Tin tức chấn động liền ngay sau đó nổ ra.Tập Đoàn nhà Họ Lục lại tiếp tục làm sui gia với nhà Nghị Viên Tần đã thu hút các cảnh nhà báo lại.
Họ không nghĩ hai người lại nhanh chóng kết hôn sớm đến như vậy.
Họ còn tưởng hai gia đình sẽ quy động lực lượng dập tắt cái tin tức này nữa chứ.
Tiểu Sơ cũng vừa nhìn thấy tin tức,đã vội vàng điện thoại cho cô bạn thân của mình nào ngờ Lam Lam không hề phủ nhận mà còn báo cái tin bất ngờ bắt cô làm phụ dâu nữa.
Cô như bị sét đánh ngang tai.
Mẹ An Nhiên lấy Ba của An Nhiên đây là ý trời muốn gán ghép hai người lại với nhau sao?
Cô không thể nào tin nổi.
Tiểu Sơ vừa đi vừa suy nghĩ,nên đã không để ý phía trước,cô bất cẩn va vào mot người đàn ông đang đứng trước mặt cô từ nãy giờ.
Người đàn ông đó lập tức ôm chặt cô vào lòng.Hơi thở ấm áp quen thuộc xộc thẳng vào mũi cô.
Tiểu Sơ ngẩng mặt lên nhìn người đàn ông đó.
Trái tim cô đập điên loạn lên khi nhìn thấy gương mặt tuấn tú của người đàn ông mà đã đeo bám tâm trí theo cô trong mỗi giấc từ sau khi đêm hôm đó.
Tần Hạo Thiên khẽ nhếch mép cười tươi, ánh mắt cưng chiều nhìn cô
“Em đi đứng phải cẩn thận chứ, lỡ té thì sao?”
Tiểu Sơ rung sợ rùng mình lên xô nhẹ anh ra, cô cúi đầu áy náy.
“Dạ...! Tôi xin lỗi Tổng Giám Đốc,lần sao tôi sẽ cẩn thận"
“Tại sao? ….Em lại trốn anh.Em có biết mấy ngày nay anh nhớ em nhiều lắm không?"
Từ đêm hôm đó anh không ngừng nhớ đến cô gái này đến cho đầu óc phát điên lên được.
Thậm chí anh làm việc còn không thể nào tập trung được.
Hình bóng cô gái này luôn ám ảnh vào trong đầu của anh.
Dáng vẻ Tiểu Sơ lo lắng cô đi thụt lùi nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh giá của người đàn ông này.
Cô cảm giác trong lòng cô luôn có một cơn sóng thôi thúc cô nên tránh xa anh ra.
Anh không phải thuộc về cô, anh đã có vợ và còn có một đứa con.
Cô không thể có một chút rung động nào với anh được.
Tiểu Sơ im lặng không trả lời câu hỏi của anh.
Hạo Thiên đang từng bước đi lại thì cô lại sợ sệt xoay người chạy đi.
Gương mặt Hạo Thiên tức giận đến cả đỏ mặt.
Anh dùng đôi chân dài miên man của anh chỉ cần đi vài bước là có thể bắt lấy được cô.
Anh nắm lấy đôi tay cô kéo vào trong lòng anh rồi tiếp theo anh ép cô vào chân tường,con ngươi anh cong lên nhìn thẳng vào ánh mắt sợ hãi của cô hâm doạ.
“ Để xem em có thể trốn anh được bao lâu!”
Dứt lời,anh cúi đầu xuống cướp lấy đôi môi đang hoảng sợ của cô.
Anh hôn một cách cuồng nhiệt giống như anh đã đợi nụ hôn này rất lâu rồi.
Hạo Thiên khom người bế cô lên vừa hôn cô,anh vừa đi thẳng vào thăng máy,đi lên văn phòng của anh.
“ Giám Đốc! Anh thả tôi xuống đi.Chúng ta không thể phạm sai lầm nữa!”Tiểu Sơ vùng vẫy trên đôi tay của anh
Hạo Thiên nghiêm mặt giận dữ nhìn Tiểu Sơ, gân xanh trên trán gồ lên.
Cô càng nói thì anh càng ôm cô chặt mặc cho cô có đánh anh ra sao anh vẫn quyết ôm cô lên phòng của anh.
Chiếc thang máy Hạo Thiên đang đứng bên trong là chiếc thang máy thông dụng chỉ có anh mới có thể sử dụng được thôi.
