Hắn đỗ xe lại trước cửa khách sạn Sheraton. Hắn thật sự không hiểu. Chị hắn bảo…sẽ nói về một người mà trong quá khứ của hắn đã tồn tại – Tiểu An! Nhưng sự thật thì chẳng phải Thiên đã từng khẳng định rằng Tiểu An đã mất sau vụ tai nạn ấy rồi mà? Thậm chí cách đây hơn một tháng khi thấy nó xuất hiện, hắn đã gặn hỏi lại Thiên và câu trả lời vẫn không thay đổi. Thiên nói nó là con nuôi củ...a pama vì pama thấy nó giống Tiểu An. Hắn nghe vậy thì cũng tạm tin vì trên thế giới này, chuyện người giống người là bình thường. Vậy thì còn chuyện gì về Tiểu An mà hắn cần phải biết nữa đây?
Bước vào cổng khách sạn, hắn tiến về phía quầy tiếp tân.
- Hoàng Ngọc Hạ Nhi phòng mấy? – Hắn lạnh lùng hỏi. (Vậy là biết Nhi là ai và gia thế như thế nào rồi nhé!)
- Dạ… - Cô tiếp tân ngây đơ trước mặt hắn. Thật sự một cô gái bình thường đứng trước trai đẹp đều như thế cả!
- Tôi không muốn nhắc lại câu hỏi! – Hắn gằn giọng.
- A…ơ…vâng…phòng…phòng 3014 ạ! – Cô tiếp tân lắp bắp.
- … - Hắn gật đầu rồi đi thẳng, không thèm cảm ơn lấy một tiếng.
…
“Cộc…cộc…” – Hắn gõ cửa. Không có động tĩnh gì.
“Cộc…cộc…” – Hắn lại gõ và kết quả cũng như thế.
Hắn chán nản đẩy cửa vào luôn, chẳng màn đến phép lịch sự tối thiểu là gì cả bởi dù sao cũng là chị em ruột cả mà. Hắn lướt nhìn qua căn phòng và dừng lại trên giường.
Có ai đó đang nằm trên đó, hắn nghĩ là Ropez. Nhẹ nhàng bước đến bên giường, hắn kéo nhẹ cái chăn đắp ngang khuôn mặt đang ngủ vùi kia xuống. Hiện ra truóc mắt hắn là nó với khuôn mặt hiền dịu, trong sáng không vướn chút muộn phiền suy tư như những khi nó tỉnh táo. Nó lúc này hệt như một nữ thần đang say giấc.
Hắn khá bất ngờ. Sao nó lại ở đây? Chẳng phải nó đang ở Nha Trang sao? (Hắn không biết nó về) Mà tại sao nó lại ngủ ở đây? Sao không về nhà?...
Hàng loạt câu hỏi hiện ra trong đầu hắn. Bàn tay không biết do vô tình hay cố ý mà đưa lên, chạm nhẹ vào khuôn mặt thanh tú của nó. Một cảm giác rất khó tả diễn ra. Hắn cảm thấy có cái gì đó rất đỗi thân quen như không thể biết được, chỉ cảm thấy lòng bình yên lạ!
- Bỏ tay em ra! – Ropez từ phòng tắm bước ra thấy hành động của hắn thì gắt lên.
- Chị hai? – Hắn nhíu mày, rụt tay lại.
- Em đừng chạm vào nó! – Ropez lạnh lùng đáp.
- Chị quen Bảo An? – Hắn nhíu mày, trong lòng có linh cảm gì đó.
- Hừ… - Ropez không trả lời, chỉ khẽ nhếch môi.
- Sao chị không trả lời? Rốt cuộc thì chuyện về Tiểu An mà chị muốn nói là gì? – Hắn cau có.
- Chị…chỉ muốn nói với em rằng…TRÁNH XA BẢO AN RA! – Ropez từ tốn nói, những chữ cuối thì nhấn mạnh.
- Tại sao?
- Một lần là quá đủ! Chị không muốn em làm tổn thương con bé lần nữa. Em cho dù là em ruột chị nhưng xin lỗi, chị đành để em đau khổ một lần vậy. Đến lúc đó em mới hiểu được những gì em gây ra cho con bé. – Ropez vào thẳng vấn đề.
- Ý chị là sao? Chẳng phải Tiểu An đã mất cách đây 3 năm rồi sao? – Hắn thật sự không hiểu nổi cô chị gái dăng nói điều gì.
- Hừ…em chưa nhận ra à? Bảo An là Tiểu An! Tiểu An thật sự chưa chết, chẳng qua là mất trí nhớ mà thôi. Chị thấy như vậy thì càng tốt, nó không nhớ đến em là hạnh phúc của nó. Tốt nhất em nên tránh xa Tiểu An ra! – Ropez đe doạ.
- Tiểu An…còn sống? Tiểu An là…là…Bảo An? – Hắn giật mình.
