Nghe phát chán cái kiểu xưng hô này, Đường Vũ yếu ớt nói: "Ta nói cô nương này, ngươi phải nhìn rõ một chút, ta đường đường là một người đàn ông độc thân, không phải là lão công của ngươi được không? Tuổi còn nhỏ mà lại cận nặng thế, đã thế ra đường còn không đeo kính."
Cho tới giờ phút này, Đường Vũ mới nhìn rõ mặt cô gái phía trước.
Trên đầu tóc buộc hai cái đuôi ngựa, buông sang hai bên vai, gương mặt tròn trịa với cặp mắt to đang chớp chớp, phối hợp cùng với kiểu biểu lộ khiến cho người ta thương yêu thế kia, đúng là một cô gái đáng yêu yếu đuối.
Nhưng mà, điều khiến ánh mắt Đường Vũ dời xuống nơi khác đó chính là mặt trẻ em mà ngực thì phụ huynh. Nhìn tiểu cô nương trước mặt, Đường Vũ cảm giác đối phương tuyệt đối là không tới hai mươi tuổi, nhưng hai ngọn núi đáng kiêu ngạo dưới lớp áo thủy thủ kia bây giờ khiến người ta hoa cả mắt.
Chẳng trách vừa rồi khi mình ôm đối phương thì cảm giác rất mềm mại, nguyên lai là thế.
Lúc này mỹ nữ đáng yêu khuôn mặt cũng đỏ lên, nhìn Đường Vũ nói: "Ta không phải là sợ ngươi bỏ mặc ta à, cho nên ta mới ra hạ sách này. Nhưng mà ngươi có thể buông ta ra được không."
"Tuy rằng ánh mắt của ngươi không tốt, nhưng dù sao ngươi cũng đã gọi ta là lão công, ta cũng phải thực hiện một chút trách nhiệm của lão công chứ?" Đường Vũ thản nhiên nói.
Nếu đối phương muốn mình giúp, mình tuyệt đối sẽ giúp. Nhưng cô gái nhỏ này vậy mà dùng biện pháp đó để kéo mình xuống nước, điều này khiến trong lòng Đường Vũ rất là bất mãn.
Lúc này, Lục Tiểu Nguyệt cũng nhìn thấy Đường Vũ đang bất mãn.
Dù thế nào, đối phương cũng đã cứu mình. Tuy rằng ôm mình, dường như muốn chiếm tiện nghi mình vậy, thế nhưng lại không làm chuyện gì quá đáng cả. Điều này khẳng định nhân phẩm đối phương không tệ, khả năng làm như thế để biểu lộ sự bất mãn đối với mình.
Nghĩ như thế, lục tiểu nguyệ chớp chớp mắt, gắt giọng: "Ai nha, thật đáng ghét, lão công, lần đầu tiên của người ta đều cho ngươi, ngươi phải chịu trách nhiệm đối với người ta nha."
"Phốc"
Đường Vũ lảo đảo, vội vàng kéo dãn khoảng cách đối với tiểu mỹ nữ trước mặt, nói: "Ai cùng với ngươi lần đầu tiên chứ. Vị cô nương này, có gì cũng phải nói rõ, ta đây là người đứng đắn, thật sự không chịu được người thành phố các ngươi trêu trọc đâu."
Nhìn thấy Đường Vũ không thừa nhận, tiểu cô nương kia hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Đường Vũ, nhẹ nhàng đáng yêu nói: "Ngươi là kẻ phụ tình, lần đầu tiên người ta gọi một nam nhân là lão công, đây không phải là lần đầu tiên sao? Lần đầu tiên của ta đều cho ngươi, ngươi lại đối xử với ta như vậy..."
Nói rồi, tiểu cô nương vẻ mặt ai oái lay nước mắt.
"Ai nha, ta ngất, hóa ra đó là lần đầu tiên hả." Đường Vũ trợn trắng mắt, gương mặt bất đắc dĩ. Chẳng lẽ mình đã tách dời khỏi xã hội như thế rồi sao?
