Khi trong phòng còn lại Dương Tiêu Khải và Lam ta liền tháo tấm vải đang bịt mắt của cô ra.
Lúc này Lam Lam đã được nhìn rõ khuôn mặt của Dương Tiêu Khải,ánh mắt cô bây giờ hoàn toàn chỉ có hai từ " thất vọng" mới có thể hình dung được tâm trạng này của cô đối với người học trò năm xưa.
Dương Tiêu Khải bật chiếc đèn ngủ bên cạnh, để cho căn phòng sáng hơn một chút.
Một giây sau,anh không ngồi vào chiếc ghế bên cạnh mà trèo thẳng lên giường,ngồi gần với cô một chút.
Trong lòng Lam Lam liền có một dự cảm chẳng lành, cô nhanh chóng đưa ra một lời cảnh cáo.
"Dương Tiêu Khải! Cậu không được lại gần tôi...!Tôi cấm cậu không được đụng vào tôi" .
Thái độ của cô khiến gương mặt Dương Tiêu Khải bỗng chốc trở nên sa sầm, có chút không vui.
Anh ta nghiến răng nghiến lợi nhìn thẳng vào Lam Lam hỏi.
"Tại sao...? Lam Lam, cô sợ tôi đến như vậy sao?"
Nghe xong, nét mặt Lam Lam đột nhiên thay đổi, dáng vẻ kiên cường từ đó đến giờ bỗng chốc trở về, cô liền tỏ vẻ cứng miệng không hề biết sợ trước mặt Dương Tiêu Khải.
"Tôi kinh tởm cậu...Một người tâm địa xấu xa như cậu, tôi chỉ hối hận là tại sao lúc trước tôi có thể quen biết một người như cậu".
Thái độ của cô khiến cho Dương Tiêu Khải trở nên giận dữ,anh ta siết chặt hai tay,gân xanh gồ lên rõ dù vậy, cũng vẫn cố gắng kiềm nén cơn giận dữ của mình xuống, tiếp tục hỏi cô thêm một câu.
"Nếu như năm xưa,ba mẹ tôi không ngăn cản.....!và cô với tên Lục Diệp Bằng đó cũng không xảy ra chuyện vào đêm thì,một người như tôi, có thể nào có được tình yêu của cô không?"
Lam Lam không hề suy nghĩ quá lâu và có lẽ từ lâu cô cũng đã có câu trả nên khi Dương Tiêu Khải vừa hỏi xong, cô đã bất chợt lắc đầu, trả lời một cách dứt khoát.
"Không bao giờ".
"Cô nói sao?" Dương Tiêu Khải đưa ánh mắt như hình viên đạn nhìn Lam Lam.
Giọng nói của Lam Lam có phần mệt mỏi, nhìn thẳng vào gương mặt của Dương Tiêu Khải lập lại một lần nữa.
"Cho dù Lục Diệp Bằng không có xuất hiện trên đời này, thì Tần Lam Lam này cũng sẽ không bao nhiêu yêu một người như cậu".
Trong lòng Dương Tiêu Khải bỗng chốc có một ngọn lửa đang muốn đốt cháy anh lúc sau, anh ta từ từ rướn người lại càng gần với gương mặt của Lam Lam.
Dương Tiêu Khải cười lạnh, đưa ra lời hâm doạ.
"Cô yêu Lục Diệp Bằng nhiều đến như vậy sao? Vậy nếu như anh ta thấy cô lên giường cùng với tôi.....thì sẽ như thế nào?"
Lam Lam sững người,ánh mắt trở nên kinh hãi nhìn anh ta.
Dương Tiêu Khải nhếch mép cười, một lần nữa nhích lại gần Lam Lam, khẽ nói vào tai của cô một câu.
"Anh ta sẽ chán ghét cô, người đàn ông như Lục Diệp Bằng làm sao có thể chịu đựng xài chung đồ với người đó anh ta sẽ bỏ rơi cô...Và rồi cô cũng sẽ van xin tình yêu của tôi mà thôi!"
"Dương Tiêu Khải....Cậu là đồ khốn!" Lam Lam giận dữ đến nỗi cả khuôn mặt đều đỏ ửng lên rất nhiều, liền chửi mắng anh ta.
Bởi vì bây giờ cô đang bị trói,cho nên không thể đánh vào mặt của người đàn khi cô được thả ra, người đầu tiên cô đáp trả nhất định chính là tên khốn này đây.
