Thấy Trâm Anh nằm thành một đống chèo queo trên nền nhà, Khánh Đăng bỗng dưng “mọc” ra từ trong tủ quần áo, đứng “tạo dáng” trước mặt Trâm Anh, chẹp miệng:
-Đúng là đồ hậu đậu!!
Và chiến thuật “sử dụng cán chổi lau nhà làm vật cản” trước đường đi của Trâm Anh, kẻ chủ mưu là Khánh Đăng đã thành công rực rỡ. Tung hoa, tung lá, tung…dép nào!!
Và công đoạn tiếp theo trong cái “kế hoạch tác chiến” của Khánh Đăng đó là….
-Hộc, hộc, con bé này ăn gì mà nặng kinh!!
Cụ thể đó là tiếng nói nhất thời của Khánh Đăng khi phải nhất thời lôi lôi kéo kéo một “vật thể lạ”. Để dựa cái “vật thể” ấy vào cánh cửa phòng mình, Khánh Đăng mở he hé cửa phòng bên cạnh. Không có ai. Cậu nhóc hí hửng mở toang cửa phòng đó ra và lại tiếp tục thực hiện hành động “lôi lôi kéo kéo” một cách nhanh nhất vào trong căn phòng nhất thời vắng bóng chủ nhân đó.
Khánh Đăng trở ra với cái bản mặt cực kì gian tà, quay về phòng mình xóa dấu vết “phạm tội” Cậu nhóc đi xuống dưới nhà, thấy Gia Minh và Trọng Khanh, mỗi đứa một xó, ngồi chơi game trên điện thoại. Gia Minh thấy Khánh Đăng hùng dũng đi xuống lầu như một vị tướng đánh thắng giặc trở về, thấy lạ, liền lên tiếng hỏi han:
-Tao tưởng mày đang sống dở chết dở với cái bà già ngố đó rồi cơ mà.
Khánh Đăng hếch mặt lên đúng 450, chuẩn mà không cần phải dùng thước đo góc:
-Yên tâm!! Mày không phải lo đâu, bà chị của mày đang an phận ở một chỗ rồi.
Nói hết câu, Khánh Đăng liếc Trọng Khanh một cái, cười ruồi. Trọng Khanh còn đang mải dán mắt vào điện thoại nên không mấy để ý đến thái độ lạ của Khánh Đăng, cậu nhóc chỉ nhún vai, lẩm bẩm “Chắc thằng này đang lên cơn khùng!!”. Còn Gia Minh, cậu nhóc chỉ hừ mũi một cái “Ai thèm quan tâm đến cái ấy chứ” rồi lại chúi mũi vào cái “cục gạch” có màn hình to bự.
Thế là cả ba thằng chìm vào im lặng, không ai nói với ai câu nào. Thấy Trọng Khanh và Gia Minh đều đắm đuối với cái điện thoại, Khánh Đăng cũng “chạy đua vũ trang”, móc trong túi ra cái Iphone to oạch, và cũng ngồi chơi game. Cậu nhóc có điện thoại xịn như vậy thì tội gì không tận hưởng chứ!!
Trâm Anh mở mắt ra, đập vào mắt nó lúc này là… một cái trần nhà (@.@). Nó thấy đầu mình hơi choáng váng, đưa tay lên sờ trán, nó bỗng kêu lên “Á” khi vô tình chạm phải một cục u ngay giữa trán, có lẽ là do cú ngã vừa rồi. Đang lơ ngơ lơ ngác ngó nghiêng dáo dác, bỗng, chắn ngang tầm nhìn của nó là một thằng con trai ngồi thù lù trước mặt nó với cái bản mặt của một…người ếch. Hai mắt của tên đó trợn tròn lên, cái miệng há hốc, ngoác rộng đến mang tai.
Trâm Anh đang trong trạng thái nằm bỗng chốc thành trạng thái nhảy dựng lên thiếu điều muốn găm đầu vào trần nhà, tay chỉ vào Trọng Khanh, lắp bắp:
-AAAAAAA!! C…cậ…cậu làm cái gì ở phòng tôi thế hả??
