Đinh Vĩ Kỳ sải bước chân đi tới trước mặt Lam Lam,anh nhìn cô rất lâu, rồi mới từ từ lên tiếng.
“Chị là Tần Lam Lam, vợ của anh Diệp Bằng”.
Lam Lam chợt suy nghĩ giây lát, rồi sau đó cũng nhanh chóng gật đầu nhẹ.
Đinh Vĩ Kỳ liền đưa tay của mình ra bắt tay với Lam Lam, cười khẽ.
“Em đã nghe anh ấy đã nói nhiều về anh ấy nói không sai, chị thật sự rất xinh đẹp”.
Vì câu nói của Đinh Vĩ Kỳ khiến gương mặt Lam Lam bất chợt đỏ lên.
Ngay sau đó cô cũng đưa ta ra bắt lấy tay của anh ta, không chừng chờ liền hỏi.
“Như vậy có phải giấy kết hôn này là thật không?”
“Đúng vậy! Giấy kết hôn này không thể làm giả được” Đinh Vĩ Kỳ không ngại mọi người ở đây, trả lời khá thẳng thắng.
Rầm.
Lại một tiếng đập bàn vang cần đoán thì mọi người cũng biết đó là ai.
Nét mặt Từ Khải Trạch trở nên phẫn nộ, ông ta bắn tia lửa rực nhìn về phía Hoắc Thiếu Tiên, gầm lớn.
“Cậu lôi ra đâu một thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch, nói là luật sư… Cậu nghĩ tôi sẽ tin sao?”
Không cần đợi Hoắc Thiếu Tiên trả lời,Đinh Vĩ Kỳ lập tức lấy từ trong túi ra những giấy tờ liên quan và giấy phép hành nghề của mình đưa đến trước mặt Từ Khải Trạch,ngữ khí có chút không vui.
“Tôi đã trên hai mươi lăm tuổi, không phải là một thằng nhóc như lời ông đã nói”.
Hoắc Thiếu Tiên nhìn khung cảnh liền lập tức xoay chuyển tình vì tên nhóc Đinh Vĩ Kỳ này bản tính rất khó khăn, những ai mà tỏ vẻ khinh thường cậu ta, chắc chắn cậu ta sẽ không thể nào để lại hôm nay anh kêu cậu ta đến đây còn có việc quan trọng.
“Luật sư Đinh, cậu vào việc chính đi!”Nghe vậy,Đinh Vĩ Kỳ hừ lạnh một đó anh bắt đầu lấy những hồ sơ mà trước đó Lục Diệp Bằng đã giao nó lại cho anh, đưa đến trước mặt Lam Lam.
“Không kết hôn này đã được chứng thực tại Ireland, nhưng khi đó chỉ có Chủ Tịch Lục Diệp Bằng mà không có chị…Hơn nữa,cổ phần mà Hoắc Thiếu Tiên đang nắm giữ có hơn năm mươi phần trăm là của chị, bây giờ chị hãy ký tên vào đây, để sát nhập cổ phần của chị và Chủ Tịch Lục Diệp vậy các vị cổ đông ở đây không có cớ nào để phản đối việc chị ngồi lên chiếc ghế Chủ Tịch giúp thay chồng của mình”.
Dứt lời,Đinh Vĩ Kỳ đưa tay hướng dẫn chỗ ký tên hồ sơ cho Lam Lam, dưới đôi mắt tràn đầy tức giận của Từ Khải Trạch.
Từ Khải Trạch hai tay siết chặt lại,trong lòng không ngừng dâng lên cơn thịnh nộ trong lập tức đưa ánh mắt sắc bén của mình nhìn về phía những vị cổ đông đứng về phía của ông, như muốn ra hiệu cho bọn họ đứng lên phản đối với những gì đang diễn ra.
