Bầu không khí lúc này trở nên ảm đạm hơn bao giờ hết.
Nhưng có chuyện không những làm cho Lam Lam phải giựt mình mà ngay cả Lâm Hoa cũng đã sững sờ. Khi trước mặt hai người,người bị thương không phải là An Nhiên..... mà chính là A Vĩ.
"Dương Tiểu Vy......"
Tiếng nói thất thanh bất ngờ được vọng lên rất gần nơi đây, ngay sau đó là sự xuất hiện đầy hoảng hốt của Giang đó có mang đến sự tuyệt vọng và đầy đau đớn mà Giang Thâm đang cảm nhận được.
Lam Lam dường như chết sững tại đến khi tiếng nói của Giang Thâm vang lên, mới có thể kéo cô trở về hiện tại.
Người nổ phát súng vừa rồi...... Không phải là Lâm Hoa, mà là chính người mẹ đã sinh ra A Vĩ.
Dương Tiểu Vy.
Lam Lam cũng không thể ngờ rằng, Dương Tiểu Vy lại xuất hiện ở đây, thậm chí cô ta còn độc ác đến nỗi ra tay bắn đứa con trai của mình.
Nhưng những suy nghĩ trong đầu cô lúc này, chắc chắn hoàn toàn không đúng.
Người xưa có câu: "Hổ dữ không ăn thịt con"
Cô tin phát súng khi nãy không phải nhắm vào A Vĩ.... Vậy không lẽ cô ta định nhắm vào An Nhiên sao?
Lam Lam kinh hãi trợn mắt lên nhìn Dương Tiểu Vy.
Đúng như những gì Lam Lam đã suy đoán, người mà Dương Tiểu Vy định bắn... Chính là An Nhiên.
Khi Dương Tiểu Vy vừa chạy đến đây, vừa vặn thấy Lam Lam và Lâm Hoa đang giằng co với lúc sau, khi cô ta thấy Lâm Hoa rút cây súng ra định bắn An Nhiên,thì cô ta đã ngay lập tức đi trước bà ta một bước.
Dương Tiểu Vy rút cây súng ra nhắm thẳng vào An Nhiên, mặc dù hai vị trí khác nhau nhưng cô ta cũng đã có kế hoạch trong đầu, là khi phát súng vừa nổ ra,Lâm Hoa sẽ là người chịu trách nhiệm hết,vì Lam Lam đã chứng kiến hết toàn bộ sự việc xảy ra.
Nhưng Dương Tiểu Vy quả thật không ngờ,A Vĩ đã nhìn thấy cô, thậm chí thằng bé mặc kệ mạng sống của mình mà mạo hiểm ra đỡ phát đạn cho An Nhiên.
Cuối cùng A Vĩ ngã xuống nằm trên vũng máu của mình dưới sự chứng kiến của mọi người
"A Vĩ.....! Dương Tiểu Vy, cô đã giết con trai của mình rồi!"
Giang Thâm gào lên, rồi nhanh chóng chạy đến ôm lấy đứa con trai của mình.
"A Vĩ......Con tỉnh lại đi,ba ở đây....A Vĩ...."
Cả người anh chợt run lên từng mặt anh chính là đứa con trai với một hơi thở dần trở nên yếu ớt,anh không thể tin chuyện này sẽ xảy ra với A Vĩ, đứa con mà mỗi khi anh nghĩ đến đều phải đau lòng khi không có ở bên cạnh chăm sóc cho thằng bé.
Giang Thâm nhanh chóng bế A Vĩ lên, nghẹn ngào nói.
"A Vĩ! Con hãy cố lên,ba sẽ đưa con đến bệnh viện....Con cố gắng lên...."
Trước khi Giang Thâm rời khỏi đây vẫn không quên để lại một ánh mắt sắc lẹm nhìn Dương Tiểu Vy như muốn ăn tươi nuốt sống cô ta, nghiến răng nói lớn.
"Con trai của tôi mà xảy ra chuyện gì, cô đừng hòng sống yên thân với tôi".
Dứt lời,Giang Thâm bế A Vĩ liền lập tức rời khỏi.
Dương Tiểu Vy như chết điếng tại chỗ, gương mặt bần thần không dám tin đây là sự từ từ nhìn xuống bàn tay của mình,ánh mắt như trợn ngược lên, miệng thì tự lẩm bẩm.
"Tôi đã g iết chết con trai của tôi rồi sao.....? Là tôi đã bắn đứa con trai duy nhất của mình rồi....!" Vừa nói, Dương Tiểu Vy vừa cười như một người điên loạn.