Trọng Khanh lò dò vào phòng thì thấy có tiếng thở đều đều của ai đó trong mình. Cậu rón rén đi đến bên giường thì thấy Trâm Anh đang nằm ngủ ngon lành với tư thế cực kì “bắt mắt”. Hai chân của cô nàng gác lên đầu giường, dang hai cánh tay ra như muốn tập bay. Đang trong tình trạng shock toàn tập thì Trâm Anh đột nhiên mở mắt và nhảy dựng lên như vậy!
Trọng Khanh thu cái vẻ mặt của người ếch lại, hếch mặt:
-Cậu nhìn lại xem, cậu đang ở đâu??
Trâm Anh nhìn quanh quất và tá hỏa khi phát hiện ra đây không phải phòng nó. Biết mình bị hố, nó im bặt, cúi đầu xuống.
-Kể ra cậu cũng hay nhỉ?? Nằm ngủ ngon lành trong phòng của một thằng con trai chưa vợ mà không biết ngại ngùng gì thì thật là…-Trọng Khanh lắc đầu ngao ngán, lên giọng dạy đời.
Còn Trâm Anh, ban đầu nó cứ tưởng Trọng Khanh có vẻ “hiền” hơn mấy thằng kia nhưng hóa ra cũng thế. Đúng là cùng một giuộc cả! Trâm Anh túm đại lấy một chiếc gối, ném thẳng vào mặt Trọng Khanh rồi nhảy cái huỵch xuống giường, bốc hơi ra khỏi phòng, không quên để lại một câu chưởi ai oán:
-Đồ điên! Cậu tưởng tôi thích chui ở cái ổ chuột này lắm đấy! Hừ
-Ấy ấy, ha ha, đây là nhà cậu mà!!-Trọng Khanh nhe răng cười mặc dù cách đây vài giây, cậu nhóc đã phải lãnh nguyên cả cái gối vào mặt =_=!
Trâm Anh phi rầm rập xuống phòng khách với cái bản mặt không thể dữ dằn hơn. Nó gằn giọng, há miệng hét to, dồn toàn bộ sự tức tối của nó vào lời nói mà nó chuẩn bị “phát thanh”:
-TÊN-GIÁM-NGỤC-ĐIÊN-KHÙNG KIAAAA…
-Gì??-Khánh Đăng đang mải dí mũi vào cái “cục gạch” thuộc “hàng Việt Nam chất lượng cao”, nên chỉ đáp lại hời hợt nhưng thực ra, trong thâm tâm, cậu đang há miệng rộng đến mang tai, bật cười ha hả như được xem một bộ phim hài hước vậy. Nhưng xem cái bản mặt giận dữ của Trâm Anh thì hài còn hơn cả xem phim hài!
Chỉ cần nhìn sơ qua thái độ của Trâm Anh, Khánh Đăng đã biết “kế hoạch tác chiến” của cậu nhóc đã thành công ngoài sự mong đợi, như một kịch bản phim với Trâm Anh và Trọng Khanh trong vai chính, Gia Minh, Khánh Đăng thủ vai diễn viên quần chúng (còn đạo diễn, kiêm luôn kịch bản chắc chỉ có tác giả là hợp nhất^^!!)
-Cậu…cậu….-Trâm Anh chỉ chỉ tay vào thẳng Khánh Đăng, cà lăm-cậu dám đặt bẫy tôi, lôi tôi vào trong phòng của tên Sở Khanh đó. Rốt cuộc là có ý gì hả??
[ [Jun: Anh đó tên Trọng Khanh chị ơi;Jun: Trọng Khanh hay Sở Khanh gì gì kệ xác chúng nó, cũng là cùng một giuộc “Khanh” cả!; Jun(thở dài ngao ngán) : Lí sự cùn!!]]
Gia Minh mặc dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra trước mặt mình, nhưng cậu cũng không thể làm ngơ được, phần vì cảm thấy có đôi chút tò mò, phần vì thấy Trâm Anh hài hài nên bỏ rơi cái điện thoại chỏng chơ trên ghế sô pha, chống tay lên cằm, nhìn hai “anh chị” kia với ánh mắt háo hức như đang xem một bộ phim cực kì gay cấn, cực kì cam go, cực kì hồi hộp, cực kì căng thẳng, tóm lại, cực kì hại não!mặc cho cái điện thoại đang ai oán Gia Minh “có mới nới cũ”.