Nhưng ngược lại với suy nghĩ của cả mọi người đều im lặng, thậm chí có một số người trên nét mặt của họ còn hiện rõ sự tán thành, những người còn lại thì lại rụt đầu xuống chẳng dám nói lời nào.Đúng là những kẻ vô đã mắc sai lầm khi tin vào bọn họ có thể giúp ông lật đổ người của Lục Diệp thật chuyện xảy ra ngày hôm nay ông đã không lườn trước được, những tính toán ban đầu đều đã thất bại trước một người phụ nữ.
Lúc này, bên đây Lam Lam mặc dù cũng đang rất hoang mang trong với lòng tin mà cô dành cho Hoắc Thiếu Tiên, cô đã nghe theo lời anh mà ký tên vào những giấy tờ Đinh Vĩ Kỳ đưa cho cô.
Khi cô vừa ký xong, rất lâu sau Từ Khải Trạch kiềm chế cơn giận trong lòng, bất chợt lên tiếng.
“Wow … Vậy bây giờ công ty lại để cho một người không biết gì về kinh doanh để lên nắm quyền… Đúng thật là nực cười!”
Câu nói của ông ta khiến mọi người ở trong kháng phòng này cũng có chút lo thật họ cũng chưa tin tưởng được phu nhân Chủ Tịch sẽ trèo lái công ty này được tốt,họ chỉ sợ càng lúc công ty sẽ đi xuống khi đã mất đi người chủ lực của công ty chính là Chủ Tịch.
Hoắc Thiếu Tiên là người thông minh, lại có chút quỷ biết ông ta đang kích động mọi người phản đối Lam Lam lên làm chủ tịch.
Nét mặt anh bình thản nhìn ông ta, cười lạnh nói.
“Ông quên còn chúng tôi sao?Hơn nữa, phía sau lưng còn có Tập Đoàn Lục Thị và Tập Đoàn Tần Thị sẽ giúp cho cô ấy trong việc kinh doanh… Tôi thấy Đổng Sự Từ,nên về nhà xem xét lại những người của mình, xem tại sao hôm nay lại không đứng về phía ông”.
Từ Khải Trạch trong lòng bực tức, nhưng vẫn cố vuốt lấy cơn giận của mình ông biết bây giờ ông có nói cái gì nữa cũng đều trở nên vô nghĩa.
Suy nghĩ một hồi, ông ta nhẹ nhàng đứng lên đi tới trước mặt của Lam Lam, nhếch mép cười khẩy.
“Chúc mừng đương kim chủ tịch nghĩ để tôi chờ đợi xem, cô sẽ quản lý công ty này như thế phẩm mới cũng đang tiến hành chuẩn bị ra mắt, tôi mong chờ ngày đó đến càng sớm càng tôi xem đối tác làm ăn trước giờ của công ty, có thật sự tin rằng cô có thể đem lại lơi nhuận cho họ không và để họ đầu tư vào một tập đoàn gần như mất kiểm soát cổ phiếu trên thị trường, cô cần phải chứng tỏ mình có năng lực… Chào Chủ Tịch!”Dứt lời, Từ Khải Trạch không màn đến mọi người liền nhanh chóng bước nhanh ra khỏi phòng hội nghị với sự chứng kiến của tất cả mọi người.
Và cuộc họp cũng kết thúc ngay sau đó.
******
Trong phòng Chủ Tịch.
“Lam Lam! Em vẫn còn nhớ khi đôi mắt của em không nhìn thấy, Lục Diệp Bằng đã một lần nữa bảo em ký vào tờ giấy ly hôn không?”
Trong phòng chỉ có ba người người là Lam Lam, Hoắc Thiếu Tiên và Chí Huy.
Lúc này Hoắc Thiếu Tiên đang kể lại mọi chuyện cho Lam Lam nghe.
