Tất cả mọi người trong trường cứ ngỡ hai người động thủ. Hắn và Khánh thì bất ngờ vì cùng ý nghĩ với tất cả mọi người trong trường. Trong khi cả trường căng thẳng thì Bảo Vi, Thiên và Minh đều chỉ biết cố gắng nhịn cười mà thôi.Đột nhiên…Cả hai…Ôm chầm lấy nhau và cười nói rất vui vẻ làm cả trường bị một phen sock toàn tập.
- Ôi…Thảo Anh ơi…Tao nhớ mày quá!! – Nó phấn khích.
- Bảo An yêu dấu của tao! Tao cũng nhớ mày chết đi được! – Thảo Anh cũng vui vẻ không kém.
- Hả? – Cả trường giật mình.
- Mày về đây lúc nào mà không nói tao biết? – Nó buông cô ra rồi mừng rỡ hỏi thăm.
- Mới về hai tháng thôi. Tính bữa nào rãnh sang Nhật thăm tụi bây nhưng không ngờ mày lại sang tới tận đây! Vậy là tao khỏi tốn tiến máy bay sang đó thăm cả nhà rồi! – Thảo Anh đùa.
- Cái con nhỏ này! Cái tật mãi chẳng chừa. Lúc nào cũng đùa được hả? – Nó cốc yêu lên đầu cô bạn.
- Mày biết tao mà! – Thảo Anh nháy mắt với nó.
- Hihi… - Nó cười nhưng nhanh chóng bị cắt ngang…
- Huhu…hai với anh Thiên xem kìa, tụi nó bỏ em ra rìa rồi! Đúng là tụi nó chẳng bao giờ nhớ đến con bạn này mà! – Bảo Vi giả vờ khóc thảm thiết.
- Tất nhiên! Mày thì sao bằng tao/ - Nó tự sướng.
- Huhu…anh Thiên xem nó nói gì kìa? – Bảo Vi giả vờ khóc to hơn.
- Thôi thôi…nín đi. Nó đùa ấy mà! – Thiên dỗ nó.
- Đúng đấy. Mày là tính yêu của tao mà? Sao quên được? – Thảo Anh nói rồi mỉm cười với Vi.
- Hả? – Cả trường sock tập 2.
- Phải thế chứ! Nhớ mày quá! – Bảo Vi ôm chầm lấy Thảo Anh.
- Tao cũng nhớ mày lắm. – Thảo Anh nói.
- Đủ rồi đó. Mọi người nhìn mấy đứa như người ngoài hành tinh rồi kia! – Thiên cau mày.
- Ối trời ơi? Anh Thiên giữ bạn gái ghê quá! – Bảo Vi trề môi.
- Hai đứng có cau mày nữa. Xấu ghê lắm. Hai mà xấu là em đảm bảo Thảo Anh nó sẽ bỏ anh về với hai đứa em đấy! – Nó hùa với Vi.
- Hai đứa mày kì ghê… - Thảo Vi đỏ mặt.
- Haha…nó ngượng kìa mày ơi! – Bảo Vi cười phá lên.
- Hì… - Nó cười nhẹ, một nụ cười quá đẹp. Đẹp tới mức bọn con trai trong trường cứ đổ “rầm rầm” xuống và làm ai đó thoáng rung rinh…
- Mà tự nhiên tao thấy ở đây có hai cái tượng đá mày ạ! – Bảo Vi nãy giờ không thấy hai tên “ôn thần’ lên tiếng lên tăm gì thì quay sang nói với nó.
- Ờ nhỉ? - Nó hiểu nên gật đầu.
- Này này…cô vừa phải thôi nhá. Mới sáng sớm gì mà đã gây sự là sao? Cô muốn gì? – Khánh nổi điên khi nghe câu đá đểu của Vi.
- Hơ…anh có bị vấn đề gì về lỗ tai không? Tôi đâu nói là anh? Anh chỉ được cái tự nhận rồi lại nói tôi là giỏi! – Bảo Vi tỏ vẻ vô tội.
- Cô… - Khánh trừng trừng mắt.
- Hôhô…tôi đã nói đừng dại dột mà ãi nhau với tôi rồi mà! – Vi cười tươi.***Trận 2: Bảo Vi thắng Khánh 2-0***- Haha…cho chừa đi! – Minh cười.