-Bẫy gì??-Khánh Đăng ngu ngơ. Xem ra, cậu nhóc giỏi che giấu cảm xúc ra phết nha, ngoài mặt thì ngây ngô cái…bô trả lời Trâm Anh, trong lòng gật đầu lia lịa, bảo rằng “à à, cái bẫy cán chổi lau nhà ấy hả??”
-Đừng có mà giả ngây trước mặt tôi, cậu giả vờ thì chỉ có đám dại trai mới tin. Còn tôi thì đừng hòng mà lừa kiểu ấy.
Nói đoạn, Trâm Anh túm cổ tay Khánh Đăng, định bụng sẽ lôi cậu nhóc lên phòng của Khánh Đăng, để cho cậu “thăm quan di tích lịch sử”, cái kiểu một dòng băng rôn quảng cáo to tổ bố, trên đó ghi dòng chữ: “Nơi đây, hotboy Trần Khánh Đăng đã lập nên một chiến công vang dội, đánh thắng giặc Đặng Hàn Trâm Anh” Khánh Đăng giật tay lại, tròn mắt nhìn Trâm Anh:
-Cậu đang làm cái trò gì vậy??
-Đi lên phòng cậu-Trâm Anh (lại) túm lấy tay Khánh Đăng, nhất định lôi cậu nhóc đi bằng được-Đi, đi, theo tôi!
-Này này…-Khánh Đăng cười gian gian, đôi mắt nheo nheo lại (tác giả đọc được ý nghĩ vớ vẩn trong ánh mắt của tên này)-Cậu tính rủ tôi lên đó làm gì vậy??
-Hả??-Trâm Anh trưng nguyên cái bản mặt “kìa chú là chú ếch con, có hai là hai mắt tròn”O.O Mười bảy năm “phiêu bạt” trên đời, nó chưa từng gặp tên nào mà bệnh hoạn như tên này. Đúng là hotboy, tên nào tên nấy toàn mắc bệnh “đu cây dưa bở”
-Không phải vậy sao??-Khánh Đăng ngu ngơ con bò tơ đeo nơ
-Chỉ có cái đầu chứa toàn chất trắng của cậu mới “sản xuất độc quyền” được mấy cái ý nghĩ vớ vẩn ấy thôi-Trâm Anh hừ mũi, giọng điệu có vẻ mỉa mai.
-Vậy à??
-Ừ-Trâm anh trả lời ngắn gọn, ai dư sức mà đi thao thao bất tuyệt với cái tên chân dài não ngắn, đặc biệt cái mặt trông cứ lầm lì phát ớn như Khánh Đăng kia chứ (Jun: chị chứ ai +_+)
-Hai người…-hồi nãy Gia Minh mải trơ mặt ốc nhồi, bây giờ mới định thần lại, há miệng “sản xuất” ra một câu như để khỏi làm sự có mặt của cậu bị đôi “trai tài gái sắc” kia làm lu mờ đi-đang làm trò gì vậy??
-Làm trò gì chứ?? Thằng bạn “quí hóa” của mày đã tặng cho chị cái cục u “đáng yêu” này đây-Trâm Anh chỉ tay lên trán.
May mà Trâm Anh nhanh mồm nhanh miệng nói trước, đề phòng Khánh Đăng lại ăn nói linh tinh, làm Gia Minh hiểu nhầm rồi suy diễn linh tinh thì quả là hiểm họa. Gì chứ Gia Minh mà đã thả trí tưởng tượng của cậu nhóc bay cao, bay xa tận tít cung trăng thì chỉ có “chuyện bé xé ra to” mà thôi
-À, ờ, đẹp đấy!-Gia Minh gật gù.
Khánh Đăng lò dò đi xuống phòng khách, vô tình rước vào tai đoạn hội thoại của hai chị em nhà kia, làm ngơ cũng không được vì bốn chữ “ngứa mồm ngứa miệng” không cho phép, đành chen thêm lời nói coi như “góp vui”:
-Và cũng rất nghệ thuật nữa…
-Đúng là đồ hậu đậu!!
