Ánh nắng rực rỡ,những cánh hoa trước gió thổi bay ngập tràn mùa thu.
Mấy ngày nay, mọi chuyện cũng dần diễn như chuẩn bị xong xuôi hết cho một buổi lễ trọng đại sắp diễn ra trong đây mai.
Buổi sáng,tại nhà họ Lục tất cả mọi người đều ngồi vào bàn ăn sáng.
Đang ăn thì Diệp Ngôn xoay qua nhìn thẳng Diệp Bằng khẽ nói.
“Anh! Hôm nay anh và chị dâu sẽ thử váy cưới hả? Cho em đi theo được không?”Cô ra vẻ làm nũng trước mặt anh trai.
Diệp Bằng buông đũa xuống,liếc nhìn Diệp Ngôn bằng ánh mắt nghiêm nghị
“Em tới đó làm gì?Chỉ thử váy cưới thôi có gì mà quan trọng mà lại muốn tới đó".
“Con nói vậy là ý gì.
Tại sao không quan trọng?”Bà Lục lập tức nghi hoặc nhìn anh đầy khả nghi.
Ngón tay Diệp Bằng khẽ đờ ra một lúc.
Hai mắt anh đảo qua đảo lại.
Xém một chút nữa thì anh lại lỡ miệng nữa rồi.
Lục Diệp Phong nhìn con trai không chớp mắt.
Càng ngày ông càng thấy con trai của mình có gì đó rất khác với lúc trước.
Lúc trước thì nói không thích Lam Lam nhưng tại sao tin tức vừa nổ ra nó đòi cưới con bé ngay lập tức.
Thật sự ông không thể hiểu trong đầu con trai mình đang toan tính cái gì nữa?
Diệp Bằng bắt đầu xoay chuyển cục diện, anh khẽ quay đầu lại nhìn Diệp Ngôn mỉm cười.
“Nếu muốn thì em cứ việc đến".
“Vâng!Học xong em lập tức phi tới đó thật nhanh xem sư phụ em xinh đẹp như thế nào".Diệp Ngôn cười tươi vừa gấp thức ăn vào miệng của mình.
Suốt thời gian qua Diệp Ngôn càng lúc càng thân với Lam Lam.Không những cô là cô giáo trên lớp của Diệp Ngôn mà cô còn là sư phụ và sắp tới lại là chị dâu của cô ấy nữa.
Niềm vui nhân đôi khiến Diệp Ngôn lúc nào cũng muốn bám theo Lam Lam mà nói chuyện.
Diệp Ngôn càng lúc càng nhận ra cô và chị dâu tương lai có rất nhiều điểm chung và đặc biệt rất yêu Hội Họa.
Bên phía đối diện vợ chồng Diệp Minh và Tử Lan chỉ biết cúi đầu cấm cúi ăn.Từ sau khi Diệp Minh giở trò với Lam Lam tại công ty thì anh ta luôn sợ phải đối diện với Diệp Bằng anh ta sợ anh sẽ nói ra và cả nhà anh ta sẽ không được thừa kế tập đoàn cho mà xem.
Bà nội thì trong lòng cứ liên tục vui mừng ra mặt vì người bà mong muốn trở thành cháu dâu đã thành toàn.Lúc đầu vừa nhìn thấy Lam Lam bà rất có cảm giác con bé thật sự rất gần gũi với bà cộng thêm giọng nói ngọt ngào luôn làm cho bà vui thì bà đã biết bà không thể nào chọn ai ngoài cô làm cháu dâu của bà.
Thậm chí bà còn thương cô hơn là đứa cháu trai của mình nữa.
Sau này Diệp Bằng mà bất cứ ai đối xử không tốt với cô thì sẽ biết tay với bà cho mà xem.
Phía bên nhà Lam Lam cũng đang cùng nhau ăn sáng.Từ khi mọi chuyện vỡ lẽ và cuộc hôn nhân đã được định sẵn thì Lam Lam bắt đầu trầm lặng ít nói.Không thấy nụ cười tươi tắn hồn nhiên của cô như lúc trước nữa mà thay vào đó là một gương mặt buồn và một nụ cười thương tâm của cô xuất hiện.