- Mày câm đi! – Khánh quát Minh.
- Hai có sao không? Sao hai không cẩn thận thế? Nói chuyện với người thì không nói, nói với khỉ làm gì để giờ nó hét lên không hiểu gì cả! – Vi tỏ vẻ quan tâm ông anh của mình, tiện thể đá đểu thêm một câu.
- Cô…nói ai là khỉ hả? – Khánh tức điên.
- Anh tự nhận à? Tôi đã nói anh đâu? – Vi lại giả ngây.
- Haha…em gái anh giỏi! – Minh nói rồi xoa đầu Vi.
- Em anh mà… - Nhỏ tự sướng.
- Hừ…cứ coi như tôi thua cô lần này nhưng không có lần sau đâu! – Khánh liếc nhỏ một cái rồi nói.
- Đời đời kiếp kiếp anh cũng chẳng thắng được tôi đâu! – Bảo Vi cười toe toét.***Trận 3:Bảo Vi thắng Khánh 3-0***Thảo Anh nhìn Khánh bằng ánh mắt thông cảm rồi vỗ vỗ vai nói một câu đầy tính chất an ủi:- Cho dù cậu đấu với nó một trăm lần cũng chưa chắc có một lần thắng đâu. Dẹp cái ước mơ “cao cả” ấy đi!
- Hừ… - Khánh hậm hực.
- Thôi lên lớp đi…tao ghét làm tâm điểm của sự chú ý lắm rồi! – Hắn từ đầu tới cuối cũng phát ra được một câu nói.
- Ờ…thế cũng được! Tụi này lên trước nhá! Đi chung không? – Thảo Anh gật đầu rồi hỏi hai đứa nó.
- Thôi…mày lên lớp trước đi. Pama kêu tới thì lên phòng hiệu trường chào giúp họ một cái. – Nó nói.
- Ờ…thế nhé. Lát gặp. – Thảo Anh gật đầu rồi kéo bốn chàng nhà ta đi. Cả bọn chia thành hai hướng khác nhau mà đi. Một bên đi về hướng cầu thang riêng còn một bên thì hướng về phòng hiệu trưởng mà tiến tới…
Tất cả mọi người trong trường cứ ngỡ hai người động thủ. Hắn và Khánh thì bất ngờ vì cùng ý nghĩ với tất cả mọi người trong trường. Trong khi cả trường căng thẳng thì Bảo Vi, Thiên và Minh đều chỉ biết cố gắng nhịn cười mà thôi.Đột nhiên…Cả hai…Ôm chầm lấy nhau và cười nói rất vui vẻ làm cả trường bị một phen sock toàn tập.
- Ôi…Thảo Anh ơi…Tao nhớ mày quá!! – Nó phấn khích.
- Bảo An yêu dấu của tao! Tao cũng nhớ mày chết đi được! – Thảo Anh cũng vui vẻ không kém.
- Hả? – Cả trường giật mình.
- Mày về đây lúc nào mà không nói tao biết? – Nó buông cô ra rồi mừng rỡ hỏi thăm.
- Mới về hai tháng thôi. Tính bữa nào rãnh sang Nhật thăm tụi bây nhưng không ngờ mày lại sang tới tận đây! Vậy là tao khỏi tốn tiến máy bay sang đó thăm cả nhà rồi! – Thảo Anh đùa.
- Cái con nhỏ này! Cái tật mãi chẳng chừa. Lúc nào cũng đùa được hả? – Nó cốc yêu lên đầu cô bạn.
- Mày biết tao mà! – Thảo Anh nháy mắt với nó.
- Hihi… - Nó cười nhưng nhanh chóng bị cắt ngang…
- Huhu…hai với anh Thiên xem kìa, tụi nó bỏ em ra rìa rồi! Đúng là tụi nó chẳng bao giờ nhớ đến con bạn này mà! – Bảo Vi giả vờ khóc thảm thiết.
- Tất nhiên! Mày thì sao bằng tao/ - Nó tự sướng.
- Huhu…anh Thiên xem nó nói gì kìa? – Bảo Vi giả vờ khóc to hơn.
- Thôi thôi…nín đi. Nó đùa ấy mà! – Thiên dỗ nó.
- Đúng đấy. Mày là tính yêu của tao mà? Sao quên được? – Thảo Anh nói rồi mỉm cười với Vi.