Và chiến thuật “sử dụng cán chổi lau nhà làm vật cản” trước đường đi của Trâm Anh, kẻ chủ mưu là Khánh Đăng đã thành công rực rỡ. Tung hoa, tung lá, tung…dép nào!!
Và công đoạn tiếp theo trong cái “kế hoạch tác chiến” của Khánh Đăng đó là….
-Hộc, hộc, con bé này ăn gì mà nặng kinh!!
Cụ thể đó là tiếng nói nhất thời của Khánh Đăng khi phải nhất thời lôi lôi kéo kéo một “vật thể lạ”. Để dựa cái “vật thể” ấy vào cánh cửa phòng mình, Khánh Đăng mở he hé cửa phòng bên cạnh. Không có ai. Cậu nhóc hí hửng mở toang cửa phòng đó ra và lại tiếp tục thực hiện hành động “lôi lôi kéo kéo” một cách nhanh nhất vào trong căn phòng nhất thời vắng bóng chủ nhân đó.
Khánh Đăng trở ra với cái bản mặt cực kì gian tà, quay về phòng mình xóa dấu vết “phạm tội” Cậu nhóc đi xuống dưới nhà, thấy Gia Minh và Trọng Khanh, mỗi đứa một xó, ngồi chơi game trên điện thoại. Gia Minh thấy Khánh Đăng hùng dũng đi xuống lầu như một vị tướng đánh thắng giặc trở về, thấy lạ, liền lên tiếng hỏi han:
-Tao tưởng mày đang sống dở chết dở với cái bà già ngố đó rồi cơ mà.
Khánh Đăng hếch mặt lên đúng 450, chuẩn mà không cần phải dùng thước đo góc:
-Yên tâm!! Mày không phải lo đâu, bà chị của mày đang an phận ở một chỗ rồi.
Nói hết câu, Khánh Đăng liếc Trọng Khanh một cái, cười ruồi. Trọng Khanh còn đang mải dán mắt vào điện thoại nên không mấy để ý đến thái độ lạ của Khánh Đăng, cậu nhóc chỉ nhún vai, lẩm bẩm “Chắc thằng này đang lên cơn khùng!!”. Còn Gia Minh, cậu nhóc chỉ hừ mũi một cái “Ai thèm quan tâm đến cái ấy chứ” rồi lại chúi mũi vào cái “cục gạch” có màn hình to bự.
Thế là cả ba thằng chìm vào im lặng, không ai nói với ai câu nào. Thấy Trọng Khanh và Gia Minh đều đắm đuối với cái điện thoại, Khánh Đăng cũng “chạy đua vũ trang”, móc trong túi ra cái Iphone to oạch, và cũng ngồi chơi game. Cậu nhóc có điện thoại xịn như vậy thì tội gì không tận hưởng chứ!!
Trâm Anh mở mắt ra, đập vào mắt nó lúc này là… một cái trần nhà (@.@). Nó thấy đầu mình hơi choáng váng, đưa tay lên sờ trán, nó bỗng kêu lên “Á” khi vô tình chạm phải một cục u ngay giữa trán, có lẽ là do cú ngã vừa rồi. Đang lơ ngơ lơ ngác ngó nghiêng dáo dác, bỗng, chắn ngang tầm nhìn của nó là một thằng con trai ngồi thù lù trước mặt nó với cái bản mặt của một…người ếch. Hai mắt của tên đó trợn tròn lên, cái miệng há hốc, ngoác rộng đến mang tai.
Trâm Anh đang trong trạng thái nằm bỗng chốc thành trạng thái nhảy dựng lên thiếu điều muốn găm đầu vào trần nhà, tay chỉ vào Trọng Khanh, lắp bắp:
-AAAAAAA!! C…cậ…cậu làm cái gì ở phòng tôi thế hả??