Mọi người trong nhà thì ai ai cũng đều vui mừng mà không để ý tới sắc mặt của cô nhưng chỉ có Tiểu Ni là biết cháu gái mình không hề chấp nhận cuộc hôn nhân này và cô còn biết cả lý do.
Tiểu Ni ngồi đối diện Lam Lam liền gấp một miếng thịt bỏ vào chén cơm của cháu gái khẽ nói.
“Con ăn nhiều vào".
Lam Lam giựt mình liền ngẩng lên nhìn Tiểu Ni.
Chắc cô của cô cũng biết cô đang suy nghĩ về vấn đề gì.
Lam Lam mỉm cười gật đầu.
“Con gái! Hôm nay con tới thử váy cưới có cần mẹ đi với con không?"Mai Anh nghiên đầu nhìn Lam Lam lập tức hỏi.
Lam Lam lấy lại phản ứng,nét mặt căng thẳng.
“Dạ...!Dạ....!" Cô ấp úng.
Thấy cháu gái khó nói Tiểu Ni liền lên tiếng thay
“Chị dâu! Em đi với cháu được rồi, chị còn bận việc ở trường nữa mà,không nên làm phiền chị....Với lại hôm nay em cũng rảnh".Cô nói xong liền đưa mắt nhìn Lam Lam.
“Phải đúng rồi con dâu.
Để Tiểu Ni đi đi.
Dù sao nó có mắt thẩm mỹ hơn con"Ông nội thừa dịp mỉa mai con dâu.
Mai Anh thu ánh mắt lại liếc sang ba chồng,hai tay bà siếc chặt nghiến răng nói.
“Ba lại nữa, mới sáng ra muốn chọc tức con!"
“Thôi cho con xin! Sao hai người lại nữa rồi" Tần Văn Hạo buồn bã khuyên can.
Trong nhà có hai chiếc bom nổ chậm khiến ông rất đau đầu ngoài vợ và ba mình suốt ngày luôn khắc khẩu với nhau,thì còn có Hạo Thiên và Lam Lam cứ hễ gặp nhau luôn luôn gây sự muốn đánh nhau.Cũng may con gái cũng sắp đi theo chồng,ổng cũng bớt đi gánh nặng phần nào.
Lam Lam dường như không quan tâm ông nội và mẹ mình có cãi nhau vì chuyện của cô hay không,cô chỉ biết cúi đầu cấm cúi ăn hết bữa sáng.
“À con gái, phụ dâu là Tiểu Sơ bạn của con vậy hôm nay chắc con bé cũng tới thử váy cưới chứ!”Tần Văn Hạo tươi cười ngồi đối diện nhìn Lam Lam buột miệng hỏi.
Một câu hỏi rất thuận miệng lại khiến gương mặt Hạo Thiên biến sắc khi có người nhắc tới người trong lòng mà anh đang nhớ nhung.
Từ ngày hôm đó anh đã không còn thấy cô nhiều như lúc trước.
Cô luôn viện cớ lãnh tránh khi anh bước xuống chỗ cô làm việc, mỗi lần như vậy anh càng thấy bản thân anh thật là vô dụng không biết bày tỏ trước mặt với cô,anh không biết phải làm cách nào để cho cô đừng lãng tránh anh nữa.
Nghe cô làm phụ dâu cho Lam Lam anh thật sự rất muốn xem cô mặc váy cưới sẽ trong như thế nào,rồi anh còn tưởng tượng suy nghĩ,sau này khi cô sẽ lên xe hoa rồi mặc chiếc áo cưới cô dâu cũng sẽ rất đẹp có đúng không?