Đến ngày hôm nay, cuối cùng cô mới biết được bộ mặt của một người mà cô từng xem là học trò.
Nếu đã như vậy, cô càng phải dập tắt niềm hi vọng trong lòng của cậu ta.
Ngay lúc Dương Tiêu Khải còn đang hả hê với câu nói của mình, thì tai anh đã nghe được tiếng cười của Lam Lam.
Dương Tiêu Khải nhíu mày nhìn cô, chợt hỏi.
"Cô cười cái gì!"
"Cười vì sự tự tin của anh" Lam Lam không sợ mà trả lời thẳng, rồi sau đó cô tiếp tục nói thêm.
"Cậu tưởng Lục Diệp Bằng sẽ để yên cho cậu khi cậu đụng vào người của tôi sao...Có lẽ cậu còn quá trẻ, nên chưa hiểu rõ con người của Lục Diệp Bằng thủ đoạn như thế chắc chắn anh ấy sẽ không tha cho các người...."
Nét mặt Dương Tiêu Khải không lộ cảm xúc, khi anh ta vừa nghe cô nói xong,bèn nở một nụ cười đầy nham hiểm
"Tôi nghĩ người quá tự tin có lẽ là cô....Cô nghĩ Lục Diệp Bằng yêu cô nhiều như vậy sao? Nếu hắn ta yêu cô, đã đến đây từ sớm chứ không để đợi đến ngày còn hi vọng hắn ta nữa làm gì.....? Lục Diệp Bằng không bao giờ yêu cô nữa đâu ".
"Nếu như cậu nói như thế,không lẽ bây giờ người tôi nên hi vọng là cậu sao? " Lam Lam khẽ chép miệng,ngay sau đó tiếp tục nói "Đừng có tưởng tượng xa vời như vậy chứ! Lục Diệp Bằng là người đàn ông tôi yêu, là chồng của tôi...!Tôi không trông cậy anh ấy thì còn hi vọng đến ai nữa,huống hồ anh ấy lại tốt và bản lĩnh hơn cái người đứng trước mặt tôi rất may khi đó người tôi cưới là anh ấy".
"Mẹ kiếp..." Đến lúc này rồi,cơn ghen tuông đã làm cho Dương Tiêu Khải mất kiểm soát.
Anh ta liền đưa tay ôm lấy gương mặt của Lam Lam, kéo đầu cô lại gần anh nói.
"Cái này là cô thách tôi...!Được rồi! Hôm nay tôi nhất định sẽ biến cô thành người của tôi".
"Cậu .....!Ưhmmm" Lam Lam còn chưa kịp phản ứng thì Dương Tiêu Khải đã nhân lúc này cướp lấy đôi môi của cô.
"Buông tôi ra....!Cậu là đồ khốn"
Lam Lam cố hết sức chống trả, nhưng dường như đều trở nên vô dụng dưới sự tấn công của người đàn ông này.
Dương Tiêu Khải hôn điên cuồng lên đôi môi của phản kháng của cô khiến anh ta điên tiết cắn thật mạnh vào môi cho Lam Lam vì đau mà hét lên một tiếng, nhân cơ hội ấy Dương Tiêu Khải liền đưa chiếc lưỡi xông thẳng vào khoan miệng của cô, cuốn lấy chiếc lưỡi ngọt ngào của cô.
Bàn tay anh ta cũng từ từ di chuyển xuống, lập tức sờ s0ạng khắp nơi trên người cô.
Lúc này, Lam Lam mới chợt nhận ra Dương Tiêu Khải đáng sợ đến mức ta đã thay lí cô không nên nói khích cậu ta vào lúc này.
So với Lục Diệp Minh thì Dương Tiêu Khải quả thật kinh tởm hơn rất nhiều.
Nước mắt trên gương mặt của Lam Lam đang lăn dài trên lẽ đây chính là chuyện nhục nhã nhất từ trước đến giờ mà cô chưa bao giờ dám nghĩ sẽ đến với mình.
Cô phải biết đối mặt với Lục Diệp Bằng như thế nào đây?
Nếu như cô và Dương Tiêu Khải xảy ra chuyện.
Có đúng như lời Dương Tiêu Khải nói.....Lục Diệp Bằng sẽ bỏ rơi cô không?
