Chớp mắt cũng đến ngày cuối tuần.Quay qua quay lại Lục Diệp Bằng đã về đây gần hai tuần.Công việc cứ dồn dập khiến anh bị cuốn theo thời gian mà quên đi hôm nay là ngày anh phải qua nhà ba mẹ vợ ăn cơm.
Cũng may hôm nay không hiểu vì sao mà Tần Hạo Thiên lại điện thoại cho anh, nhắc nhở bắt anh nhất định bữa nay phải qua nhà ăn cơm.Anh ấy còn dặn dò có chuyện cần tuyên bố.
Anh không biết người anh vợ này,lại muốn công bố chuyện gì.Không những anh có mặt mà ngay cả gia đình anh cũng được mời qua tham dự.
Còn về phần Lam Lam, từ khi cô điện thoại cho anh vào ngày hôm ấy, thì cô lại giở chứng chơi trò khóa máy.Khiến anh không thể nào tìm ra.
Vì cô quá thông minh hay anh đã trở thành một người đàn ông hèn nhát,ngu ngốc không dám trực tiếp giáp mặt với cô.
Anh không biết hôm nay cô có xuất hiện không? Rồi mọi người sẽ hỏi những gì,khi con gái của họ đã tự động mất tích gần hai tuần nay.Có lẽ anh và cô phải chơi trò mèo bắt chuột một thời gian,mới có thể tìm được nhau.
Nghĩ vậy, Lục Diệp Bằng liền cầm điện thoại lên nhắm mắt một lần nữa gọi cho cô.Nhưng trái lại sự mong chờ của anh thì cô vẫn tiếp tục khóa máy.
Lục Diệp Bằng cười khổ....
Anh không biết trong đầu vợ anh đang suy nghĩ gì, tại sao cô lại luôn thần bí đến như vậy.....!Có cần khóa máy, tắt điện thoại triệt luôn đường sống của anh như thế không? Cô tưởng làm vậy thì anh sẽ không tìm ra được cô sao?
"Lam Lam!Em đã đánh giá thấp anh rồi đấy!"
Lục Diệp Bằng siếc chặt điện thoại lại,ánh mắt anh dần tối hẳn.Một sự kiềm nén từ bữa giờ đang từ từ bốc lên trên gương mặt nghiêm nghị của anh.
Buổi tối, tất cả mọi người đều đến đông đủ ở nhà của Tần Văn Hạo.Bầu không khí vui vẻ đầy ấp tiếng cười khúc khích của những đứa trẻ chạy vui đùa trước sân.
Lục Diệp Bằng là người đến cuối cùng.Khi anh vừa bước vào cửa được mấy bước thì ngay lập tức Ái My từ bên trong liền chạy ra ôm chặt lấy an, vui vẻ hớn hở.
"Dượng út! Tới rồi,còn đợi dượng lâu lắm rồi ạ!"
Mọi người cũng bất ngờ,đi ra xem.Không ngờ chưa được bao lâu Lục Diệp Bằng và Ái My đã thân thiết đến như vậy.Thậm chí làm cho Hạo Thiên có phần ranh tị.Từ trước giờ anh cũng chưa từng được con gái ôm đến như vậy.
"Xem ra, tôi có con gái cũng như không, cậu giỏi lắm Lục Diệp Bằng.Bây giờ đến lượt con gái của tôi, cậu cũng muốn chiếm."
Lục Diệp Bằng chỉ cười nhẹ nhàng đáp.
"Có lẽ vì tôi đẹp trai hơn anh đó,anh vợ!"
Tần Văn Hạo vừa cười vừa đi ra cùng với Lục Diệp Phong.Ông nhìn thấy Lục Diệp Bằng ôm cháu gái của ông liền vui vẻ cất tiếng lên.
"Con với con gái cưng của ba cũng nên có một đứa đi, để theo kịp anh chị nữa chứ!"Ông liếc mắt qua Lục Diệp Phong khều nhẹ"Tôi nói đúng không anh sui?"