Nhưng lúc này đột nhiên đáy mắt anh lại giận dữ khi nghĩ tới việc đó,anh không muốn cô lên xe hoa với người khác....Cô phải thuộc về anh và chỉ có anh mới mang lại hạnh phúc cho cô thôi
Một nụ thấp thoáng bên môi Lam Lam,cô khẽ ngước lên nhìn Tần Văn Hạo khẽ gật đầu nói:
“Dạ...!Con chỉ có một người bạn thân là cô ấy thôi, đương nhiên cô ấy sẽ làm phù dâu rồi".Lam Lam cười hì hì
“Con bé là người thế nào? Bữa nào kêu con bé lại nhà chơi,mẹ muốn gặp con bé một chút....!Mà con bé có bạn trai chưa?”Phía bên này mẹ cô cũng đang rất tò mò Tiểu Sơ liền hỏi tới tấp.
Lam Lam sững sốt nhìn mẹ mình, suy nghĩ đôi chút.
Cô không nên cho cả nhà biết nhiều Tiểu Sơ lỡ như mọi người biết cô ấy quá nhiều,cô e rằng.Nếu cả nhà biết quá nhiều Tiểu Sơ thì con gái An Nhiên của cô sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện sớm thôi.
Cô nhìn cả nhà,liền đáp:
“Nhà nghèo, học vấn cao,chưa có bạn trai......!" Nhưng khi cô nói tới “bạn trai” Cô lại suy ngẫm.Tại sao mẹ lại hỏi câu hỏi đấy,bà lại muốn gì?
Lam Lam nhướng mày nghi hoặc nghiêm túc hỏi:" Mà mẹ hỏi cô ấy có bạn trai chưa để làm gì?"
Mai Anh lập tức mỉm cười,hứng hở trả lời:
“À không....! Ở trường mẹ có cậu em học trò đang tìm bạn gái.Thấy cậu ấy hiền nên mẹ....!"
"Rầm..
"
Bà chưa nói hết câu thì Hạo Thiên bên này đã đập tay lên bàn một cái rất mạnh khiến mọi người ai ai cũng phải giựt bắn mình lên.
“Gì vậy....?Làm giựt cả mình cái thằng này..."Ông nội vừa nói vừa vuốt lòng ngực của mình.
Tiểu Vy ngồi kế bên ánh mắt cũng đầy kinh ngạc nhìn chồng mình.
Tất cả đều xoay lại nhìn anh.
Hai tay Hạo Thiên siếc chặt lại.
Anh lập tức đứng lên.Ánh mắt hung dữ nhìn mẹ của mình,giọng nói đầy tức giận liền vang lên.
“Không làm mai gì hết.Tốt nhất mẹ hãy lo tốt cho Lam Lam đừng có lo chuyện bao đồng.Tiểu Sơ chắc cũng không muốn đi xem mắt đâu!”Dứt lời,anh liền đi ra ngoài.
Ai cũng nhìn anh đầy ngơ ngác
Mai Anh hơi bất ngờ trước thái độ con trai.Tại sao Hạo Thiên lại phản ứng mạnh đối với bạn của Lam Lam như thế?Anh nói trước mặt mọi người với bà như vậy khiến cho gương mặt chợt sượng ngắt bị quê độ không nên được lời nào.
Tiểu Vy đờ đẫn hồi lâu cho đến khi chồng cô ra ngoài rồi,cô mới có phản ứng lại.Cô không hiểu thái độ của anh như vậy là như thế nào? Cô chợt nhận ra lục lại trí nhớ của mình.Cô nhớ lại từ ngày đi đám cưới ở Tam Á thì anh đã không còn nói chuyện với cô như xưa.
Anh lạnh nhạt, có lúc còn nói mỉa mai cô rất nhiều,nhưng cô có làm gì mà để anh đâu sao anh lại đối xử với cô như thế.
Cô còn nhớ hôm đó anh đuổi theo cô gái đó và không còn quay về nữa....!Rốt cuộc hai người đêm đó đã xảy ra chuyện gì.
