-Nguyễn Hoàng Trọng Khanh(17t) là bạn của Gia Minh. Ngoại hình và gương mặt thuộc loại hot, là công tử của một gia đình giàu có và là 1 anh chàng vui tính, tốt bụng)
-Trần Khánh Đăng(17t) bạn của Gia Minh và Trọng Khanh. Anh này có ngoại hình và gương mặt đẹp trai. Gia thế thì “không phải dạng vừa đâu” nha (chỉ cần hiểu nhà tên này giàu là được rồi, không nói gì thêm nữa. Đau đầu lắm!! ). Tính cách rất kì cục: lầm lì, ít nói nhưng vẫn không hẳn là kiểu “lạnh như đá”!)
Gia Minh ngồi chờ hai thằng bạn ở quán café quen thuộc. Cậu chọn chỗ ngồi góc trong cùng của quán để tránh những đôi mắt hình trái tim đỏ chói của mấy bà cô trong quán. Nhưng chui vào xó nào cũng chẳng trốn nổi vì khuôn mặt điển trai của cậu đã “phản chủ”, nó cứ ngời ngời lên. Và lúc ấy cậu cũng nghiệm ra một điều rằng: Đẹp trai quá cũng khổ. Haizz…
Hai tên bạn thân của Gia Minh mãi vẫn chưa thèm vác mặt đến. Chắc giờ này Gia Minh sắp tiến hóa từ người sang hươu cao cổ mất. Cậu sắp rời xa bạn bè bên này, từ giã bố mẹ hiền để về Việt Nam chung sống với bà chị là một “nữ quỷ dạ xoa” ưa bạo lực nên gọi chúng nó ra đây để tạm biệt chứ bộ. Hồi nhỏ, Gia Minh hay hứng lên là chọc Trâm Anh cho vui rồi…chuồn tuy rằng trước đó đã biết rất rõ ràng là kiểu gì cũng bị ăn một cái cốc đầu đau điếng từ bà chị đanh đá
Mà ngồi chờ mãi có thấy bóng dáng tên nào đâu. Hết kiên nhẫn nổi, Gia Minh càu nhàu:
-Hai thằng quỷ, mãi chẳng thèm đến. Có mất tiền đâu mà sợ…hừ…
Chợt tiếng chuông điện thoại của Gia Minh reo vang. Là “ma ma tổng” Mai gọi. (oái, chap trước mình quên giới thiệu tên của mẹ Gia Minh & Trâm Anh rồi nên bây giờ giới thiệu bù vậy!!)
-Alo, mẹ gọi con có việc gì không ạ?
-Ôi, con zai iu quí của mẹ. Con chuẩn bị đồ đạc chưa.
“Hic, thứ tư mới về cơ mà”
-Dạ…chưa….ạ-Gia Minh kéo dài giọng chán nản
-Khi về thì nhớ phải nghe lời chị con đó. Biết chưa ?? Nều không thì liệu hồn-Bà Mai buông lời cảnh cáo làm Gia Minh lạnh sống lưng
Gia Minh chỉ còn biết à ừ cho xong chuyện:
-À, vâng…
-Vậy nhé, chị Trâm Anh yêu quí của con sẽ ra đón con đấy. Bye con.-Bà Mai vui vẻ chào tạm biệt thằng con zai quí tử.
Gia Minh “nhái” lại từ “yêu quí”, chỉ mới nghe đã thấy gai!! Trâm Anh đanh đá có thương hiệu hẳn hoi, từ nhỏ đến lớn toàn bắt nạt Gia Minh. Kể từ đây coi như hoàng tử Gia Minh nhà ta lâm vào cảnh cuộc sống bế tắc …hic.hic…
Cửa quán café thình lình bật mở. Một chàng có khuôn mặt đẹp như thiên sứ đang đi vào trong quán. Nói tóm lại bằng hai chữ ĐẸP TRAI. Mái tóc đen nhánh của anh chàng kia trông thật lãng tử. Gia Minh giờ không còn là tiêu điểm của những ánh mắt hám zai kia nữa. Cậu càng khỏe hờ.. hờ. Và chàng trai xấu số là vật “thế mạng” kia là ai nhỉ??!!
Đó là hotboy Trọng Khanh-thằng bạn thân “vô tình” đã cho Gia Minh ngồi “leo cây đợi khỉ” cả nửa tiếng đồng hồ.
Trọng Khanh quét mắt qua một lượt rồi nhận ra thằng bạn mình đang ngồi ủ rũ trong một góc. Cậu hững hờ đi đến chỗ Gia Minh.
-Ôi, lại hotboy đến nữa kìa…-các cô nàng hám zai hét lên
-Ôi ôi, anh ấy nhìn tôi…-nàng A mơ mộng
-Anh ấy nhìn cô bao giờ?? -nàng B cãi lại
-Này, chị tưởng mình thì xinh lắm đấy. Anh ấy còn chả thèm liếc chị nửa con mắt ấy chứ!!
-Cô nói lại xem..
-@#$%^.
