Khi nghe Kỷ Tồn Viễn nói, anh không thể tự lừa mình dối người được nữa, Lam Lam của anh đích thực đã xảy ra chuyện.
Anh biết lúc anh đang họp, trong lòng bứt rứt không yên, chính là một loại linh tính mách bảo. Mà loại linh tính này, người bình thường nào cũng có thể có, huống chi Lam Lam đối với anh quan trọng đến thế.
Anh cảm thấy toàn bộ khí lực của mình không thể chảy xuôi nổi, phút chốc trong lòng trở nên trống rỗng. Điều anh sợ nhất chính là sự trống rỗng đó như báo trước anh sẽ mất đi một sinh mệnh quý giá hơn cả chân trâu ngọc bảo.
Cận Thế Phong dùng hết sức lực nhấn chân ga, không giây phút nào dám thả lỏng. Nhìn xe cộ trên đường chật chội như nêm, anh hận không thể đập nát những chiếc xe đó ra. Anh đảo tay lái quay xe lại đi ngược đường, lại chồm lên cả vỉa hè mà phóng. Mặc cho người đi đường kêu la chửi bới, trên mặt không chút thay đổi biểu cảm. Trước mắt anh chỉ có con đường, dẫn anh đến với người con gái mà anh ngày đêm lưu luyến yêu thương.
"Kítttttttttttttt!!!" Một tiếng phanh chói tai vang lên, Cận Thế Phong điên cuồng nhảy từ trên xe xuống.
Anh dùng hết sức lực còn lại chạy thật nhanh vào phòng cấp cứu của bệnh viện, nhìn thấy dì Trương đang đứng ngây ngốc trước cửa vội vàng lao tới. Anh quen cả thở, giữ chặt lấy người giúp việc, "Lam Lam,…., dì, Lam Lam sao rồi?"
"Còn đang cấp cứu!" Dì Trương nước mắt lưng tròng,sụt sùi đáp.
"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?" Cận Thế Phong nóng ruột hỏi.
"Dì không biết…Hôm nay nhà dì xong việc nên dì tranh thủ quay về sớm. vừa mở cửa liền ngửi thấy mùi khí ga nồng nặc. Dì nghĩ van ga bị hở nên định đi vào bếp khóa lại. Nhưng không ngờ, vừa vào bếp liền nhìn thấy Tiểu Lam tiểu thư nằm bất động, sau đó …"
Dì Trương ở một bên vừa khóc vừa nói những câu đứt quãng. Giờ phút này bà vẫn còn rất kinh hoảng, sợ hãi, hít thở cũng có phần khó khăn.
Cận Thế Phong nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng cấp cứu, thất thần nghe dì Trương nói lại.
Cảm giác bất lực chưa bao giờ lại mạnh mẽ như vậy, chiếm toàn bộ tâm trí anh. Anh không biết tiếp theo mình phải làm gì, nghĩ gì, làm như thế nào, chỉ chăm chăm nhìn vào cánh cửa trước mặt.
Bác sĩ y tá đi đi lại lại, vẻ khẩn trương hiện rõ trên mặt mỗi người. Nhưng Cận Thế Phong lại không có cảm giác gì. Ở giây phút này, đầu óc anh đã hoàn toàn tê liệt, không còn cảm nhận được thế giới xung quanh.
Thời gian chờ đợi tựa như cả một thế kỉ dài đằng đẵng.
Rốt cuộc, đèn cấp cứu cũng tắt,cửa phòng mở ra. Một vị bác sĩ trung tuổi bước đến, nói rằng vì đã bỏ lỡ thời gian cấp cứu. tính mạng đang rất nguy hiểm, bọn họ nên chuẩn bị sẵn tinh thần.
Cận Thế Phong thất thần, chỉ nghe được vài chữ, bỏ lỡ…, chuẩn bị tinh thần…
Hoảng hốt cực độ, Cận Thế Phong hít thở không còn bình thường được nữa. Dì Trương vì quá kinh hãi mà ngã xuống, may có một hộ sĩ đứng bên cạnh kịp thời đưa tay ra đỡ.
Vị bác sĩ đứng bên cạnh dường như còn nói gì đó nữa, nhưng Cận Thế Phong không nghe thấy gì hết, dạ dày quặn lên từng cơn đau đớn tột độ.
"Cận tiên sinh, Cận tiên sinh…." Vị bác sĩ vẫn kiên trì nói bên tai, qua hơn nửa ngày anh mới phản ứng lại, ngẩng đầu nhìn bác sĩ.
"Cái gì?" Hai mắt anh đã vằn lên những tơ máu, loạng choạng túm lấy vạt áo bác sĩ, anh khẩn trương hỏi lại, "Ông nói cái gì? Ông nói lại lần nữa! Cái gì mà chuẩn bị tinh thần?"
"Cận tiên sinh, mong cậu bình tĩnh, chúng tôi sẽ cố hết sức. Nhưng vạn nhất…"
Cận Thế Phong chặn ngang lời nói của vị bác sĩ kia, "Không có bất cứ cái gì vạn nhất cả. Tôi muốn các người phải cam đoan, cứu sống bằng được cô ấy.Nếu không các người sẽ biết hậu quả. Cận Thế Phong này nói được làm được!"
Nhìn sắc mặt giận dữ đến tái xanh của anh, vị bác sĩ rơi mồ hôi lạnh," "Chúng tôi sẽ cố hết sức, Cận Thế Phong, tôi vào trước…"
"Đợi chút!" Cận Thế Phong kéo vị bác sĩ kia lại, "Tôi cũng vào!" Nói xong, không đợi bác sĩ
phản ứng, anh nhanh chóng bước vào phòng.
Nhìn người con gái đang nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt không một giọt máu, nhìn những máy móc thiết bị y tế ở bên người cô đang kêu những tiếng chậm rãi yếu ớt, anh biết sinh mệnh của cô đang rất mỏng manh. Lam Lam của anh cứ thế mà bỏ anh đi sao? Cô một chút cũng không luyến tiếc anh sao?
Lam Lam, anh cầu xin em, cầu xin em được không? Đứng dậy đi, đứng dậy nhìn anh đi! Xin em!
"Lam Lam, không phải em đã từng nói, sẽ mãi ở bên anh, không rời xa anh sao? Em quên rồi ư?"
Cận Thế Phong thì thầm bên cạnh Yên Lam, âm thanh khàn khàn không rõ tiếng. Nhưng anh không biết ngoại trừ cách này, anh còn có thể làm gì để giữ lại người con gái anh yêu nhất.
Nhìn biểu hiện cô càng ngày càng yếu dần, đôi mắt anh đột nhiên co rút, hoảng sợ ôm chặt lấy thân thể lạnh lẽo của Yên Lam, mặc kệ sự ngăn cản của những người bác sĩ.
"Đừng, Lam Lam, đừng……!" Cận Thế Phong liều mạng lắc đầu, gắt gao ôm chặt lấy Yên Lam.
Bỗng nhiên anh nhìn về phía vị bác sĩ lúc nãy, đôi mắt kiêu ngạo tinh anh ngày nào giờ đã mất đi lý trí, không còn tự tin, chỉ còn lại sự đau đớn tột cùng. Anh thống khổ mở miệng, "Bác sĩ…..tôi xin người….cứu lấy cô …ấy!"