Lam Lam không lên tiếng chỉ biết im lặng rất lâu, bởi vì bây giờ cô đã nhớ lại ra ngày hôm đó Lục Diệp Bằng đã nói với cô, hợp đồng hôn nhân của anh và cô là đến ba nên tờ giấy ly hôn lúc trước vô hiệu quá, với lại khi đó cô cũng chưa chắc là cô và anh đã ly hôn thật sự chưa, vì khi đó đôi mắt cô không thấy gì cả,rồi anh lại bảo cô ký vào tờ giấy nào đó.
Có lẽ khi đó cô thật sự có chút thất vọng, nghĩ anh sẽ bỏ mặc cô, mà không hề suy nghĩ mà làm theo ý của bây giờ suy nghĩ lại, cô mới phát hiện khi đó giọng nói của anh dường như có sự sốt sắng, bước chân cũng gấp mắt cô không nhìn thấy, nhưng cô có thể cảm giác được sự lo lắng trong từng câu nói của anh.
Từ đầu đến cuối,Lục Diệp Bằng đã sắp đặt mọi việc hết tất bày mưu để cho Dương Tiểu Vy trúng kế của anh, để anh có thể lật mặt cô ta trước tất cả mọi khác,anh lại sắp xếp đăng ký kết hôn với cô lại ngay sau đó.
Nhìn vào tờ giấy đăng ký kết hôn, cô đã hiểu những câu nói của anh trước đây đã ám chỉ điều gì.
Anh nói cho dù mẹ của cô có không đồng ý hay ngăn cấm cô quay trở về với anh thì cô cũng sẽ là người vợ của anh.
Đúng là những suy nghĩ và sự sắp xếp chu toàn của Lục Diệp Bằng, cô không thể nào theo kịp anh.
Anh đã làm tất cả, chỉ được muốn ở bên cạnh qua biết bao nhiêu chuyện, cuối cùng anh và cô cũng đã được ở bên tại sao đến bây giờ anh vẫn còn chưa chịu tỉnh,anh thật sự buông bỏ rồi sao?
Chí Huy liếc mắt nhìn vào khung hình trên bàn,anh nhanh chóng cầm trong ảnh không ai khác chính là Lam Lam và Lục Diệp Bằng đang ôm chặt lấy nhau rất là tình tứ.
Anh khẽ thở dài, nhìn vào bức ảnh, nói.
“Này… Cậu khi nào mới tỉnh lại, tên chết tiệt như cậu không định dự hôn lễ của mình sao? Tỉnh dậy, còn chăm sóc vợ và con nữa chứ!”.
Lam Lam cắn chặt môi, cô cúi đầu xuống cố gắng kiềm nén nước mắt lại vào trong.
Thật sự bây giờ cô rất là mệt không biết phải quản lý công ty như thế nào, khi cô ngoài việc biết vẽ ra, cô không hề biết cái gì gọi là kinh doanh.
Trước đây cô luôn hâm doạ anh đủ thứ hòng muốn đá anh ra khỏi chiếc ghế Chủ Tịch để cô được một lần ngồi lên để xem nó oai phong như thế nào? Vậy mà bây giờ cảm giác mà cô có thể cảm nhận được đó chính là sự sợ hãi, chưa bao giờ cô thấy mình lại vô dụng như thế này.
Hoắc Thiếu Tiên nhìn sắc mặt của Lam Lam,trong lòng anh cũng hiểu được rằng cô đang lo sợ điều gì.
Không phải là anh muốn đem Lam Lam ra để đối phó những người trong hội đồng quản là việc này bất đắc dĩ lắm anh mới dùng cách ngoài Lam Lam ra thì còn ai có thể giữ được chiếc ghế Chủ Tịch của Lục Diệp Bằng đây.
Tiếc là trước lúc xảy ra chuyện, việc sát nhập Tập Đoàn Thế Giới và Tập Đoàn Lục Thị vẫn chưa diễn không anh tin là Lục Diệp Phong sẽ ra tay giúp đỡ công ty này mà không nhờ đến Lam Lam.
Lam Lam đang mang thai, quả thật anh cũng lo lắng cho cô rất nhiều.