Rầm.
Ngay lúc Dương Tiêu Khải định đưa tay cởi áo của Lam Lam, thì từ bên ngoài đã có người dùng chân đạp vào cánh cửa thật mạnh.
"Dương Tiêu Khải! Tên khốn này...." Giọng nói đầy giận dữ của Lục Diệp Minh ngay lập tức hét lên,sau đó anh ta bước nhanh vào bên trong không chừng chờ liền kéo Dương Tiêu Khải ra khỏi người Lam Lam.
Nhìn thấy toàn bộ khung cảnh bên trong,Lục Diệp Minh đã nhịn không được liền điên tiết lên cho Dương Tiêu Khải một cú đấm thật là đau điếng.
Không chỉ Lục Diệp Minh mà Dương Tiểu Vy,Lâm Hoa cùng với A Hổ cũng đang bước vào.
Đã tưởng chỉ có Lục Diệp Minh tức không ngờ Lục Diệp Minh vừa mới buông tha Dương Tiêu Khải ra, thì ngay lập tức A Hổ đã tiến tới tát thẳng vào mặt Dương Tiêu Khải cùng với ngữ khí vô cùng nóng giận.
"Tao cho mày đến đây không phải là để cưỡng hiếp vợ của Lục Diệp muốn cô ta đến như vậy sao?"
Dương Tiêu Khải biết mình không thể nào chống lại A nên dáng vẻ của cậu ta bây giờ khi đứng bên trước A Hổ như một con rùa rụt đầu, chẳng dám ngẩng mặt lên nhìn ông ta.
Ngược lại, nét mặt Dương Tiểu Vy lại cảm thấy thích thú chuyện vừa mới xảy ra,bèn cất tiếng nói khích.
"Cưỡng hiếp thì đã sao? Để xem khi trên người cô ta dơ bẩn,Lục Diệp Bằng có còn xem cô ta quan trọng nữa không?"
Nghe xong,A Hổ quay người lại nhìn Dương Tiểu đi cà nhắc đến trước mặt cô ta, trực tiếp đưa tay bóp lấy gương mặt cô ta lại gần ông, nghiến răng nói.
"Vậy cô nghĩ, mình sẽ thay thế cô ta trở thành người phụ nữ của hắn ta sao?"
Dương Tiểu Vy có vẻ không giống Dương Tiêu Khải, cô ta không sợ ông ta, thậm chí hất mặt lên ngang nhiên trả lời.
"Đương nhiên.....!Lam Lam có được Lục Diệp Bằng cũng là nhờ tôi bỏ anh giờ đến lúc cô ta trả lại những gì,đáng lý là thuộc về tôi".
"Dương Tiểu Vy...."A Hổ chợt bật cười lớn gọi tên cô ta "Đúng như những gì Hoắc Thiếu Tiên đã nói,não cô thật sự có vấn đề rồi.....! Nếu tôi là Lục Diệp Bằng, cũng không bao giờ hốt một đống rác như là cô đâu".
Ngay sau đó, ông ta liền hất mạnh Dương Tiểu Vy,khiến cho cô ta có chút không phòng bị, bất thình lình bật ngã đằng sau.
Nhưng lúc này đã có một bàn tay ra đỡ lấy cơ thể của Dương Tiểu Vy, nhìn ra đằng sau thì cô ta mới biết người đỡ mình lại là Lâm Hoa.
Còn chưa kịp nói gì,thì cả hai đã nghe lời cảnh cáo được phát ra từ miệng của A Hổ.
"Kể từ giờ cho đến khi nào Lục Diệp Bằng đến đây, bất kể kẻ nào đụng vào vợ của hắn sẽ gi ết chết người đó...." Câu cuối cùng ông ta dằn mạnh từng chữ, tất cả đều toát ra sự nguy hiểm.
Dương Tiểu Vy còn định lên tiếng phản bác gì đó, nhưng không ngờ cô ta và cả Dương Tiêu Khải đều bị Lâm Hoa và Lục Diệp Minh lôi kéo ra ngoài.
Sau khi ra ngoài,Lâm Hoa đã kéo Dương Tiểu Vy đến một căn phòng mặt của bà ta giờ đây đã hoàn toàn phẫn nộ, nhịn không được đã lên tiếng trách mắng cô ta.
