Thứ hai đầu là cuộc chiến trên thị trường chứng khoáng của những nhà doanh nghiệp.
Sáng sớm,Lục Diệp Bằng đã lao vào cuộc họp hơn nữa ngày, mà anh không hề để ý đến sự vắng mặt của Lam Lam trong công ty.
Hôm nay Chí Huy cũng đã lấy lại tinh thần và đi làm việc trở lại.
Mặc dù trong đầu vẫn còn nhớ đến Bella, nhưng anh cũng không thể vì cô mà tự hành hạ bản thân mình phải vực dậy, để cho người con gái đó để không thể khinh thường được anh.
"Diệp Bằng! Lần này cậu sát nhập hai công ty lại cũng đã rất nguy mà cậu còn bỏ một số vốn mua những cổ phiếu đang nằm tình trạng ở mức báo động của Tập Đoàn Lục Thị, cậu có chắc chắn cổ phiếu đó sẽ lên trở lại không?"Ngồi trong văn phòng Chủ Tịch,Chí Huy mang dáng vẻ đăm chiêu cứ nhìn hồ sơ, lâu lâu thì lại ngẩng đầu lên nhìn Lục Diệp Bằng với bộ dạng không tin tưởng cho lắm.
Lục Diệp Bằng đang xem văn kiện,nghe Chí Huy nói xong câu đó,anh khẽ bật cười lớn.
"Từ bao giờ mà cậu đã xem thường năng lực của tôi rồi? Trước giờ tôi có từng thất bại chưa?"
"Thì chưa....Nhưng..." Trong lòng Chí Huy vẫn còn lo lắng, sợ rằng Lục Diệp Bằng sẽ bị chơi xấu.
Lục Diệp Bằng cất giọng trầm ấm.
"Cậu yên tâm, tôi đầu tư những cố phiếu này đều có mục đích.....Sau này nó sẽ giúp cho chúng ta rất nhiều".
Chí Huy nhíu mày hoàn toàn không hiểu lời của anh.
Lục Diệp Bằng thở dài, đưa tay nhìn đồng hồ sau đó liền đứng lên.
"Đến giờ tôi có hẹn với khách hàng rồi, tôi đi trước đây".
Lúc này, ánh mắt Lục Diệp Bằng bỗng nhiên rơi vào văn phòng của Lam Lam vẫn còn đang tắt đèn.
Trong lòng hồ nghi.
Anh mới chợt nhớ ra hình như sáng giờ cô vẫn chưa đi làm, hôm nay vì cuộc họp mà anh đã quên đi cô.
"Cô ấy vẫn chưa đến sao?"
Chí Huy nhướng mày, nhìn theo ánh mắt của Lục Diệp Bằng.
"Đúng rồi! Sáng giờ tôi cũng chưa nhìn thấy Lam Lam đến công ty....Cô ấy có chuyện gì rồi sao?"
Lục Diệp Bằng bất chợt giựt mình,anh vội lấy điện thoại ra gọi cho cô.
Nhưng điện thoại Lam Lam vẫn tắt máy từ hôm qua đến giờ.
Tại sao cô lại khóa máy chứ?
Lam Lam! Em đang làm cái gì vậy?
Lục Diệp Bằng không trả lời với Chí Huy,anh liền bước đến chiếc điện thoại bàn nhấn nút, rồi nói
"Cậu vào đây một chút".
Chỉ chưa đầy hai giây, Á Hiên từ bên ngoài liền bước vào văn phòng của Lục Diệp Bằng.
"Dạ Chủ Tịch gọi tôi".
Lục Diệp Bằng không chừng chờ liền đi thẳng vào vấn đề.
"Cô ấy vẫn còn ở nhà A Mẫn chứ?"
Á Hiên cúi đầu, nói ra những gì mà anh được biết.
"Xe của anh vẫn còn ở nhà cô A Mẫn, có lẽ phu nhân vẫn chưa rời khỏi nhà của cô ấy".
"Có lẽ là sao? Vậy là từ đêm qua đến giờ, cậu vẫn chưa nhìn thấy Lam Lam....."
"Vâng....! Tôi nghĩ...."
Lục Diệp Bằng trừng mắt lại, quát lớn.
"Vậy cậu có suy nghĩ đến vấn đề người ở một nơi và xe ở một nơi hay không?"
"Tôi...." Á Hiên chẳng biết phải trả lời như thế nào với anh nữa
Quả thật Chủ Tịch nói không tại sao hôm qua anh lại không nghĩ đến vấn đề đó?
"Vậy tôi sẽ cho người đi tìm phu nhân ngay...."
Dứt lời, Á Hiên định quay người đi thì đúng lúc này điện thoại của Lục Diệp Bằng liền vang lên.
Lục Diệp Bằng nhìn vào số điện thoại trên màn hình, ánh mắt chợt bừng sáng nhanh chóng bắt máy.
"Bà xã! Em đang ở đâu?"
Lục Diệp Bằng sốt ruột đến nỗi chỉ muốn phi đến đó để gặp được cô.
Dường như phía đầu dây bên kia,Lam Lam có sự mệt mỏi.