"Còn không à?" Tiểu cô nương thở phì phò nói: "Lần đầu tiên của ta đều cho ngươi, ngươi nhất định phải chịu trách nhiệm, chẳng lẽ ngươi là một nam nhân không biết chịu trách nhiệm hay sao?"
"Được rồi, ngươi nói xem phải làm sao" Đường Vũ bất đắc dĩ, mình gặp phải người nào thế này, làm sao lại không nói lý chứ.
Nhìn thấy mưu kế của mình đã thành công, tiểu cô nương kia nhất thời mặt mày hớn hở, nước mắt cũng trực tiếp biến mất, cười híp mắt nói với Đường Vũ: "Ngươi đã nói vậy thì không được đổi ý đó nhé."
Nhìn đối phương ánh mắt giảo hoạt, Đường Vũ cũng biết tiểu cô nương này đang chơi mình đây, trong lòng không khỏi khó chịu.
Lúc này, chỉ thấy tiểu cô nương hoạt bát nói: "Thân thủ của ngươi tốt như vậy, lại lấy của ta lần đầu tiên, cho nên từ giờ ngươi ở cạnh để bảo hộ ta nha, có được hay không?"
Ở nhà, cả ông nội và ba ba đều nói thế đạo bên ngoài rất nguy hiểm, để mình phải ngoan ngoãn ở nhà, lỗ tai mình cũng nghe chán rồi. Nhưng mà, suốt ngày đi đâu cũng đều có hộ vệ đi theo nhìn chằm chằm, cảm giác rất là khó chịu, cho dù không có bọn hắn, mình cũng có thể bảo vệ tốt bản thân mình.
Lục Tiểu Nguyệt âm thầm động viên bản thân, người trước mặt này đúng là một người rất tố có thể bảo vệ mình, mình nhất định phải thành công.
"Không được"
Đường Vũ lắc đầu quả quyết, nói: "Ta còn phải tìm việc làm nữa, không có thời gian đi bảo hộ ngươi. Còn nữa hiện giờ phòng thuê của ta đã tới kỳ hạn, ta còn phải nhanh chóng tìm phòng để ở, ngươi tìm người khác cao minh hơn đi."
Nói rồi, Đường Vũ muốn rời đi.
Thấy Đường Vũ muốn đi, tiểu cô nương nhất thời sốt ruột, ánh mắt nhanh chóng đảo một vòng, lôi kéo cánh tay Đường Vũ nói: "Cái kia, phòng trọ chỗ ta có, miễn phí cho ngươi thuê được không? Mà bình thường ngươi cũng chỉ cần quét dọn vệ sinh, có thời gian thì nấu cơm là được, đương nhiên, còn phải bảo hộ ta đi học an toàn, còn thời gian khác ngươi có thể tìm việc hay làm gì thì tùy ngươi, được không?"
Nghe lời này, Đường Vũ thân người dừng lại. Miễn phí phòng trọ, chỉ cần hàng ngày dọn vệ sinh, nấu cơm, đưa đón vị tiểu cô nương này đi học, thời gian khác mình có thể làm việc của mình, đây là công việc tốt nha, mình bây giờ đang lo không có phòng để ở đây.
"Tốt, quyết định như thế đi." Không chút nào do dự, Đường Vũ liền đồng ý.
Hiện tại giá phòng ở Nguyệt Thành đắt như vậy, cho dù thuê một tháng cũng phải tám trăm đến một ngàn đồng, hắn bây giờ không có nhiều tiền như thế, giờ tự nhiên có chuyện tốt như vậy thì hắn sẽ không cự tuyệt rồi.
Nhìn thấy Đường Vũ đồng ý, tiểu cô nương kia trong lòng nhất thời cao hứng: "Ta tên Lục Tiểu Nguyệt, ngươi tên là gì?"
"Đường Vũ. Đường triều Đường, lông vũ Vũ." Đường Vũ cũng giới thiệu một chút về mình.
"A a, biết rồi, sau này ta liền gọi ngươi là Tiểu Vũ Tử nhé." Lục Tiểu Nguyệt vui vẻ nói.
"Tiểu Vũ Tử..."