"Cô đừng gây thêm rắc rối nữa có được không? Cô không đợi chờ đến khi Lục Diệp Bằng đến đây được hay sao?" Sau đó bà ta liền đưa ra một lời cảnh cáo" Nếu như cô không nghe tôi, thì hậu quả cô không gánh được đâu ".
Dương Tiểu Vy chớp chớp mắt nhìn bà ta, có vẻ như cô ta trước giờ chưa dám cãi lời bà ta lần nào.
Một lúc sau,Lâm Hoa đưa mắt nhìn Dương Tiểu Vy nói sang chuyện khác .
"Người cô nói, đã đến đây chưa?"
Nghe xong, Dương Tiểu Vy không suy nghĩ nhanh chóng gật đầu.
"Đến từ lâu, tôi đã giam anh ta vào một căn phòng khác rồi!"
"Cô có chắc cậu ta sẽ đứng về phe mình không?" Lâm Hoa tỏ vẻ không tin cho lắm.
Vậy mà Dương Tiểu Vy lại trả lời chắc nịch.
"Bác yên tâm, tôi đã nắm điểm yếu của anh ta....!Anh ta không thể nào từ chối lời yêu cầu của tôi".
"Được....! Tôi tin cô"
********
A Hổ vẫn chưa chịu ra khỏi phòng, ông ta cứ dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn xuống người Lam Lam.
Sau khi mọi chuyện qua đi,Lam Lam cũng đã bình ổn trở cô cũng sẽ không hạ mình nói lời cảm ơn với người đàn ông này.
Bởi vì cô nghĩ,khi nãy ông ta cứu cô, chắc chắn không hề có ý tốt nào cả.
Lúc này,A Hổ tìm một cái ghế ngồi đối diện với Lam Lam,sau đó cất tiếng đầy lạnh lẽo.
"Cô biết vì sao tôi cứu cô không?"
Lam Lam không ngạc nhiên khi ông ta hỏi cô câu này, bởi vì chẳng phải cô cũng đang suy nghĩ về vấn đề này sao.
Một giây sau,Lam Lam nhếch môi cười khẩy.
"Người ông nhắm tới là Lục Diệp anh ấy chưa đến đây, ông không thể hành động thiếu suy nghĩ nếu như lúc này tôi xảy ra chuyện, chắc chắn sẽ kinh động đến cảnh sát và mọi chướng ngại mà ông đang uy hiếp anh ấy đều trở nên vô tác dụng.....Có thể mục đích anh không đạt được như ý nguyện".
"Bóp .....bóp .....bóp."
Lam Lam vừa dứt câu,A Hổ đã thản nhiên cho cô một tràn pháo và tay thật lớn, cười nói.
"Không hổ danh là con gái cưng của Ngài Nghị Viên Tần, đã suy nghĩ cặn kẽ đến như vậy rồi sao? Vậy cô có suy nghĩ là khi Lục Diệp Bằng đến đây, tôi sẽ giế t chết hắn ta không?"
Lam Lam thất kinh, trợn mắt lên nhìn ông ta.
Mặc dù trước đó cô cũng đã dự đoán được khi anh đến đây sẽ gặp nguy lúc này khi cô nghe chính miệng ông ta nói như vậy, trong lòng cô bỗng chốc dâng lên sự lo lắng cho anh rất sự cô không biết mình có thoát ra khỏi đây không, nhưng thật tâm trong lòng cô vẫn muốn anh đừng đến đây.
Nhìn thấy nét mặt Lam Lam đã thay đổi,A Hổ liền đứng dậy bước đến phía cô.
Rồi sau đó ông đưa tay vén vài sợi tóc qua vành tai của cô, bật cười nhẹ.
"Mày đừng có sợ như vậy chứ! Thời gian vẫn còn nhiều,khi nào chồng mày đến đây....Tao nhất định sẽ cho chúng mày gặp nhau".
Dứt lời, ông ta liền xoay người rời khỏi phòng.
Đến khi xác định không còn ai ở này Lam Lam mới thật sự buông bỏ tất cả và bật khóc trong sự im lặng.
Cô khóc không phải vì uất ức hay sợ hãi gì cả........Nhưng là bởi vì vào lúc này đây,trong lòng cô đang có một dự cảm chẳng lành liên quan đến sợ rằng người gặp chuyện không phải là cô mà chính là anh.
Anh sẽ dùng cách gì để đến cứu cô đây?