"Đúng...Anh nói rất đúng, tôi đang mong hai đứa có con càng sớm càng tốt"Lục Diệp Phong cười tươi như hoa khi nhắc đến có thêm cháu.
Lục Diệp Bằng im lặng, anh hoàn toàn không có ý kiến.Anh cũng rất muốn có con lắm chứ,nhưng chỉ có điều người con gái ấy lại liên tục tránh né anh,thì làm sao hai người có con với nhau được đây.
Hôm nay, buổi họp mặt hai gia đình này vẫn còn Tiểu Vy ở đây.Nên khi cô ta nghe mọi người nói vậy thì tâm trạng trở nên khó chịu, không thích điều đó xảy ra.Cô ta suy nghĩ sẽ tìm mọi cách phá hoại của hôn nhân của hai người cho xem.
Lúc này, Mai Anh từ trong nhà bước ra, bà nhìn ngó xung quanh không thấy bóng dáng của con gái liền khó hiểu bước tới hỏi.
"Diệp Bằng! Lam Lam đâu con,con bé không tới đây với con sao?"
Lục Diệp Bằng nghe mẹ vợ hỏi, anh có phần bất lực nhìn qua Lục Diệp Phong.Hai người nhìn nhau không biết phải trả lời như thế nào.Trong lúc hai người còn đang khó xử thì bất ngờ tiếng nói của Lâm Hoa lại vang lên phía sau.
"Con gái của chị sui chắc bây giờ còn vui vẻ ở bên Thái Lan, còn chưa chịu muốn về.....Tôi không biết Lam Lam có suy nghĩ mình là người có chồng hay chưa? Mà không xem ai trong nhà này ra gì?"
Mai Anh ngẩng người, đưa mắt qua nhìn Lục Diệp Bằng.
"Thật vậy sao con!"
"Trời ơi! Cái con này, mẹ sẽ cho nó một trận nên thân".Mai Anh tức giận nghiến răng thầm chửi con gái.
Lục Diệp Bằng không ngờ rằng mẹ của anh lại tiếp tục công kích Lam Lam trước mặt ba mẹ của cô.Nếu đã như vậy,anh cũng không cần nể mặt gì cả đối với bà ta
Anh liếc nhìn về phía mẹ của mình dùng một ánh mắt sắc bén ra sức răng đe bà ta, rồi dùng một giọng điệu ôn nhu để nói chuyện với mẹ vợ của mình.
"Mẹ đừng nghe lời mẹ con nói.Bà ấy chỉ biết ăn nói lung tung......Thật ra trước khi về đây con và Lam Lam bị một vụ cướp".
"Cái gì cướp sao....?"Mai Anh và Tần Văn Hạo bất ngờ.
Tất cả mọi người bất ngờ đồng thanh chạy ra bu xung quanh.
Ông nội là người lo lắng bước tới nắm lấy tay Lục Diệp Bằng căng thẳng hỏi.
"Lam Lam có sao không con, có phải con bé bị thương rồi phải không?"
"Ba....Bà đừng tự hù mình.Để cho Diệp Bằng nói".Mai Anh nhanh chóng trấn an bà chồng.
Lục Diệp Bằng nói tiếp.
"Dạ không, cô ấy không sao.Nhưng giấy tờ của cô ấy bị mất,nên phải ở lại Thái Lan vài ngày để thu xếp.......!Vì con có việc bận không thể ở bên đó với cô ấy."
Lúc này mọi người nghe xong mới thở phào nhẹ nhõm.
Mai Anh liếc mắt qua nhìn Lâm Hoa với sự bức xúc.Nếu bà không phải là một hiệu trưởng trường danh tiếng, rất có thể bà bước lại chỗ bà ta cho vài bạc tai vào mặt của bà ta cho bỏ ghét.Chứ từ khi Lam Lam về làm dâu nhà bà ta, không có lúc nào con bé không bị bà ta nói móc.