Anh cảm nhận được hơi thở của cô khá nặng nề.
"Lam Lam! Em sao vậy? Em nói gì đi".
Trong lòng Lục Diệp Bằng không hiểu vì sao anh có chút sợ giống như cái lần anh và cô ở Thái Lan xảy ra chuyện, rồi sau đó cô lẫn trốn anh vì trên người đang bị thương không muốn cho anh nhìn thấy.
Đợi rất lâu, Lam Lam bên đó cuối cùng cũng mở miệng ra để nói chuyện với anh.
"Em....! Không có gì....Chỉ là em vẫn còn buồn ngủ một chút thôi! Em điện thoại cho anh để xin nghỉ vài hôm,A Mẫn có thai rồi,em muốn ở lại nhà cô ấy mấy ngày.....!Vậy thôi,em cúp máy đây".
"Lam Lam!"Khi anh còn chưa kịp phản ứng, thì tai anh đã nghe được tiếng "tút...tút".
Lam Lam đã tắt máy quá động của cô càng làm cho anh nghi ngờ hơn.
Nét mặt Lục Diệp Bằng trở nên lạnh lẽo,anh nhìn qua Chí Huy liền ra lệnh.
"Cậu thay tôi đi gặp khách hàng ngày hôm nay, tôi có một chút việc cần phải đi".
Nói xong,anh lập tức đi ra khỏi văn khi anh vừa mới bước ra cửa không lâu, điện thoại của anh lại một lần reo lên.
Lục Diệp Bằng chợt dừng bước nhìn vào điện thoại suy gì đã khiến cho người này điện thoại cho anh vào lúc này.
Anh chừng chờ khá lâu cuối cùng cũng bắt máy, vừa đi vừa nói.
Còn Chí Huy thì bất lực đành thở dài làm theo nhiệm vụ của Chủ Tịch vừa mới giao
.....!
Lam Lam nói chuyện điện thoại với Lục Diệp Bằng xong,mệt mỏi đến nỗi chỉ muốn nhắm chặt đôi mắt lại,bàn tay buông lỏng chiếc điện thoại xuống.
Cả người cô đau ê ẩm, đặc biệt bàn tay phải của cô bây giờ đã không còn cảm giác được nữa.
Vừa tỉnh dậy, cô biết mình đang nằm trong bệnh viện,tay cô không cử động được cũng là do tên xấu xa kia ban còn nhớ trước khi bất tỉnh cô đã nhìn thấy anh, thấy được Lục Diệp Bằng đã xuất hiện cứu cô kịp thời.
Nhưng sau khi cuộc gọi này kết thúc, thì cô đã có thể chắc chắn anh đã thật sự không đến.
Cô thật sự không trách anh, chỉ là trong lòng cô có sự hụt hẫng và có lẽ cô đã hi vọng về anh quá nhiều.
Thật ra cô cũng chẳng dám cho anh biết về tình trạng của cô bây giờ,sợ rằng anh lại lo cho cô mà xao nhãn chuyện ở công ty.
Bàn tay của cô thế nào cũng sẽ lành lại, việc nhỏ như vậy cô không nên làm phiền đến anh thì tốt hơn.
Thi Thi là người suốt đêm chăm sóc cho Lam Lam,nhìn thấy em gái như vậy, cô mệt mỏi lắc đầu.
"Có đau thì nhớ sau này đừng xen vào chuyện của người khác....!Đây cũng xem như là một bài học dành cho em".
Câu nói của Thi Thi khiến Lam Lam sững người, mở mắt ra nhìn cô.
"Chị....!Chị nói như vậy là sao?"
"Chị nói thì em phải hiểu chứ!" Thi Thi cong môi cười nhẹ,sau đó đứng lên rót một ly nước cho Lam Lam.
Lam Lam chợt suy biết những lời chị ấy nói là có ý gì, nhưng cô dám chắc dường như Thi Thi đã biết chuyện gì đó.
Không lẽ Lục Diệp Văn, tên vô dụng đó đã khai ra hết rồi sao?
Nhưng mà cũng không thể, vì anh ấy đâu biết cô gặp tai nạn là vì người phụ nữ tên Trương Hiểu Nghê đó.
Thi Thi bước đến đỡ Lam Lam ngồi dậy.
"Em mau uống thuốc rồi nghỉ ngơi đi một chút đi, không chừng khi em tỉnh dậy người ngồi bên cạnh em lại là Lục Diệp Bằng".
Lam Lam nghe xong chợt giựt mình.
"Chị....!Chị nói anh ấy biết rồi sao?"
"Chưa.....!Nhưng em nghĩ chồng em là người như thế nào?"Thi Thi hỏi ngược lại.
Trái tim Lam Lam chợt run biết trả lời với Thi Thi như thế nào nữa, vì chị cô quả thật đã nói đúng.
Trong khi Lam Lam vẫn đang suy nghĩ thì bên ngoài tiếng gõ cửa đã nhanh chóng vang lên, khiến cho trái tim cô muốn vọt lên tận cổ khi trong đầu cô nghĩ người bên ngoài chính là.....Lục Diệp Bằng.
Thi Thi nhẹ nhàng bước ra mở cửa.