Nghe xưng hô này, Đường Vũ sắc mặt tối sầm: "Chúng ta không nên gọi như vậy chứ?" Đường Vũ lúc này nghĩ tới một giống loài tàn khuyết trong cung đình thời cổ đại --- đó là thái giám.
"Thế thì gọi ngươi là gì? Tiểu Đường Tử? Cũng không xuôi tai nha?" Lục Tiểu Nguyệt nghi hoặc nói.
"Được rồi, ngươi thích gọi là gì thì gọi như thế đi." Đường Vũ bất đắc dĩ, mình lớn như vậy chả lẽ chấp nhặt với tiểu cô nương chứ, thôi thì nhường nàng.
"Ai nha, mải nói chuyện với ngươi, ta quên mất chuyện trọng yếu, nguy rồi nguy rồi, canh gà của ta nguội mất rồi."
Đột nhiên nghĩ tới điều gì, Lục Tiểu Nguyệt cuống cuồng, nói: "Này, Tiểu Vũ Tử, ta còn phải tới bệnh viện thăm người, ta không nói nhiều được với ngươi nữa. Ân... đây là số điện thoại của ta, ngày mai là cuối tuần ta được nghỉ, 9h sáng ngươi tới Chung cư Hạnh Phúc lầu bốn tìm ta nha, cách đại học Tân Nguyệt chừng hai cây số thôi, nhớ kỹ nhất định phải tới nha."
Nói rồi, nhìn sang tên cướp co quắp góc tường, Lục Tiểu Nguyệt chạy tới, dùng chân đá vào người tên cướp, khiến Đường Vũ trợn tròn hai mắt, tiểu cô nương này quá là dũng mãnh chứ?
"Hì hì, ai bảo hắn có ý đồ xấu đối với ta, bình thường ta vẫn là một thục nữ á"
Tựa như nhìn thấy ánh mắt của Đường Vũ, Lục Tiểu Nguyệt đáng yêu thè đầu lưỡi, nói: "Ta đi đây, buổi sáng ngày mai không gặp không về"
Nhìn bóng lưng Lục Tiểu Nguyệt, Đường Vũ lắc đầu cười một tiếng, tuổi trẻ thật tốt.
Nghe phát chán cái kiểu xưng hô này, Đường Vũ yếu ớt nói: "Ta nói cô nương này, ngươi phải nhìn rõ một chút, ta đường đường là một người đàn ông độc thân, không phải là lão công của ngươi được không? Tuổi còn nhỏ mà lại cận nặng thế, đã thế ra đường còn không đeo kính."
Cho tới giờ phút này, Đường Vũ mới nhìn rõ mặt cô gái phía trước.
Trên đầu tóc buộc hai cái đuôi ngựa, buông sang hai bên vai, gương mặt tròn trịa với cặp mắt to đang chớp chớp, phối hợp cùng với kiểu biểu lộ khiến cho người ta thương yêu thế kia, đúng là một cô gái đáng yêu yếu đuối.
Nhưng mà, điều khiến ánh mắt Đường Vũ dời xuống nơi khác đó chính là mặt trẻ em mà ngực thì phụ huynh. Nhìn tiểu cô nương trước mặt, Đường Vũ cảm giác đối phương tuyệt đối là không tới hai mươi tuổi, nhưng hai ngọn núi đáng kiêu ngạo dưới lớp áo thủy thủ kia bây giờ khiến người ta hoa cả mắt.
Chẳng trách vừa rồi khi mình ôm đối phương thì cảm giác rất mềm mại, nguyên lai là thế.
Lúc này mỹ nữ đáng yêu khuôn mặt cũng đỏ lên, nhìn Đường Vũ nói: "Ta không phải là sợ ngươi bỏ mặc ta à, cho nên ta mới ra hạ sách này. Nhưng mà ngươi có thể buông ta ra được không."
"Tuy rằng ánh mắt của ngươi không tốt, nhưng dù sao ngươi cũng đã gọi ta là lão công, ta cũng phải thực hiện một chút trách nhiệm của lão công chứ?" Đường Vũ thản nhiên nói.
Nếu đối phương muốn mình giúp, mình tuyệt đối sẽ giúp. Nhưng cô gái nhỏ này vậy mà dùng biện pháp đó để kéo mình xuống nước, điều này khiến trong lòng Đường Vũ rất là bất mãn.
