Đi ra khỏi bệnh viện, Đường Vũ hai tay đút túi quần, buồn chán đi trên đường cái.
Giờ phút này trong lòng Đường Vũ hết sức là khó chịu. Mình liều mạng cứu người, kết quả người nhà đối phương cũng không cảm kích thì thôi, còn đả thương tự tôn của mình, thật là bực mình mà, có tiền thì ngon à? Hắn thật sự không biết đối phương hoài nghi mình điểm gì.
Nhưng mà nghĩ tới sau này cũng không gặp nhau, trong lòng cũng cảm thấy tốt hơn chút, coi như mình quản việc không đâu, mua một cái giáo huấn vậy.
Xua đi những ý nghĩ không thiết thực trong đầu, Đường Vũ cầm đồ đạc của mình liền đi về phía một con hẻm nhỏ. Bất kể thế nào, hiện tại việc trước mắt vẫn là tìm một công việc rồi nói, mà cột điện hay cột đèn đường trong hẻm nhỏ bên trên thường có dán một ít quảng cáo nhỏ, Đường Vũ cũng muốn kiếm chút vận may.
Nếu như không tìm được việc, sau đêm nay là tới hạn trả tiền phòng, hắn thật sự phải ngủ ngoài đường mất.
"Bao tiểu thư, điện thoại..."
"KTV mới khai trương, phòng riêng Công Chúa, một ngày 800 - 2000 đồng."
"..."
Nhìn từng cái quảng cáo này, đầu Đường Vũ dường như lớn hơn. Đây là cái gì chứ, là cách người thường kiếm sống sao? Lại nói, cái cô tiểu thư họ Bao này đúng là, nhất định phải đem số điện thoại của mình dán khắp các phố lớn nhỏ sao, đúng là thói đời mà.
Ngay khi Đường Vũ đang tìm kiếm ở chung quanh, trong ngõ sâu đột nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai: "Cứu mạng, người đâu tới đây mau."
Đường Vũ ngây người, chỉ thấy tại sâu trong ngõ, một bóng đen trong tay cầm một con dao ngăm sáng lấp lóa, mặt cười gằn nhìn cô gái: "Ngươi kêu đi, khà khà, tiểu mỹ nhân, cho dù ngươi kêu rách cả họng cũng sẽ không có người tới cứu ngươi, đưa hết tiền trong túi ra đây, sau đó, khà khà, ngoan ngoãn để ca ca thương ngươi một phen nhé."
Giờ phút này, Lục Tiểu Nguyệt đều sợ phát khóc, mình cảm thấy đi đường nhỏ gần hơn, thế nhưng đâu có nghĩ là sẽ gặp cướp chứ. Nếu như chỉ cướp tài thì cũng thôi đi, nhưng mà đối phương còn muốn cướp sắc.
Ngay lúc đó, Lục Tiểu Nguyệt đang hoang mang thì nhìn thấy dưới cột đèn đường có người đang đứng, nhất thời nàng vừa chạy tới vừa hô to: "Lão công, có người bắt nạt lão bà của ngươi, nhanh đến giúp mau."
Lời này vừa ra, tên giặc cướp kia chợt cảnh giác, cũng nhìn theo hướng ánh mắt của Lục Tiểu Nguyệt. Vốn là hắn cho rằng cô gái này có một mình, thế nhưng không nghĩ tới bạn trai của đối phương cũng ở nơi này.
Nhưng mà, khi thấy dáng người gầy yếu đứng dưới đèn đường, cả người ướt nhẹp, tên cướp trong lòng trấn tĩnh hơn, hắn đi tới trước mặt Đường Vũ, nhổ cục đờm xuống dưới chân Đường Vũ, dao găm trong tay chỉ vào Đường Vũ ngênh ngang nói: "Tiểu tử, ngươi là bạn trai cô nàng kia à? Vừa hay ta nhìn trúng bạn gái ngươi, ta nghĩ ngươi sẽ không có ý kiến gì chứ? Nhưng mà ngươi yên tâm đi, chỉ cần ta thoải mái xong, ta sẽ tha cho các ngươi."