Nó sẽ thông lên thẳng phòng anh mà không cần đi từ bên ngoài đi vào,như vậy mọi người cũng sẽ không ai dòm ngó anh đang ôm một cô nhân viên vào phòng.
Hạo Thiên nghiến răng bế thẳng Tiểu Sơ vào trong phòng nghỉ tại trong văn phòng của anh.
Vì đặc quyền anh là một Tổng Giám Đốc của chuỗi nhà hàng khách sạn lớn nhất Bắc Kinh nên nhiều khi công việc anh bận rộn tới mức anh thường xuyên ngủ lại công ty nên đã căn phòng nghỉ như thế này để cho anh tiện nghỉ ngơi.
Cũng giống như Hạo Thiên bên công ty Lục Thị Lục Diệp Bằng cũng có một căn phòng tương tự như bên này.
Bước chân của Hạo Thiên dừng lại đến chiếc giường to lớn đang nằm bên cạnh cửa sổ.
Anh lập tức quăng thẳng Tiểu Sơ lên giường.
Tiểu Sơ hoảng hốt, sợ hãi lùi dần về phía ô cửa sổ, nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lẽo của người đàn ông như đang muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Khi cô thấy chiếc bàn tay của anh bất đầu tháo chiếc cà vạt màu đỏ bên ngoài rồi tới từng cút áo trên chiếc áo sơ mi màu trắng ra là cô đã hiểu anh định làm gì cô rồi.
“Anh không được tới gần tôi".Nổi sợ hãi của cô chợt run mạnh lên.
Tiểu Sơ nhìn anh không chớp mắt.
Hạo Thiên nhìn cô gái có thân nhỏ bé đang co núm sợ hãi thì anh lại càng muốn che chở cô hơn,muốn làm người đàn ông duy nhất trong cuộc đời cô.
“Em biết không?Anh thật sự phát điên vì em.Tại sao lại lẫn trốn anh hả...!Tại sao?" Anh nóng nảy kéo đôi chân cô vòng qua eo của mình.
Anh lập tức đè cô xuống chất vấn
Suốt hơn hai tuần nay từ khi cái đêm đó thì anh gặp cô rất ít.
Anh còn diện cớ xuống chỗ cô làm chỉ muốn nhìn ngắm cô một chút thôi nhưng lần nào thấy anh cô đều quay đầu bỏ chạy khiến anh càng thêm bực bội khó chịu lên được.
Những ngày vừa qua anh đều suy nghĩ rốt cuộc cảm xúc của anh đối với cô là như thế nào.Chưa bao giờ anh có cảm giác như thế này đối với một cô gái khác ngoài cô.
Từ trước đến nay anh luôn cho rằng phụ nữ cũng chỉ là để làm ấm giường cho anh chứ anh chưa hề quan tâm cảm xúc của phụ nữ.
Nhưng từ khi cô xuất hiện, cô đi vào cuộc đời anh thì anh mới biết thứ cảm xúc mà Diệp Bằng khi xưa hay nói."Đến khi cậu biết yêu,cậu mới hiểu được cảm giác của tôi lúc này"Lúc đó anh không hiểu lắm,anh chỉ biết cậu bạn lúc nhỏ của mình đang bị tình yêu làm cho đau khổ.
Lúc đó anh còn cười lên trên sự đau khổ của Diệp Bằng nữa.
Anh còn thề là không muốn va vào cái thứ gọi tình yêu như vậy.Anh không muốn vì một người phụ nữ mà phải đau khổ đến chết.Anh giàu có,đẹp trai muốn bao nhiêu mà chẳng có.
Còn Dương Tiểu Vy.Ban đầu anh thích tính tình thục nữ của cô và học thức của cô ta khá cao và sự tiếp xúc trong công việc lâu ngày anh cũng dành cái nhìn thiện cảm đối với cô ta.Nhưng cho đến một ngày,anh cùng cô ta trải qua tình một đêm và bị cả nhà tận mắt chứng kiến thì anh lại phải giam mình vào trong một cuộc hôn nhân này.
Cũng giống như chuyện của Lam Lam vừa mới xảy ra, gia đình anh rất sợ tai tiếng nên luôn dùng hôn nhân để ép buộc các con làm theo ý của họ.Để cho mọi người bên ngoài không được đàm tiếu boi nhọ nói xấu gia đình của Nghị Viên Tần lại có những người con như thế này.
Thế là cuộc hôn nhân đó diễn ra.