"Ba ơi...!"
Cho đến một lúc, tiếng nói của An Nhiên đột nhiên vang lên và kéo Dương Tiểu Vy trở về hiện tại, thì cô ta mới ngẩng đầu lên nhìn mọi người nơi đây.
Không biết từ lúc nào mà Lục Diệp Bằng và tất cả mọi người đã xuất hiện ở vẫn mang ánh mắt nồng nặc mùi sát khí nhìn về phía Lam Lam đang bị Lâm Hoa giữ chặt.
An Nhiên nhanh chóng chạy về phía Lục Diệp Bằng, nhưng tình thế lúc này càng lúc càng căng thẳng hơn khi mọi người ở đây lại không ngờ rằng Dương Tiểu Vy đã mất kiểm soát nhào đến An Nhiên như một tên bay.
Dương Tiểu Vy ôm An Nhiên ngã nhào xuống đất.
"An Nhiên!" Lam Lam cùng với Lục Diệp Bằng và Tần Văn Hạo đều gọi lớn tên cô bé.
Lục Diệp Bằng nhìn Dương Tiểu Vy quát lớn.
"Dương Tiểu Vy....! Cô buông con gái của tôi ra, cô đụng vào sợi tóc của con gái của tôi.....Tôi tin cô sẽ biến mất trên đời này ngay lập tức".
Trái với lời hâm dọa của Lục Diệp Bằng, Dương Tiểu Vy chỉ nở một nụ cười xấu cô ta nâng cả người An Nhiên lên,sau đó chỉa súng vào ngay thái dương của cô bé.
Trái tim Lam Lam lập tức vọt lên tận cổ,hai mắt trợn lên thất kinh nhìn Dương Tiểu Vy, quát lớn.
"Dương Tiểu Vy! Cô không được làm hại con gái của tôi".
Lúc này A Hổ cũng đã kịp thời đi tới, ông ta vừa nói vừa vỗ tay với dáng vẻ tràn đầy phấn khích.
"Hai người giỏi lắm...! Cuối cùng những người quan trọng của Lục Diệp Bằng đều đã rơi vào tay chúng ta".
"A Hổ....." Lục Diệp Bằng kích động,anh như một tên điên lao thẳng vào ông ta.
Đàn em của A Hổ cũng có võ nghệ, nhưng so với Lục Diệp Bằng thì không thể nào đấu lại anh. Bảo gồm cả Lục Diệp Minh và Dương Tiêu Khải không phải là đối thủ của nên chỉ trong chớp nhoáng Lục Diệp Bằng đã bắt lấy A Hổ và ông ta bây giờ lại tiếp tục nằm trong tay của anh.
Lục Diệp Bằng nhìn xuống gằn giọng từng chữ.
"Ông muốn đấu với tôi sao... Ông quên là năm đó ông thoi thóp dưới tay tôi như thế nào sao?"
"Lục Diệp Bằng..... Mày...." Nét mặt A Hổ trở nên giận dữ, ông quên là động tác của Lục Diệp Bằng lại rất nhanh nhẹn,so với Hoắc Thiếu Tiên thì Lục Diệp Bằng này lại nhanh hơn rất nhiều.
Gương mặt của Lục Diệp Bằng trang đầy giá lạnh,anh lập tức lên tiếng ra lệnh.
"Mau thả vợ và con gái của tôi ra.... Tôi sẽ thả ông ra".
Dứt lời,anh rút ra cây súng mà mình đã chuẩn bị chỉa ngay vào gương mặt sẹo của A Hổ.
Trước tình thế như vậy,A Hổ bỗng nhiên trở thành một người hèn nhát, như một con rùa rụt đầu,van xin anh.
"Diệp Bằng! Cậu không được manh động, tôi sẽ thả vợ và con của cậu ra mà!"
Ông ta cũng đã từng giao đấu với anh, biết anh nói được là làm súng vừa mới xuất hiện này, ông vẫn còn nhớ như in những viên đạn trong đó, cũng đã từng bắn lên chân của ông như thế nào, ông không nên để chuyện đó lập lại thêm một lần nào nữa.
A Hổ đưa mắt nhìn về Lâm Hoa và Dương Tiểu Vy, lập tức lên tiếng ra lệnh.
"Mau thả người".
Nghe xong,Lâm Hoa cười lạnh, liếc nhìn Lục Diệp Bằng,một nụ cười chế giễu bỗng dưng cất lên.