Giờ phút này, mặt Đường Vũ tái đi. Ngươi kêu gì không kêu lại kêu một tiếng lão công, thật sự là hại chết ta mà. Nếu mình đúng là lão công của nàng thì đành chịu, nhưng mà ta thực sự không phải.
Nhưng nhìn tiểu cô nương đáng yêu ở phía sau mình, tay lại bám chặt cánh tay mình, dáng vẻ tội nghiệp nhìn mình, Đường Vũ cũng mềm lòng, mình cũng không thể đứng đó nhìn em gái đáng yêu bị một tên lưu manh chà đạp.
Nghĩ vậy, Đường Vũ trong lòng quyết định, một tay ôm lấy eo thon nhỏ của tiểu mỹ nữ, nhìn chằm chằm tên cướp, nói: "Bắt nạt lão bà ta hả, ngươi còn lời lẽ hùng hồn như vậy, ngươi thật sự coi ta không tồn tại à?"
Lúc này, trong lòng Lục Tiểu Nguyệt kinh hoảng, khuôn mặt đã đỏ chót. Mình chỉ muốn tìm người cứu mình, thế nhưng không nghĩ đối phương đùa thành thật, trực tiếp ôm mình vào lòng, quang minh chính đại chiếm tiện nghi của mình.
Khi ngửi thấy khí tức nam nhân nhàn nhạt trên người Đường Vũ, lục tiểu vũ hô hấp dồn dập, trái tim nhỏ đập rộn ràng, nàng chỉ cảm thấy cả người xịu lơ, người dí sát vào trên người Đường Vũ.
mà điều làm nàng giận dữ và xấu hổ nhất chính là, cảm nhận được bàn tay ấm áp của Đường Vũ ôm lấy eo nhỏ của mình, cộng thêm với bộ ngực căng tròn của mình áp sát vào lồng ngực đối phương, làm cho phản ứng sinh lý nguyên thủy nhất của nàng nổi lên, quần nhỏ của mình hình như bị ướt rồi.
Nàng muốn giãy dụa, thế nhưng không có bất kỳ sức lực nào, nhưng mà nghĩ tới mình còn phải nhờ vào đối phương để đánh đuổi tên cướp sắc kia, nàng cũng không giãy dụa tiếp. Chỉ có vừa giận dữ vừa xấu hổ nằm nhoài trong lòng Đường Vũ mà nghiến răng nghiến lợi.
Mà Đường Vũ giờ phút này tâm thần rất sảng khoái. Gần như thế được ôm người đẹp, ngửi mùi thơi ngát nhàn nhạt trên người cô gái, cộng thêm được ôm lấy eo nhỏ kia, thật khiến người ta nhiệt huyết sôi trào.
Thấy Đường Vũ không thức thời, tên cướp sắc mặt lạnh lẽo, hung thần ác sát nhìn chằm chằm Đường Vũ, nói: "Tiểu tử, tốt nhất ngươi nên thức thời một chút, nếu không thì đừng trách ta không khách khí. Hừ, ta nói cho ngươi biết, ta là người của Chiến Minh, ngày hôm nay nếu ngươi dám phá hỏng chuyện của ta, ta sẽ khiến cho ngươi không thể sống được ở Nguyệt Thành."
"Chiến Minh? Là cái gì? Chưa từng nghe nói." Đường Vũ mê man, nói: "Là bang phái nào sao, chả lẽ rất trâu bò?"
"Khốn nạn, ngươi muốn chết."
Nghe vậy, tên cướp giận giữ, đối phương là trẻ trâu không biết tới Chiến Mình, mình cần phải từ từ dạy dỗ mới được, cho hắn biết thế nào là trời cao đất rộng.
Nói rồi, tên cướp kia vung vẩy dao găm trong tay, vọt tới Đường Vũ.
Nhìn thấy tình cảnh này, Lục Tiểu Nguyệt trong lòng Đường Vũ nhất thời hét toáng lên, đem đầu chôn trong lòng Đường Vũ, không dám nhìn thẳng.
