Nó ngồi “phịch” xuống chiếc ghế dài bọc da màu đỏ, tay xoay xoay cái ly có vodka bên trong, gương mặt dường như có chút suy nghĩ. Vi không khỏi thắc mắc, bực dọc tu liền một hơi hết ly rượu:
-Thế là thế nào? Ropez bảo đây là nhiệm vụ của D.E.A.T.H cơ mà? Sao lại chỉ gây thương tích mà không thẳng tay? Trước giờ người của D.E.A.T.H chỉ có một luật là thẳng tay với kẻ thù, không cho họ có con đường thoát. Sao giờ lại thế này? Tính phá luật à? – Vi đạp vỡ cái ly sau khi vừa uống xong.
-Bình tĩnh. – Trang liếc nhìn Vi một cái.
-Vậy ai nói gì đi chứ? – Vi nhăn nhó.
-Mày điên à? Có thể nào thông mình hơn một chút không? Khi mày thắng cuộc và lên nằm quyền thì ai đâu để mày sai bảo nếu mày giết hết rồi chứ hả? Đừng có rống lên như thế nữa, tao đang đau đầu lắm rồi đây. Tuần sau là phải trình lên thầy hồ sơ của Bác hộ vệ và Nam hộ vệ rồi này. – Nó gắt gỏng.
-Tuần sau? Tới thời hạn rồi à? – Thảo Anh nhìn nó.
-Ừ…nhanh thật. – Nó thở dài.
-Vậy tính sao?
-Cho Khánh với Đăng vào. – Nó ngã người ra sau ghế.
-Cái gì cơ? – Vi giật mình nhìn nó.
-Tao nghĩ là mày nghe rõ và tao cũng chẳng cần nhắc lại. – Nó day day hai huyệt thái dương.
-Mày điên à? Đừng lôi họ vào việc này. Đặc biệt là Khánh! – Vi giận dữ gằn từng tiếng.
-Tại sao? Là vì mày nghĩ Khánh không đủ khả năng? Hay là vì mày sợ Khánh sẽ trở thành một Hoàng Kì thứ hai? Mày quá… - Nó cười khinh khỉnh.
-Mày im đi! – Vi trừng mắt đầy tức giận.
-Vậy thì xem như tao đoán trúng. – Nó nhếch môi, quay mặt đi.
-Mày… - Vi nổi điên, đứng bật dậy định tát nó một cái nhưng khi cánh tay vừa đưa lên thì lại không thể hạ xuống. Bàn tay Vi không thể chạm vào da mặt nó, không phải vì nhỏ không làm mà vì nhỏ không thể! Nó nói quá đúng. Khả năng của Khánh hoàn toàn có thể trở thành một hộ vệ nhưng mà…nhỏ không muốn Khánh sẽ như Hoàng Kì. Hoàng Kì vì yêu nhỏ nên hi sinh, Vi không muốn Khánh cũng sẽ như thế.
-Sao thế? Đánh đi? – Nó cười khẩy. Nó thừa biết nhỏ không thể làm thế mà. Từ nhỏ đã xem nhau như chị em ruột thịt, sớm tối cùng nhau, sẻ chia mọi thứ. Nó tin Vi không chỉ vì một tên con trai mà nỡ ra tay đánh nó. Mười sáu năm có mặt trên cõi đời này, những người nó quen chưa từng làm nó đau, trừ một người…
-Mày nghĩ tao có thể? – Vi nhíu mày.
-Tao biết là không. – Nó cười.
-Vậy thì đừng làm thế. Mày biết là mày đang làm tao khó xử đấy. – Vi lạnh nhạt.
-Chuyện hộ vệ, tao quyết định rồi. Đó là lựa chọn tốt nhất bây giờ. – Nó kiên quyết không thay đổi quyết định.
-Mày nghĩ sao vậy? Mày có biết việc này nguy hiểm thế nào không? Tao hoàn toàn không muốn Khánh dính dáng tới D.E.A.T.H hay một tổ chức phi chính phủ nào hết. – Vi đập bàn.
-Từ từ đi Vi. Em muốn làm tâm điểm của sự chú ý à? – Trang chau nhìn nhìn nhỏ đầy khó chịu.
-Phải đấy. Cứ bình tĩnh nghe con An nói. – Thảo Anh gật đầu.
