Ngồi trên chiếc xe thương vụ cao gương mặt Lục Diệp Bằng được bao trùm bởi giá lạnh, ánh mắt sâu thẳm tựa như một con sói đen mang nhiều sự nguy hiểm đang nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại mà anh đang cầm trên tay.
Âm thanh bên trong khiến cho người cùng ngồi trên xe với anh cũng phải ớn lạnh, rùng mình.
Một đoạn phim ngắn ở một con hẻm vắng, tiếng nói của người phụ nữ đang không ngừng vang lên cho thấy mức độ nguy hiểm đã đạt đến đỉnh điểm.
"Dừng tay lại! Lam Lam đã ngất xỉu rồi, các anh còn muốn giết chết cô ấy sao? Mau đưa cậu ấy vào bệnh viện đi, tôi van xin mấy người.....!Nếu không, cô ấy sẽ chết đấy!"
Đó là tiếng nói của A Mẫn đang thảm thiết cầu xin.
Rất nhanh, tiếng cười nói của một người đàn ông liền vang lên trả lời cô.
"Chết thì càng tốt chứ sao? Nó chết đi cũng là do nó tự chuốt dù Lục Diệp Bằng hay là người cha Nghị Viên của nó,tao đều không sợ.....Cùng lắm ở tù vài năm rồi cũng trở ra..."
Nghe đến đây,Lục Diệp Bằng không nhịn được liền siết chặt chiếc điện thoại trong tay lòng có một ngọn lửa đang không ngừng bốc cháy lên dữ dội, đôi bàn tay của anh thật sự vào lúc này rất muốn giết người.
Á Hiên ngồi đằng trước, cảm nhận được luồn khí lạnh đang tỏa ra sau lưng của mình,anh liền quay đầu nhìn Lục Diệp Bằng, khẽ nói.
"Tôi xin chịu tội với Chủ Tịch,đáng lẽ tôi phải canh chừng phu nhân mới phải.....!Nếu không, cô ấy cũng xảy ra chuyện như thế!"
"Bọn chúng bây giờ ở đâu?"Lục Diệp Bằng cất giọng lạnh lẽo cắt ngang lời của Á Hiên.
Á Hiên không suy nghĩ lập tức trả lời.
"Đã bị người của Hoắc Thiếu Tiên bắt giữ, hôm đó anh ấy và Tần Hạo Thiên đã đến đúng lúc.....!Nếu không thì....!"
"Lam Lam sẽ chết có phải không?"Giọng điệu Lục Diệp Bằng nghẹn ngào đến nỗi không thể nói nên lời vào lúc này.
Á Hiên im lặng, cúi đầu xuống như một sự áy náy.
Trái tim của Lục Diệp Bằng như tan nát vỡ vụn từng mảnh khi nghe tin cô đã xảy ra tai đó anh như phát điên, không quan tâm mình đang có cuộc hẹn quan trọng với đối tác mà lập tức phi thật nhanh đến bệnh viện.
Vừa đến cửa phòng bệnh của cô,qua lớp kính anh đã thấy vết thương cô, tuy đã qua khỏi nhưng anh cũng cảm nhận được sự đau đớn trên người của cô.
Vào lúc đó,anh cảm thấy mình như một người chồng vô dụng nhất trên cuộc đời lần cô gặp bất cứ nguy hiểm,anh đều vắng mặt,anh để mặc cho cô một mình ở đó chịu đựng những tổn thương mà đáng lý ra anh phải là người chịu thay cô tất cả.
Nhưng một lần nữa cô lại muốn giấu anh, không muốn cho anh biết.
Là nguyên nhân gì.....? Cô vẫn không tin tưởng anh sao?
Anh rất giận cô vì điều đó.
Lục Diệp Bằng nhíu chặt mày,con ngươi cong cầm điện thoại lên, gọi nhanh.
Bên kia có lẽ cũng đang chờ điện thoại của anh vừa nhìn thấy số máy của anh,đã liền bắt máy.
Lục Diệp Bằng đi thẳng vào vấn đề.
"Chuẩn bị xong hết chưa? Tôi đang đi đến đó!"
Bên kia là một giọng nói trầm ấm của một người đàn ông vang nhẹ.
"Xong hết cả rồi! Mà anh có chắc muốn làm như vậy không? Lam Lam giận thì sao?" Người đàn ông đó có chút lo lắng.