Anh cũng vui vẻ chấp nhận cô ta vì cô ta ngoài những tài lẻ đó thì kỷ thuật trên giường cô ta cũng rất giỏi lúc nào cũng làm cho anh cảm thấy vui vẻ
Nhưng bây giờ người con gái đang nằm dưới thân anh,mới cho anh biết cảm giác sung sướng thoả mãn chinh phục là như thế nào.Anh nghĩ mình đang dần có cảm giác rung động với người con gái này rồi.
Bàn tay Tiểu Sơ vô thức ngăn trước ngực của anh, đầu cô khẽ nghiên về một bên.
Giọng nói run rẩy khẽ vang.
“Anh....! Đừng như thế, không thể được.
Chuyện lần trước xem như là một giấc mơ đi....!Anh hãy quên nó đi"
Nghe xong,thì máu huyết trong người Hạo Thiên càng lúc càng rộ lên rõ.Anh xoay gương mặt cô lại nghiến răng nói
“Không....!Đời...!Nào!" Anh phun ra ba chữ rồi cúi xuống hôn chìm đắm trên đôi mô của cô,anh cắn nhẹ môi cô để chiếc lưỡi của anh có thể xông vào mút nhẹ lên chiếc lưỡi ẩm ướt của cô
Tiểu Sơ liền nhắm chặt mắt hai tay cô đang nắm chặt áo anh từ từ buông lỏng ra.
Nụ hôn của anh thật ma lực nó khiến cô không tự làm chủ mà nghênh đón anh.
Hạo Thiên bắt sờ soạng trong chiếc váy của cô.
“Anh biết em có cảm giác với anh mà.Tiểu Sơ! Hãy cho anh được yêu thương em lần nữa"
Nói xong,anh liền cởi bộ đồ công sở của cô ra quăng xuống nền nhà.
Còn anh cũng đã không còn thứ gì để che đậy trên cơ thể của mình nữa.
Cả hai lại một lần phạm sai lầm với nhau.Lại một màn kích tình khiến trong lòng Tiểu Sơ có bao nhiêu tội lỗi chồng chất….Nhưng Hạo Thiên vẫn không quan tâm cô đang nghĩ gì,anh chỉ biết quấn quýt chìm đắm trong cơn dục vọng đang sôi trong người anh từ nãy giờ.
Anh cùng cô vui vẻ hết lần này tới lần khác trên tại chiếc giường trong phòng nghỉ của anh đến khi trời sập tối anh mới chịu buông cô ra.
Sau khi đợt kích tình mãnh liệt đi qua.Hơi thở mệt nhọc của Tiểu Sơ liên tục co rút khiến cô phải bám chặt nằm trên tay của anh mà hít thở đều đều.
Gương mặt Hạo Thiên sung sướng mãn nguyện nhìn người phụ nữ của mình đang dựa dẫm vào anh càng khiến anh phải cưng chiều cô hơn.
“Em mệt lắm phải không?"
Tiểu Sơ không trả lời anh mà cứ liên tục gật đầu ngọ ngoạy trong vòm ngực rắn chắc của anh khiến anh phải ôm chặt cô vào lòng cười lớn.
“Em đói chưa anh dẫn em đi ăn tối"
“Cái gì....!Tối rồi sao, mấy giờ rồi?" Cô giật bắn người ngồi dậy khi nghe anh nói trời đã tối rồi.
Hạo Thiên cũng ngồi dậy theo nhìn cô đầy khó hiểu.
Chẳng phải giờ này cũng là lúc cô tan ca rồi,cô còn sợ gì nữa.
“ giờ tối rồi...!Em sao vậy?"
Tiểu Sơ nghe xong liền tung chăn chuẩn bị bước xuống giường nhưng khi đôi chân cô vừa chạm đất thì hạ thân của cô liền chảy ra một dòng nước khiến gương mặt cô chợt đỏ lên vội vàng kéo tấm chăn che lên cơ thể của mình.
Hạo Thiên liền hiểu sắc mặt của cô hiện giờ đang bị gì,anh liền với tay lấy một chiếc khăn giấy lau lên vùng kín nhạy cảm nhất của cô nơi mà anh đã lưu lại hạt giống sinh sôi nảy mầm của mình vào cơ thể của cô.
Anh chạm tới đâu thì gương mặt của Tiểu Sơ càng đỏ đến đó.Cô không biết tại sao cô lại tiếp tục hùa với anh phạm thêm sai lầm này lần nữa.