Hàng loạt tiếng cãi nhau chí chóe của các nàng hám zai vang lên chí chóe.Trọng Khanh chỉ còn biết cười khổ “Tôi đâu có nhìn các cô. Tôi tìm thằng bạn tôi thôi mà (>”
-Trần Khánh Đăng(17t) bạn của Gia Minh và Trọng Khanh. Anh này có ngoại hình và gương mặt đẹp trai. Gia thế thì “không phải dạng vừa đâu” nha (chỉ cần hiểu nhà tên này giàu là được rồi, không nói gì thêm nữa. Đau đầu lắm!! ). Tính cách rất kì cục: lầm lì, ít nói nhưng vẫn không hẳn là kiểu “lạnh như đá”!)
Gia Minh ngồi chờ hai thằng bạn ở quán café quen thuộc. Cậu chọn chỗ ngồi góc trong cùng của quán để tránh những đôi mắt hình trái tim đỏ chói của mấy bà cô trong quán. Nhưng chui vào xó nào cũng chẳng trốn nổi vì khuôn mặt điển trai của cậu đã “phản chủ”, nó cứ ngời ngời lên. Và lúc ấy cậu cũng nghiệm ra một điều rằng: Đẹp trai quá cũng khổ. Haizz…
Hai tên bạn thân của Gia Minh mãi vẫn chưa thèm vác mặt đến. Chắc giờ này Gia Minh sắp tiến hóa từ người sang hươu cao cổ mất. Cậu sắp rời xa bạn bè bên này, từ giã bố mẹ hiền để về Việt Nam chung sống với bà chị là một “nữ quỷ dạ xoa” ưa bạo lực nên gọi chúng nó ra đây để tạm biệt chứ bộ. Hồi nhỏ, Gia Minh hay hứng lên là chọc Trâm Anh cho vui rồi…chuồn tuy rằng trước đó đã biết rất rõ ràng là kiểu gì cũng bị ăn một cái cốc đầu đau điếng từ bà chị đanh đá
Mà ngồi chờ mãi có thấy bóng dáng tên nào đâu. Hết kiên nhẫn nổi, Gia Minh càu nhàu:
-Hai thằng quỷ, mãi chẳng thèm đến. Có mất tiền đâu mà sợ…hừ…
Chợt tiếng chuông điện thoại của Gia Minh reo vang. Là “ma ma tổng” Mai gọi. (oái, chap trước mình quên giới thiệu tên của mẹ Gia Minh & Trâm Anh rồi nên bây giờ giới thiệu bù vậy!!)
-Alo, mẹ gọi con có việc gì không ạ?
-Ôi, con zai iu quí của mẹ. Con chuẩn bị đồ đạc chưa.
“Hic, thứ tư mới về cơ mà”
-Dạ…chưa….ạ-Gia Minh kéo dài giọng chán nản
-Khi về thì nhớ phải nghe lời chị con đó. Biết chưa ?? Nều không thì liệu hồn-Bà Mai buông lời cảnh cáo làm Gia Minh lạnh sống lưng
Gia Minh chỉ còn biết à ừ cho xong chuyện:
-À, vâng…
-Vậy nhé, chị Trâm Anh yêu quí của con sẽ ra đón con đấy. Bye con.-Bà Mai vui vẻ chào tạm biệt thằng con zai quí tử.
Gia Minh “nhái” lại từ “yêu quí”, chỉ mới nghe đã thấy gai!! Trâm Anh đanh đá có thương hiệu hẳn hoi, từ nhỏ đến lớn toàn bắt nạt Gia Minh. Kể từ đây coi như hoàng tử Gia Minh nhà ta lâm vào cảnh cuộc sống bế tắc …hic.hic…
Cửa quán café thình lình bật mở. Một chàng có khuôn mặt đẹp như thiên sứ đang đi vào trong quán. Nói tóm lại bằng hai chữ ĐẸP TRAI. Mái tóc đen nhánh của anh chàng kia trông thật lãng tử. Gia Minh giờ không còn là tiêu điểm của những ánh mắt hám zai kia nữa. Cậu càng khỏe hờ.. hờ. Và chàng trai xấu số là vật “thế mạng” kia là ai nhỉ??!!
Đó là hotboy Trọng Khanh-thằng bạn thân “vô tình” đã cho Gia Minh ngồi “leo cây đợi khỉ” cả nửa tiếng đồng hồ.
Trọng Khanh quét mắt qua một lượt rồi nhận ra thằng bạn mình đang ngồi ủ rũ trong một góc. Cậu hững hờ đi đến chỗ Gia Minh.
-Ôi, lại hotboy đến nữa kìa…-các cô nàng hám zai hét lên
-Ôi ôi, anh ấy nhìn tôi…-nàng A mơ mộng
-Anh ấy nhìn cô bao giờ?? -nàng B cãi lại
-Này, chị tưởng mình thì xinh lắm đấy. Anh ấy còn chả thèm liếc chị nửa con mắt ấy chứ!!
-Cô nói lại xem..
-@#$%^.
Hàng loạt tiếng cãi nhau chí chóe của các nàng hám zai vang lên chí chóe.Trọng Khanh chỉ còn biết cười khổ “Tôi đâu có nhìn các cô. Tôi tìm thằng bạn tôi thôi mà (>”