-Hừ…vậy cuối cùng là sao? Sao tự dưng lại quyết định như thế? – Vi thở hắt ra.
-Đơn giản, có 2 lí do. Thứ nhất, Khánh đã biết thân phận, cũng như biết mày làm gì rồi nên tất nhiên sẽ không không tránh khỏi những phiền phức liên quan đến tổ chức. Thứ hai, hiện tại bây giờ tình hình rất phức tạp. Mày nhớ cách đây gần hai tháng, trụ sở Tây từng bị đánh lén chứ? Bây giờ tao mới hiểu, thì ra có người tạo phản chúng ta ở tổ chức.
-Tạo phản? Ý mày là sao? – Vi ngồi bật hẳn dậy.
-Mày nhớ mục đích của chúng khi tới đó là gì không?
-Ừm…bọn chúng…hình như muốn lấy “mảnh ghép đồng”. – Thảo Anh ngồi bên cạnh trả lời thay.
-Phải. – Nó gật đầu.
-Ra là thế! Việc “ba mảnh ghép” và “chiếc chìa khoá” tồn tại chỉ có Tứ ma nữ, Tứ hộ vệ cùng thầy biết thôi. Ngoài ra cũng chỉ có Tứ quản lí. Hoàn toàn không có một người nào khác biết nữa cả. – Trang gật gù.
-Vậy là… - Vi như đã hiểu.
-Ừ…kẻ cầm đầu cuộc tấn công đợt đó là nữ nên không còn gì chính xác hơn được đâu. Dù cho chưa có chúng cứ xác thực nhưng mọi chuyện rõ gần như ban ngày rôi. – Nó gật đầu.
-Quản lí! – Thảo Anh tức giận. Uổng công tất cả tin tưởng bao lâu này, vậy mà…
-Vậy thì sao? Liên quan gì tới chuyện hộ vệ? – Vi vẫn thắc mắc.
-Chính vì tình trạng rối rắm này nên Khánh càng bị nguy hiểm. Tao nghĩ mục đích của họ cũng chẳng tốt lành gì. Chắc cũng lại là “Ngày Tái Giá”, lật đổ Tứ ma nữ và tìm những báu vật quý giá ấy thôi. Mày cũng biết, những thứ ấy quan trọng thế nào mà? Rơi vào tay bọn đó thì hoạ sao? Chính vì thế, những người xung quanh mày lúc này sẽ là điểm yếu. Trương gia với một hàng rào bảo vệ dày đặc cùng với hệ thống an ninh do tao quản lí thì không cần lo, bọn tao cùng với Minh thì chẳng đáng ngại. Còn lại mỗi mình Khánh thôi. Mặc dù hắn giỏi thật đấy nhưng chắc gì hơn được Anna? Mày biết Anna cũng là một sát thủ thuộc hàng chuyên nghiệp chứ chẳng chơi đâu. Khoá huấn luyện sẽ giúp Khánh bảo vệ bản thân mình tốt hơn. – Nó thuyết phục Vi.
-Nhưng tao không muốn sẽ có người lại vì tao mà hi sinh. – Vi mím môi.
-Hi sinh là một cách để người ta chứng tỏ tình yêu của mình như thế nào. Người ta đã muốn chứng tỏ thì mày đâu có quyền gì ngăn lại. Mày nên nhớ, tính mạng này của mày là do Hoàng Kì giữ lấy nên phải hết sức bảo vệ nó, trân trọng nó vì bây giờ nó không còn là của mày nữa. Mày phải sống cả cho Hoàng Kì lẫn Minh Quang. Đừng suy nghĩ nhiều quá. Tao nghĩ, nếu có lần sau, chắc không phải là Khánh cứu mày đâu mà là mày sẽ bất chấp để bảo vệ tên đó. Đối với mày, tên đó là tất cả còn gì? – Nó nhỏ nhẹ.
-Nhưng tao vẫn sợ… - Nhỏ gục đầu vào vai nó.
-… - Nó không trả lời. Vẫn cứ im lặng bởi…biết nói thế nào đây? Dấn thân vào con đường này tất nhiên, tất cả đều biết sẽ có ngày hôm nay nhưng hình như…nó khó chấp nhận hơn như trong suy nghĩ thì phải?!?