Lúc này, Lục Tiểu Nguyệt cũng nhìn thấy Đường Vũ đang bất mãn.
Dù thế nào, đối phương cũng đã cứu mình. Tuy rằng ôm mình, dường như muốn chiếm tiện nghi mình vậy, thế nhưng lại không làm chuyện gì quá đáng cả. Điều này khẳng định nhân phẩm đối phương không tệ, khả năng làm như thế để biểu lộ sự bất mãn đối với mình.
Nghĩ như thế, lục tiểu nguyệ chớp chớp mắt, gắt giọng: "Ai nha, thật đáng ghét, lão công, lần đầu tiên của người ta đều cho ngươi, ngươi phải chịu trách nhiệm đối với người ta nha."
"Phốc"
Đường Vũ lảo đảo, vội vàng kéo dãn khoảng cách đối với tiểu mỹ nữ trước mặt, nói: "Ai cùng với ngươi lần đầu tiên chứ. Vị cô nương này, có gì cũng phải nói rõ, ta đây là người đứng đắn, thật sự không chịu được người thành phố các ngươi trêu trọc đâu."
Nhìn thấy Đường Vũ không thừa nhận, tiểu cô nương kia hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Đường Vũ, nhẹ nhàng đáng yêu nói: "Ngươi là kẻ phụ tình, lần đầu tiên người ta gọi một nam nhân là lão công, đây không phải là lần đầu tiên sao? Lần đầu tiên của ta đều cho ngươi, ngươi lại đối xử với ta như vậy..."
Nói rồi, tiểu cô nương vẻ mặt ai oái lay nước mắt.
"Ai nha, ta ngất, hóa ra đó là lần đầu tiên hả." Đường Vũ trợn trắng mắt, gương mặt bất đắc dĩ. Chẳng lẽ mình đã tách dời khỏi xã hội như thế rồi sao?
"Còn không à?" Tiểu cô nương thở phì phò nói: "Lần đầu tiên của ta đều cho ngươi, ngươi nhất định phải chịu trách nhiệm, chẳng lẽ ngươi là một nam nhân không biết chịu trách nhiệm hay sao?"
"Được rồi, ngươi nói xem phải làm sao" Đường Vũ bất đắc dĩ, mình gặp phải người nào thế này, làm sao lại không nói lý chứ.
Nhìn thấy mưu kế của mình đã thành công, tiểu cô nương kia nhất thời mặt mày hớn hở, nước mắt cũng trực tiếp biến mất, cười híp mắt nói với Đường Vũ: "Ngươi đã nói vậy thì không được đổi ý đó nhé."
Nhìn đối phương ánh mắt giảo hoạt, Đường Vũ cũng biết tiểu cô nương này đang chơi mình đây, trong lòng không khỏi khó chịu.
Lúc này, chỉ thấy tiểu cô nương hoạt bát nói: "Thân thủ của ngươi tốt như vậy, lại lấy của ta lần đầu tiên, cho nên từ giờ ngươi ở cạnh để bảo hộ ta nha, có được hay không?"
Ở nhà, cả ông nội và ba ba đều nói thế đạo bên ngoài rất nguy hiểm, để mình phải ngoan ngoãn ở nhà, lỗ tai mình cũng nghe chán rồi. Nhưng mà, suốt ngày đi đâu cũng đều có hộ vệ đi theo nhìn chằm chằm, cảm giác rất là khó chịu, cho dù không có bọn hắn, mình cũng có thể bảo vệ tốt bản thân mình.
Lục Tiểu Nguyệt âm thầm động viên bản thân, người trước mặt này đúng là một người rất tố có thể bảo vệ mình, mình nhất định phải thành công.
"Không được"
Đường Vũ lắc đầu quả quyết, nói: "Ta còn phải tìm việc làm nữa, không có thời gian đi bảo hộ ngươi. Còn nữa hiện giờ phòng thuê của ta đã tới kỳ hạn, ta còn phải nhanh chóng tìm phòng để ở, ngươi tìm người khác cao minh hơn đi."