Lục Diệp Bằng khẽ cong môi cười lạnh.
"Tôi yêu thương cô ấy rất nhiều....Nhưng cái tính luôn thích chịu đựng một mình của cô ấy, tôi nhất định phải sửa lại."
Dứt lời,Lục Diệp Bằng liền cúp máy.
Điện thoại vẫn còn nằm trong tay,Lục Diệp Bằng lại một lần nữa mở fine hình ảnh ra.
Dưới đôi mắt lạnh lẽo của anh chính là những tấm hình Lam Lam được đưa vào bệnh viện với gương mặt toàn là máu.
Trái tim lại đau đớn một lần nữa.
Lam Lam! Nhất định anh sẽ trả thù cho em.
*******
Giữa đêm khuya, gần hơn hai giờ sáng.
Lam Lam vẫn còn đang say giấc thì đã có người vào phòng kéo cô tỉnh dậy.
"Lam Lam! Em mau tỉnh dậy đi,mau lên.....!Có chuyện lớn rồi!"
Lam Lam vẫn còn đau, trong người cô thật sự chỉ muốn ngủ để giảm đi cơn đau trong người, nhưng vì tiếng nói của ai đó phải làm cho tỉnh giấc.
Mơ màng mở mắt ra, cô nhìn thấy người trước mặt chính là chị gái của cô: Thi Thi.
"Có chuyện gì vậy chị.....?"Giọng điệu Lam Lam vẫn còn ngái ngủ.
Nét mặt Thi Thi trở nên căng thẳng.
"Em phải thật sự bình tĩnh....!Chuyện này liên quan đến Lục Diệp Bằng..."
"Sao?"Nghe đến tên anh,Lam Lam bỗng nhiên tỉnh hẳn, cô lập tức ngồi dậy hỏi nhanh."Có chuyện gì sao? Chị mau nói cho em biết đi".
Thi Thi hít thật sâu một hơi,bờ môi run rẩy nói.
"Hôm nay chẳng hiểu Lục Diệp Bằng có phải vì nhớ em quá hay không? Nên đã đi uống rượu và em cũng biết là cơ thể em ấy không thể uống rượu được nhiều.....Cho nên hiện giờ Lục Diệp Bằng đã nôn ra máu và mới được cấp cứu, hiện giờ còn đang trong phòng chăm sóc đặc biệt".
"Cái gì? Chị nói thật không?" Lam Lam kinh hãi trợn mắt lên, cô không chừng chờ liền tung chăn bước nhanh xuống giường, chạy ra khỏi phòng.
Lam Lam chạy rất nhanh đến căn phòng chăm sóc đặc biệt.
Vừa đi tới, cô đã nhìn thấy Hoắc Thiếu Tiên và Á Hiên đang đứng ở bên ngoài.
"Diệp Bằng....!" Lam Lam nhìn vào bên trong phòng,khẽ gọi tên anh.
Lúc này, Hoắc Thiếu Tiên đã nhìn thấy Lam Lam,anh vừa định tiến lại nói gì đó thì Lam Lam đã không thể chờ đợi mà mở cửa đi thẳng vào bên trong.
"Ông xã....!"
Lam Lam nhìn thấy người đàn ông đang nằm trên giường bệnh với sắc mặt nhợt tim cô chợt nhói lên.
Lam Lam từ từ nhích bước chân nặng nề đến trước mặt anh.
Cô đưa bàn tay không bị thương của mình chạm vào gương mặt của anh, nghẹn ngào nói.
"Ông xã! Anh làm sao vậy? Tại sao lại đi uống rượu chứ?"
Lam Lam bật khóc.
"Diệp Bằng! Anh tỉnh lại đi,anh đừng làm em sợ....." Vừa nói cô vừa rụt đầu ôm lấy anh, nước mắt thấm hết cả chiếc áo bệnh nhân của anh.
Lúc này,Lam Lam cảm nhận được dường như anh đang đưa tay lên ôm lấy cô, nhưng cô không hề quan tâm vẫn ôm lấy anh.
"Bà xã....!" Tiếng nói thều thào của anh vang lên.
Lam Lam sững sốt, vội ngẩng đầu lên nhìn anh.
"Diệp Bằng! Anh đã tỉnh rồi sao?"
"Anh đang mơ có phải không? Em đang ở bên cạnh A Mẫn mà!" Lục Diệp Bằng nhẹ nhàng nói, nhưng cánh tay anh thì bây giờ lại đang dùng lực rất mạnh,anh muốn nhấc bổng cô lên nằm trên người của anh.