Trọng Khanh lò dò vào phòng thì thấy có tiếng thở đều đều của ai đó trong mình. Cậu rón rén đi đến bên giường thì thấy Trâm Anh đang nằm ngủ ngon lành với tư thế cực kì “bắt mắt”. Hai chân của cô nàng gác lên đầu giường, dang hai cánh tay ra như muốn tập bay. Đang trong tình trạng shock toàn tập thì Trâm Anh đột nhiên mở mắt và nhảy dựng lên như vậy!
Trọng Khanh thu cái vẻ mặt của người ếch lại, hếch mặt:
-Cậu nhìn lại xem, cậu đang ở đâu??
Trâm Anh nhìn quanh quất và tá hỏa khi phát hiện ra đây không phải phòng nó. Biết mình bị hố, nó im bặt, cúi đầu xuống.
-Kể ra cậu cũng hay nhỉ?? Nằm ngủ ngon lành trong phòng của một thằng con trai chưa vợ mà không biết ngại ngùng gì thì thật là…-Trọng Khanh lắc đầu ngao ngán, lên giọng dạy đời.
Còn Trâm Anh, ban đầu nó cứ tưởng Trọng Khanh có vẻ “hiền” hơn mấy thằng kia nhưng hóa ra cũng thế. Đúng là cùng một giuộc cả! Trâm Anh túm đại lấy một chiếc gối, ném thẳng vào mặt Trọng Khanh rồi nhảy cái huỵch xuống giường, bốc hơi ra khỏi phòng, không quên để lại một câu chưởi ai oán:
-Đồ điên! Cậu tưởng tôi thích chui ở cái ổ chuột này lắm đấy! Hừ
-Ấy ấy, ha ha, đây là nhà cậu mà!!-Trọng Khanh nhe răng cười mặc dù cách đây vài giây, cậu nhóc đã phải lãnh nguyên cả cái gối vào mặt =_=!
Trâm Anh phi rầm rập xuống phòng khách với cái bản mặt không thể dữ dằn hơn. Nó gằn giọng, há miệng hét to, dồn toàn bộ sự tức tối của nó vào lời nói mà nó chuẩn bị “phát thanh”:
-TÊN-GIÁM-NGỤC-ĐIÊN-KHÙNG KIAAAA…
-Gì??-Khánh Đăng đang mải dí mũi vào cái “cục gạch” thuộc “hàng Việt Nam chất lượng cao”, nên chỉ đáp lại hời hợt nhưng thực ra, trong thâm tâm, cậu đang há miệng rộng đến mang tai, bật cười ha hả như được xem một bộ phim hài hước vậy. Nhưng xem cái bản mặt giận dữ của Trâm Anh thì hài còn hơn cả xem phim hài!
Chỉ cần nhìn sơ qua thái độ của Trâm Anh, Khánh Đăng đã biết “kế hoạch tác chiến” của cậu nhóc đã thành công ngoài sự mong đợi, như một kịch bản phim với Trâm Anh và Trọng Khanh trong vai chính, Gia Minh, Khánh Đăng thủ vai diễn viên quần chúng (còn đạo diễn, kiêm luôn kịch bản chắc chỉ có tác giả là hợp nhất^^!!)
-Cậu…cậu….-Trâm Anh chỉ chỉ tay vào thẳng Khánh Đăng, cà lăm-cậu dám đặt bẫy tôi, lôi tôi vào trong phòng của tên Sở Khanh đó. Rốt cuộc là có ý gì hả??
[ [Jun: Anh đó tên Trọng Khanh chị ơi;Jun: Trọng Khanh hay Sở Khanh gì gì kệ xác chúng nó, cũng là cùng một giuộc “Khanh” cả!; Jun(thở dài ngao ngán) : Lí sự cùn!!]]
Gia Minh mặc dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra trước mặt mình, nhưng cậu cũng không thể làm ngơ được, phần vì cảm thấy có đôi chút tò mò, phần vì thấy Trâm Anh hài hài nên bỏ rơi cái điện thoại chỏng chơ trên ghế sô pha, chống tay lên cằm, nhìn hai “anh chị” kia với ánh mắt háo hức như đang xem một bộ phim cực kì gay cấn, cực kì cam go, cực kì hồi hộp, cực kì căng thẳng, tóm lại, cực kì hại não!mặc cho cái điện thoại đang ai oán Gia Minh “có mới nới cũ”.