Nói rồi, Đường Vũ muốn rời đi.
Thấy Đường Vũ muốn đi, tiểu cô nương nhất thời sốt ruột, ánh mắt nhanh chóng đảo một vòng, lôi kéo cánh tay Đường Vũ nói: "Cái kia, phòng trọ chỗ ta có, miễn phí cho ngươi thuê được không? Mà bình thường ngươi cũng chỉ cần quét dọn vệ sinh, có thời gian thì nấu cơm là được, đương nhiên, còn phải bảo hộ ta đi học an toàn, còn thời gian khác ngươi có thể tìm việc hay làm gì thì tùy ngươi, được không?"
Nghe lời này, Đường Vũ thân người dừng lại. Miễn phí phòng trọ, chỉ cần hàng ngày dọn vệ sinh, nấu cơm, đưa đón vị tiểu cô nương này đi học, thời gian khác mình có thể làm việc của mình, đây là công việc tốt nha, mình bây giờ đang lo không có phòng để ở đây.
"Tốt, quyết định như thế đi." Không chút nào do dự, Đường Vũ liền đồng ý.
Hiện tại giá phòng ở Nguyệt Thành đắt như vậy, cho dù thuê một tháng cũng phải tám trăm đến một ngàn đồng, hắn bây giờ không có nhiều tiền như thế, giờ tự nhiên có chuyện tốt như vậy thì hắn sẽ không cự tuyệt rồi.
Nhìn thấy Đường Vũ đồng ý, tiểu cô nương kia trong lòng nhất thời cao hứng: "Ta tên Lục Tiểu Nguyệt, ngươi tên là gì?"
"Đường Vũ. Đường triều Đường, lông vũ Vũ." Đường Vũ cũng giới thiệu một chút về mình.
"A a, biết rồi, sau này ta liền gọi ngươi là Tiểu Vũ Tử nhé." Lục Tiểu Nguyệt vui vẻ nói.
"Tiểu Vũ Tử..."
Nghe xưng hô này, Đường Vũ sắc mặt tối sầm: "Chúng ta không nên gọi như vậy chứ?" Đường Vũ lúc này nghĩ tới một giống loài tàn khuyết trong cung đình thời cổ đại --- đó là thái giám.
"Thế thì gọi ngươi là gì? Tiểu Đường Tử? Cũng không xuôi tai nha?" Lục Tiểu Nguyệt nghi hoặc nói.
"Được rồi, ngươi thích gọi là gì thì gọi như thế đi." Đường Vũ bất đắc dĩ, mình lớn như vậy chả lẽ chấp nhặt với tiểu cô nương chứ, thôi thì nhường nàng.
"Ai nha, mải nói chuyện với ngươi, ta quên mất chuyện trọng yếu, nguy rồi nguy rồi, canh gà của ta nguội mất rồi."
Đột nhiên nghĩ tới điều gì, Lục Tiểu Nguyệt cuống cuồng, nói: "Này, Tiểu Vũ Tử, ta còn phải tới bệnh viện thăm người, ta không nói nhiều được với ngươi nữa. Ân... đây là số điện thoại của ta, ngày mai là cuối tuần ta được nghỉ, h sáng ngươi tới Chung cư Hạnh Phúc lầu bốn tìm ta nha, cách đại học Tân Nguyệt chừng hai cây số thôi, nhớ kỹ nhất định phải tới nha."
Nói rồi, nhìn sang tên cướp co quắp góc tường, Lục Tiểu Nguyệt chạy tới, dùng chân đá vào người tên cướp, khiến Đường Vũ trợn tròn hai mắt, tiểu cô nương này quá là dũng mãnh chứ?
"Hì hì, ai bảo hắn có ý đồ xấu đối với ta, bình thường ta vẫn là một thục nữ á"
Tựa như nhìn thấy ánh mắt của Đường Vũ, Lục Tiểu Nguyệt đáng yêu thè đầu lưỡi, nói: "Ta đi đây, buổi sáng ngày mai không gặp không về"
Nhìn bóng lưng Lục Tiểu Nguyệt, Đường Vũ lắc đầu cười một tiếng, tuổi trẻ thật tốt.