"Sao... Làm sao tôi phải thả cô ta ra, món mồi ngon như thế này phải cất giữ trong tay mới phải chứ!"
Nói xong, Lâm Hoa kéo đầu Lam Lam cao lên, đưa tay bóp chặt cằm cô, cây súng lúc nãy cũng giống như Lục Diệp Bằng hiện giờ vậy liền chỉa thẳng vào thái dương của Lam Lam.
"Lâm Hoa..."
Đúng lúc này tiếng nói đột ngột vang lên, khiến cho tất cả những người nơi đây đều phải giật mình trước sự xuất hiện của một người mà không nghĩ ông ta sẽ đến đây.
Lục Diệp Bằng sững sờ nhìn về người đàn ông đó, cất tiếng nói.
"Ba...! Sao ba đến đây?"
Trước mặt mọi người,Lục Diệp Bằng khoát lên bộ âu phục màu đen đi và mang theo một gương mặt có chút mệt mỏi đi đến đây.
Nét mặt Lục Diệp Phong như bao phủ một sương lạnh giá,dáng vẻ này của ông Tần Văn Hạo cũng mới nhìn thấy lần đầu tiên.
Lục Diệp Phong nghiêm nghị,bắn đôi mắt tia lửa nhìn về phía vợ của mình, bắt đầu lên tiếng.
"Đủ rồi! Bà làm bao nhiêu chuyện là đủ rồi....Mau thả Lam Lam ra".
Ngược lại với sự tức giận của Lục Diệp Phong,dáng vẻ Lâm Hoa lại không hề tỏ ra sợ hãi hay có chút lo lắng gì cả, mà bà ta còn mang một thái độ như thách thức với mọi người ở đây.
"Sao....? Ông lại muốn cứu lấy cô ta nữa sao?"
Đôi mắt sắc bén của Lục Diệp Phong nhìn thẳng vào Lâm Hoa, gầm lớn.
"Đó là Lam Lam không phải Tử Du, bà bị mất trí rồi sao? Con bé là con của Tần Văn Hạo, bà không thể được động vào..."
"Tại sao tôi không thể động vào,huống hồ nó cũng đã từng chết trong tay tôi một lần rồi không phải sao.... Thêm một lần nữa cũng xứng đáng với những gì chồng nó gây ra cho tôi rồi!"
Phía bên này Tần Văn Hạo nghe xong, chợt nhíu mày, trong lòng bán tính bán nghi.
"Có chuyện gì phải không? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì..... Các người đã giấu chúng tôi chuyện gì...?"
Lâm Hoa nhanh chóng nở một nụ cười đầy giả tâm.
"Cũng là chuyện con gái cưng của ông bị khối u vào năm đó, không phải là do tôi làm sao....Khi ở Thái Lan, chính tôi là người ra tay để gi ết chết Lục Diệp Bằng, nhưng mà......"Nói đến đây bà ta đột ngột dừng lại,sau đó lại tiếp tục ngẩng mặt lên nhìn Tần Văn Hạo tiếp tục nói.
"Tần Văn Hạo! Ông là một người đàn ông thông minh, mưu trí, thậm chí khi xưa còn có chút nhẫn tâm.... Nhưng tại sao ông lại sinh ra đứa con gái ngu ngốc như con nhỏ này chứ! Ngu đến nỗi chạy ra đỡ phát súng cho Lục Diệp Bằng, cứu lấy đứa con hoang đó, để rồi một chút nữa là mất đi mạng sống của gái của ông, quả thật đúng là một thứ vô dụng chẳng được nên tích sự gì cả".
||||| Truyện đề cử: Ép Buộc Bạn Trai Ngủ Cùng |||||
Nghe bà ta nói hết câu,Lam Lam vô thức bật lên nụ cười rất tươi.
"Vậy là có nghĩa trước đó bà luôn thúc giục chúng tôi kết hôn là để sau này tôi sẽ đứng về phía bà, bán đứng Lục Diệp Bằng trả thù giúp cho bà có đúng không?"
"Đúng...!" Lâm Hoa nghiến răng nghiến lợi, cây súng càng lúc càng đè lên trên gương mặt của Lam Lam khiến cô phải nghiên đầu qua một bên.
"Nhưng tao lại không ngờ,mày lại đi yêu nó, yêu một đứa như nó..... Không những vậy, tụi bây còn có con với nên giết mày hay giết nó đều như nhau,tao đều ghét cả gia đình tụi bây".