-Bẫy gì??-Khánh Đăng ngu ngơ. Xem ra, cậu nhóc giỏi che giấu cảm xúc ra phết nha, ngoài mặt thì ngây ngô cái…bô trả lời Trâm Anh, trong lòng gật đầu lia lịa, bảo rằng “à à, cái bẫy cán chổi lau nhà ấy hả??”
-Đừng có mà giả ngây trước mặt tôi, cậu giả vờ thì chỉ có đám dại trai mới tin. Còn tôi thì đừng hòng mà lừa kiểu ấy.
Nói đoạn, Trâm Anh túm cổ tay Khánh Đăng, định bụng sẽ lôi cậu nhóc lên phòng của Khánh Đăng, để cho cậu “thăm quan di tích lịch sử”, cái kiểu một dòng băng rôn quảng cáo to tổ bố, trên đó ghi dòng chữ: “Nơi đây, hotboy Trần Khánh Đăng đã lập nên một chiến công vang dội, đánh thắng giặc Đặng Hàn Trâm Anh” Khánh Đăng giật tay lại, tròn mắt nhìn Trâm Anh:
-Cậu đang làm cái trò gì vậy??
-Đi lên phòng cậu-Trâm Anh (lại) túm lấy tay Khánh Đăng, nhất định lôi cậu nhóc đi bằng được-Đi, đi, theo tôi!
-Này này…-Khánh Đăng cười gian gian, đôi mắt nheo nheo lại (tác giả đọc được ý nghĩ vớ vẩn trong ánh mắt của tên này)-Cậu tính rủ tôi lên đó làm gì vậy??
-Hả??-Trâm Anh trưng nguyên cái bản mặt “kìa chú là chú ếch con, có hai là hai mắt tròn”O.O Mười bảy năm “phiêu bạt” trên đời, nó chưa từng gặp tên nào mà bệnh hoạn như tên này. Đúng là hotboy, tên nào tên nấy toàn mắc bệnh “đu cây dưa bở”
-Không phải vậy sao??-Khánh Đăng ngu ngơ con bò tơ đeo nơ
-Chỉ có cái đầu chứa toàn chất trắng của cậu mới “sản xuất độc quyền” được mấy cái ý nghĩ vớ vẩn ấy thôi-Trâm Anh hừ mũi, giọng điệu có vẻ mỉa mai.
-Vậy à??
-Ừ-Trâm anh trả lời ngắn gọn, ai dư sức mà đi thao thao bất tuyệt với cái tên chân dài não ngắn, đặc biệt cái mặt trông cứ lầm lì phát ớn như Khánh Đăng kia chứ (Jun: chị chứ ai +_+)
-Hai người…-hồi nãy Gia Minh mải trơ mặt ốc nhồi, bây giờ mới định thần lại, há miệng “sản xuất” ra một câu như để khỏi làm sự có mặt của cậu bị đôi “trai tài gái sắc” kia làm lu mờ đi-đang làm trò gì vậy??
-Làm trò gì chứ?? Thằng bạn “quí hóa” của mày đã tặng cho chị cái cục u “đáng yêu” này đây-Trâm Anh chỉ tay lên trán.
May mà Trâm Anh nhanh mồm nhanh miệng nói trước, đề phòng Khánh Đăng lại ăn nói linh tinh, làm Gia Minh hiểu nhầm rồi suy diễn linh tinh thì quả là hiểm họa. Gì chứ Gia Minh mà đã thả trí tưởng tượng của cậu nhóc bay cao, bay xa tận tít cung trăng thì chỉ có “chuyện bé xé ra to” mà thôi
-À, ờ, đẹp đấy!-Gia Minh gật gù.
Khánh Đăng lò dò đi xuống phòng khách, vô tình rước vào tai đoạn hội thoại của hai chị em nhà kia, làm ngơ cũng không được vì bốn chữ “ngứa mồm ngứa miệng” không cho phép, đành chen thêm lời nói coi như “góp vui”:
-Và cũng rất nghệ thuật nữa…