trằn trọc khó ngủ vì không có cô bên cạnh.
Đã rất nhiều lần,anh muốn bỏ qua cái tôi mà bước qua phòng bên kia để làm lành với không lúc nào,trong đầu anh lại không nghĩ đến sự lừa dối của cô.
Anh nhớ cô, nhưng cũng giận cô rất nhiều!
Lần này anh phải cứng rắn với cô mới được,để sau này cô bỏ được cái tật dám giấu giếm anh.
Lam Lam! Quả thật đúng là một người phụ nữ biết gi3t chết anh không cần một bất kỳ vũ khí nào.
******
Ngược lại bên đây là một đêm tăm tối đầy mệt mỏi, thì ngay tại biệt thự nhà họ Tần.
Trong một căn phòng rộng lớn, trên chiếc giường chính là một đôi nam nữ đang say sưa triền miên với nhau,chẳng biết thời gian đã trôi qua trong bao lâu, nhưng cả hai đều quắn quýt bên nhau trong sự sung sướng.
Cửa sổ rộng mở,ánh trăng chiếu thẳng lên hai bóng hình đang chồng lên nhau.
Âm thanh r3n rỉ đầy mộng tình của người con gái đang không ngừng vang lên ở dưới thân của người đàn ông.
Là sự sung sướng, cũng có thể là hạnh phúc của cả hai mang lại.
Người đàn ông đang dồn sức mạnh, vùi thẳng dị vật vào trong cơ thể của người phụ nữ cùng lúc đó là tiếng gầm lớn của anh vang lên.
"Sơ .....! Anh mãn nguyện lắm,anh yêu em ....Sơ Sơ của anh".
Nhưng Tiểu Sơ vào lúc này lại không ngừng khóc nức nở trên vai của Hạo Thiên, cô vừa khóc vừa dùng sức đánh anh.
"Nín đi bà xã! Anh xin lỗi, bởi vì anh yêu em quá, cho nên...."Hạo Thiên đau lòng yêu thương hôn lên từng giọt nước mắt của vợ mình.
Trong lòng anh nghĩ mình đã làm cho cô đau, đã không xin phép cô mà đã để lại thứ đó vào trong người của cô, chắc chắn cô đang rất giận anh,cho nên mới khóc lên như vậy.
Nghe anh nói những lời như vậy, trong lòng Tiểu Sơ dâng lên nhiều cảm xúc, cô ôm chặt lấy anh, chủ động hôn lên môi của anh,hai chân cô kẹp lấy hông anh, giữ lấy hơi nóng của anh lại.
Tiểu Sơ thở hỗn hển khẽ nói.
"Không phải như anh nghĩ đâu....!Chỉ là...."
"Là gì em?" Hạo Thiên có phần sốt ruột nâng người cô ngồi dậy, để cho cô ngồi trên người anh tự di chuyển.
Tiểu Sơ nhìn anh, cô ngoan ngoãn làm theo ý muốn của trên người anh chủ động nhấp nháy ra vào theo từng nhịp.
"Trong đầu em lúc em nào cũng có một suy nghĩ....." Nói được phân nữa cô lại rơi lệ trước mặt của anh.
Hạo Thiên sợ hãi càng siết chặt cơ thể cô hơn, đôi mắt cháy bỏng nâng niu cô vợ bé nhỏ của anh vào lòng.
"Em cứ việc nói....."
Nghe xong, Tiểu Sơ ôm lấy anh,cô không dám nhìn thẳng vào anh, cuối cùng cô cũng phải nói vào tai anh những lời mà cô luôn cất giữ trong lòng từ bấy lâu nay.
"Có phải anh cũng đã triền miên cùng với Dương Tiểu Vy trên chiếc giường này biết đó là quá khứ, nhưng em vẫn mãi là người đến sau cô ta".
"Vợ à!" Hạo Thiên kéo cô ra,anh nhìn vào gương mặt đã đầm đìa nước mắt của cô "Nếu anh nói đây không phải căn phòng đó,em có tin không?"
Tim anh chợt thắt lại,anh cũng biết sẽ có một ngày cô sẽ hỏi về quá khứ của anh
Tiểu Sơ không tin, cô đau lòng lắc đầu nói.
"Em không tin....!Trước đây anh dịu dàng với cô ta,có khi còn hơn cả em bây giờ...Anh là người đàn ông xấu xa".
Nhìn dáng vẻ ghen tuông của cô,Hạo Thiên không nhịn được liền đè cô xuống một lần nữa, phía dưới đến lượt anh vận động.
Tiểu Sơ không ngừng th ở dốc bám chặt vào anh, cùng với đó là sự r3n rỉ đầy phúng túng của cô.
Cho đến một lúc, cả hai gần như kết thúc cuộc triền Thiên đã nhanh chóng trút hết những phiền muộn của cả ngày hôm nay vào trong cơ thể của cô khiến Tiểu Sơ hét toáng vì sự sung sướng, thỏa mãn mà anh đã mang lại.
Lần nào anh cũng đưa cô l3n đỉnh và chạm vào kh0ái cảm vô hạn.
Còn Hạo Thiên cũng vậy, trước đây anh cũng từng ngủ với rất nhiều cô không một ai làm cho mãn nguyện như Tiểu Sơ mang lại cho anh, ở bên cô anh vừa cảm thấy sung sướng vừa hạnh phúc vì anh đã chọn đúng người.