"Là em sao? Mau vào đi!"
Lam Lam nghe được câu nói ấy,bỗng nghi vào thái độ của Thi Thi thì người bên ngoài có lẽ không phải là anh.
Người bên ngoài từ từ đi vào.
Đập vào mắt Lam Lam chính là người con gái mà mấy hôm trước cô đã giúp cô ấy đưa vào bệnh viện.
"Bella....!" Lam Lam gọi khẽ tên cô ấy
Bella mặc trên người mặc bộ đồ bệnh cũng nằm trong bệnh viện cách đây hai nay thức dậy cô mới biết được Lam Lam vừa mới chuyển vào bệnh viện trong đêm tối.
Nghe vậy, cô giựt mình liền từ phòng mình qua đến tận bên đây.
Bella vừa nhìn thấy Lam Lam, cô bỗng chốc giựt mình khi trên người và cả khuôn mặt Lam Lam đều mang nhiều vết thương, chẳng giống như cô gái hôm trước luôn tỏa ra nhiều năng lượng, giúp cô giải vây khỏi người đàn ông đó.
Rốt cuộc cô ấy đã xảy ra chuyện gì vậy? Còn Lục Diệp Bằng....Anh ấy có biết cô ấy đang nằm ở bệnh viện không?.
Sắc mặt Lam Lam nhợt nhạt, cô đang định cố gắng ngồi dậy thì Bella đã nhanh chóng tiến lại đỡ lấy cô.
"Chị nằm nghỉ đi, không cần ngồi dậy".So với tuổi thì Bella nhỏ hơn Lam Lam đến năm tuổi,cho nên cô kêu Lam Lam là chị là đều đương nhiên.
Lam Lam mỉm cười nhẹ, nhưng hơi thở lại nặng nề khiến Bella cũng cảm nhận được cô thật sự rất đau.
Một lát sau,Thi Thi đã đi ra ngoài làm việc để lại hai cô trò chuyện với nhau.
Thấy Lam Lam cứ cương quyết muốn ngồi dậy,Bella đành giúp cô dựa vào đầu giường, ngồi đối diện với cô.
Sau đó Bella là người lên tiếng trước.
"Chị làm sao vậy? Tại sao lại ra nông nỗi như thế này?"
Lam Lam không kinh ngạc khi Bella đã thay đổi cách xưng hô với trước đó khi cô biết Bella và Chí Huy chia tay, cô đã tìm đến Bella nói chuyện và hiểu hết nội tình bên trong của hai đó, cô cảm thấy mình rất có lỗi với cô gái trẻ này, cũng tại vì cô mà Lục Diệp Bằng mới kêu Chí Huy làm như vậy! Nghĩ lại, cô thấy mình thật đáng trách, thật chất Bella cũng như bao con gái khác muốn ở bên cạnh người mình yêu, nhưng không ngờ lại vô tình rơi vào bẫy của hai tên xấu xa đó, rồi sau cùng lại dẫn đến có thai mà tác giả cái thai của Bella cũng chính là người đã tổn thương cô ấy nhiều nhất.
So với Lục Diệp Bằng, cô cảm thấy tên Chí Huy bỉ ổi hơn rất vẫn còn nhớ lúc trước Lục Diệp Bằng có hiểu lầm cô, nhưng anh không bao giờ sỉ nhục cô trước mặt người Chí Huy, cô thật sự đã nhìn lầm anh ta...
Lam Lam cười nhẹ, khẽ lắc đầu.
"Chị không sao....!Chỉ là bàn tay có chút khó khăn".
Nghe vậy,Bella liền nhìn xuống bàn tay phải của Lam Lam đang bị băng bó, khẽ đưa tay chạm vào tay của cô.
Lam Lam lắc đầu, cười trừ.
"Không có cảm giác đâu, chắc lần này vết thương sẽ kéo dài hơi lâu".
"Lục Diệp Bằng biết chị bị thương không? Từ hôm đến giờ em vẫn chưa thấy anh ấy đến đây"
Lam Lam thở dài lại một lần nữa khẽ lắc đầu.
"Anh ấy biết chỉ sinh thêm lo lắng thôi, với lại vết thương cũng không nổi nặng".
"Vậy mà không nặng sao?" Bella sững người "Em thấy chị bây giờ nói chuyện còn không nổi nữa, nếu chị giấu anh ấy....!Vậy chị định giấu đến khi nào,em nghĩ hai hoặc ba ngày chị không về nhà có lẽ không sao, nhưng không lẽ chị định trốn tránh anh ấy một tháng sao?"
Trái tim Lam Lam run lên, cô căng thẳng nhìn Bella.
Bella gật đầu.
"Chị điện thoại cho anh ấy đi, thật sự anh ấy đang lo lắng cho chị rất nhiều."
Nếu như ngày thường Lam Lam có thể suy nghĩ đến câu nói của Bella trong rất kỳ lạ, nhưng hôm nay quả thật cô đã yếu ớt đến nỗi chỉ muốn dựa dẫm vào ai đó.
Trong người cô thật sự rất đau....Và cô đang rất cần anh bên cạnh..