Lam Lam hoảng sợ vội ôm lấy anh mà không hề để ý đến hành động của anh có chút khác thường.
"Không có! Em đang ở bên cạnh anh, không phải mơ....Em xin lỗi, vì đã để anh lo lắng cho em".
Lục Diệp Bằng lắc đầu thật mạnh, đôi mắt vẫn nhắm chặt.
"Không phải! Em lại bỏ anh rồi có đúng không?"
"Ông xã! Đừng mà....!"Chưa bao giờ Lam Lam phải run sợ đến như thế này.
Vào khoảnh khắc như thế này, cô không thể suy nghĩ được gì,đành chủ động hôn lên đôi môi của anh kéo anh về với hiện thực.
Lục Diệp Bằng cảm nhận được sự mềm mại trên đôi môi của cô,anh từ từ mở mắt ra.
Đập vào mắt anh chính là cả gương mặt của Lam Lam mang nhiều vết thương: Trán, khóe môi, thậm chí hai bờ má đến bây giờ vẫn còn đỏ ửng....Và điều đặc biệt trên trán của cô còn phải bị băng bó lại.
Một sự đau đớn chạy khắp người anh
Lục Diệp Bằng vòng tay ôm chặt lấy cô,anh chợt ngồi dậy ép cô dựa vào thanh từ bị động chuyển sang chủ động cắn mút chiếc môi của cô.
Đúng lúc này, hành động mạnh bạo của anh khiến cô phát giác liền mở mắt diện cô là cả gương mặt anh đã hoàn toàn thay đổi, cảm nhận dường như anh đã mạnh mẽ lên rất nhiều, không giống như anh vừa mới bị cấp cứu.
Lam Lam giựt mình vội buông anh ra.
"Anh...."
Lam Lam sững sờ nhìn anh một lúc lâu,sau đó mấp máy hỏi.
"Chẳng phải anh....."
"Sao.....Em tưởng anh cấp cứu thật sao?" Ngữ khí Lục Diệp Bằng không vui.
Lục Diệp Bằng đưa hai tay lên ôm lấy khuôn mặt của cô kéo lại gần anh,nghiến răng nghiến lợi hỏi.
"Tại sao em vào bệnh viện, cả gương mặt em tại sao lại có nhiều vết thương.....Lam Lam! Em to gan lắm, lại không muốn cho anh biết.....!Lần trước có phải chưa đủ với em không? Em muốn nhìn thấy anh trở thành một người chồng vô tích sự lắm có đúng không?"
Trái tim Lam Lam chợt nhói lên.
"Em....Em....."
"Em sao....?" Lục Diệp Bằng nghiêm mặt nhìn cô.
Nhìn nét mặt tức giận của anh khiến cho Lam Lam có chút hoảng thời trong đầu cô chỉ biết muốn trốn anh thôi!
Lam Lam bèn từ trên giường,bỗng lật người đi xuống.
Nhưng vì sự kèm chặt của anh mà Lam Lam vừa bước xuống đã làm cho cô mất thăng bằng ngã mạnh xuống nền Lam theo hoán tính đưa hai tay chịu lại, nhưng tay phải cô tạm thời mất cảm giác cho nên khi cô té đã vô tình đè lên bàn tay phải của mình.
Cơn đau một lần nữa xuất hiện, nét mặt của Lam Lam liền nhăn nhó.
Lục Diệp Bằng giật thót,nhanh chóng bước xuống giường đỡ lấy cô.
"Em có sao không? Để anh xem" Anh cầm bàn tay bị thương của cô lên quan sát
Lam Lam vội rút tay lại, khịt mũi lắc đầu nói.
"Em....Em không sao?"
Ngay sau đó cô liền đứng lên, không nói một lời nào xoay người chạy ra khỏi phòng.
Lục Diệp Bằng kinh ngạc, không chừng chờ lập tức đuổi theo vừa gọi tên cô.
"Lam Lam! Đứng lại đó cho anh".
Chạy ra ngoài,anh liền bất gặp Hoắc Thiếu Tiên,anh liền đưa ánh mắt cảnh cáo.
"Chuyện này chưa xong đâu, chờ đó tôi sẽ làm việc với anh"
"Gì chứ! Tôi sao?" Hoắc Thiếu Tiên đưa tay chỉ vào mũi của mình.
