Sáng hôm sau, ánh nắng chan hoà bên ngoài bãi biển luồn qua kẽ rèm chui vào trong phòng ngủ của hai người, rọi thẳng vào mắt của cô. Tư Duệ đưa tay dụi dụi mắt rồi từ từ mở ra. Cô nhìn bên cạnh không thấy anh đâu, chỉ thấy còn chút hơi ấm đang lạnh dần. Chắc là anh vừa mới dậy rồi. Tư Duệ bước xuống giường, cô đi vào trong phòng tắm làm vệ sinh cá nhân, thay đồ xong xuôi, lúc đi ra thì đã thấy anh đang ngồi dùng laptop ở trong phòng ăn. Trên bàn đồ ăn sáng đã được bày sẵn.
- "Sao anh dậy sớm thế?"
- "Đâu có. Anh cũng vừa mới dậy đó thôi. Nhân viên khách sạn mang đồ ăn tới nên anh mới tỉnh giấc đó chứ."
- "À, thì ra là vậy. Đêm qua anh ngủ ngon chứ?"
Cô ngủ cũng thật là say quá đi, nhân viên khách sạn mang đồ ăn tới mà cô cũng không biết.
- "Được ôm vợ yêu ngủ thì tất nhiên là ngon rồi. Em cũng vậy chứ?"
- "Vâng. Hình như dạo này em chuyển qua nghén ngủ rồi ý. Em thấy em ngủ nhiều quá trời."
Phải rồi, dạo này cô ăn được lại ngủ được nên đã tăng kg rồi.
- "Thế nào cũng được, miễn sao bảo bảo nhỏ sinh ra được khoẻ mạnh là anh vui rồi. May lại đây ngồi ăn sáng đi kẻo thức ăn nguội hết bây giờ."
Rồi sau đó, hai người cùng nhau ăn sáng, nói chuyện, cười đùa vui vẻ.
Ăn sáng xong, anh đi vào thay đồ để chuẩn bị cùng cô ra ngoài. Lúc này anh mới phát hiện chiếc vòng ốc chính tay cô đeo cho anh hôm qua không còn trên chân mình nữa. Hôm qua cô có dặn anh là không được làm mất chiếc vòng này bởi vì đó là vòng uyên ương, bây giờ anh lại không thấy nó đâu nữa.
Anh bắt đầu hồi tưởng lại xem chiếc vòng có thể đi đâu được. Anh thử ra giường xem hôm qua ngủ có làm tuột ra không, nhưng cũng không thấy. Anh nghĩ thử một hồi xem chiếc vòng có thể đi đâu được. Từ hôm qua tới giờ, anh cũng chỉ rời khỏi nhà lần, đó chính là lúc anh qua chỗ Nhã Hân. Không lẽ là rơi ở nhà cô ta? Anh thầm nghĩ.
- "Thiệu Huy! Anh xong chưa? Anh làm gì trong đó mà lâu vậy?"
Tư Duệ nãy giờ chờ ở bên ngoài không thấy anh ra, bèn sốt ruột hỏi. Nghe thấy cô gọi, anh giật mình, lập tức đáp:
- "Đây! Anh ra ngay đây."
Vì không muốn cô phát hiện ra chiếc vòng bị mất nên anh đổi sang mặc quần dài để che đi cổ chân rồi lập tức đi ra.
- "Ơ? Đi biển mà anh lại mặc quần dài sao?"
Cô không khỏi ngạc nhiên khi thấy anh mặc trang phục mà lẽ ra không phải là lựa chọn thích hợp khi đi biển.
- "À, ừ. Anh định đưa em tới khách sạn đặt phòng ăn tối nay nên anh muốn mặc lịch sự một chút."
- "Vậy ta đi thôi."
Cả ngày hôm đó, anh cùng cô đi chơi nhưng trong lòng cứ thấp thỏm sợ cô hỏi tới chiếc vòng.
- "Chồng à, hôm nay anh làm sao vậy? Em thấy sắc mặt anh không được tốt lắm. Nhìn anh cứ như người mất hồn ý."
Dường như là bác sĩ nên giác quan thứ của Tư Duệ cực kì nhạy cảm.
- "Không đâu. Chúng ta cứ đi chơi tiếp đi. Em đừng bận tâm cho anh."bg-ssp-{height:px}
Anh giả vờ cười để lấp đi sự nghi ngờ trong cô. Tối hôm đó, điểm dừng chân của họ là một nhà hàng chuyên món ăn hải sản. Họ cười nói với nhau suốt bữa ăn mà không hay biết rằng từ xa có một người phụ nữ đang nhìn mình đầy căm ghét.
Sau bữa tối, hai người quyết định đi bộ về nhà. Đi được một đoạn thì anh ngồi xuống trước mặt cô, nói:
- "Lên anh cõng em."
Tư Duệ vừa bất ngờ, vừa e thẹn, cô nói:
- "Thiệu Huy, không cần đâu. Em tự đi được mà."
- "Em chọn đi. Để anh cõng hoặc là anh bế em."
- "Anh thật bá đạo mà. Lúc nào cũng chỉ biết bắt nạt em thôi."
- "Nhanh lên!"________Anh lại giục. Bị hối thúc, cuối cùng cô đành ngoan ngoãn để anh cõng mình về. Cô tựa đầu trên lưng anh, đôi vai này thật rộng và vững chắc, nó khiến cô có cảm giác bình yên đến lạ.
Thoáng cái đã về tới khách sạn. Vì sợ anh mỏi nên cô vội nói:
- "Về tới nhà rồi. Anh mau thả em xuống đi. Anh không thấy nặng à?"
- "Không. Được cõng em và con thì anh không thấy nặng chút nào cả."
Cô nghe anh nói vậy thì vô cùng cảm động, ôm anh thật chặt không muốn buông ra. Đây là chồng ai mà dễ thương vậy chứ.
Đợi tới khi cô đã ngủ say, một lần nữa, anh lại lén lút ra khỏi nhà và tìm đến nhà của Lý Nhã Hân để dò xét tung tích của chiếc vòng. Anh tin chắc % là chiếc vòng ở chỗ của cô ta. Lúc này Lý Nhã Hân vừa tắm xong. Ả rất tức khi nhìn thấy những cảnh tượng hạnh phúc và những cử chỉ hạnh phúc anh dành cho cô lúc tối.
king koong
Chuông cửa đột nhiên, ả đi ra mở cửa. Thấy anh thì sắc mặt của ả lập tức thay đổi.
- "Nhã Hân! Có phải chiếc vòng của tôi ở chỗ cô không?"
- "Vòng nào cơ? Sao anh mất đồ thì lại tới chỗ em tìm?"
Ả tiếp tục giả nai không biết gì.
- "Tôi chắc chắn là nó ở chỗ cô. Hôm qua tôi cũng chỉ tới chỗ cô thôi."
- "Ồ, vậy sao? Có phải anh nói tới chiếc vòng này không?"
Ả nói rồi cầm chiếc vòng giơ lên trước mặt anh. Anh vội vàng giật lấy nó nhưng lại nắm trượt.
- "Đúng là nó rồi."
- "Khoan đã! Anh làm sao mà vội thế."