“Em hấp tấp vậy tính đi đâu?" Anh vừa lau xong liền ngẩng mặt lên nhìn cô khẽ hỏi.
Tiểu Sơ nhanh tay lấy bộ đồ của mình ở dưới nền nhà từ từ mặc vào.
Cô mặc xong liền chỉnh trang lại rồi nhìn anh trả lời
“Tôi còn đi làm thêm nữa.
Tôi đang phụ thêm ở một quán ăn nhỏ" Dứt lời cô cũng đã đi tới cánh cửa phòng.
Khi cô vừa chạm tay nắm cửa thì Hạo Thiên đã nhanh bước tới kéo cô vào lòng.
Anh không nghĩ người con gái này lại cực khổ đến như vậy.
“Từ giờ em đừng đi làm chỗ nữa.
Anh sẽ nuôi em"Anh đưa ra quyết định mà anh chưa từng suy nghĩ.
Anh chỉ mới quyết định khi nghe cô nói cô phải đi làm.
Tiểu Sơ vội vàng kéo anh ra lắc đầu từ chối
“Tôi không phải là gì của Giám Đốc, anh không cần thiết phải như vậy.
Còn chuyện xảy ra chúng ta thì anh hãy xem như tôi trả ơn cho anh khi anh cho tôi một công việc tốt lương cao như thế này"
Hạo Thiên biết cô gái này có cái tính cứng đầu không thua gì đứa em của mình.Nhưng đó là em của anh, anh có thể mặc kệ không quan tâm nhưng người trước mặt anh thì anh không thể bỏ mặc cô được.
Anh thật sự muốn chăm sóc cô gái này ngay lúc này.
“Tiểu Sơ! Anh muốn chăm sóc cho em,anh không muốn thấy em vất vả"
Tiểu Sơ nghe xong chỉ biết cười trừ
“Giám Đốc thật biết khéo nói đùa.Anh đã có vợ rồi còn tôi thì chỉ là người làm công cho gia đình của anh.
Tôi làm sao có thể trèo cao như vậy!”Cô đang biết thân phận cô đang đứng ở đâu.
Người thấp hèn như cô mà anh có thể để mắt tới cũng là dinh hạnh của cô lắm rồi.
Hạo Thiên nghe cô nói xong chợt buông tay cô ra, anh nhìn cô với anh nhói đau.
Anh chợt nghẹn ngào nói:"Anh xin lỗi"
Đôi mắt Tiểu Sơ đượm buồn, cô xoay người mở cửa đi ra.
Cô vừa xoay người thì nước mắt cô trực tiếp chảy xuống.
Cô đang bị gì thế này, đừng nói cô đã yêu anh rồi.
Người đàn ông này có thể đã len lỏi vào trái tim cô ngự trị ở trong đó rồi sao?
Nhưng cô phải tự cho mình thật ngu ngốc lần nữa.
Anh là người như thế nào chẳng lẽ cô không hiểu rõ.
Từ trước giờ Lam Lam luôn nói anh trai cô ấy là người rất lăng nhăng chưa hề biết yêu ai là gì.
Anh luôn xem thường phụ nữ là loại sinh vật yếu ớt và phiền phức nhất trên đời này thì làm sao mà anh có thể để ý tới một người phụ nữ như cô
“Tiểu Sơ! Mày bớt bị ảo tưởng đi,anh ta không yêu mày đâu”
Cô vừa khóc vừa thầm nhủ trong lòng không được mềm yếu nữa.Lần này xem như lần cuối cùng anh và cô phát sinh quan hệ với nhau.
Còn Hạo Thiên khi cô đi rồi, anh mới biết bản thân mình trống trải biết chừng nào.
Anh đang sợ điều gì mà không thể bảo vệ cô.
Anh đúng là một gã đàn ông khốn nạn hết năm lần bảy lượt ham muốn cô hết lần tới lần khác.
Cô không những không oán trách anh mà luôn đối xử với anh như chưa từng có chuyện gì xảy ra.Là anh ngu ngốc hay anh lại tự lừa gạt mình là anh chỉ muốn chịu trách nhiệm với cô vì những việc xảy ra chứ anh chưa hề yêu cô.
Nếu như mọi người mà biết được thì anh sẽ ai.Chọn Tiểu Vy người vợ đầy tham vọng và mưu mô của anh hay anh chọn Tiểu Sơ người phụ nữ luôn cho anh cái cảm giác ấm áp hạnh phúc khi được ở bên cạnh cô.