Nó ngồi “phịch” xuống chiếc ghế dài bọc da màu đỏ, tay xoay xoay cái ly có vodka bên trong, gương mặt dường như có chút suy nghĩ. Vi không khỏi thắc mắc, bực dọc tu liền một hơi hết ly rượu:
-Thế là thế nào? Ropez bảo đây là nhiệm vụ của D.E.A.T.H cơ mà? Sao lại chỉ gây thương tích mà không thẳng tay? Trước giờ người của D.E.A.T.H chỉ có một luật là thẳng tay với kẻ thù, không cho họ có con đường thoát. Sao giờ lại thế này? Tính phá luật à? – Vi đạp vỡ cái ly sau khi vừa uống xong.
-Bình tĩnh. – Trang liếc nhìn Vi một cái.
-Vậy ai nói gì đi chứ? – Vi nhăn nhó.
-Mày điên à? Có thể nào thông mình hơn một chút không? Khi mày thắng cuộc và lên nằm quyền thì ai đâu để mày sai bảo nếu mày giết hết rồi chứ hả? Đừng có rống lên như thế nữa, tao đang đau đầu lắm rồi đây. Tuần sau là phải trình lên thầy hồ sơ của Bác hộ vệ và Nam hộ vệ rồi này. – Nó gắt gỏng.
-Tuần sau? Tới thời hạn rồi à? – Thảo Anh nhìn nó.
-Ừ…nhanh thật. – Nó thở dài.
-Vậy tính sao?
-Cho Khánh với Đăng vào. – Nó ngã người ra sau ghế.
-Cái gì cơ? – Vi giật mình nhìn nó.
-Tao nghĩ là mày nghe rõ và tao cũng chẳng cần nhắc lại. – Nó day day hai huyệt thái dương.
-Mày điên à? Đừng lôi họ vào việc này. Đặc biệt là Khánh! – Vi giận dữ gằn từng tiếng.
-Tại sao? Là vì mày nghĩ Khánh không đủ khả năng? Hay là vì mày sợ Khánh sẽ trở thành một Hoàng Kì thứ hai? Mày quá… - Nó cười khinh khỉnh.
-Mày im đi! – Vi trừng mắt đầy tức giận.
-Vậy thì xem như tao đoán trúng. – Nó nhếch môi, quay mặt đi.
-Mày… - Vi nổi điên, đứng bật dậy định tát nó một cái nhưng khi cánh tay vừa đưa lên thì lại không thể hạ xuống. Bàn tay Vi không thể chạm vào da mặt nó, không phải vì nhỏ không làm mà vì nhỏ không thể! Nó nói quá đúng. Khả năng của Khánh hoàn toàn có thể trở thành một hộ vệ nhưng mà…nhỏ không muốn Khánh sẽ như Hoàng Kì. Hoàng Kì vì yêu nhỏ nên hi sinh, Vi không muốn Khánh cũng sẽ như thế.
-Sao thế? Đánh đi? – Nó cười khẩy. Nó thừa biết nhỏ không thể làm thế mà. Từ nhỏ đã xem nhau như chị em ruột thịt, sớm tối cùng nhau, sẻ chia mọi thứ. Nó tin Vi không chỉ vì một tên con trai mà nỡ ra tay đánh nó. Mười sáu năm có mặt trên cõi đời này, những người nó quen chưa từng làm nó đau, trừ một người…
-Mày nghĩ tao có thể? – Vi nhíu mày.
-Tao biết là không. – Nó cười.
-Vậy thì đừng làm thế. Mày biết là mày đang làm tao khó xử đấy. – Vi lạnh nhạt.
-Chuyện hộ vệ, tao quyết định rồi. Đó là lựa chọn tốt nhất bây giờ. – Nó kiên quyết không thay đổi quyết định.
-Mày nghĩ sao vậy? Mày có biết việc này nguy hiểm thế nào không? Tao hoàn toàn không muốn Khánh dính dáng tới D.E.A.T.H hay một tổ chức phi chính phủ nào hết. – Vi đập bàn.
-Từ từ đi Vi. Em muốn làm tâm điểm của sự chú ý à? – Trang chau nhìn nhìn nhỏ đầy khó chịu.
-Phải đấy. Cứ bình tĩnh nghe con An nói. – Thảo Anh gật đầu.
