Lúc này tại phòng bệnh của nó chỉ có nó và anh
“Anh xin lỗi em” anh hôn lên tay nó thật nhẹ nhàng
“Em tha lỗi cho anh. Mọi chuyện qua rồi mà, em cũng không sao mà” Nó gượng vội rút tay
“Tại anh không chăm sóc cho em nên em mới nhưng vậy”
“Qua rồi mà anh. Anh đã báo ọi người chưa?”
“Vào viện vội quá nên anh chưa kịp báo gì cả” Anh gãi đầu rồi cười gượng gạo
“Thế để em ra viện rồi báo vậy?”
“Để anh ra ngoài gọi báo ọi người vào thăm. Tiện thể anh hỏi bác sĩ xem bao giờ em có thế ra viện”
“Vâng”
“Em nghỉ ngơi đi” Chờ nó nằm xuống, anh đắp chăn lên cho nó rồi ra ngoài
Phòng bác sĩ
“Vợ anh cần phải nghỉ ngơi, cần theo dõi. Vì...” Nói đến đây bác sĩ ngừng lại
“?Vì sao thưa bác sĩ?” anh nhíu mày gặn hỏi
“Thai nhi được tuần tuổi là song thai” nói đến đây hẳn là anh đang rất vui, khóe miệng khẽ nhếch lên “Vợ anh vừa có đấu hiệu dọa sẩy thai. Cô ấyđộng thai là vì nguyên nhân này”
“Sao dọa sẩy thai? Có nguy hiểm không thưa bác sĩ?” Lúc này anh tắt hẳn nụ cười
“Nguy Hiểm lớn nhất là có thể sẩy thai” lúc này thấy mặt anh tái mét lại bác sĩ ngừng lại một lúc rồi nó tiếp“Nếu đã dùng thuốc và nghỉ ngơi nhưng máu ra vẫn tăng hoặc đau bụng tăng thì phải đi bệnh viện khám siêu âm để xác định thai còn sống hay chết, từ đó chúng tôi có quyết định tiếp tục điều trị giữ thai hay bỏ thai. Vì vậy chúng tôi cần phải theo dõi cô ây.
“Vâng tôi hiểu”
“Anh đừng nói cho cô ấy chuyện này sẽ khiến cô ấy sợ, và có ảnh hưởng xấu khi mang thai”
“Vâng” anh lặng lẽ bước ra khỏi phòng bác sĩ
Tại phòng bệnhbg-ssp-{height:px}
“Bác sĩ nói sau anh?” Nó cười tươi
“À...” anh ấp úng vì không thể nói sự thật cho nó biết “...thì bác sĩ nói em cần theo dõi nên chưa thể ra viện được”
“Vẫn nằm viện ạ. Em còn bài thi a ạ”
“Em còn bài thai những vì con em nên nghỉ ngơi nhé. Em mang song thai đấy” Anh cười rồi nhẹ nhàng ngồi canh bên nó, lúc này anh chỉ cầu mong đừng có chuyện gì xảy ra với mẹ con nó.
“Chị Bell, em mang đồ ăn vào cho anh chị này” Tiếng Jan lanh lảnh chưa vào đã thấy tiếng
“Em không phải đi học sao?” Nó ngạc nhiên hỏi
“Em...không chị ạ” Jan ấp úng
“Cô trốn học hả? Đi gì lên đây?” nó lườm
“Em đi xe bus, mẹ bảo mai lên thăm chị đây” Jan đặt thức ăn lên bàn “Anh rể mau ăn đi” quay sang vỗ vai anh
“Ừm chốc anh ăn”
“Bao giờ chị ra viện vậy?”
“Chị còn phải theo dõi, cũng không biết nữa”
“Em đọc trên mang thấy bảo...” Jan nói chưa xong đã bị anh chặn họng
“À à, Jan ra ngoài mua cho anh chai nước đi. Mang đồ ăn không có nước chốc anh ăn sao nổi” Anh vội chữa cháy
“Nước đằng kia có mà anh” Nó vội chỉ tay vào bình nước
“À, anh...anh không uống nước bệnh viện đâu. À ý anh là nước ngọt. hì hì” anh lúng túng vội cười chữa gượng
“Jan đi mua cho anh đi”
“Vâng”