Bất quá, Đường Vũ lại không có thời gian nghĩ nhiều như thế, nhìn động tác của đối phương, cả người Đường Vũ chợt rùng mình, vội vàng định thần lại, cẩn thận nhìn quỹ tích đối phương lao tới. Đột nhiên, Đường Vũ kinh hỉ phát hiện động tác của tên cướp dường như bị chậm lại, hắn tung một cú đá đạp bay tên cướp ra ngoài.
Oành.
Dưới một cước này, tên cướp kia bị Đường Vũ đạp bay hơn năm mét, người đụng vào vách tường, "Ầm" một tiếng, dao găm của tên cướp cũng rơi xuống, cả người co quắp như con tôm, đầu toát mồ hôi lạnh.
Vốn là buổi tối hắn may mắn lắm mới thấy một cô gái đi một mình, muốn tiện tay hạ thủ, nhưng ai biết đối phương còn có người tiếp ứng, tên kia thật mạnh, một cước đạp mình bay hơn năm mét, suýt chút nữa đạp chết mình.
Nhìn bóng người Đường Vũ cách đó không xa, trong mắt tên cướp dâng lên nỗi sợ hãi, trực tiếp giật giật rồi giả chết, phòng ngừa tên trẻ trâu ngay cả Chiến Minh cũng không biết này đánh chết mình.
Nhưng giờ phút này trong lòng hắn rất hận, chờ tên trẻ trâu kia đi rồi, sau này mình sẽ tìm cách trả thù lại.
Thấy cảnh này, Đường Vũ con mắt cũng sáng ngời, mình bị Lưu tinh đập chúng làm thực lực cũng trở lên mạnh mẽ? Trước kia mình đâu có lợi hại như vậy chứ.
"Uây, lão công, ngươi thật là giỏi." Nhìn Đường Vũ đại phát thần uy đạp bay tên cướp, cô gái kia ánh mắt sáng lên, hai tay đặt trước ngực trong mắt đầy sao nhỏ nhìn Đường Vũ.
Chỉ là khuôn mặt lại kề trong gang tấc, Lục Tiểu Nguyệt phát hiện mình vẫn còn trong lòng đối phương đấy, nhất thời cảm thấy xấu hổ. Cái tên này, vẫn còn chiếm tiện nghi mình đây.
Đi ra khỏi bệnh viện, Đường Vũ hai tay đút túi quần, buồn chán đi trên đường cái.
Giờ phút này trong lòng Đường Vũ hết sức là khó chịu. Mình liều mạng cứu người, kết quả người nhà đối phương cũng không cảm kích thì thôi, còn đả thương tự tôn của mình, thật là bực mình mà, có tiền thì ngon à? Hắn thật sự không biết đối phương hoài nghi mình điểm gì.
Nhưng mà nghĩ tới sau này cũng không gặp nhau, trong lòng cũng cảm thấy tốt hơn chút, coi như mình quản việc không đâu, mua một cái giáo huấn vậy.
Xua đi những ý nghĩ không thiết thực trong đầu, Đường Vũ cầm đồ đạc của mình liền đi về phía một con hẻm nhỏ. Bất kể thế nào, hiện tại việc trước mắt vẫn là tìm một công việc rồi nói, mà cột điện hay cột đèn đường trong hẻm nhỏ bên trên thường có dán một ít quảng cáo nhỏ, Đường Vũ cũng muốn kiếm chút vận may.
Nếu như không tìm được việc, sau đêm nay là tới hạn trả tiền phòng, hắn thật sự phải ngủ ngoài đường mất.
"Bao tiểu thư, điện thoại..."
"KTV mới khai trương, phòng riêng Công Chúa, một ngày - đồng."
"..."
Nhìn từng cái quảng cáo này, đầu Đường Vũ dường như lớn hơn. Đây là cái gì chứ, là cách người thường kiếm sống sao? Lại nói, cái cô tiểu thư họ Bao này đúng là, nhất định phải đem số điện thoại của mình dán khắp các phố lớn nhỏ sao, đúng là thói đời mà.
Ngay khi Đường Vũ đang tìm kiếm ở chung quanh, trong ngõ sâu đột nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai: "Cứu mạng, người đâu tới đây mau."