Từ nãy đến giờ, Lục Diệp Bằng đều quan sát cả Lam Lam và An lòng anh không khi nào bình tĩnh được khi vợ và con của anh đang đứng trước mặt anh mà anh lại không thể làm gì ngoài việc đứng nhìn họ đang gặp nguy hiểm.
Lâm Hoa và cả Dương Tiểu Vy rất có thể sẽ không buông tha cho Lam Lam và An Nhiên,hai người này đã đi đến con đường này chắc chắn họ đã có lường trước kết quả.
Đối với A Hổ, đã có người sẽ giải quyết thay hai người phụ nữ này,anh phải giải quyết họ làm sao đây?
Anh không thể nào bỏ mặc Lam Lam mà cứu An Nhiên trước, cũng không thể để con gái của anh phải gặp bất kỳ nguy hiểm nào.
Lục Diệp Bằng nhìn Lam Lam một lúc lâu, rồi đưa tầm nhìn về Lâm Hoa, cất tiếng đưa ra một điều kiện.
"Bà muốn giết tôi có đúng không... Được thôi! Chúng ta trao đổi,bà thả Lam Lam ra, tôi sẽ trở thành con tin trong tay của bà".
"Diệp Bằng!" Cả Lục Diệp Phong và Tần Văn Hạo đều đồng thanh lên tiếng gọi tên của anh.
Cả người Lục Diệp Phong run rẩy, gương mặt gần như không còn sức sống nhìn anh.
"Con không được đi theo, bà ấy nhất định sẽ gi ết chết con".
Bên này Lam Lam cũng ngẩng đầu lên nhìn anh, một cái lắc đầu thật mạnh, rồi nói.
"Diệp Bằng! Anh không thể...."
"Lam Lam,em đừng nói thêm bất cứ cái gì nữa.....Anh đã quyết định rồi!"
Lam Lam còn chưa nói hết câu, thì Lục Diệp Bằng đã gần như có câu trả lời của mình.
Lâm Hoa lại tiếp tục cười khẩy.
"Lục Diệp Bằng! Mày tưởng tao ngu sao? Hoán đổi mày với con nhỏ này,tao thà giết nó thì hơn.....Mày luôn xem nó là người quan trọng, vậy tao gi ết chết nó cũng xem như gi ết chết cả mày rồi!"
Dứt lời,Lâm Hoa từ từ đứng lên, một tay bà cầm cây súng chĩa vào Lam Lam,tay còn lại thì lôi kéo cô đi.
"Mày đi theo tao....."
Vậy mà Lam Lam không hề đoái hoài đến bà ta, cả người cô khụy xuống như thể có thứ gì đang quắn chặt chân cô khiến cô không thể di chuyển được.
Nhìn thấy Lam Lam như vậy,mọi người ai nấy đều lo không được Tần Văn Hạo liền bước chân đến.
Hành động của ông lại làm cho Lâm Hoa đề cao cảnh giác, bà ta lập tức chỉa súng vào Tần Văn Hạo với ánh mắt đầy phẫn nộ.
"Ông đứng lại, ông mà còn bước tới một bước.... Tôi nhất định sẽ g iết chết con gái và cháu gái của ông."
Lục Diệp Bằng khi nhìn thấy hình ảnh của Lam Lam như vậy, trái tim anh càng lúc càng đau đớn như ai đó đang lấy con dao đâm vào lồ ng ngực của cảm giác bất lực của anh không thể nào diễn tả được là nó khó chịu đến mức nào,trong lòng anh chỉ ước một điều mình có thể thay cô chịu đựng những cơn đau đó.
Nhưng lúc này,khi lời cảnh cáo của Lâm Hoa dành cho Tần Văn Hạo lại khiến ông không hề sợ hãi, ngược lại còn từng bước tiến lại gần bà ta với một ý chí tràn đầy quyết tâm trong đầu ông, là phải cứu bằng được con gái của ông.
Lam Lam đang mang thai, ông không thể nào cho con gái của mình lần nữa lại xảy ra chuyện.
Cứ như thế Tần Văn Hạo từng bước tiến lại gần Lâm Hoa.
Sắt mặt Lâm Hoa lập tức sợ sệt, bờ môi vừa run rẩy vừa cất tiếng hâm doạ.
"Tần Văn Hạo, ông không thương con gái của ông sao....? Nếu ông còn lại đây,tôi sẽ gi ết chết nó đó".
Sự căng thẳng làm cho Lâm Hoa không thể suy nghĩ được gì chỉ biết lều mình nổ phát súng đầu tiên về phía Tần Văn Hạo