Hắn đỗ xe lại trước cửa khách sạn Sheraton. Hắn thật sự không hiểu. Chị hắn bảo…sẽ nói về một người mà trong quá khứ của hắn đã tồn tại – Tiểu An! Nhưng sự thật thì chẳng phải Thiên đã từng khẳng định rằng Tiểu An đã mất sau vụ tai nạn ấy rồi mà? Thậm chí cách đây hơn một tháng khi thấy nó xuất hiện, hắn đã gặn hỏi lại Thiên và câu trả lời vẫn không thay đổi. Thiên nói nó là con nuôi củ...a pama vì pama thấy nó giống Tiểu An. Hắn nghe vậy thì cũng tạm tin vì trên thế giới này, chuyện người giống người là bình thường. Vậy thì còn chuyện gì về Tiểu An mà hắn cần phải biết nữa đây?
Bước vào cổng khách sạn, hắn tiến về phía quầy tiếp tân.
- Hoàng Ngọc Hạ Nhi phòng mấy? – Hắn lạnh lùng hỏi. (Vậy là biết Nhi là ai và gia thế như thế nào rồi nhé!)
- Dạ… - Cô tiếp tân ngây đơ trước mặt hắn. Thật sự một cô gái bình thường đứng trước trai đẹp đều như thế cả!
- Tôi không muốn nhắc lại câu hỏi! – Hắn gằn giọng.
- A…ơ…vâng…phòng…phòng ạ! – Cô tiếp tân lắp bắp.
- … - Hắn gật đầu rồi đi thẳng, không thèm cảm ơn lấy một tiếng.
…
“Cộc…cộc…” – Hắn gõ cửa. Không có động tĩnh gì.
“Cộc…cộc…” – Hắn lại gõ và kết quả cũng như thế.
Hắn chán nản đẩy cửa vào luôn, chẳng màn đến phép lịch sự tối thiểu là gì cả bởi dù sao cũng là chị em ruột cả mà. Hắn lướt nhìn qua căn phòng và dừng lại trên giường.
Có ai đó đang nằm trên đó, hắn nghĩ là Ropez. Nhẹ nhàng bước đến bên giường, hắn kéo nhẹ cái chăn đắp ngang khuôn mặt đang ngủ vùi kia xuống. Hiện ra truóc mắt hắn là nó với khuôn mặt hiền dịu, trong sáng không vướn chút muộn phiền suy tư như những khi nó tỉnh táo. Nó lúc này hệt như một nữ thần đang say giấc.
Hắn khá bất ngờ. Sao nó lại ở đây? Chẳng phải nó đang ở Nha Trang sao? (Hắn không biết nó về) Mà tại sao nó lại ngủ ở đây? Sao không về nhà?...
Hàng loạt câu hỏi hiện ra trong đầu hắn. Bàn tay không biết do vô tình hay cố ý mà đưa lên, chạm nhẹ vào khuôn mặt thanh tú của nó. Một cảm giác rất khó tả diễn ra. Hắn cảm thấy có cái gì đó rất đỗi thân quen như không thể biết được, chỉ cảm thấy lòng bình yên lạ!
- Bỏ tay em ra! – Ropez từ phòng tắm bước ra thấy hành động của hắn thì gắt lên.
- Chị hai? – Hắn nhíu mày, rụt tay lại.
- Em đừng chạm vào nó! – Ropez lạnh lùng đáp.
- Chị quen Bảo An? – Hắn nhíu mày, trong lòng có linh cảm gì đó.
- Hừ… - Ropez không trả lời, chỉ khẽ nhếch môi.
- Sao chị không trả lời? Rốt cuộc thì chuyện về Tiểu An mà chị muốn nói là gì? – Hắn cau có.
- Chị…chỉ muốn nói với em rằng…TRÁNH XA BẢO AN RA! – Ropez từ tốn nói, những chữ cuối thì nhấn mạnh.
- Tại sao?
- Một lần là quá đủ! Chị không muốn em làm tổn thương con bé lần nữa. Em cho dù là em ruột chị nhưng xin lỗi, chị đành để em đau khổ một lần vậy. Đến lúc đó em mới hiểu được những gì em gây ra cho con bé. – Ropez vào thẳng vấn đề.
- Ý chị là sao? Chẳng phải Tiểu An đã mất cách đây năm rồi sao? – Hắn thật sự không hiểu nổi cô chị gái dăng nói điều gì.
- Hừ…em chưa nhận ra à? Bảo An là Tiểu An! Tiểu An thật sự chưa chết, chẳng qua là mất trí nhớ mà thôi. Chị thấy như vậy thì càng tốt, nó không nhớ đến em là hạnh phúc của nó. Tốt nhất em nên tránh xa Tiểu An ra! – Ropez đe doạ.
- Tiểu An…còn sống? Tiểu An là…là…Bảo An? – Hắn giật mình.