Đừng tưởng chuyện gì bên đó mà bà không biết.Thậm chí nguyên nhân tại sao bà ta đối xử với Lam Lam như vậy, bà đều biết hết.
Bà cũng đã lường trước hết tất cả mọi việc sẽ xảy ra đến con gái của mình.Nhưng không ngờ chỉ mới hai tháng mà người đàn bà đó lại lộ bản mặt nhanh đến vậy.
Không nghĩ niệm tình xưa thì bà cũng không bao giờ muốn Lam Lam vào nhà họ Lục làm dâu làm gì.
Một đứa con gái Thi Thi cũng đã làm cho bả cảm thấy lo lắng lắm rồi!
Nhưng nếu như Lam Lam không lấy Lục Diệp Bằng mà lấy một người con khác trong nhà họ Lục thì bà sẽ nhất định kịch liệt phản đối cho tới cùng.
Bữa cơm cũng bắt đầu sau việc đó, tất cả mọi người đều vô nhà.Nhưng trước khi đi vào,Lục Diệp Bằng lại giữ chân ba mẹ của mình lại,ở lại với anh
Sắc mặt Lục Diệp Bằng lạnh lẽo, nếu như ai đứng gần anh đều có thể cảm nhận một luồng sát khí đang bốc dần lên bao trùm lấy xung quanh.
Anh ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào ánh mắt mẹ của mình, rồi dùng lời lẽ không xem bà ra gì, hết sức cảnh cáo.
"Bà đừng cố tình chọc điên tôi.Đừng để tôi phải ra tay với bà".
Lâm Hoa hoàn toàn kinh hãi.
Cho dù bà rất ghét Lục Diệp Bằng.Nhưng thủ đoạn của anh, luôn khiến bà dè chừng.Không phải bà chưa từng nếm qua mùi vị ấy, với lại bây giờ cổ phần công ty đều thuộc sở hữu của anh.Bà không muốn các con của mình chưa ra tay thì đã mất trắng hết.
Vì vậy bà lập tức đưa mắt cầu cứu Lục Diệp Phong.Nhưng có lẽ người chồng của bà đã bất lực từ lâu, ông đã nghiên về con trai của mình.
Lục Diệp Bằng thấy nét mặt của bà liền nhếch mép cười.
"Đừng để sự tôn trọng cuối cùng,tôi luôn xem bà như là mẹ ruột sẽ biến mất".
Dứt lời, Lục Diệp Bằng xoay người bước vào bên trong.
Lục Diệp Phong mệt mỏi lắc đầu chỉ lườm bà ta một cái rồi cũng đi vào trong nhà.
Cục tức Lâm Hoa phun trào lên gương mặt giận dữ của bà.Không ngờ có ngày bà lại bị bể mặt trước nhiều người như thế này.Mối hận này bà phải bắt hai cha con Lục Diệp Phong trả cả gốc lẫn lãi cho bà.
Cứ thế một bữa cơm gia đình cũng diễn ra.Người lớn thì ngồi cùng nhau ăn cơm.Còn bọn trẻ thì được sắp xếp một bàn khá nhỏ ngồi trong góc.
Ông nội và bà nội được ngồi chính giữa, các con, các cháu thì cũng được chia theo hai bên.
Ban đầu Dương Tiểu Vy không chú ý muốn ngồi gần Lục Diệp Bằng nhưng ngay lập tức cô ta liền bị một đôi mắt sắc lạnh của anh cảnh cáo khiến cho cô ta ấm ức đành ngồi bên cạnh Thiên Dật.Ngay cả Hạo Thiên cũng bắt đầu rạch ròi quan hệ giữa hai người, nên đã đùng đẩy cô ta sang qua ngồi bên cạnh em họ của anh.
Thiên Dật thì không mấy quan tâm quan hệ của anh chị như thế nào.Điều anh chú ý từ đầu tiệc tới giờ đó là Diệp Ngôn luôn ngồi cạnh cười nói với anh.Cả hai đang tiến triển một mối quan hệ trên mức tình bạn.Điều này ai nhìn vào cũng đều sẽ thấy hai người đã có tình cảm dành cho nhau.