Đường Vũ ngây người, chỉ thấy tại sâu trong ngõ, một bóng đen trong tay cầm một con dao ngăm sáng lấp lóa, mặt cười gằn nhìn cô gái: "Ngươi kêu đi, khà khà, tiểu mỹ nhân, cho dù ngươi kêu rách cả họng cũng sẽ không có người tới cứu ngươi, đưa hết tiền trong túi ra đây, sau đó, khà khà, ngoan ngoãn để ca ca thương ngươi một phen nhé."
Giờ phút này, Lục Tiểu Nguyệt đều sợ phát khóc, mình cảm thấy đi đường nhỏ gần hơn, thế nhưng đâu có nghĩ là sẽ gặp cướp chứ. Nếu như chỉ cướp tài thì cũng thôi đi, nhưng mà đối phương còn muốn cướp sắc.
Ngay lúc đó, Lục Tiểu Nguyệt đang hoang mang thì nhìn thấy dưới cột đèn đường có người đang đứng, nhất thời nàng vừa chạy tới vừa hô to: "Lão công, có người bắt nạt lão bà của ngươi, nhanh đến giúp mau."
Lời này vừa ra, tên giặc cướp kia chợt cảnh giác, cũng nhìn theo hướng ánh mắt của Lục Tiểu Nguyệt. Vốn là hắn cho rằng cô gái này có một mình, thế nhưng không nghĩ tới bạn trai của đối phương cũng ở nơi này.
Nhưng mà, khi thấy dáng người gầy yếu đứng dưới đèn đường, cả người ướt nhẹp, tên cướp trong lòng trấn tĩnh hơn, hắn đi tới trước mặt Đường Vũ, nhổ cục đờm xuống dưới chân Đường Vũ, dao găm trong tay chỉ vào Đường Vũ ngênh ngang nói: "Tiểu tử, ngươi là bạn trai cô nàng kia à? Vừa hay ta nhìn trúng bạn gái ngươi, ta nghĩ ngươi sẽ không có ý kiến gì chứ? Nhưng mà ngươi yên tâm đi, chỉ cần ta thoải mái xong, ta sẽ tha cho các ngươi."
Giờ phút này, mặt Đường Vũ tái đi. Ngươi kêu gì không kêu lại kêu một tiếng lão công, thật sự là hại chết ta mà. Nếu mình đúng là lão công của nàng thì đành chịu, nhưng mà ta thực sự không phải.
Nhưng nhìn tiểu cô nương đáng yêu ở phía sau mình, tay lại bám chặt cánh tay mình, dáng vẻ tội nghiệp nhìn mình, Đường Vũ cũng mềm lòng, mình cũng không thể đứng đó nhìn em gái đáng yêu bị một tên lưu manh chà đạp.
Nghĩ vậy, Đường Vũ trong lòng quyết định, một tay ôm lấy eo thon nhỏ của tiểu mỹ nữ, nhìn chằm chằm tên cướp, nói: "Bắt nạt lão bà ta hả, ngươi còn lời lẽ hùng hồn như vậy, ngươi thật sự coi ta không tồn tại à?"
Lúc này, trong lòng Lục Tiểu Nguyệt kinh hoảng, khuôn mặt đã đỏ chót. Mình chỉ muốn tìm người cứu mình, thế nhưng không nghĩ đối phương đùa thành thật, trực tiếp ôm mình vào lòng, quang minh chính đại chiếm tiện nghi của mình.
Khi ngửi thấy khí tức nam nhân nhàn nhạt trên người Đường Vũ, lục tiểu vũ hô hấp dồn dập, trái tim nhỏ đập rộn ràng, nàng chỉ cảm thấy cả người xịu lơ, người dí sát vào trên người Đường Vũ.
mà điều làm nàng giận dữ và xấu hổ nhất chính là, cảm nhận được bàn tay ấm áp của Đường Vũ ôm lấy eo nhỏ của mình, cộng thêm với bộ ngực căng tròn của mình áp sát vào lồng ngực đối phương, làm cho phản ứng sinh lý nguyên thủy nhất của nàng nổi lên, quần nhỏ của mình hình như bị ướt rồi.