Vì hôm đó trong đầu của cô chỉ tập trung lo chuyện Lục Diệp Bằng đã yêu Lam Lam nên cô đã quên mất chồng mình.
Có khi nào lần này cô đã tính toán sai một bước,những tính toán của cô mấy năm nay lại đổ sông đổ biển vì một ngày đó không?
Tiểu Vy khẽ liếc nhìn qua Lam Lam.Nghĩ tới cô ta sắp trở thành vợ của Diệp Bằng thì cô thật muốn phá nát cái đám cưới này.
Tại sao anh lại lấy người như cô ta....!Và tại sao anh lại đi thích một người con gái "Coi trời bằng vung" Như cô ta.....!Cô nhất quyết phải ngăn cản cái đám cưới này không thể diễn ra.
Trong Lam Lam ăn rất ngon miệng,không quan tâm người chị dâu đang suy nghĩ gì về cô trong đầu.
Ngoài mặt thì cô không quan tâm nhưng thái độ của anh trai lúc nãy đã làm cho Lam Lam đoán ra được vài chuyện đang diễn ra giữa anh và Tiểu Sơ.
Thái độ của anh thật sự rất giống thái độ thất thường của Tiểu Sơ từ bữa giờ.Cô bạn thân này của cô không hiểu từ khi trở về từ Tam Á lại thay đổi rất kỳ lạ,trong đầu cô ấy như người trên mây,quên trước quên sau.Rốt cuộc hai người đã xảy ra chuyện gì.
Cô nhất định phải điều tra xem sự suy đoán của mình là đúng hay sai.Diệp Ngôn học chung trường với Thiên Dật cô học khóa Mỹ Thuật còn anh lại học khóa Âm Nhạc.
Hai người càng lúc càng thêm thân hơn.Đi đâu cũng đi cùng nhau.
Thiên Dật luôn đối xử với Diệp Ngôn như là một đứa em gái suốt ngày đi theo bảo vệ cô nghe thấy cô bị ai ăn hiếp anh lập tức không suy nghĩ gì liền phi thẳng tới cô dù anh còn đi đang trong giờ học.
Từ đó Diệp Ngôn luôn lệ thuộc vào anh, đi học cùng anh về cũng cùng anh khiến ai trong trường còn nghĩ hai người là người yêu của nhau nữa.
Trong giờ nghỉ trưa, Diệp Ngôn đang cùng ngồi ăn với Thiên Dật trực nhớ gì đó liền lên tiếng.
“Hôm nay, anh về trước đi,em tới chỗ tiệm váy cưới xem sư phụ mặc váy cưới như thế nào?”
“Thử váy sao?" Thiên Dật kinh ngạc
Anh nhớ chị gái của mình là " Phù Thuỷ Hội Họa " Tại sao chỉ ấy không tự thiết kế cho mình một chiếc váy cưới sang trọng mà phải tới tiệm studio váy cưới để thử.
Chị đang làm cái gì vậy?
Diệp Ngôn gật đầu nhìn thấy thái độ của anh hơi bất ngờ.
“Anh sao vậy?"
“ À..
Không...!Không có gì!”Thiên Dật đờ đẫn.
Trong lòng anh đang nghĩ,anh cũng muốn xem cô gái trước mặt này mặc chiếc váy màu trắng ấy sẽ như thế nào.
Thiên Dật mỉm cười nhẹ nhìn cô.
“Một lát anh đưa em tới đó.”
“Sao...!Anh cũng tới đó" Tới lượt Diệp Ngôn kinh ngạc.
Thiên Dật gật đầu lia lịa.
“Anh cũng muốn xem chị họ cà tưng của anh làm cô dâu sẽ như thế nào…Có đẹp không?”Anh chợt nghĩ,chị họ đi lấy chồng rồi ai sẽ là người nói chuyện chọc tức anh nữa đây.
Ai sẽ còn nghe những lời tâm sự mỗi khi anh có chuyện buồn.
Thiên Dật cảm thấy trống trải.
Trong lòng không được vui.