Nhưng Lục Diệp Bằng giờ đây đã không thể nào nói chuyện với Hoắc Thiếu Tiên vì bây giờ anh phải bắt cho bằng được cô vợ nghịch ngợm của anh.
Lam Lam chạy về phòng vừa định khóa cửa lại, thì Lục Diệp Bằng đã chạy của Lam Lam vẫn còn bị thương, sức lực cô lại yếu ớt nên cô đành bất lực cho anh vào phòng.
Ngay sau đó,Lam Lam chạy thẳng lên giường đưa tay lấy chăn trùm hết cả người của mình.
Lục Diệp Bằng thở dài một hơi, rồi bước lại nhanh, đưa tay muốn gỡ chăn xuống để nhìn cô thì một lần nữa cô lại hành động lấy chăn phủ lên đầu của mình.
"Bà xã! Anh muốn gặp em" Lục Diệp Bằng nhẹ nhàng vỗ về.
Tiếng nói của Lam Lam từ trong chăn vang ra với sự nghẹn ngào đầy đau lòng.
"Em không sao....Anh đừng lo cho em"
"Sao anh không lo cho em được, bà xã của anh đang bị thương, rất cần anh bên cạnh ".
Lục Diệp Bằng bắt đầu xuống nước dỗ dành cô.
Lam Lam vẫn cứng đầu, không chịu gặp anh.
"Anh đi về đi! Hai ngày nữa em xuất viện rồi sẽ về nhà....!Vết thương không lớn đâu".
Nghe xong câu nói của cô,Lục Diệp Bằng liền tức giận muốn nghẹn họng.
Chỉ cần anh nghe cô nói một chữ thôi,anh cũng cảm nhận được hơi thở cô một lúc càng yếu biết là cô đang rất đau,nhưng vẫn luôn tỏ ra mạnh mẽ ở trước mặt của anh
Để làm gì chứ? Không lẽ chỉ để anh nhìn thấy sự kiên cường của cô thôi sao?
"Vết thương không lớn sao?" Lục Diệp Bằng nghiến răng.
"Nhỏ xíu thôi mà!" Cả người Lam Lam chợt run rẩy lên.
Đến nước này rồi anh không còn chịu nổi tính khí của cô được không nói một lời nào liền đưa tay giật mạnh chiếc chăn ra khỏi người cô.
Lam Lam sững người mở mắt ra nhìn xung sáng trong phòng có lớn đến mấy cũng không bằng mức độ nguy hiểm đang tỏa ra từ người đàn ông của cô.
Lục Diệp Bằng cúi sát người xuống,hai tay anh giữ chặt hai tay của cô, nhìn thẳng vào mặt cô nói.
"Em nghĩ em bị như vậy,anh không đau lòng sao....Em có biết khi anh nhìn thấy trên người em toàn là máu,anh đã hoảng sợ biết chừng nào không? Anh sợ rằng em sẽ như lần trước mà rời khỏi anh.....Lam Lam! Anh sợ lắm,anh rất sợ mất em....!Một lần đối với anh đã đủ lắm rồi!"
Lam Lam biết chứ, cô biết anh sẽ đau lòng khi biết cô gặp bởi vì như vậy, cô mới không cho anh biết, cô sợ rằng mình sẽ là gánh nặng của anh.
Ngón tay Lục Diệp Bằng run rẩy, từ từ chạm vào vết thương trên gương mặt của cô, âm thanh nghẹn ngào.
"Em đau lắm có phải không?"
Lam Lam rưng rưng nhìn anh, rất lâu sau cuối cùng cũng không nào chịu nổi,khẽ gật đầu.
Nghe xong,Lục Diệp Bằng đã không thể nào kiềm chế lòng mình lập tức kéo cô lên ôm chặt vào lòng.
"Anh xin lỗi....! Anh xin lỗi bà xã nhiều lắm! Anh không thể bảo vệ được em,anh đúng thật là một người chồng không xứng với em....Anh xin lỗi em! Hãy tha thứ cho anh".
Anh thật sự hối hận, tại sao lúc nào anh cũng bỏ rơi cô khi cô rất cần anh nhất....? Tại sao Hoắc Thiếu Tiên có thể bảo vệ cho cô mà một người chồng như anh lại không thể.....?
Có thật là cô đối với anh quan trọng hơn không?.