- Hả? – Cả trường sock tập .
- Phải thế chứ! Nhớ mày quá! – Bảo Vi ôm chầm lấy Thảo Anh.
- Tao cũng nhớ mày lắm. – Thảo Anh nói.
- Đủ rồi đó. Mọi người nhìn mấy đứa như người ngoài hành tinh rồi kia! – Thiên cau mày.
- Ối trời ơi? Anh Thiên giữ bạn gái ghê quá! – Bảo Vi trề môi.
- Hai đứng có cau mày nữa. Xấu ghê lắm. Hai mà xấu là em đảm bảo Thảo Anh nó sẽ bỏ anh về với hai đứa em đấy! – Nó hùa với Vi.
- Hai đứa mày kì ghê… - Thảo Vi đỏ mặt.
- Haha…nó ngượng kìa mày ơi! – Bảo Vi cười phá lên.
- Hì… - Nó cười nhẹ, một nụ cười quá đẹp. Đẹp tới mức bọn con trai trong trường cứ đổ “rầm rầm” xuống và làm ai đó thoáng rung rinh…
- Mà tự nhiên tao thấy ở đây có hai cái tượng đá mày ạ! – Bảo Vi nãy giờ không thấy hai tên “ôn thần’ lên tiếng lên tăm gì thì quay sang nói với nó.
- Ờ nhỉ? - Nó hiểu nên gật đầu.
- Này này…cô vừa phải thôi nhá. Mới sáng sớm gì mà đã gây sự là sao? Cô muốn gì? – Khánh nổi điên khi nghe câu đá đểu của Vi.
- Hơ…anh có bị vấn đề gì về lỗ tai không? Tôi đâu nói là anh? Anh chỉ được cái tự nhận rồi lại nói tôi là giỏi! – Bảo Vi tỏ vẻ vô tội.
- Cô… - Khánh trừng trừng mắt.
- Hôhô…tôi đã nói đừng dại dột mà ãi nhau với tôi rồi mà! – Vi cười tươi.Trận : Bảo Vi thắng Khánh -- Haha…cho chừa đi! – Minh cười.
- Mày câm đi! – Khánh quát Minh.
- Hai có sao không? Sao hai không cẩn thận thế? Nói chuyện với người thì không nói, nói với khỉ làm gì để giờ nó hét lên không hiểu gì cả! – Vi tỏ vẻ quan tâm ông anh của mình, tiện thể đá đểu thêm một câu.
- Cô…nói ai là khỉ hả? – Khánh tức điên.
- Anh tự nhận à? Tôi đã nói anh đâu? – Vi lại giả ngây.
- Haha…em gái anh giỏi! – Minh nói rồi xoa đầu Vi.
- Em anh mà… - Nhỏ tự sướng.
- Hừ…cứ coi như tôi thua cô lần này nhưng không có lần sau đâu! – Khánh liếc nhỏ một cái rồi nói.
- Đời đời kiếp kiếp anh cũng chẳng thắng được tôi đâu! – Bảo Vi cười toe toét.Trận :Bảo Vi thắng Khánh -Thảo Anh nhìn Khánh bằng ánh mắt thông cảm rồi vỗ vỗ vai nói một câu đầy tính chất an ủi:- Cho dù cậu đấu với nó một trăm lần cũng chưa chắc có một lần thắng đâu. Dẹp cái ước mơ “cao cả” ấy đi!
- Hừ… - Khánh hậm hực.
- Thôi lên lớp đi…tao ghét làm tâm điểm của sự chú ý lắm rồi! – Hắn từ đầu tới cuối cũng phát ra được một câu nói.
- Ờ…thế cũng được! Tụi này lên trước nhá! Đi chung không? – Thảo Anh gật đầu rồi hỏi hai đứa nó.
- Thôi…mày lên lớp trước đi. Pama kêu tới thì lên phòng hiệu trường chào giúp họ một cái. – Nó nói.
- Ờ…thế nhé. Lát gặp. – Thảo Anh gật đầu rồi kéo bốn chàng nhà ta đi. Cả bọn chia thành hai hướng khác nhau mà đi. Một bên đi về hướng cầu thang riêng còn một bên thì hướng về phòng hiệu trưởng mà tiến tới…