Nàng muốn giãy dụa, thế nhưng không có bất kỳ sức lực nào, nhưng mà nghĩ tới mình còn phải nhờ vào đối phương để đánh đuổi tên cướp sắc kia, nàng cũng không giãy dụa tiếp. Chỉ có vừa giận dữ vừa xấu hổ nằm nhoài trong lòng Đường Vũ mà nghiến răng nghiến lợi.
Mà Đường Vũ giờ phút này tâm thần rất sảng khoái. Gần như thế được ôm người đẹp, ngửi mùi thơi ngát nhàn nhạt trên người cô gái, cộng thêm được ôm lấy eo nhỏ kia, thật khiến người ta nhiệt huyết sôi trào.
Thấy Đường Vũ không thức thời, tên cướp sắc mặt lạnh lẽo, hung thần ác sát nhìn chằm chằm Đường Vũ, nói: "Tiểu tử, tốt nhất ngươi nên thức thời một chút, nếu không thì đừng trách ta không khách khí. Hừ, ta nói cho ngươi biết, ta là người của Chiến Minh, ngày hôm nay nếu ngươi dám phá hỏng chuyện của ta, ta sẽ khiến cho ngươi không thể sống được ở Nguyệt Thành."
"Chiến Minh? Là cái gì? Chưa từng nghe nói." Đường Vũ mê man, nói: "Là bang phái nào sao, chả lẽ rất trâu bò?"
"Khốn nạn, ngươi muốn chết."
Nghe vậy, tên cướp giận giữ, đối phương là trẻ trâu không biết tới Chiến Mình, mình cần phải từ từ dạy dỗ mới được, cho hắn biết thế nào là trời cao đất rộng.
Nói rồi, tên cướp kia vung vẩy dao găm trong tay, vọt tới Đường Vũ.
Nhìn thấy tình cảnh này, Lục Tiểu Nguyệt trong lòng Đường Vũ nhất thời hét toáng lên, đem đầu chôn trong lòng Đường Vũ, không dám nhìn thẳng.
Bất quá, Đường Vũ lại không có thời gian nghĩ nhiều như thế, nhìn động tác của đối phương, cả người Đường Vũ chợt rùng mình, vội vàng định thần lại, cẩn thận nhìn quỹ tích đối phương lao tới. Đột nhiên, Đường Vũ kinh hỉ phát hiện động tác của tên cướp dường như bị chậm lại, hắn tung một cú đá đạp bay tên cướp ra ngoài.
Oành.
Dưới một cước này, tên cướp kia bị Đường Vũ đạp bay hơn năm mét, người đụng vào vách tường, "Ầm" một tiếng, dao găm của tên cướp cũng rơi xuống, cả người co quắp như con tôm, đầu toát mồ hôi lạnh.
Vốn là buổi tối hắn may mắn lắm mới thấy một cô gái đi một mình, muốn tiện tay hạ thủ, nhưng ai biết đối phương còn có người tiếp ứng, tên kia thật mạnh, một cước đạp mình bay hơn năm mét, suýt chút nữa đạp chết mình.
Nhìn bóng người Đường Vũ cách đó không xa, trong mắt tên cướp dâng lên nỗi sợ hãi, trực tiếp giật giật rồi giả chết, phòng ngừa tên trẻ trâu ngay cả Chiến Minh cũng không biết này đánh chết mình.
Nhưng giờ phút này trong lòng hắn rất hận, chờ tên trẻ trâu kia đi rồi, sau này mình sẽ tìm cách trả thù lại.
Thấy cảnh này, Đường Vũ con mắt cũng sáng ngời, mình bị Lưu tinh đập chúng làm thực lực cũng trở lên mạnh mẽ? Trước kia mình đâu có lợi hại như vậy chứ.
"Uây, lão công, ngươi thật là giỏi." Nhìn Đường Vũ đại phát thần uy đạp bay tên cướp, cô gái kia ánh mắt sáng lên, hai tay đặt trước ngực trong mắt đầy sao nhỏ nhìn Đường Vũ.
Chỉ là khuôn mặt lại kề trong gang tấc, Lục Tiểu Nguyệt phát hiện mình vẫn còn trong lòng đối phương đấy, nhất thời cảm thấy xấu hổ. Cái tên này, vẫn còn chiếm tiện nghi mình đây.