Lục Diệp Bằng ngồi bên cạnh Thi Thi chỉ biết im lặng ngồi ăn không nói một lời nào.Dường như thiếu vắng ai đó khiến tâm trạng của anh mất đi một phần vui vẻ.
Anh thừa nhận, mình lực bất tòng tâm với người con gái ấy rồi.Cho dù có biết bao nhiêu người, có nhiều tiếng nói.Nhưng trong đầu anh luôn hiện lên hình bóng và giọng nói ngọt ngào của cô.
Anh muốn gặp cô ngay bây giờ....!Rất muốn ôm cô vào lòng để xoa dịu nỗi nhớ trong lòng,anh nhớ cô.
Sắp tới anh sẽ được gặp cô, có lẽ anh sẽ không giận cô đâu.Vì với anh chỉ cần được thấy cô thì những buồn phiền mấy ngày nay lập tức sẽ biến mất,cho nên anh chỉ muốn gặp cô thôi.
Lục Diệp Bằng đang mải mê suy nghĩ, thì không biết ai đó đã gấp món ăn bỏ vào chén của anh.
Anh nhanh chóng ngẩng đầu lên.
Tiểu Ni nhìn đứa cháu rể mỉm cười khẽ nói.
"Diệp Bằng!Con mau ăn món tôm chiên này đi, đây là món Lam Lam rất thích ăn, không biết con có thích món này giống cháu gái của cô không?"
Lục Diệp Bằng bất ngờ, nhìn vào con tôm ở trong chén của anh, rồi nhìn Tiểu Ni hỏi.
"Vợ cháu thích món này lắm sao?"
"Đúng rồi đấy Diệp Bằng"Ông nội hễ nhắc đứa cháu gái liền cười tít mắt, lập tức trả lời thay con gái "Lam Lam, thích ăn món này lắm,con bé có thể ăn một mình hết cái dĩa này luôn cũng được, nếu con bé có ở đây".
Nghe xong Lục Diệp Bằng suy nghĩ cái gì đó,rồi gật đầu nhẹ,đưa con tôm lên ăn thử.
"Dạ con biết rồi, vợ con thật có khiếu ăn uống,tôm ngon lắm ạ....Cảm ơn ông nội và cô đã nói cho cháu biết."
Lục Diệp Bằng mỉm cười.
Thì ra người con gái ấy lại có nhiều sở thích đến như vậy.Hèn gì khi ở nước ngoài, anh lại không để ý,cô rất có vẻ hào hứng với món ăn này.
Thì ra là sở thích
Vậy anh cũng đã có thêm thông tin.Thật sự phải cảm ơn ông nội và cô Tiểu Ni đã giúp anh.
Tiểu Vy ngồi đối diện với Lục Diệp Bằng thấy nét mặt của anh khi nhắc tới Lam Lam thì trở nên vui vẻ, miệng luôn cười tươi không giống như lúc nãy,anh chỉ biết lườm liếc cô,khiến tâm trạng cô càng trở nên bực tức trong lòng.
Cô vẫn không hiểu, người đàn ông chung tình như anh chỉ mới mấy tháng trước còn rất yêu cô,muốn phá đám cưới của cô, bây giờ lại thay đổi một trăm tám mươi độ,đi yêu và cưới một cô gái chỉ mới gặp nhau vài lần.Cô sẽ không bao giờ tin vào điều đó.Chắc chắn anh có lý do,anh không bao giờ yêu ai ngoài cô.Có lẽ ở Lam Lam,anh chỉ muốn lợi dụng cô ta cái gì đó, nên mới hi sinh cuộc hôn nhân của mình để đánh đổi.Nhất định là như vậy.
Tiểu Vy thầm chắc chắn trong lòng những điều cô đang suy nghĩ là đúng..