-Hừ…vậy cuối cùng là sao? Sao tự dưng lại quyết định như thế? – Vi thở hắt ra.
-Đơn giản, có lí do. Thứ nhất, Khánh đã biết thân phận, cũng như biết mày làm gì rồi nên tất nhiên sẽ không không tránh khỏi những phiền phức liên quan đến tổ chức. Thứ hai, hiện tại bây giờ tình hình rất phức tạp. Mày nhớ cách đây gần hai tháng, trụ sở Tây từng bị đánh lén chứ? Bây giờ tao mới hiểu, thì ra có người tạo phản chúng ta ở tổ chức.
-Tạo phản? Ý mày là sao? – Vi ngồi bật hẳn dậy.
-Mày nhớ mục đích của chúng khi tới đó là gì không?
-Ừm…bọn chúng…hình như muốn lấy “mảnh ghép đồng”. – Thảo Anh ngồi bên cạnh trả lời thay.
-Phải. – Nó gật đầu.
-Ra là thế! Việc “ba mảnh ghép” và “chiếc chìa khoá” tồn tại chỉ có Tứ ma nữ, Tứ hộ vệ cùng thầy biết thôi. Ngoài ra cũng chỉ có Tứ quản lí. Hoàn toàn không có một người nào khác biết nữa cả. – Trang gật gù.
-Vậy là… - Vi như đã hiểu.
-Ừ…kẻ cầm đầu cuộc tấn công đợt đó là nữ nên không còn gì chính xác hơn được đâu. Dù cho chưa có chúng cứ xác thực nhưng mọi chuyện rõ gần như ban ngày rôi. – Nó gật đầu.
-Quản lí! – Thảo Anh tức giận. Uổng công tất cả tin tưởng bao lâu này, vậy mà…
-Vậy thì sao? Liên quan gì tới chuyện hộ vệ? – Vi vẫn thắc mắc.
-Chính vì tình trạng rối rắm này nên Khánh càng bị nguy hiểm. Tao nghĩ mục đích của họ cũng chẳng tốt lành gì. Chắc cũng lại là “Ngày Tái Giá”, lật đổ Tứ ma nữ và tìm những báu vật quý giá ấy thôi. Mày cũng biết, những thứ ấy quan trọng thế nào mà? Rơi vào tay bọn đó thì hoạ sao? Chính vì thế, những người xung quanh mày lúc này sẽ là điểm yếu. Trương gia với một hàng rào bảo vệ dày đặc cùng với hệ thống an ninh do tao quản lí thì không cần lo, bọn tao cùng với Minh thì chẳng đáng ngại. Còn lại mỗi mình Khánh thôi. Mặc dù hắn giỏi thật đấy nhưng chắc gì hơn được Anna? Mày biết Anna cũng là một sát thủ thuộc hàng chuyên nghiệp chứ chẳng chơi đâu. Khoá huấn luyện sẽ giúp Khánh bảo vệ bản thân mình tốt hơn. – Nó thuyết phục Vi.
-Nhưng tao không muốn sẽ có người lại vì tao mà hi sinh. – Vi mím môi.
-Hi sinh là một cách để người ta chứng tỏ tình yêu của mình như thế nào. Người ta đã muốn chứng tỏ thì mày đâu có quyền gì ngăn lại. Mày nên nhớ, tính mạng này của mày là do Hoàng Kì giữ lấy nên phải hết sức bảo vệ nó, trân trọng nó vì bây giờ nó không còn là của mày nữa. Mày phải sống cả cho Hoàng Kì lẫn Minh Quang. Đừng suy nghĩ nhiều quá. Tao nghĩ, nếu có lần sau, chắc không phải là Khánh cứu mày đâu mà là mày sẽ bất chấp để bảo vệ tên đó. Đối với mày, tên đó là tất cả còn gì? – Nó nhỏ nhẹ.
-Nhưng tao vẫn sợ… - Nhỏ gục đầu vào vai nó.
-… - Nó không trả lời. Vẫn cứ im lặng bởi…biết nói thế nào đây? Dấn thân vào con đường này tất nhiên, tất cả đều biết sẽ có ngày hôm nay nhưng hình như…nó khó chấp nhận hơn như trong suy nghĩ thì phải?!?