Chừng một giây sau,anh tiến lại gần Lam Lam,khẽ cất giọng trầm ổn.
“Em đừng lo lắng, mọi chuyện đã có anh và Chí Huy lo,em đừng bận tâm gì hết, cứ chuyên tâm dưỡng thai đợi Lục Diệp Bằng tỉnh lại”.
Lam Lam vẫn không nói gì, không phải cô không nghe những gì mà Hoắc Thiếu Tiên đang bây giờ trong đầu cô thật sự rất rối bời.
Cô vẫn còn nhớ trước khi Từ Khải Trạch rời khỏi đã nói về việc sản phẩm mới sắp chuẩn bị ra mắt.
Sản phẩm mới…?
Rốt cuộc là cái gì?
Cô cũng làm ở công quả thật từ khi cô vào đây,Lục Diệp Bằng chưa bao giờ nói hay cho cô xem những mặt hàng mà công ty đang phát triển.
Cô chỉ biết công ty ngoài những dự án xây dựng kiến trúc ra thì còn kinh doanh đến mảng làm đẹp, những mỹ phẩm cao như trước đây Bella từng làm người mẫu đại diện cho công ty cũng chính là những mặt hàng đó.
Một lát sau,Lam Lam đột ngột ngẩng đầu lên nhìn Chí Huy, giọng điệu trở nên nghiêm túc.
“Anh mau đưa cho em xem những hồ sơ liên quan đến sản phẩm mới”.Cả Hoắc Thiếu Tiên và Chí Huy tỏ vẻ ngạc nhiên với thần sắc của Lam Lam tự nhiên thay đổi một cách lạ thường.
Hai người đứng thất thần nhìn cô rất lâu,cho đến khi tiếng nói của Lam Lam lại vang lên một lần nữa.
“Anh còn đứng ở đó để làm gì? Mau đi lấy bản kế hoạch đưa cho em…”
Chí Huy giật mình, lập tức gật đầu
“Ừ! Để anh đi lấy”.
Dứt lời,Chí Huy nhanh chóng chạy thẳng ra ngoài.
Khi trong phòng còn Hoắc Thiếu Tiên và Lam Lam,anh từ từ đi lại gần cô,dùng một giọng điệu như một người anh trai nhẹ nhàng nói.
“Lam Lam! Em không cần phải làm những việc này, ở đây đã có anh…”
“Không được anh”.
Hoắc Thiếu Tiên còn chưa nói hết,Lam Lam đã vội vã cắt lời anh
Cô mang dáng vẻ ý chí ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Tập Đoàn này là tâm huyết của Diệp Bằng,em không thể cho nó sụp đổ anh ấy tỉnh lại, nhìn thấy những gì mình gầy dựng đã biến mất thì sao…Em không muốn anh ấy phải thất vọng vì em”.
“Nhưng em đang mang thai”. Hoắc Thiếu Tiên vẫn lo lắng sức khỏe cho cô đầu tiên.
Lam Lam trầm ngâm giây lát, cô đưa tay đặt lên bụng của giây sau, cô nhìn Hoắc Thiếu Tiên nói với một giọng điệu đầy kiên cường.
“Vì Diệp Bằng và vì đứa bé trong bụng, cả An Nhiên phải mạnh mẽ đứng lên gánh vác những công việc mà trước đây em chỉ xem nó như một thú Bằng đi vắng, thì em sẽ là người thay anh ấy làm những công việc này”.
Nhìn thấy gương mặt tràn đầy tự tin của Lam Lam, Hoắc Thiếu Tiên cũng phải đành chịu anh cũng đã hứa với Lục Diệp Bằng sẽ chăm sóc công ty cũng như là vợ và con của anh ta.
Anh sẽ không để Lam Lam phải chịu cực khổ một mình.
“Lam Lam! Em yên tâm,anh sẽ giúp đỡ em”.
Lam Lam nhìn anh, cô nở một nụ cười lúc sau, khẽ gật đầu.